Edit:Linhlan601
Beta:Tề Tuyết Đồng
Ngay lúc này, Quý Lạc lập tức sử dụng đạo cụ. Nam quỷ quả nhiên bị định trụ, cô cũng cử động lại được. Trong lòng Quý Lạc thở phào nhẹ nhõm, vì cái đạo cụ này cho một trăm tám mươi điểm khen ngợi. Đáng tiếc chính là, nó chỉ có thể dùng được ba lần. Nhân cơ hội nam quỷ không thể động đậy, cô liền nhanh chóng chạy khỏi hắn.
Quý Lạc cách nam quỷ chỉ có vài bước chân. Tuy rằng hắn bị cô định trụ nhưng trên mặt lại không có một chút hoang mang, hoảng sợ. Cả người nhìn qua vô cùng bình tĩnh.
“Anh không sợ tôi?”
Quý Lạc đem lời vừa rồi hắn nói mà trả lại.
Nháy mắt, khuôn mặt nam quỷ hiện lên nồng đậm hứng thú. Hắn hỏi lại Quý Lạc:
“Cô có thể làm gì tôi? Nếu cô biết tôi là cái gì, thì cô tuyệt đối không thể động vào. Tuy rằng..... Tôi không biết cô làm thế nào mà có thể định trụ được tôi.”
Nhìn bộ dáng cô không thể làm khó dễ tôi của hắn, Quý Lạc không nhịn được cười. Cô đi qua, đưa tay vào trong áo. Nam quỷ nhìn thấy, liền cười lưu manh: “Thế nào, không có biện pháp đối phó tôi nên quyết định lấy sắc để dụ?”
Hừ. Xem ra tên này còn rất tự luyến. Có điều, đừng tưởng rằng cô không nhìn thấy mặt hắn đang đỏ lên. Haha. Thì ra quỷ cũng sẽ đỏ mặt, thật đúng là được mở mang tầm mắt.
“Anh không phải đã xem qua rồi sao?”
Úc Trầm thiếu chút nữa thì bị nghẹn lại. Thì ra cô đã sớm biết ngày hôm qua hắn ở trong phòng.
“Có điều...... Chiêu lấy sắc để dụ này anh có chịu được hay không, còn chưa biết được.”
Quý Lạc lấy ngọc trụy từ bên trong quần áo ra. Vốn dĩ Úc Trầm vẫn mang bộ dáng thản nhiên, nhìn thấy đồ vật kia sắc mặt lập tức liền biến đổi, vội vàng nói: “Đem nó ra khỏi đây”
Quý Lạc cũng không phải thật sự muốn thương tổn hắn, chỉ làm bộ làm dáng một chút. Thấy hắn sợ hãi như thế liền cất ngọc trụy vào. Úc Trầm thấy vậy mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Vì sao cô lại có đồ vật đáng sợ như vậy?”
“Anh không cần biết, hiện tại tôi muốn hỏi anh một vài chuyện, anh phải trả lời thành thật. Bằng không......”
Quý Lạc đưa tay vào trong áo, làm bộ muốn đem ngọc trụy ra. Thấy vậy, Úc Trầm vội đáp ứng: “Được được được. Cô hỏi đi.”
“Nơi này là đâu?”
“Nhà tôi.” Úc Trầm vẻ mặt vô tội, “Cô không thấy tôi đang ngồi trên cái gì ư?”
Quả nhiên, cô không phải vì mình mà đến đây.
“Anh có biết vì sao tôi lại ở chỗ này không?”
“Tôi sao biết được vì sao cô lại xuất hiện ở nhà tôi?”
Nhìn dáng vẻ này của hắn hẳn là không muốn nói thật, vẫn nên đổi một câu hỏi khác thì hơn.
“Trong căn phòng này, có phải còn một thứ đồ giống anh có đúng không?”
Lời này vừa nói xong, nụ cười bên khóe miệng Úc Trầm liền biến mất, giống như Quý Lạc đã nhắc tới đề tài không nên nói đến.
“Đúng vậy. Bọn họ giống cô, đều là khách không mời mà đến.”
Quý Lạc bỏ qua lời hắn nói, hỏi hắn vấn đề cuối cùng.
“Nơi này đi ra ngoài như thế nào?”
Úc Trầm trầm mặc một lúc, nói: “Không ra được.”
Bởi vì đã chuẩn bị tâm lý, Quý Lạc cũng không thất vọng quá nhiều. Cô hít sâu một hơi, nói: “Được. Tôi đã hỏi xong. Vậy gặp lại sau.”
Nói xong, Quý Lạc liền đi tới cửa, còn chưa kịp mở cửa, phía sau lưng cô bỗng nhiên có một đồ vật lạnh lẽo dán lên. Ngay sau đó, một đôi tay liền ôm lấy eo cô.
Vai Quý Lạc chùng xuống, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô: “Chuyện quan trọng nhất cô còn chưa hỏi tôi. Cứ như vậy mà đi, hình như là không tốt lắm?”
Tao*! Trong lòng Quý Lạc chửi thầm. Nửa giờ đã hết rồi ư? Vì sao tên này có thể động vào cô?
*”Tao”: Tương tự câu chửi “Mẹ kiếp“.
Xem ra tiểu thuyết đều là giả dối. Nói quỷ hồn chỉ là hư ảnh, đều là giả.
Cảm giác tiếp xúc lạnh băng khiến Quý Lạc sởn tóc gáy. Mà hắn nói chuyện còn dán vào lỗ tai cô, hàn khí trực tiếp thổi vào lỗ tai và cổ khiến cô không khỏi rùng mình một cái.
Úc Trầm ở phía sau tựa hồ cảm nhận được, hơi buông lỏng vòng tay bên hông Quý Lạc, thân thể tách ra, cách cô một khoảng cách.