Bạn Cún A Giả O Cùng Bàn Cắn Tôi

Chương 3: Chương 3




༅*゚✿, Lực cơ bản

Trì Dư bảo đi vệ sinh mà đến tận khi hết tiết tiếng Anh vẫn chưa thấy mặt mũi đâu.

Cô giáo dạy Anh tên Ôn Văn là một Omega trông có vẻ nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng lại là giáo viên nghiêm khắc nhất trong số những giáo viên phụ trách khối mười một.

Nhân lúc Ôn Văn quay lưng để viết bảng, Cố Dương dựa ra đằng sau, ghé gần lại chỗ Hứa Cố Uyên, lặng lẽ ném một quyển vở lên bàn hắn.

Hứa Cố Uyên không hiểu chuyện gì xảy ra, lấy đầu bút hất trang bìa quyển vở——

“Thứ hai, mùng 2 tháng 9, tiết hai buổi chiều, Trì Dư trốn học.”

Bên cạnh dòng chữ còn dán thêm một tờ giấy trắng không biết xé từ đâu ra, ghi: “Sợ lúc mày đi trả thù không có bằng chứng, tao giúp mày ghi lại nè!”

Hứa Cố Uyên khịt mũi, đầu chẳng thèm ngẩng lên, ném trả quyển vở.

“Ghi làm gì, mách cô? Học sinh tiểu học?” Giọng điệu lạnh lùng mỉa mai.

“Ơ kìa...”

Ôn Văn đứng trên bục giảng dường như có hai con mắt gắn sau lưng, đầu không ngoảnh lại, nhưng viên phấn trong tay đã trúng ngay bàn Cố Dương.

Biết cô chuẩn bị tức giận, Cố Dương vội vàng dịch ghế về chỗ cũ.

Trước ánh mắt chết chóc của Ôn Văn, Cố Dương không dám hó hé câu nào, vì vậy y chỉ biết mở quyển “Sổ ghi nhớ” kia ra, viết xuống dưới dòng của Trì Dư: “Hứa Cẩu nhục mạ bạn bè“.

Chuông tan học vừa vang lên, Cố Dương lại dựa vào bàn Hứa Cố Uyên: “Anh Hứa anh Hứa, em đi chiến với đám bên trường trung học số 4 vì danh dự của trường mình đó —— thầy mà đến thì anh nhớ giúp em với nha.”

Hứa Cố Uyên không thèm nhìn: “Nhớ ghi lại tên mày trong sổ nhé, tội trốn học.”

Cố Dương: “...”

Còn ở một nơi khác, bạn tiểu thiếu gia không hề hay biết mình vừa bị 'tính sổ' họ Trì nào đó đã nhảy ra khỏi trường, nhíu mày ngồi trong quán net.

Gương mặt vô cùng nghiêm túc như thể đang ngồi học online, có vẻ hơi lạc quẻ với cái bầu không khí mãnh liệt chém chém giết giết xung quanh.

Bạn Alpha ấy dựa vào ghế, trông rất uy quyền, đôi mắt híp lại đầy lạnh lùng.

Ngay lúc đang suy tư, một ly nước chanh đặt trước mặt Trì Dư.

“Này bạn học sinh, đây là đồ uống quán net tặng cho 50 khách hàng, chơi vui nhé.”

Để ý có người bên cạnh, Trì Dư vội vàng tắt trang web.

Đợi đến khi người phục vụ đó rời đi một lúc, Trì Dư mới chậm rãi lấy tay ôm mặt, vành tai đỏ bừng.

Cậu nhỏ giọng chửi một tiếng, lại mở trang web ra.

“Cứ nhớ mãi không quên một mùi tin tức tố thì phải làm sao đây?”

“Làm cách nào để cùng người mình ghét sớm chiều ở chung?”

“Người tôi ghét giỏi hơn tôi thì phải làm thế nào?”

“...”

Kể cả khi biết chắc là sẽ chẳng có ai thấy được mấy cái này, Trì Dư vẫn xóa hết lịch sử truy cập.

