༅*゚✿, Chuyển động đều
Trì Dư ngồi trên ghế ở ven đường, tay cầm cốc trà sữa nóng hổi, bây giờ đã 9 giờ tối.
Trường cấp ba Nhân Lễ cách đây hai con phố vừa vang lên tiếng chuông tan học, cậu ngồi đây vẫn nghe rõ mồn một âm thanh cười nói ầm ĩ của đám học sinh.
Gió đêm đầu thu se se lạnh, tay cầm cốc trà sữa của Trì Dư khẽ rụt lại, lòng càng thêm chán chường ——
Ngay ngày đầu tiên khai giảng cậu đã trốn học, đi lang thang xung quanh mấy con phố gần đó. Lang thang tới tận nơi này thì các cửa hàng đều đã đóng cửa hết, trường vẫn chưa tan học, cậu cũng không về nhà được, nên chỉ có thể ngồi chịu lạnh ngay giữa phố.
Biết thế này đã không trốn học rồi.
Chiếc điện thoại trong lòng bàn tay cậu rung suốt từ nãy, Trì Dư mặt không cảm xúc nhìn những tin nhắn và cuộc gọi nhỡ liên tục hiện lên cho tới khi tiếng chuông điện thoại một lần nữa reo inh ỏi, cái tên 'Trần Thính Lan' xuất hiện trên màn hình.
Các khớp ngón tay bị đông cứng nhẹ nhàng cử động, Trì Dư vuốt nút nghe.
Tín hiệu vừa kết nối, cậu ngay lập tức nghe được giọng nói vừa kinh ngạc vừa chất vấn của Trần Thính Lan: “Đậu mợ, mày chọn ban tự nhiên hả?!”
Trì Dư chỉ đáp lại “Ừ”, giọng điệu bình tĩnh: “Không được à?”
Trần Thính Lan càng nói to hơn, có vẻ cậu ta đang đứng lên đi qua đi lại: “Không phải thế, tưởng mày học văn cũng ngon mà? Phải chọn môn giỏi nhất chứ, mày chọn học lý là sao?!”
Trì Dư hút một ngụm trà sữa: “Là sao gì chứ... Tao thích được chưa?”
Trần Thính Lan ngay lập tức phản bác: “Thôi bớt đi bạn, cái bạn thích giá trị 17 điểm thôi hả?”
Trì Dư im lặng trong nháy mắt, dùng lời lẽ có vẻ rất chi là đứng đắn để đáp lại: “Còn nhiều thời gian để tiến bộ.”
Trần Thính Lan: “...Tiến tiến cái bíp! Thế hôm nay mày biến đâu thế? Ngay ngày khai giảng đã trốn học mà còn ở đấy bày đặt tiến với chả bộ?”
Trì Dư liếc nhìn tên quán net bên kia đường: “Ở Hẻm Núi đầu rơi máu chảy triệu hồi sư phụ, cùng các huynh đệ bảo vệ quê hương.”
“...”
Từ lâu Trần Thính Lan đã quen cái thói thích gì làm nấy của Trì Dư, nhưng lựa chọn lần này của Trì Dư vô cùng lạ lùng nên cậu mới kinh ngạc đến mức này.
Thôi thì cũng chẳng biết làm thế nào nữa, Trần Thính Lan thở dài: “...Kệ đi, chọn thì cũng đã chọn rồi còn đâu. Mà mày đã đọc bài trên Tieba* chưa?”
(*Baidu Tieba là diễn đàn trực tuyến do công ty Bách Độ của Trung Quốc lập ra vào ngày 25 tháng 11 năm 2003. Người dùng có thể cùng nhau bàn luận về những chủ đề mình quan tâm.)
Nội quy của Nhân Lễ rất khắt khe, tieba có thể được coi là nơi 'cởi mở' nhất, cũng là nơi tụ hội đủ mọi loại drama trong trường.
