Bạn Cún A Giả O Cùng Bàn Cắn Tôi

Chương 5: Chương 5




༅*゚✿, F=ma*

(*F=ma: Trong định luật II Newton, vector gia tốc của một vật luôn cùng hướng với lực tác dụng lên vật. Độ lớn của vector gia tốc tỉ lệ thuận với độ lớn của vector lực và tỉ lệ nghịch với khối lượng của vật. Định luật này thường được phát biểu dưới dạng phương trình F=ma, với F là lực tác dụng lên vật, m là khối lượng của vật và a là gia tốc của vật đó.)

Vì Ngôn Ngọ mà Trì Dư đã ngủ một giấc rất không yên lành, cậu mơ thấy con mèo ngồi trên đầu Ngôn Ngọ ngậm một quyển sách vật lý rồi đuổi theo mình, sau đấy lại còn mơ thấy cả tên Hứa Cố Uyên kia bắt cậu đeo tai nghe tập diễn thuyết.

Vậy nên cả một ngày hôm nay Trì Dư luôn thấy cái bản mặt Hứa Cố Uyên đáng ghét hơn bình thường.

Ngày đầu tiên của học kì mới, đúng giờ đến lớp, cậu Alpha nọ chân để ra ngoài hành lang, ghé vào bàn ngủ bù, để cho Hứa Cố Uyên một cái gáy lặng im.

Bao trùm cả lớp là tiếng các bạn học sinh so đáp án bài tập, đương nhiên không thể ngủ nổi.

Hứa Cố Uyên cầm một cuốn sách vật lý, nhìn cái gáy lặng im nọ, giọng nói vẫn lạnh lùng: “Bài về nhà.”

Cái gáy kia vẫn chẳng có tý động tĩnh, cũng chẳng hề có ý định đáp lời hắn.

Im lặng một lúc lâu, Trì Dư bỗng ngửi được một mùi tin tức tố vị sữa ngọt ngào, thoang thoảng trong không khí, bao quanh mình.

Trì Dư cả giận, ngẩng đầu lên: “Không làm.”

Hứa Cố Uyên không hề thấy bất ngờ: “Vậy khi nào làm xong?”

Âm thanh xung quanh cũng rất ăn ý mà càng ngày càng nhỏ dần, ánh mắt của mọi người đều sẽ vô ý hoặc cố tình lướt qua bên này.

Trì Dư im lặng nhìn hắn một lúc, tự dưng phát hiện trên sườn mũi của Hứa Cố Uyên có một cái nốt ruồi nho nhỏ, giống màu tóc của hắn, nhàn nhạt.

Trì Dư cụp mắt, tức giận móc từ trong ngăn bàn ra một tờ phiếu trống không, cầm bút lên viết một chữ “Trì Dư” to đùng vào phần ghi họ tên.

“Cạch--”

Trì Dư đặt tờ phiếu trống không chẳng có gì ngoài cái tên ra trước mặt Hứa Cố Uyên.

“Được chưa?”

Biểu cảm của Hứa Cố Uyên vẫn chẳng có thay đổi gì, chỉ im lặng kiểm tra lại số lượng bài đã nộp.

Nằm một lúc vẫn không ngủ nổi, Trì Dư thò tay ra gõ lên bàn Hứa Cố Uyên: “Ê học thần, cậu định kiếm chuyện với tôi đấy à?”

Giọng điệu Hứa Cố Uyên vẫn phẳng lặng như trước: “Gì?”

Trì Dư lôi mấy tờ phiếu trắng tinh từ trong ngăn bàn ra để trước mặt Hứa Cố Uyên: “Tôi chưa làm, cậu định thu hết tất cả các môn luôn hả?”

Hứa Cố Uyên kiểm tra lại số lượng bài, định trước khi vào tiết tự học thì đi giao cho thầy dạy lý, nói với Trì Dư rồi mới đi ra khỏi lớp: “Tôi chỉ thu lý, mấy môn khác tùy cậu.”

Hắn cao 1m87, là chiều cao rất nổi bật trong trường, đôi vai thẳng tắp dưới bộ đồng phục học sinh màu xanh lam xen trắng, vừa đi ra khỏi phòng học đã có kha khá nhóm các bạn Omega nhìn ngó.

Trì Dư hừ lạnh, chóp mũi vẫn loáng thoáng mùi sữa ngòn ngọt.