Xong xuôi hết thảy, tự dưng bên góc màn hình máy tính nhảy ra một cái thông báo —— App Động Miêu thông báo mùa giải mới cho người dùng đã bắt đầu! Chỉ cần hai tấm vé để tham gia giải đấu và nhận phần thưởng!

Trì Dư nghĩ nghĩ, mở khung chat ra.

Điện thoại của Hứa Cố Uyên chợt rung lên, hắn đặt bút xuống, dùng hai giây để lấy điện thoại ra.

[Cá: Rảnh để quay tý tài liệu thực chiến không?]

Hứa Cố Uyên liếc sang bàn bên cạnh chất đầy sách vở mà không có một bóng người, chậm rãi nhắn lại.

[Ngôn Ngọ: Bận lắm, bây giờ không rảnh.]

Trì Dư ngồi trong quán net thở dài tiếc nuối.

Cậu có lập một cái nick ở Động Miêu, ID có duy nhất một chữ “Cá“.

Ban đầu chỉ định ghi lại lúc mình chơi rồi thi thoảng lấy ra khoe khoang thôi, nhưng vì Trì Dư đa phần sử dụng các loại kiếm khách rồi anh hùng trông có vẻ ngầu ngầu, kỹ thuật đánh lại điêu luyện, nên mới đăng vài cái video mà đã được mấy triệu fan.

Còn bạn Ngọ nọ là cộng sự lâu năm của cậu, hay còn có thể coi là bạn game thân thiết.

Từ ba năm trước Trì Dư bắt đầu chơi trò này, Ngôn Ngọ đã ở đây rồi, lần đầu gặp nhau là lúc tình cờ chơi chung một trận, thấy khá ăn ý nên Trì Dư chủ động liên lạc với Ngôn Ngọ, ngỏ ý mời hắn làm bạn game của mình.

Lúc ấy mãi lâu sau Ngôn Ngọ mới nhắn lại: [Được, nhưng mà ngày thường tôi bận lắm, không phải lúc nào cũng chơi được.]

Bây giờ Ngôn Ngọ đang không rảnh, Trì Dư cũng không thể bắt ép người ta. Cậu đăng nhập vào tài khoản của mình, chuẩn bị quay video thì đột nhiên nghe thấy tiếng ầm ĩ ở đâu đó.

“Cái bọn Nhân Lễ đấy làm sao thế? Tưởng bảo chơi trận tử chiến mà bây giờ lại nói là thiếu người? Hay là sợ không dám tới?”

“Mày có mắt như mù đấy à? Ai sợ mày?”

“Thế người của bọn mày đâu?”

“...”

Trì Dư dựa vào ghế, nhìn thấy vài gương mặt có vẻ quen quen trong cái lũ đang giằng co ngay giữa lối đi —— nhất là Cố Dương, hình như tên đó thân với Hứa Cố Uyên.

Đám đấy có bốn người, bọn đối diện có năm người, thống nhất nhau mặc đồng phục của trường trung học số 4.

Một đứa ở phe đối thủ gây sự: “Không đủ người thì nhận thua đi? Đừng có lãng phí thời gian của bố mày nữa.”

Trường trung học số 4 là trường tư, thành tích mãi mãi thấp hơn Nhân Lễ một cái đầu, học sinh hai trường cũng chẳng ưa gì nhau, ban đầu Cố Dương hẹn lũ đó ra Hẻm Núi chơi một trận tử chiến, không thể ngờ được đến phút cuối lại có một đồng đội không khỏe nên hủy kèo.

Nhưng chắc chắn không thể nhận thua, Cố Dương lạnh lùng cười: “Tao nói cho chúng mày nè, chọn bừa một học sinh Nhân Lễ cũng đủ giã chúng mày ra bã rồi. Hôm nay tao phải cho chúng mày biết, học sinh Nhân Lễ mẹ nó toàn năng!”

Một bạn học đứng sau kéo kéo Cố Dương: “Đậu má, mày gáy gì to thế, bọn mình làm gì có người?”

Cố Dương thì thầm: “Để tao gọi anh Hứa đến cứu nguy cho, bây giờ cứ gáy cho chúng nó sợ đã.”

“À...”

Mặt tên đối diện đầy khinh thường: “Thôi bớt xàm đi cháu, cháu sủa cái gì đấy?”

