Ở nơi khác, Dung Ngọc đang nói chuyện với những vị thần tiên khác bỗng nhiên tạm dừng.
Mới vừa rồi, hắn cảm giác được pháp thuật hắn thực thi trên người Quý Lạc đã biến mất.
Loại pháp thuật này hẳn là không có ai phá được. Chỉ có hai loại khả năng, một là đối phương đã chết, hai là...... Rơi xuống nơi đó rồi?
“Dung Ngọc Tiên Tôn?”
Một vị thần tiên bên cạnh thấy Dung Ngọc thất thần, bỗng nhiên gọi hắn một tiếng.
Dung Ngọc phục hồi tinh thần lại, trực tiếp nói rõ: “Có lẽ ở đây không còn chuyện gì nữa, các ngươi cứ ở lại giải quyết tốt hậu quả đi, bản tôn có việc phải đi trước.”
Hắn muốn đi, ai mà dám ngăn lại chứ, chỉ có thể nhìn hắn biến mất.
Dung Ngọc trở lại điện, quả nhiên bóng dáng của Quý Lạc và Cẩm Thanh đều biến mất, phần lớn có thể đã rơi xuống đó rồi.
Bốn mùa ở Long Uyên cốc biến đổi thất thường, buổi sáng có khi còn đang mùa hè, buổi chiều sẽ bỗng nhiên trở nên lạnh hơn, nhiệt độ không khí giảm xuống dữ dội, sau đó mùa đông đã tới.
Mà hai người Quý Lạc đang phải chịu đựng loại thay đổi chênh lệch nhiệt độ này, không có pháp lực thì cũng sẽ không có chức năng chống lạnh cơ bản nhất, hai người chỉ có thể tìm một chỗ rồi ngồi xuống, dựa sát vào nhau sưởi ấm.
Sau vài tiếng thì độ ấm lại tăng lên, bắt đầu nóng hơn, không còn lạnh nữa, nhưng lại không có nước, Quý Lạc và Cẩm Thanh một người là thực vật một người là cá, đều là yêu quái dễ dàng thiếu nước, không có nước, có lẽ bọn họ sẽ không ra khỏi đây được.
Môi Quý Lạc bắt đầu tróc da, cô không nhịn được liếm đôi môi khô nứt, sau đó trao đổi với hệ thống ở trong đầu.
“Hệ thống này, linh hồn của ký chủ nhà cậu sắp phải về hỗn độn rồi, cậu có cách nào không?”
【 Không có. 】
Hệ thống vẫn vô tình như cũ.
“Vậy cậu nên tìm ký chủ tiếp theo đi.”
【 Cứ yên tâm, sẽ tìm 】
Mẹ kiếp, thật sự mặc kệ sống chết của cô sao.
“Tôi nghi ngờ cậu đã tự giảm IQ của tôi xuống, bằng không thì sao tôi lại càng ngày càng ngốc chứ?”
【......】
“Sao cậu không nói gì?”
【......】
“Chẳng lẽ tôi nói đúng rồi?”
Quý Lạc không chờ được câu trả lời, đã không chịu nổi hôn mê bất tỉnh, Cẩm Thanh ở bên cạnh đã bắt đầu chú ý cô từ lâu, thấy cô gục xuống, lập tức vươn đỡ lấy cô.
【 Ký chủ, không phải là tôi không cứu cô, bạch mã vương tử của cô đã tới rồi. 】
Đương nhiên là Quý Lạc sẽ không nghe được những lời này.
Tay Cẩm Thanh còn chưa đỡ được người Quý Lạc thì Quý Lạc đã bị hút đi bởi một lực lượng khác, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống trong ngực Dung Ngọc, Dung Ngọc ôm cô, ánh mắt mang theo sát ý.
“Dung Ngọc Tiên Tôn?”
Cẩm Thanh không ngờ rằng Dung Ngọc sẽ tìm được tới đây nhanh như vậy, hơn nữa càng không nghĩ tới pháp lực của hắn lại cao thâm như vậy, vẫn dùng được ở chỗ thế này.
“Là ngươi đưa nàng ấy tới đây?”
“Đúng vậy.”
Cẩm Thanh hào phóng thừa nhận, chuyện tới bây giờ hắn cũng không sợ Dung Ngọc sẽ làm gì hắn, dù sao Quý Lạc đi theo Dung Ngọc, nhất định sẽ an toàn.
Dung Ngọc đúng là có nảy ra ý muốn giết hắn ta, nhưng nhìn thấy Quý Lạc không bị thương chút nào, mà nhìn dáng vẻ của Cẩm Thanh thì như đã bị nội thương cực lớn, có lẽ là hắn ta đã cứu cô, nói vậy hắn cũng không cần phải hùng hổ doạ người nữa, cứ để cho hắn ta ở đây tự sinh tự diệt vậy.
“Bản tôn không giết ngươi, có thể sống sót rời khỏi đây không thì phải dựa vào vận may của ngươi rồi.”
Nói xong, hắn liền ôm Quý Lạc biến mất ngay tại chỗ.
Mà cuối cùng Cẩm Thanh cũng không gắng sức được nữa, liền ngã xuống.
Lúc Quý Lạc tỉnh lại thì phát hiện cô đang được Dung Ngọc ôm vào trong ngực, nhìn dáng vẻ của Dung Ngọc có lẽ vô cùng mệt mỏi, Quý Lạc đè xuống sự vui mừng, ánh mắt từ sống mũi kiên quyết của hắn lướt lên trên lông mi hắn, lại lướt từ lông mi xuống dưới môi.
Nhìn được vài phút, miệng Dung Ngọc bỗng nhiên động đậy.
“Sao hả, thích bản tôn thế sao?”
Giây tiếp theo, Dung Ngọc liền mở mắt ra, ranh mãnh nhìn cô.
.......
Xin lỗi mọi người nhiều vì đã đăng chương mới quá trễ luôn nha