Vì thế, những ngày kế tiếp, Quý Lạc liền sống một cuộc sống sung sướng được người khác hầu hạ.
Chẳng qua không lẽ cô đã được nhặt về sao? Vì sao lâu như vậy rồi mà người trong nhà chưa từng gọi điện thoại cho cô.
Cô ngồi trong thư phòng của Sở Chu, trong tay cầm một quyển Hồng Lâu Mộng.
Càng đọc cô càng thấy sầu não, cô bực bội đặt sách lên trên bàn, Sở Chu ở bên cạnh rốt cuộc cũng nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái.
Hắn dùng ánh mắt dò hỏi Quý Lạc.
Quý Lạc rầu rĩ nói: “Đã mấy ngày rồi, hình như mẹ em không lo lắng cho em một chút nào cả.”
Cô vừa nói hết, Sở Chu liền bật cười, nụ cười của hắn như gió xuân ấm áp, có một loại cảm giác rất dịu dàng.
Càng ở lâu với Sở Chu, cô liền phát hiện khí tức tàn bạo trên người hắn bỗng ít đi rất nhiều, còn nhớ rõ lúc mới vừa gặp hắn, bộ dáng của hắn giống như là muốn hủy diệt cả địa cầu.
Đương nhiên, Quý Lạc cũng không cho rằng hắn sẽ tha cho Thạch Cảnh.
“Vào ngày anh đưa em tới đây anh đã gọi điện cho bác gái rồi.”
“Vậy mẹ em nói thế nào? Có phải anh đã tốn rất nhiều thời gian mới thuyết phục được mẹ đúng không?”
“Bác gái nói......” Sở Chu như đang nghĩ tới điều gì, liền tạm dừng, sau đó mới nói tiếp, “Bác nói tùy em muốn ở bao lâu cũng được.”
“....”
Vì thế cô có nên nghi ngờ một chút là mình có phải con ruột hay không?
Thôi, vẫn nên đọc sách đi.
Cô chuẩn bị cầm lấy sách, thì di động liền vang lên, cô thuận tay cầm lấy rồi nhìn xuống số điện thoại gọi đến.
Vừa nhìn, Quý Lạc vốn dĩ còn nhàn nhã liền lập tức thấy căng thẳng.
Cô liếc mắt nhìn Sở Chu, hắn hời hợt hỏi: “Ai vậy?”
—— Thạch Cảnh.
Làm sao đây? Nếu như để Sở Chu thấy được, vậy điện thoại của cô đoán chừng cũng nên đi đến vựa ve chai rồi.
Cô bình tĩnh mà cúp điện thoại, sau đó nói: “Có thể là điện thoại bán hàng, hiện lên thuộc về nơi khác*.”
*Ta nghĩ ở chỗ đây là phần vị trí của cuộc gọi hiện lên nằm ở ngoài nơi QL ở, vì đây chỉ là suy đoán của ta thôi nên không chắc, vì thế sợ sai ý của tác giả nên chỉ dịch kiểu vậy thôi.
Sở Chu nghe xong, liền nhíu mày lại, không có lên tiếng.
Vốn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy mà kết thúc, ai biết được Thạch Cảnh giống như đã uống lộn thuốc, lại tiếp tục gọi đến.
Tiếng chuông vui sướng vang lên, nháy mắt Quý Lạc liền thấy xấu hổ.
Sau đó điện thoại trên tay cô liền bị Sở Chu lấy đi.
Khi Sở Chu nhìn thấy cái tên ở phía trên, liền liếc mắt nhìn Quý Lạc một cái, tuy rằng trên mặt vẫn nở nụ cười, nhưng chỗ sâu trong ánh mắt giống như là biển băng, khiến cho máu toàn thân người ta trong nháy mắt liền đọng lại.
Sở Chu ấn nhận máy, Thạch Cảnh thấy cô rốt cuộc cũng nhận điện thoại, trong lòng liền vui vẻ, nói: “Lạc Lạc, em đang ở đâu vậy?”
“Lạc Lạc?”
Miệng Sở Chu lặp lại từ đó một lần nữa, giọng nói hay thần thái đều hêt sức ưu nhã, Thạch Cảnh nghe thấy giọng của một người đàn ông xa lạ, cơn giận lập tức dâng lên.
“Anh là ai?”
“Tôi?” Sở Chu cười nhẹ một tiếng, tràn đầy ý vị khinh bỉ, giống như Thạch Cảnh chỉ là một người tẻ nhạt.
“Đúng vậy, chính anh, điện thoại của Quý Lạc sao lại ở chỗ của anh?”
“Tôi là người mà Lạc Lạc yêu nhất, còn về thân phận của tôi...... Tôi còn nhớ rõ trước đó không lâu anh vừa mới bị phục vụ mời ra khỏi quán cà phê của tôi.”
Chi bằng nói là mời, còn không bằng nói là đuổi, Thạch Cảnh lập tức nhớ ra hắn là ai, Sở Chu!
Người đàn ông này, nhục nhã hắn một lần còn chưa đủ, hiện tại hắn còn phải nhìn dáng vẻ của Quý Lạc khi ở bên hắn ta.
“Xem ra Thạch tiên sinh còn chưa hoàn toàn là ông già ngu ngốc, trí nhớ cũng không tệ lắm, chẳng qua nhân phẩm không được tốt cho lắm, nửa đêm còn gọi điện cho bạn gái của tôi, định nói về lý tưởng cuộc sống sao?”
“Tút Tút......”
Đối phương lập tức cúp điện thoại, trước khi cúp giống như còn nghe thấy tiếng điện thoại chạm phải mặt đất, hình như điện thoại đã bị quăng xuống.
“Anh nói bậy, thế này mà gọi là nửa đêm sao?”
Rõ ràng mới có 7 giờ mà?
“Hơn nữa khi nào thì em là bạn gái của anh vậy?”
Tuy rằng nhìn qua không khác là mấy.
Sở Chu đóng điện thoại cô lại, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, nhìn sắc mặt của hắn tuy rằng không có thay đổi, nhưng Quý Lạc lại cảm thấy có một loại cảm giác yên lặng trước cơn bão.