Tên cầm đầu đám học sinh trung học số 4 nhìn xung quanh tiệm net, tầm mắt bỗng nhiên dừng ở cậu Alpha nom có vẻ sạch sẽ đang ngồi trong góc nọ, biểu cảm nghiêm túc như thể đang tham gia họp online, vừa nhìn đã biết chơi kém.

Gã tự tin hơn: “Ê thằng kia.”

Trì Dư uể oải giương mắt lên, đôi mắt sắc bén, nụ cười đầy ẩn ý.

Cố Dương đang vô cùng ngạc nhiên, y không thể nào ngờ Trì Dư cũng ở đây.

Tên cầm đầu bên trung học số 4 thấy biểu cảm của y trông có vẻ không đúng lắm nên trong lòng càng thêm tin vào lựa chọn của mình: “Không được hả? Không phải tự mày sủa à? Chọn bừa một đứa cũng đủ để giã bọn tao ra bã mà? Nhân Lễ chỉ biết gáy to thôi à?”

Đám đàn em của gã cười vang.

Trì Dư bẻ khớp ngón tay phát ra tiếng tạch tạch, nhếch môi đứng dậy: “Được.”

Cố Dương không muốn có liên quan gì tới Trì Dư, nhưng cũng không muốn bày ra cho thiên hạ biết chuyện học sinh Nhân Lễ bất hòa.

Y uyển chuyển: “Bọn tôi chơi Vinh Diệu Hồi Quy RTG* đấy, cậu có nick không?”

(*Mấy cái game này mình không biết gì đâu nên mọi người có gì hãy góp ý nhé:<)

Trì Dư bật cười, đi đến kéo ghế ra ngồi xuống.

Cậu hỏi: “Lúc chơi quay video được không?”

Cố Dương thầm nghĩ, trước đây y chưa từng nghe chuyện Trì Dư dính dáng gì tới game, không biết cậu ta giỏi đến đâu —— bình thường chỉ thấy cậu ta đi đánh nhau, chắc cũng chỉ chơi mấy cái game nhảm thôi.

Đám học sinh bên trung học số 4 mở đầu bằng màn ăn mừng chiến thắng, mỗi đứa bật nắp một lon Coca, lớn tiếng nói: “Quay đi! Quay xong gửi cho tao nữa nhé! Mày biết chỗ quay màn hình ở đâu không? Ở cái thanh bên kia kìa...”

Mặc định Trì Dư là một tay chơi mới không biết chút gì.

Cứ mười giây Cố Dương lại nhìn ra cửa một lần, cầu trời khấn phật Hứa Cố Uyên nhanh đến, trong khi ấy y còn tận tình khuyên nhủ Trì Dư: “Đừng quay, đánh có hay gì đâu mà quay ——”

Loa phát thanh trong quán net đột nhiên vang lên một giọng nữ robot: “Người chơi đang dùng máy số 76 là đại thần đứng số một trong bảng xếp hạng quốc gia —— Cá.”

“Đậu mợ! Có cả đại thần cơ à?”

“Vãi vãi vãi vãi, máy 76 ở đâu đấy? Tao muốn xem đại thần chơi!”

“Tao vẫn còn sống để gặp đại thần trong bảng xếp hạng!”

Trì Dư thả lỏng người, dựa vào ghế, nhìn mấy đứa kia đã ngớ cả người ra, nói: “Làm sao? Bắt đầu đi, muốn đánh 5v5 nhỉ?”

Cố Dương há hốc mồm: “Cậu cậu cậu cậu là Cá?”

Trì Dư mở một phòng cho mười người chơi, bắt chước y: “Tôi tôi tôi tôi là Cá.”

Đến khi Hứa Cố Uyên chạy được đến quán nét, trước mắt hắn đã là một khung cảnh vô cùng sôi động——

Dường như tất cả mọi người đều đang vây quanh hàng máy ở trung tâm, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng cảm thán đầy kinh ngạc, lẫn vào đó còn có tiếng hét của Cố Dương: “Ba ơi! Cứu con!”

“Ba! Ôi ôi ôi ôi con sống rồi!! Nhớ mãi ơn cứu mạng của ba ạ!”

