Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ

Chương 145: Chương 145: Thì ra là bệnh kiều (8)




Như vậy mới có thể khiến cho tâm của Quý Lạc lại một lần nữa đặt ở trên người mình đúng không?

Châm ngòi ly gián, đúng vậy, hắn muốn nói cho cô biết, bản thân so với Sở Chu thì tốt hơn một trăm lần.

“Anh không trách em, chỉ là......”

“Chỉ là cái gì?”

Bên này Thạch Cảnh kiềm chế nội tâm đang kích động, không vội, hắn muốn chậm rãi.

“Không có gì, anh tặng em một món quà, khi em về nhà hẳn là có thể nhìn thấy.”

Quà gì chứ, Quý Lạc cũng lười quan tâm, dù sao muốn đưa đồ đến nhà cô mà không trải qua sự cho phép của người trong nhà thì sẽ không vào được.

Ở trong nguyên tác, giữa tháng này hẳn là sẽ có một buổi tiệc rượu, lúc ấy nguyên chủ đã sớm mê Thạch Cảnh đến thần hồn điên đảo, Thạch Cảnh bảo cô không tham gia thì cô liền không đi, nhưng mà chính là vào một lần ấy, Thạch Cảnh liền có tình nhân thứ nhất, cũng là người mà sau đó mang thai.

Mục La La, vốn dĩ chỉ là làm phục vụ ở tiệc rượu, nhận phục vụ cả đêm, vừa lúc buổi tối hôm đó Thạch Cảnh lại uống say, cứ như vậy mà củi khô bốc lửa hai người liền lên giường, lúc ấy nguyên chủ cùng Thạch Cảnh còn chưa có kết hôn, mà Mục La La cũng không biết Thạch Cảnh còn có một vị hôn thê.

Đúng là bởi vì như thế, nên mới dẫn đến việc cuối cùng Mục La La vẫn luôn cho rằng nguyên chủ mới là kẻ thứ ba, rồi đoạt lại Thạch Cảnh.

Lúc này đây, cô muốn trước tiên để Mục La La hận cô, cô biết tính cách của người phụ nữ này, là người có tính cách mềm yếu, nếu bạn không có xúc phạm cô ta, thì cô ta cũng sẽ không làm gì bạn.

“Leng keng!”

Âm báo tin nhắn từ di động đột nhiên vang lên, Quý Lạc mở ra liền thấy.

Đến từ một người ẩn hình: Mục La La, nhân viên cửa hàng châu báu thời thượng ở tầng ba trong quảng trường trăm triệu ánh sáng.

Mấy ngày trước, cô đã tiêu tiền tìm một người trong tổ chức chuyên môn điều tra tư liệu, tổ chức kia không chỉ có hiệu suất làm việc nhanh, hơn nữa tính bảo mật lại cực kì cao, mà tư liệu của Mục La La, đúng là Quý Lạc phải ra giá cao mới tìm được.

Cô ngựa quen đường cũ mà tìm được cửa hàng châu báu kia, châu báu trong tiệm phát ra ánh sáng lóng lánh, mà Mục La La đang dùng vẻ mặt ôn nhu mà giới thiệu châu báu cho khách hàng ở quầy, ánh sáng chiếu rọi xuống làm cô ta phá lệ mỹ lệ, khó trách sau đó cô ta có thể chiếm được tâm của Thạch Cảnh.

Chẳng qua cũng chỉ có mình cô biết, bề ngoài của cô ta thuần khiết bao nhiêu, thì nội tâm lại dơ bẩn bấy nhiêu.

Trùng hợp mấy ngày hôm trước cô đòi mẹ Quý được một cái thẻ hội viên của trăm triệu ánh sáng, thế nên nhân viên trong tiệm đối đãi với cô thân thiết hơn nhiều.

Quý Lạc tùy tiện nhìn một cái, phát hiện phần lớn là nhẫn các thứ linh tinh, cô giơ ngón tay, chỉ về phía một cái nhẫn kim cương lớn như trứng bồ câu.

“Phiền cô lấy ra cho tôi nhìn thử.”

Lúc này Mục La La đã tiễn được một vị hộ khách đi, thời điểm nhìn thấy Quý Lạc chỉ về phía nhẫn kim cương đắt nhất trong tiệm, hai mắt liền sáng lên.

Nếu lần này bán được, cô sẽ có được ít nhất một vạn tiền hoa hồng.

Nghĩ đến tháng này bản thân sẽ không phải lo lắng chuyện tiền nong, Mục La La lập tức treo lên nụ cười mỉm tiêu chuẩn, thề muốn bắt được Quý Lạc.

Cô mở quầy chuyên để nhẫn rồi lấy chiếc nhẫn từ bên trong ra sau đó đưa cho Quý Lạc.

Nhẫn đúng là đẹp thật, nhưng vẫn có chút tục khí, so ra thì kém xa chiếc nhẫn thanh nhã ở bên cạnh, nhưng mà nó hơn ở cái, chính là nó đắt.

“Tiểu thư đến để mua cho bản thân mang sao?”

Quý Lạc đeo nhẫn vào ngón tay, phát hiện lại rộng hơn một vòng, liền bất động thanh sắc mà cởi nó xuống.

“Không phải, tôi sắp đính hôn, vị hôn phu để cho tôi tới chọn, hắn nói, chọn cái nào càng đắt thì càng tốt.”

Nói xong, trên mặt hiện lên một tia ngọt ngào, giống như là người được vị hôn phu nâng niu ở trong lòng bàn tay.

Cô đắc ý làm trong lòng Mục La La dâng lên một tia không cam lòng, có người chính là như vậy, trời sinh so với bản thân thì cao quý hơn, xuất thân cao quý, vị hôn phu lại có tiền, mà Mục La La cô, trừ bỏ không có cha mẹ giàu có, thì có chỗ nào kém hơn so với những người khác?

Nhưng cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, bởi vì cô biết, cả đời này cô cũng chỉ có thể làm công cho người khác, chỉ có thể tồn tại ở tầng lớp thấp nhất.

Quý Lạc nhìn đáy mắt cô ta nổi lên gợn sóng, biết cô ta đã động tâm, kỳ thật mỗi ngày nơi này đều có hàng ngàn loại người ra ra vào vào, cũng không thiếu người có tiền, chắc hẳn đây không phải là lần đầu tiên Mục La La cảm thấy tự ti, đây cũng là lí do tại sao mà sau đó cô ta lại chặt chẽ nắm chặt Thạch Cảnh.

Cô giả vờ bộ dáng rất vui sướng, mở ra album trong di động, may mắn lúc trước cô không có xóa ảnh chụp chung với Thạch Cảnh, cô đem ảnh chụp cho Mục La La xem, trong ảnh nữ bộ dáng diễm lệ, nam soái khí nho nhã, bởi vì kỹ thuật chụp ảnh tốt, nên Thạch Cảnh vô cùng đáng chú ý, tim của Mục La La cơ hồ ngay lúc đó liền lập tức gia tốc nhảy lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.