Hiện tại, muốn làm sáng tỏ sao?
Nhìn bộ dáng vui vẻ của Lục Thất Niên, Quý Lạc đột nhiên có chút không đành lòng, mặc kệ nói như thế nào cô đều không nên trêu chọc hắn, ngày đó ở trên xe buýt, hay là lúc ở trên đường, như thế nào đột nhiên cô cảm thấy......
【 Hảo tra! 】
Nhị Linh đột nhiên bồi thêm một câu, tiếp theo liền cảm thấy vui sướng khi người gặp họa, 【 Gặp rắc rối sao? Ai kêu ngươi cứ tùy tâm sở dục*, hiện tại xem ngươi làm sao bây giờ. 】
*Không theo ý ai hết, chỉ làm theo ý mình
Nhìn khuôn mặt kia của Nhị Linh, tuy rằng vẫn thực manh, nhưng làm sao mà càng nhìn lại càng thấy thiếu đánh vậy?
Quý Lạc quyết định, mặc dù là cô sai, nhưng nên nói vẫn là phải nói, bằng không cô sẽ thật sự trở thành tội nhân thiên cổ, hiện tại cũng may Lục Thất Niên còn chưa có hãm quá sâu.
“Tôi muốn nói với anh một chuyện.”
Lục Thất Niên còn đang đắm chìm trong sự vui vẻ, ngữ khí cũng đặc biệt ôn nhu, quả thực có thể chìm chết người.
“Ân, em nói đi.”
Nói xong, còn đưa hai tay chống cằm, làm một bộ chăm chú lắng nghe.
Giá trị tội ác trong lòng Quý Lạc tiếp tục tăng lên, cô nhắm mắt lại, một tiếng trống làm tinh thần càng thêm hăng hái mà nói ra.
“Kỳ thật tôi không có thích anh, tôi chỉ là.....chỉ đùa một chút mà thôi.”
Không khí đột nhiên trở nên quỷ dị lên, an tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của hai người, mà tiếng hít thở của Lục Thất Niên hiển nhiên trầm trọng hơn rất nhiều, phỏng chừng như muốn bùng nổ.
Cô mở to mắt, quả nhiên nhìn thấy chính là sắc mặt biến thành màu đen của Lục Thất Niên, mặt đầy tức giận, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Em vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa.”
Rõ ràng vừa rồi hắn còn đang vui vẻ, vì cái gì cô lại muốn nói chuyện cho hắn, nếu cô đã lừa hắn, vì cái gì lại không tiếp tục lừa?
“Nói lại lần nữa cũng như vậy thôi, tôi xác thật không có thích anh, làm anh hiểu lầm là tôi không đúng, tôi xin lỗi.”
Trong lòng Quý Lạc cũng không chịu nổi, cô quá tùy tính, thậm chí đã quên đối phương chỉ là một hài tử, có lẽ còn chưa tiếp xúc với tình cảm, lại bị cô bổ một đao.
“A......” Lục Thất Niên rũ mắt xuống, lông mi thật dài giống hai cây quạt, bóng dáng đánh vào trên mặt, nhìn qua phá lệ rất yếu ớt, giống như một con búp bê sứ tinh xảo, bề ngoài tuy rằng mỹ lệ, nhưng nội tâm đã sớm vỡ nát, phảng phất như chỉ cần chạm vào liền sẽ vỡ.
Lúc này dì Trương đã làm xong điểm tâm, bà gõ gõ cửa, sau đó liền tiến vào, trên tay là dĩa bánh kem đầy đủ kiểu dáng, hương thơm ngọt thanh bay vào trong phòng, nhưng hiện tại không ai có tâm tình muốn ăn.
Dì Trương rốt cuộc cũng là người từng trải, liếc mắt một cái liền nhìn ra không khí có phần không đúng, bà đi tới để dĩa xuống, muốn giảm bớt không khí, nhưng mà Lục Thất Niên lại đứng lên, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Quý Lạc rồi đi tới cửa, sau đó dừng lại, không có quay đầu lại mà chỉ đưa lưng về phía cô.
“Tôi đã biết.”
Quý Lạc không biết Lục Thất Niên dùng tâm tình như thế nào để nói ra những lời này, nhưng Quý Lạc lại cảm giác được, thời điểm Lục Thất Niên nói những lời này, tâm cô không thể hiểu được mà đau một chút.
Chờ cô phục hồi lại tinh thần, người đã không còn nữa, chắc là đi rồi.
Dì Trương há miệng thở dốc như muốn nói cái gì đó, nhưng bà không biết đã có chuyện gì xảy ra, muốn nói cũng không nói lên lời, đành phải ngậm miệng lại.
Quý Lạc có chút mệt, liền hướng dì Trương nói: “Dì Trương, dì đi ngủ trước đi.”
Dì Trương đứng một lúc lâu, rốt cuộc vẫn là đem cửa đóng lại rồi đi, chuyện của người trẻ tuổi phải để chính họ nghĩ kỹ mới tốt.
Chờ dì Trương đi rồi, Quý Lạc nằm ở trên giường, nhìn Nhị Linh trong hư không, hỏi nó: “Nhị Linh, ta đã làm sai sao?”
Chẳng lẽ là do cô quá mức trực tiếp, cho nên cũng không có bận tâm nếu cô nói như vậy sẽ tạo cho Lục Thất Niên cái thương tổn gì?
Nhị Linh cũng không biết phải trả lời như thế nào, chỉ nói 【 Lạc Lạc làm không sai, ngươi cũng không phải là người trong thời không này, sớm hay muộn cũng phải đi, làm như vậy mặc kệ là đối với ngươi hay là đối với Lục Thất Niên, đều là không thể tốt hơn. 】
Không sai, như vậy không thể tốt hơn, Lục Thất Niên cũng sẽ nghĩ kỹ đi? Chỉ hy vọng như thế.
.......