Quán net này có một cái màn hình lớn, bình thường chỉ phát tin quảng cáo, bây giờ đang chiếu trực tiếp trận đấu của máy 76.

Kiếm khách mặc bộ đồ trắng, tay cầm trường kiếm, điềm nhiên như không đứng trước mặt năm tên địch người máu me be bét múa chưởng, kì lạ là năm tên địch ấy vừa thấy y đã chạy mất.

Y múa hai vòng trên không trung, nháy mắt đã nhảy vào giữa quân địch, rồi một lát sau lại quay về vị trí ban đầu.

Thanh máu trên đỉnh đầu kiếm khách một giọt cũng chưa vơi, máu của năm tên địch đã cạn sạch, đổ rạp xuống đất cùng một lúc.

“Penta kill!”

“Vãi! Lần thứ ba giết năm người cùng lúc rồi!”

“Đỉnh vãi, đỉnh vãi, đúng là kiếm khách mạnh nhất mà!”

“...”

Hứa Cố Uyên nhìn vào thanh điểm ở góc màn hình “36:0”, nhướng mày, không hề ngạc nhiên.

Cuối cùng, trận chiến giữa Nhân Lễ và trường trung học số 4 kết thúc với điểm số thảm bại cho đội bạn, Nhân Lễ được 66, trong đó có 60 điểm là của Trì Dư.

Vài đứa bên trung học số 4 sắc mặt xám xịt, ánh mắt vô vọng, nhìn tên cầm đầu lúc nãy chọn Trì Dư vào chơi, có điều muốn nói lại không dám nói.

Cố Dương lớn tiếng: “Thế nào? Muốn đánh thêm ván không? Ba, chiến thêm trận nữa được không?”

Trì Dư nhướng mày, mặt đầy kiêu ngạo, Cố Dương thổi cậu bay đến tận trời xanh rồi, nhưng vẻ mặt vẫn rất chi là kiềm chế: “Chắc không cần đâu, đánh thêm chỉ tổ mất thì giờ.”

Cố Dương phụ họa: “Đúng vậy, không bằng chúng mày dùng thời gian đi học đi, tranh thủ để điểm trung bình lần sau chỉ thấp hơn Nhân Lễ mười điểm thôi.”

Đám học sinh trung học số 4 sắc mặt ủ rũ, bối rối rời khỏi quán net.

Hội đã tàn, cả đám mới để ý đến một tên Alpha thanh tú đang uể oải dựa vào tường.

Cố Dương vẫy tay với Hứa Cố Uyên: “Anh Hứa!! Anh không biết đâu! Ba Trì của em quá là đỉnh cấp luôn! Chơi kiếm khách nữa, đúng là kiếm khách đẹp trai nhất trên đời! Em vừa đánh chúng nó mất một giọt máu mà ba đã bay hết nửa cái map rồi...”

Trước sự tâng bốc quá mức khoa trương của Cố Dương, Trì Dư cười đầy khiêm tốn, hơi hơi ngửa đầu, đứng sau bốn bạn học nhìn Hứa Cố Uyên.

Rõ ràng là một cái mặt vô cùng kiêu ngạo, nhưng trong mắt Hứa Cố Uyên lại y hệt con cún vừa làm được chuyện tốt đang nằm ngửa chờ chủ nhân xoa bụng.

Alpha nọ khẽ cong môi.

Hắn nhìn Trì Dư, chậm rãi nói: “Cô Ôn phát hai tờ đề luyện, 8 giờ nộp, bây giờ còn 40 phút, nếu không nộp đúng giờ thì thêm một tờ nữa.”

“...”

--

Tác giả có lời muốn nói: Sau này, Cố Dương lại lấy quyển sổ ghi nhớ ấy ra, rưng rưng cắn bút viết một dòng: Ngày xx tháng xx, ba Trì và Hứa Cẩu cắn môi nhau trước mặt tui (Cắn thật đó hong đùa đâu), làm tui chếc trong lòng nhiều chút QAQ

Editor lảm nhảm: Khổ thân Cố Dương làm ơn mắc oán quá =)))))))))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.