Từ khi nhập học tới nay, Trì Dư xuất hiện trên trang đầu diễn đàn trường không dưới mười lần, với đủ loại thông báo xử phạt và các kiểu ảnh chụp lén.
Uống hết cốc trà sữa, Trì Dư nhắm thùng rác bên kia đường, ném một đường chuẩn xác giống như lúc ném bóng vào rổ, động tác lưu loát.
Trì Dư không hề bất ngờ: “Tao lại lên đầu trang à?”
Vì không thể giải thích mọi chuyện trong lúc này, Trần Thính Lan đáp: “...Chờ, tao gửi cho mày xem.”
Cuộc gọi bị ngắt, một đường link được gửi tới trong khung chat, tiêu đề là —— Cứu mạng, tên Alpha lưu manh kia chọn môn lý, lại còn học lớp chọn ban tự nhiên?!
Trì Dư ngây ra như phỗng, một lúc sau cậu mới nhận ra “tên Alpha lưu manh kia” trong tiêu đề bài viết chính là mình.
Ngay ở đầu bài đăng là kết quả thi học kì một năm lớp 10 của Trì Dư.
Môn văn xếp hạng mười bảy, vật lý cũng khéo, vừa đúng mười bảy điểm, xếp hạng một trăm hai ba, thậm chí còn chẳng cao bằng điểm tiếng anh.
Người đăng bài: Tui là học sinh của lớp chọn tự nhiên, hôm nay đang giúp thầy chuẩn bị báo cáo thì vô tình phát hiện dưới cùng của danh sách lớp có một cái tên viết tay, chính là tên của tên Alpha lưu manh kia! Tui không hiểu nổi luôn, điểm kiểu này mà còn chọn học lý??
Lầu một: Đậu má??? Thật hay giả vậy? Bỏ qua chuyện điểm đi, thế không phải tên đó chung lớp với Hứa Cố Uyên à?
Lầu hai: Ê này, không biết cậu ta có định đánh nhau với Hứa Cố Uyên không? Tui nghe nói cậu ta không ưa Hứa Cố Uyên từ lâu rồi! (Tui đến đây để hóng drama)
Lầu ba: Lầu hai quá đà rồi đó, đánh nhau hình như bị cảnh cáo đuổi học mà?
Lầu bốn: Ngó sơ qua cũng biết mấy lầu trên không phải học sinh trường tui. Tên Alpha lưu manh đó một tuần đi học thì bốn ngày trốn học, hai ngày đánh nhau, còn một ngày nghỉ ở nhà đấy. Nhưng các bồ thử đếm xem cậu ta bị xử phạt bao nhiêu lần? Nhiều lắm thì cũng chỉ đến mức cảnh cáo thôi, dù gì cậu ta cũng biếu hai tòa nhà cho trường mà.
Lầu năm: Em gái ma mới có thắc mắc ạ, Hứa Cố Uyên là ai vậy quq, cả tên Alpha lưu manh trên tiêu đề nữa ạ?
Lầu sáu: Dỏng tai lên mà nghe nè em gái! Hứa Cố Uyên là anh Alpha đẹp trai cao ráo giọng ngọt mặc áo sơ mi trắng hôm nay khai giảng lên bục phát biểu đấy, cả nhan sắc lẫn thành tích đều hú cái hồn còn nguyên luôn, hơn một nửa đống giải với huy chương trong phòng hiệu trưởng là của ảnh hết đó! Cả trường thân thiết gọi là Hứa Thần. Còn cái tên Alpha lưu manh kia... là kẻ-chớ-gọi-tên-ra, túm lại là em gái cứ biết tên đó vừa giàu vừa kiêu, có vẻ hơi hơi đẹp trai là được!
...
Vì đã quá nửa ngày nên bài đăng không còn trên top nữa, Trì Dư không kiên nhẫn kéo xuống tận cuối, đúng lúc người đăng bài cập nhật thông tin mới.
