Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ

Chương 32: Chương 32: Phiên ngoại: Gặp được em, cả đời thế là đủ rồi




Lục Thất Niên sinh ra ở trong một gia tộc phi thường khổng lồ, từ giây phút hắn sinh ra kia, hắn không phải là một đứa bé, mà là một người thừa kế.

Ở trong mắt cha hắn, chỉ có đủ tư cách cùng không hợp cách, chứ không có tình thân gì cả.

Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ cảm nhận được tình thân ấm áp, lại còn phải đề phòng những độc thủ đến từ “Thân thích” của hắn.

Năm bảy tuổi ấy, bác hắn bỗng đẩy hắn xuống nước, đến bây giờ hắn vẫn còn có thể cảm nhận được nước mùa đông lạnh lẽo đến thấu xương, cảm giác khó chịu khi hít thở không thông, hắn vùng vẫy, nhưng mà không có ai vươn tay tới cứu hắn.

Làm cho trái tim hắn băng giá, chính là đến từ chuyện người thân phản bội, hắn chưa từng nghĩ, hại hắn thế nhưng lại là người bác ngày thường đối với hắn tốt nhất.

Lúc này, tất cả ủy khuất toàn bộ ập đến trước mặt, cái thân tình chó má này, trước nay hắn đều chưa có được, hắn khát vọng có thể có một người vì hắn mà dừng lại ánh mắt một chút, nhưng mà không có.

Lục Thất Niên từ bỏ giãy giụa, hắn nghĩ, cứ như vậy đi, như vậy cũng tốt.

Nhưng mà hắn vẫn chưa chết, đúng vậy, hắn được cứu, tuy rằng sốt cao một đêm, nhiều lúc lâm vào nguy hiểm, nhưng vẫn được cha hắn mời bác sĩ đến kéo hắn từ kề cận cái chết trở về.

Sau khi hắn tỉnh lại, rõ ràng cảm giác được cha hắn rất thất vọng, hắn còn nhớ rõ trước khi cha hắn đi còn nói với hắn: “Lục gia, không cần kẻ yếu.”

Kể từ ngày đó, Lục Thất Niên liền bắt đầu học tập người khác cách đấu, cho đến thời điểm mười lăm tuổi, hắn thậm chí tới cả trường học cũng không đi, chỉ toàn tâm toàn ý phát triển thể lực của chính mình, tên của hắn cũng càng ngày càng được nhiều người biết đến.

Người cha luôn luôn lãnh đạm cũng đối với hắn lộ ra tươi cười, sau đó Lục Thất Niên sớm đã khinh thường, theo danh khí hắn càng lúc càng lớn, người trên đường cũng không dám đắc tội với hắn, càng không có người dám tiếp cận hắn, cho đến ngày đó.

Mới đầu hắn chỉ là bị khuôn mặt của Quý Lạc hấp dẫn, nhưng mà ánh mắt làm càn của cô lại làm hắn cảm thấy cô cùng với các cô gái cũng không có gì khác biệt, không phải đều là thích mặt của hắn sao?

Nhưng Quý Lạc lại làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn, cô lớn mật làm cho hắn cảm thấy không thể tưởng tượng, mà độ ấm trên tay cô cũng làm hắn lưu niệm, thật ấm áp a.

Thời điểm Quý Lạc ở trong nước hướng hắn bơi tới, hắn đột nhiên lại cảm thấy không sợ hãi, lại hồi tưởng tới một ngày kia, Lục Thất Niên vẫn còn nhớ rõ độ ấm khi mà Quý Lạc ôm hắn.

Lục Thất Niên lớn như vậy rồi còn chưa có chạm qua ấm áp, tâm hắn phảng phất như cũng bị lôi kéo, hắn muốn tới bên Quý Lạc gần một chút, gần một chút.

Nhưng mà hắn lại bại bởi một người nam nhân, một nam nhân tên là Tưởng Phi, nam nhân kia cái gì cũng đều kém hơn hắn, nhưng lại có một điểm thắng hắn, chính là được Quý Lạc thích.

Chỉ cần điểm này, đã đủ để cho Lục Thất Niên quân lính tan rã.

Lục Thất Niên cũng không có từ bỏ, hắn cho rằng chỉ cần chính mình kiên trì, thì vẫn có thể làm cho Quý Lạc yêu hắn, nhưng mà Quý Lạc ngay cả một cơ hội đều không có cho hắn.

Thẳng đến lúc cô chết, Quý Lạc vẫn chỉ nghĩ tới Tưởng Phi, cô nguyện ý vì Tưởng Phi mà chết, vậy còn hắn?

Nữ nhân hại chết Quý Lạc kia, đã bị hắn phân phó cho người tiêm thuốc phiện vào thân thể, sau đó ném tới một cái tầng hầm ngầm, nhốt lại cùng với một đám công cẩu ăn dược, hắn phân phó những người đó, để cho bọn họ bảo đảm có thể để Bạch Liễm hưởng thụ hết thảy.

Mà Tưởng Phi, hắn chung quy vẫn là buông tha cho hắn ta, rốt cuộc đó là cũng là người mà Quý Lạc thích a, nghe nói Tưởng Phi hiện tại điên rồi, mỗi đêm đều phải ôm ảnh của Quý Lạc mới có thể đi vào giấc ngủ.

Lục Thất Niên đứng ở sân thượng, đột nhiên cảm thấy ánh trăng quá chói mắt, bởi vì nước mắt hắn đều không chịu khống chế mà chảy ra, hắn phảng phất thấy được Quý Lạc đang ở phía trước, hắn không chịu khống chế mà đi về phía trước, thẳng đến khi bước chân bị lan can ngăn trở, mới hồi phục tinh thần lại.

Nước mắt chảy vào trong miệng, là khổ.

Hắn lật qua lan can, đối với Quý Lạc đang ở trước mặt nhếch miệng, rốt cuộc cười: “Em có còn nhớ rõ tôi từng nói gì không? Nếu rời khỏi em, tôi sẽ sống không nổi, Lạc Lạc.”

Nói xong, hắn tựa hồ cảm giác được Quý Lạc ở trước mặt đang cười, hắn cũng cười, trong lòng thoải mái, mở hai tay ra, thời điểm gió từ bên tai thổi tới, hắn nghĩ, rốt cuộc hắn cũng đến được với Lạc Lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.