Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ

Chương 159: Chương 159: Thì ra là bệnh kiều (22)




Hai ngày nay Quý Lạc rõ ràng cảm giác được Sở Chu rất bận, cô cũng rất biết điều mà không đi quấy rầy hắn.

Gần đây nội bộ Thạch gia cũng khá rối loạn, Thạch phụ nhận được một phong thư giấu tên, nói con trai của mình có quan hệ với một nhân viên nữ bồi rượu, ông vốn còn không tin, mãi cho đến khi con trai chính miệng thừa nhận, hơn nữa nói Mục La La đã mang thai cốt nhục của Thạch gia.

Thạch phụ cũng không ngốc, nếu như cưới người phụ nữ kia vào cửa, vậy danh dự của nhà mình không biết sẽ có bao nhiêu hao tổn.

Nhưng mà dù sao trong bụng của người phụ nữ kia có mang cốt nhục của Thạch gia, ông cũng không có khả năng bảo cô ta xoá đi.

Lúc này, ông đột nhiên nhớ tới lúc trước con trai có theo đuổi một người tên là Quý Lạc, gia thế của Quý Lạc cũng không tệ, không bằng......

"Con trai, con và thiên kim Quý gia là như thế nào?"

"Lạc Lạc? Ba, con muốn cưới cô ấy."

Trong lòng Thạch phụ đã sớm nghĩ như vậy, "Cứ vậy đi, con mau chóng hoàn thành chuyện này, ba vô cùng tán thành."

Được sự ủng hộ của Thạch phụ, Thạch Cảnh giống như ăn phải thuốc an thần, cho rằng Quý Lạc đã là vật trong bàn tay.

Hắn mua nhẫn xong, liền chuẩn bị cầu hôn Quý Lạc.

Vì có thể thành công, hắn liền bao con đường quảng cáo lớn nhất ở thành phố A một ngày, một ngày kia, tất cả mọi người sẽ thấy và làm chứng cho màn cầu hôn của hắn.

Lúc Quý Lạc nhận được điện thoại của Thạch Cảnh, lập tức liền bật cười.

Kiếp trước kịch bản cầu hôn của Thạch Cảnh cũng như vậy, lúc này tuy rằng trễ hơn nhiều, nhưng mà kịch bản vẫn không có một chút thay đổi nào.

Sở Chu ở bên cạnh nghe thấy rất rõ ràng nội dung của cuộc điện thoại, lúc đầu hắn còn vô cùng khó chịu, mãi đến khi Quý Lạc nói sẽ dẫn hắn đi cùng, hơn nữa sẽ hung hăng nhục nhã Thạch Cảnh một trận thì mới đồng ý để cô đi.

Chờ lúc Quý Lạc tới đó, Thạch Cảnh đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, trên khắp con đường lớn đều rải hoa hồng ra làm thành thảm, Thạch Cảnh nhìn thấy cô, lập tức quỳ một gối xuống đất, ánh mắt thâm tình.

"Lạc Lạc, từ lần đầu tiên gặp em anh liền cảm thấy một đời này không phải em thì không được, hôm nay ở chỗ này, anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội."

Quý Lạc che miệng lại, bộ dáng rất là giật mình.

Quần chúng ăn dưa xung quanh thấy nam tuấn nữ đẹp, nhìn qua chính là một đôi bích nhân, liền lập tức bắt đầu ồn ào.

"Đồng ý anh ta đi, đồng ý anh ta đi......"

Trên mặt Quý Lạc mang theo do dự, không biết có nên đáp ứng hay không.

Thạch Cảnh thấy thế liền cười thầm trong lòng, hắn nói rồi mà, có cô gái nào có thể từ chối loại lãng mạn này chứ, cho dù cô thích Sở Chu thì sao, Sở Chu có thể lãng mạn như hắn sao?

Tiếp theo, hắn chỉ cần thả ra đại chiêu là được.

Ngay sau đó, TV lớn trên quảng trường liền vang lên giọng nói của Thạch Cảnh: "Hy vọng tất cả mọi người đều có thể chứng kiến giây phút này."

Hắn vừa nói xong, nháy mắt trên TV liền xuất hiện một cảnh.

"A...... Ưm...... Em còn muốn, Cảnh, cho em."

Một người phụ nữ đang lắc mông, cưỡi ở trên người một người đàn ông, không khó để nhận ra mặt của người đàn ông kia, lập tức có thể nhìn ra đó chính là Thạch Cảnh.

Hình ảnh giới hạn độ tuổi của hai người cứ như vậy mà được chiếu thành phim tại đầu con phố phồn hoa này.

Có vài người mẹ vội vàng che lại đôi mắt của con mình, trong miệng nói: "Thói đời ngày nay, thật đúng là đồi phong bại tục* mà."

*Đồi phong bại tục: Lối sống suy đồi, xấu xa làm mất hết thuần phong mỹ tục của dân tộc và gia phong lễ giáo.

Sau khi Thạch Cảnh nghe thấy giọng nói, khó có thể tin mà quay đầu lại, lúc nhìn thấy một màn như vậy, hắn thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu.

Lại nhìn Quý Lạc, nước mắt đã đảo quanh đáy mắt: "Anh...... Đây là thứ mà anh muốn tôi xem? Anh thật là...... Khiến tôi quá thất vọng rồi."

Quý Lạc nói xong, không quay đầu lại liền rời đi.

Quần chúng ăn dưa không nghĩ tới chuyện này lại có sự chuyển biến lớn như vậy, đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ, có rất nhiều nữ sinh sinh ra sự đồng cảm, trong miệng đều mắng Thạch Cảnh là tra nam*.

*Tra nam: Gã đàn ông tồi tệ.

Lúc Quý Lạc đi ra khỏi đám người, nước mắt ở trong mắt liền không còn, cô thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.

Cô đi đến trước mặt Sở Chu, nói: "Thế nào, sảng khoái không?"

Sở Chu không nói gì, nhưng Quý Lạc có thể nhìn ra hắn vô cùng không vui.

"Anh làm sao vậy?"

"Tuy rằng biết em chỉ giả khóc, nhưng anh vẫn không cao vui, ngoại trừ anh, em không được đau lòng vì người đàn ông khác, cho dù giả bộ cũng không được"

Ngữ khí của hắn vô cùng bá đạo, nhưng Quý Lạc lại thích hắn bá đạo như vậy, chỉ bá đạo với một mình cô.

"Ừm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.