[Tin nóng sốt! Chủ nhiệm lớp tui để cậu ta ngồi cạnh Hứa Thần! Nghĩa là, Hứa Thần ngồi cùng bàn với cậu ta! May hôm nay trời lạnh nên tên A lưu manh kia không đi học (icon mặt chóa). Bây giờ cả lớp đang cầu mong cậu ta đi học muộn muộn một chút, nếu không sẽ có uýnh nhau trong lớp mất QAQ.]
Trì Dư không vuốt xuống nữa, lần đầu tiên cậu hối hận vì đã trốn học.
Cậu mở khung chat với Trần Thính Lan.
[Cá:...Mấy đứa này không học bài đi à?]
Vài giây sau Trần Thính Lan nhắn lại: [Cười chết luôn, ngồi cùng bàn với học bá không tốt à?]
Ngón tay Trì Dư bất động trước bàn phím điện thoại một lúc, mãi sau mới nhắn vài dấu chấm đen.
[Bé Trần siêu mạnh: Xin hãy nén bi thương.jpg]
[Bé Trần siêu mạnh: Nghĩ thoáng lên đi, được ngồi cùng bàn với học bá thì kiểu gì mày cũng tiến bộ, nhỡ đâu hai năm nữa mày lại đỗ đại học Tề Thành với Hứa Cố Uyên, hai người thành cặp đôi AA giỏi nhất trường Nhân Lễ luôn ấy chứ, ảnh dán ngay cổng trường làm bao đàn em Nhân Lễ phải ngưỡng mộ.]
Trì Dư tưởng tượng ra cảnh ấy, cả người bỗng chốc tê rần.
Cậu không hề do dự nhắn lại: [... Ngày mai đến trưởng đổi chỗ ngồi.]
Trì Dư chưa từng trực tiếp tiếp xúc với Hứa Cố Uyên lần nào, lần gần đây nhất là khi Hứa Cố Uyên phát biểu trên sân khấu, Trì Dư trốn lên sân thượng ngay đối diện sân khấu.
Cậu chỉ loáng thoáng thấy bóng dáng Hứa Cố Uyên, nhưng giọng nói lạnh lùng của hắn lại thông qua loa vang khắp cả sân trường ——
Nghe phiền vãi.
Trì Dư không ưa Hứa Cố Uyên, cả trường Nhân Lễ đều biết.
Điện thoại lại rung lên bần bật, trên màn hình sáng lên một cái tin nhắn đầy giận dữ, tên người gửi là “Mẹ“.
[Chủ nhiệm lớp mới vừa gọi điện bảo hôm nay mày không đi học?? Trì Dư, đây là lần cuối cùng mẹ cảnh cáo mày, mặc kệ mày đang ở đâu, gửi định vị chỗ đấy cho mẹ, mẹ nhờ tài xế đi đón mày. Về nhà ngay lập tức.]
Vẻ mặt Trì Dư vẫn chẳng hề biến đổi, cậu đứng lên, chậm rì rì gửi định vị: [Điện thoại rơi hỏng rồi, không thấy tin nhắn.]
“Bộp——”
Cậu xoay hai lần chiếc điện thoại di động mới cóng trong tay, coi nó như rác, dùng sức ném xuống đất.
Thân máy màu bạc chạm vào nền xi-măng lồi lõm theo quán tính lại bật lên, đụng vào chân ghế, rơi xuống mặt đất, màn hình nứt thành ti tỉ vệt chằng chịt.
Trì Dư chậm chạp nhặt di động lên, bỗng dưng ngẩng đầu, cậu nghe thấy có tiếng động gần đây.
Hình như là ở cuối ngõ.
Trì Dư chưa kịp nghĩ gì thì chân cậu đã di chuyển đến vị trí có thể nhìn được tình hình bên trong.
Ở đó có bốn năm tên bặm trợn thân hình cao to thô kệch, mặc áo ba lỗ làm lộ ra hình xăm rồng hổ.
Đối diện bọn chúng chỉ có duy nhất một người.
