Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ

Chương 6: Chương 6: Vườn trường Mary Sue (4)




Xem ra, nếu nhất định phải làm nhiệm vụ này, thì cô cần phải so với nữ chủ càng bạch liên hoa hơn. Quý Lạc cô chính là diễn viên mà, cho dù cô có diễn thì thế nào rốt cuộc vẫn là giả.

Quý Lạc làm bộ không phát hiện những ánh mắt của người khác, không coi ai ra gì mà đi đến chỗ ngồi của chính mình, buông cặp sách rồi ngồi xuống.

Thấy cô không hé răng nói gì, nhiều âm thanh bắt đầu to lên, có một ít bay tới lỗ tai Quý Lạc, đại khái ý tứ chính là nói cô ỷ vào chính mình có tiền, làm bộ cùng Bạch Liễm làm bạn tốt, sau đó lại tìm mọi cách nhục nhã cô*.

*Cô ở đây là chỉ Bạch Liễm nhé.

A, mắt nguyên chủ đúng là bị mù, lại đi cùng loại người này làm bạn tốt!

Rốt cuộc cũng có người thiếu kiên nhẫn, đứng lên, đối với Quý Lạc không khách khí mà nói: “Quý Lạc, cậu vẫn còn có mặt để tới trường sao? Bạch Liễm trừ bỏ không có tiền, chỗ nào cũng so với cậu ưu tú hơn, cậu có thể làm bạn tốt của cậu ấy đó là cậu may mắn, vậy mà cậu lại đối với cậu ấy như vậy, loại người như cậu thật không xứng làm bạn tốt của Bạch Liễm mà!”

Cô gái mặt đang mang phẫn nộ thấy Quý Lạc không trả lời, lại nói tiếp: “Trách không được mấy ngày nay cậu không có tới trường học, khẳng định là cảm thấy có lỗi với Bạch Liễm chứ gì.”

Hào quang của nữ chủ Mary Sue thật đúng là lớn nha, chỉ số thông minh của những người này quả thực là offline, bằng không làm sao sẽ tin vào dăm ba câu của Bạch Liễm? Chẳng lẽ là tại cô ta lớn lên nhìn trông nhu nhược?

“Bạn học, cậu đang nói cái gì vậy, tớ không đi học, là bởi vì...... là bởi vì......”

Đang nói, vành mắt Quý Lạc liền ửng đỏ, phảng phất như đã chạm đến chuyện thương tâm gì.

Cô gái kia rốt cuộc cũng chỉ là học sinh cao trung, mà vốn dĩ Quý Lạc lớn lên trông rất đẹp, giờ phút này bộ dáng hai mắt mờ mịt phi thường chọc người trìu mến, lại thấy vẻ mặt Quý Lạc vô tội, trong lòng liền mềm đi, nhẹ giọng hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Quý Lạc chớp chớp mắt, chớp đi hơi nước trong mắt, lúc này mới nói: “Ba tớ không lâu trước đây sinh bệnh nằm viện, tớ rất lo lắng, nên mới xin nghỉ vài ngày không có đi học.”

Thì ra là vậy, bạn học khác trong lớp học gật gật đầu.

Sắc mặt Bạch Liễm cứng đờ, chuyện ba Quý Lạc sinh bệnh là sự thật, cô cũng là cảm kích, cô cho rằng lấy tính cách quật cường của Quý Lạc nhất định sẽ không nói ra, không nghĩ tới......

Trong mắt Bạch Liễm hiện lên một tia ngoan độc, sợ Quý Lạc sẽ đem sự tình lúc trước cũng nói ra, bất quá cho dù có nói ra, Tưởng Phi cũng sẽ không tin, bởi vì lúc hắn tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy chính là cô.

“Hơn nữa lúc nãy cậu nói tớ với Tiểu Liễm, tớ thật sự nghe không hiểu, tớ làm gì Tiểu Liễm sao? Chẳng lẽ là chuyện lúc trước tớ giúp Tiểu Liễm nộp học phí bị......?”

Quý Lạc nói đến đây, lập tức liền che miệng lại, sợ mình lại nói ra thêm chuyện gì nữa.

Nhưng ý tứ trong một nửa lời nói phía trước đã thực rõ ràng.

Những người khác đều không thể tin được, cao trung Du Lâm cũng được coi là trường học trọng điểm, hơn nữa học phí cũng không thấp, cũng phải mấy vạn khối, vậy mà Quý Lạc cứ như thế nộp tiền giúp người khác?

Nói như vậy, Bạch Liễm cùng Quý Lạc trở thành bạn tốt, vẫn là Bạch Liễm may mắn, Quý Lạc giúp Bạch Liễm nộp học phí, lại không có nơi nơi khoe khoang chuyện này, trái lại Bạch Liễm lại nói Quý Lạc đối với mình không tốt.

Nhân tính chính là như vậy, nếu bạn cảm thấy ai bị hại, liền cảm thấy người kia tuyệt đối không sai.

Vì thế những người lúc nãy không hề nói Quý Lạc, ngược lại bắt đầu hướng Bạch Liễm chỉ chỉ trỏ trỏ.

Bạch Liễm nhất thời thực xấu hổ, cô không nghĩ tới Quý Lạc thế nhưng trước mặt nhiều người như vậy nói ra chuyện này, cho dù là cô ta giúp đỡ cô thì thế nào? Quý Lạc có tiền nhiều như vậy, còn để ý chút tiền đó sao? Cô ta chính là muốn cho cô xấu mặt đây mà.

Bạch Liễm nghĩ vậy, trong lòng lập tức vặn vẹo, tức khắc liền cảm thấy Quý Lạc nhìn rất đáng ghét, trong lòng hận không thể làm cho Quý Lạc chết ngay bây giờ.

Bất quá cô còn có Tưởng Phi, Tưởng Phi thậm chí so với nhà Quý Lạc có nhiều tiền hơn.

Nghĩ thế cô liền thay biểu tình thành một bộ nhu nhu nhược nhược, như là một đóa tiểu bạch hoa bị tàn phá, lung lay sắp đổ.

“Thực xin lỗi, các cậu có thể là hiểu lầm Quý Lạc, thật ra là cậu ấy giúp mình nộp học phí, cậu ấy đối với mình...... rất tốt.”

Bạch Liễm cố ý tạm dừng ở chữ rất tốt, tưởng muốn lừa những người khác.

Nhưng mà những người khác đâu có dễ dàng bị lừa như vậy, liên tưởng đến lúc trước Bạch Liễm nói Quý Lạc khi dễ cô, lại vừa thấy bộ dáng Quý Lạc đầy mặt chính khí, lập tức liền biết ai đúng ai sai.

Nhưng mà, bọn họ cũng sẽ không nói ra, vì thế chuyện này cứ như vậy qua đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.