【 Hắn đi rồi. 】
Nhị Linh nhắc nhở nói, cứ như vậy Quý Lạc liền không cần phải giả vờ.
Quý Lạc thở dài một hơi nhẹ nhõm đồng thời trong lòng cũng căng thẳng, trước mắt đang có một việc không dễ giải quyết a.
Cô còn chưa có kịp nghĩ nên nói như thế nào với Lục Thất Niên, thì trước mắt bỗng tối sầm, ngay sau đó là một thứ ấm áp dừng ở khóe môi cô.
Quý Lạc nhìn khuôn mặt đang phóng đại trước mắt, cặp mắt kia đã nhắm chặt, lông mi giống cánh bướm nhỏ yếu, có thể là bởi vì thẹn thùng nên kịch liệt run rẩy.
Quý Lạc ngây người, đời trước tuy rằng cô cũng từng diễn vài cảnh hôn linh tinh, nhưng đều là dùng tá vị*, hôn thật giống như vậy thì chính là lần đầu tiên, tuy rằng chỉ là hôn ở khóe môi, nhưng không phải cũng là hôn sao?
*Tá vị: là kiểu quay khuất, không quay chính diện, hai người không hôn thật.
Nhưng Quý Lạc cũng không có đẩy hắn ra, dù sao lúc nãy nhìn qua hình như hắn muốn khóc.
Nụ hôn gắt gao này duy trì được hơn mười giây, thời điểm Lục Thất Niên rời môi khỏi Quý Lạc thần sắc sớm đã trở lại bình thường.
Thấy Quý Lạc cũng không có bộ dáng mặt đỏ tim đập, Lục Thất Niên có chút thất vọng, bất quá nghĩ đến xúc cảm tốt đẹp mới vừa rồi, hắn liền vươn đầu lưỡi, liếm liếm bên môi, phảng phất như đang liếm dư vị vừa nãy.
Rõ ràng đây là một cái động tác thực sắc, Lục Thất Niên làm lại thiếu đi độ thành thục, lại nhiều hơn sự đơn thuần cùng dụ hoặc, đặc biệt là cánh môi no đủ của hắn giờ phút này ánh lên chút ánh sáng.
Quý Lạc cũng không biết mình bị làm sao, đột nhiên liền cảm thấy hai má nóng lên, người chưa từng đỏ mặt là cô giờ phút này lại đột nhiên đỏ mặt.
Liền Nhị Linh cũng nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn một đại lục mới, còn đặc biệt bay đến gần một chút, muốn nhìn xem Quý Lạc có thật sự đỏ mặt hay không.
Lục Thất Niên đương nhiên cũng thấy, giờ phút này trong mắt trong lòng hắn đều tràn đầy bộ dáng Quý Lạc thẹn thùng.
Ân, tôi thích!
Hắn nghĩ thầm, đột nhiên tới gần Quý Lạc, nói một câu không giống như là hắn sẽ nói: “Tư vị không tồi.”
Nói xong, lại liếm liếm dư vị bên môi, hai mắt mang ý cười mà nhìn Quý Lạc.
Quả thực chính là một yêu nghiệt.
Quý Lạc không phải vì Lục Thất Niên hôn cô mà đỏ mặt, cô biết rất rõ ràng, cô là bởi vì Lục Thất Niên làm động tác liếm môi mà đỏ mặt.
Bởi vì thời điểm Lục Thất Niên làm cái động tác kia, thật sự rất dụ hoặc người, giống như là tinh linh đang sa đọa ở thế gian, đơn thuần, lại bằng hình thái nguyên thủy nhất đi dụ hoặc người.
“Nói cho em biết, em, là người tôi đã định rồi.”
Lục Thất Niên nói xong, hướng Quý Lạc lộ ra một nụ cười có lực sát thương cực lớn, thật sâu liếc mắt nhìn Quý Lạc một cái, sau đó mới xoay người rời đi, lưu lại Quý Lạc đang hỗn độn trong gió.
“Nhị Linh ngươi nói xem, thật sự có một người không ngừng kiên trì như vậy sao?”
Rõ ràng liên tiếp vấp phải trắc trở, nhưng vẫn không chịu từ bỏ, đây là...... Yêu?
【 Ta nghĩ hắn chính là người như vậy. 】
Nhị Linh trả lời một cách khẳng định, 【 Tuy rằng hắn không thuộc về nhân vật trong vòng nhiệm vụ, nhưng mà hảo cảm của hắn đối với ngươi chỉ sợ đã đạt tới 100. 】
100? Ta thiên, vì cái gì đối tượng nhiệm vụ không phải Lục Thất Niên, bằng không không phải cô đã sớm có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?
Nhưng mà cô đã có chủ ý, một cái chủ ý có thể có được hảo cảm của Tưởng Phi, và còn có thể làm cho Bạch Liễm thống khổ.
Cô lấy di động ra, tìm đến một dãy số điện thoại, ánh mắt tạm dừng ở chuỗi số đó thật lâu, cuối cùng vẫn là bấm xuống.
“Uy, ngươi hảo......”
........
Lục Thất Niên đi ở trên đường, tay che lại trái tim đang nhảy bang bang trong lòng ngực, từ giây phút bắt đầu hôn Quý Lạc kia, trái tim của hắn liền bắt đầu xao động, mặc dù thời gian đã trôi qua lâu như vậy, nhưng chỉ cần nhớ tới một màn vừa rồi kia, trái tim vẫn sẽ gia tốc nhảy lên.
Quý Lạc không biết, thật ra ở thời khắc vừa rồi, Lục Thất Niên thật sự nghĩ muốn từ bỏ, vốn dĩ hắn chỉ nghĩ muốn lưu lại một nụ hôn để làm từ biệt, nhưng mà vào lúc hắn rời môi đi, trái tim lại đột nhiên kéo lại, tâm hắn nói cho hắn biết, hắn muốn có được người này.
Cái này, làm hắn trở nên không giống với hắn của lúc trước, cái này...... Hắn yêu cô.