Đó là một tên Alpha rất đẹp, mặc chiếc áo trắng cộc tay đơn giản, nửa cảnh tay rắn chắc lộ ra ngoài, tỏa ra khí chất sạch sẽ, cao quý.
Trì Dư chắc chắn người này là Alpha, cậu còn gọi được tên của hắn nữa cơ, cái tên ấy cậu đã nghe biết bao lần từ miệng hiệu trưởng, từ các thầy cô, cái tên luôn đi kèm với đủ loại giải thưởng và huy chương ——
Hứa Cố Uyên.
Đậu má đúng oan gia ngõ hẹp mà.
Trì Dự dựa vào tường, không hề có ý định ra tay hỗ trợ.
Đứng xem đối thủ một mất một còn của mình bị ăn đập, vui còn không kịp nữa là.
Tên bặm trợn mặc áo màu xanh lam đứng ngay gần Hứa Cố Uyên tiến lên một bước, giọng điệu hống hách: “Trâu bò đấy, học sinh tốt cũng trốn học à?”
Một tên trông rõ thô kệch đứng sau tên xanh lam cũng phối hợp với đồng bọn cười vang, chỉ vào Hứa Cố Uyên.
Hứa Cố Uyên nhíu mày, uể oải nói: “Liên quan đến mày à?”
Tên xanh lam lạnh lùng cười: “Bị bọn tao chặn đường rồi mày còn định gáy cái gì? Bây giờ mày cầu xin tao, La đại ca gì gì đó, bọn tao sẽ nương tay với mày, đảm bảo ngày mai cái thứ học sinh ngoan nhà mày vẫn đi học bình thường, nếu không...”
Gã ta còn chưa nói hết câu đã thấy cậu bạn Alpha có vẻ thư sinh kia đột nhiên duỗi tay, tóm lấy cổ tay gã, nâng gối thúc vào bụng.
“Đ*t ——” Gã đau đớn kêu lên.
Hứa Cố Uyên cười khảy, giọng điệu của hắn bây giờ cũng lạnh lùng y như lúc phát biểu trên bục, động tác tay vừa lưu loát vừa dứt khoát: “Bớt xàm đi, tao còn phải về học nốt tiết tự học buổi tối.”
Trì Dư nhướng mày, thay đổi tư thế đứng.
Cậu không ngờ cái đồ học sinh con ngoan trò giỏi này nhìn lịch sự, thư sinh vậy mà đánh nhau cũng hơi bị kinh, thậm chí mỗi lần ra chiêu đều tàn nhẫn đánh vào chỗ hiểm của đối phương.
Vài phút sau, phía cuối ngõ nhỏ chỉ còn thấy mỗi Hứa Cố Uyên đang đứng, tất cả đã nằm bò trên mặt đất.
Chung quanh tối mịt, chỉ có ánh đèn đường lờ mờ bao lấy bóng trăng thê lương, hắt một lớp ánh sáng nhàn nhạt lên khuôn mặt đẹp tinh tế của cậu Alpha nọ.
Trì Dư hứng thú theo dõi tình hình, Alpha nọ bỗng hờ hững nâng tầm mắt lên, con ngươi nhạt màu lạnh lùng, ánh mắt hai người chạm nhau.
Thình thịch.
Đột nhiên trái tim Trì Dư đập loạn nhịp.
Tầm mắt giao nhau cũng chẳng bao lâu, Hứa Cố Uyên đã cúi xuống.
Hắn dùng mũi chân đẩy đẩy tên mặc áo xanh lam: “Cho mày một cơ hội đấy, xin tao đi, tao thả mày ngay.”
“Mày tưởng mày là cái thá gì hả Hứa Cố Uyên, cái mặt A chẳng ra A, O chẳng ra O, tin tức tố cơ bản nhất cũng ——”
Chưa kịp hoảng loạn nói hết câu, gã đã im bặt, gã trợn to mắt nhìn cây gậy sắt đặt ngay bên cạnh mình, ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi.
