Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ

Chương 132: Chương 132: Ở chung ba mươi ngày với quỷ (16)




Khó trách Úc Trầm sẽ để ý cô ta như vậy, có cô ta, không phải là có thể……

Không được, nếu hắn đã đáp ứng người kia rồi, thì nhất định phải hoàn thành chuyện này, Úc Trầm, không thể không biến mất.

Quý Lạc vốn đang có chút không được tự nhiên, sau khi nhìn đến chiếc nhẫn trên tay Vương Vũ Luân, liền trực tiếp đoạt lại, cẩn thận xem xét phát hiện không có gì tổn hại thì mới lấy một tập giấy vệ sinh từ trong túi ra, rồi lau đi lau lại chiếc nhẫn.

Sau khi làm xong tất cả, Quý Lạc mới một lần nữa lại đeo chiếc nhẫn lên tay.

Ừm, đeo trên tay bản thân mới thấy thế nào là đẹp.

Thời điểm cô còn đang tự luyến, Úc Trầm ở phía sau đã cầm lấy tay cô, trong mắt hiện lên ánh sáng vừa lòng, sau đó nói: “Đã gấp không chờ nổi mà muốn đeo nhẫn tình nhẫn với tôi rồi sao?”

“Hả?”

Úc Trầm không có trả lời, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve tay cô, tay hắn không có lạnh băng giống trước kia, ngược lại vô cùng ấm áp, bởi vì tay hắn khô ráo, Quý Lạc thậm chí có thể cảm nhận được hoa văn trong lòng bàn tay của hắn.

Nhưng hiện tại điều cô nghĩ chính là chuyện chiếc nhẫn, tay cô giật giật, quả nhiên ở trên ngón áp út của hắn cảm nhận được một thứ gì đó cứng rắn.

Cô nâng tay hắn lên, trên ngón áp út của hắn quả nhiên đeo một chiếc nhẫn, ở trên cũng cũng được khảm một viên hồng bảo thạch, cùng với chiếc trên tay Quý Lạc là độc nhất, chỉ là trông to hơn mà thôi.

“Vừa rồi rõ ràng không có.”

Úc Trầm chơi xấu nói: “Vẫn luôn có mà, em không thấy sao?”

“……”

Quý Lạc không muốn cãi vấn đề này với hắn, bởi vì cô biết cho dù có cãi cũng không thắng được hắn.

Vì thế cô chuyển đề tài, hỏi Úc Trầm: “Người này thì tính sao đây?”

Vương Vũ Luân vừa nghe nhắc tới mình, liền sợ Úc Trầm trực tiếp giết người diệt khẩu, nhưng mà Úc Trầm lại không làm gì hết, chỉ nhàn nhạt nói: “Đến từ chỗ nào thì về lại chỗ đấy đi.”

Nói xong, toàn bộ thân thể của Vương Vũ Luân liền nhanh chóng chuyển động, vội vàng biến mất ở trước mặt Quý Lạc, một lát sau, cô nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng phanh lớn.

Quý Lạc ở trong lòng vì hắn bi ai vài giây, thanh âm lớn như vậy, cũng không biết còn sống hay không.

Biểu tình lo lắng của cô dừng ở trong mắt Úc Trầm, hắn liền lập tức khó chịu, hắn còn đang đứng trước mặt cô, vậy mà cô lại công khai lo lắng cho người khác, hơn nữa người kia lại là kẻ địch của hắn.

Hắn một tay áp sát Quý Lạc lên tường, vẻ mặt Quý Lạc còn mờ mịt, liền nghe thấy hắn nói: “Em lo cho hắn ta, hả?”

Quý Lạc lắc lắc đầu, sao có thể, chỉ là một người không liên quan mà thôi, nơi nào đáng giá để cô lo lắng.

“Nói dối!”

Coi hắn là người mù sao? Nghĩ một hồi, hắn liền cảm thấy ghen, đây là tư vị mà từ khi hắn tồn tại đến giờ cũng chưa có cảm nhận qua, một loại tư vị làm hắn vô cùng bực bội.

Bởi vì bực bội, hắn liền trực tiếp nâng cằm Quý Lạc lên rồi hôn xuống, không có chút thương tiếc nào, đầu lưỡi thô bạo dã man di chuyển lung tung trong khoang miệng, môi Quý Lạc lập tức liền tê rần, thậm chí còn có thể cảm nhận được mùi máu tươi.

Quý Lạc cũng nổi giận, hung hăng cắn hắn một cái, nhưng hắn giống như không cảm nhận được đau đớn, không hề có chút thả lỏng, ngược lại còn gia tăng nụ hôn này.

Xem ra muốn cô phải sử dụng tuyệt chiêu, khuỷu tay Quý Lạc trực tiếp húc vào bụng Úc Trầm, quả nhiên thành công khiến Úc Trầm buông cô ra.

“Anh đang phát điên cái gì vậy? Đối phương cũng có thể làm ông nội của tôi đấy, cho dù là ghen cũng phải có điểm mấu chốt đi chứ?”

Cô cho rằng nói như vậy Úc Trầm sẽ nhượng bộ, kết quả không biết lời nào chọc giận Úc Trầm, vẻ mặt của hắn tựa hồ càng thêm phẫn nộ, lúc này cô mới nhớ tính theo tuổi mà nói, Úc Trầm hẳn cũng hơn ba mươi sắp bốn mươi tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.