Hứa Cố Uyên cầm cây gậy sắt, vì nắm hơi chặt nên ngón tay trông nhợt nhạt hơn.
Hắn nhướng mày, toàn thân tỏa ra khí thế của một con mãnh thú hung tợn, ánh mắt tàn nhẫn cảnh cáo: “Mày muốn chết à.”
“Leng keng” cây gậy sắt bị ném sang một bên, tên xanh lam che bụng, gã cuống cuồng chạy khỏi chỗ này như thể vừa thoát khỏi địa ngục.
Trong ngõ, những hạt cát nhỏ li ti nương theo gió bay tứ tung, sượt qua mặt người ta có cảm giác rát rát, giống như bị con dao nhỏ cứa một nhát.
Hứa Cố Uyên bước vài bước, hắn chán nản nhìn vết thương rỉ máu do bị vụn sắt cứa vào trên tay.
Alpha nọ ngày càng tiến lại gần hơn, Trì Dư ngay lập tức cúi đầu xem điện thoại.
Trì Dư thoáng thấy Hứa Cố Uyên đi ra từ phía cuối ngõ đen kịt, hình như là đi đến chỗ cậu, Trì Dư tắt màn hình điện thoại xong lại mở lên.
Màn hình điện thoại trong lòng bàn tay vẫn tối đen.
Cậu Alpha đang tùy ý dựa vào tường nọ bắt đầu hơi bối rối.
Giọng Hứa Cố Uyên vẫn còn nguyên chất lạnh lùng vốn có, hắn hỏi: “Nhìn cái gì?”
Hứa Cố Uyên đứng bên cạnh cái ghế đặt ngay sát cột đèn, nương theo ánh đèn cẩn thận kiểm tra lòng bàn tay mình.
Rõ ràng đang nói chuyện với Trì Dư, nhưng lại chẳng thèm nhìn cậu một giây nào.
Trì Dư ghét nhất là cái kiểu ngạo mạn này, cậu nhíu mày, há mồm khích hắn: “Vừa thấy cậu đánh bạn học. Thế nào, bây giờ cậu định giết tôi diệt khẩu hả?”
Hứa Cố Uyên khẽ cười, hắn vừa lấy ra được vụn sắt từ miệng vết thương, chậm rãi đáp lời: “Không đến mức đấy——”
Theo động tác của Hứa Cố Uyên, bỗng nhiên bốn phía thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào, khá giống mùi hoa vừa ngọt vừa dịu thoáng qua trong gió, rồi mùi càng đậm hơn, nhàn nhạt cả vị sữa.
Trì Dư liếc mắt, cậu thấy lòng bàn tay trắng đến mức như tỏa sáng dưới ánh đèn đang lấm tấm vài giọt máu của Hứa Cố Uyên, trái tim chợt đập nhanh hơn, chân cũng mềm nhũn.
——Hứa Cố Uyên nắm hai bàn tay, nói thêm: “Chỉ sợ bạn nhỏ đây chưa xem đánh nhau bao giờ, bị ám ảnh thôi.”
Mùi hương ngọt ngào đã biến mất, nhưng chân cậu vẫn còn tê rần.
Trì Dư ngây người nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của Hứa Cố Uyên, vẻ mặt cậu trông rõ kì quái, mãi một lúc sau mới đáp trả: “Cậu gọi ai là bạn nhỏ đấy?”
- -
Editor lảm nhảm: Định khoảng 2 chương/tuần mà hôm qua mình có vẻ bắt đầu bận hơn nên dự là sẽ chậm hơn chút rồi (;へ:) Nhưng vẫn sẽ cố hết sức đuổi kịp tiến độ nháaaa
Mà không hiểu sao từ cái hồi đọc bộ đam GBHN ấy mình u mê hai chữ 'bạn nhỏ' lắm cơ, nghe vừa cute vừa soft ヽ༼>ل͜<༽ノ