Trì Dư nghĩ, tên Hứa Cố Uyên này trông chẳng khác gì con cún, chẳng hiểu mấy bạn O kia thích hắn chỗ nào luôn.

Trên đường về lớp sau khi nộp bài tập, Hứa Cố Uyên tình cờ gặp Cố Dương đang đi ra lấy nước uống.

Cố Dương vừa vặn nắp bình vừa hỏi: “Trước đây anh Hứa có vậy đâu nhỉ, đứa nào không nộp bài anh cũng mắt nhắm mắt mở cho qua hết mà.”

Hứa Cố Uyên đang cầm một quyển sổ thi đua mới thầy dạy lý vừa đưa: “Giúp thầy chia sẻ gánh nặng thôi.”

Cố Dương suy nghĩ một lúc rồi mới đáp lời: “Không phải. Hay là anh Hứa định trả thù Trì Dư thật luôn hả? Em thấy không cần đâu, cậu ta cũng tốt mà, anh đừng có để ý mấy lời đồn đại bên ngoài nhá.”

Hứa Cố Uyên nhướng mày: “Mày lật mặt hơi bị nhanh đấy.”

Hôm qua còn ghi tội của Trì Dư vào sổ, chờ đến ngày nào đó coi như bằng chứng, vậy mà hôm nay đã “cậu ta cũng tốt mà“.

Cố Dương sờ sờ mũi, không hề chột dạ: “Con người phải trưởng thành chứ! Nếu được quay về quá khứ, tao chắc chắn sẽ đi hốt một quyển sổ bìa cứng xịn xò nào đó ghi lại chiến công vĩ đại của ba Trì, để trăm năm sau người người đời đời vẫn phải ngưỡng mộ ba Trì của tao! Túm lại là, Hứa Cẩu, Trì Dư không xấu đâu nhé.”

Qua một ván game thấy ngay được nhân phẩm của một con người.

Kỹ thuật đánh của Trì Dư rất tốt, hôm qua chơi ván kia, có vài lần bị bên đối thủ cho vài chưởng làm Cố Dương cứng cả họng, vậy mà tên giang hồ đầu đường xó chợ trong lời đồn Trì Dư nọ lại chẳng hề lên tiếng, cứ tiếp tục tiến tới chấp hết, một câu khó chịu cũng không có, thậm chí còn nói rất ngầu: “Các cậu cứ chơi đi, tôi chấp hết bọn này.”

Đúng là người tốt mà!

Hứa Cố Uyên mặc kệ y: “Không trả thù gì hết.”

Cố Dương vẫn không tin: “Thế sao mày lại bắt cậu ta nộp bài làm gì thế? Có khi nào mày quan tâm người ta vậy đâu chứ?”

Hứa Cố Uyên dừng bước, đặt quyển sổ thi đua dày cộp vào tay Cố Dương: “Bắt cậu ta học không phải giúp cậu ta à?”

Cố Dương ngơ người.

Vì phòng trừ trường hợp Cố Dương hỏi thêm, Hứa Cố Uyên rào ngay: “Trước kia cậu ta có giúp tao.”

Cố Dương đơ luôn --

Hứa Cẩu tiếp xúc với Trì Dư khi nào thế?

Không phải từ lúc nhập học đã bắt đầu có lời đồn hai đứa này không ưa nhau rồi à?

*

Lớp chọn học rất nhanh, Trì Dư vẫn theo kịp hai môn văn và tiếng anh, nhưng ba môn khoa học tự nhiên thì bó tay, cậu cũng chẳng muốn cố gắng làm gì.

Mà trong khi ấy, ngủ trong giờ cũng không xong, vị sữa ngọt ngào nhàn nhạt của Hứa Cố Uyên khiến cậu tưởng mình như một con cá đang trôi nổi giữa đại dương mênh mông, làm lòng cậu cứ nhộn nhạo hết cả lên.

Trì Dư miên man suy nghĩ, sức chịu đựng của Hứa Cố Uyên cũng được phết, Omega đáng yêu thế mà cũng không đánh dấu, đến cả đánh dấu tạm thời cũng không có luôn.

Ai cũng biết, một khi Omega đã bị đánh dấu thì ngoài Alpha đó ra sẽ chẳng còn ai ngửi thấy tin tức tố của cậu ta.

Bỗng Trì Dư nghe thấy tiếng sột soạt nho nhỏ, Hứa Cố Uyên đang tháo băng vải quấn trên tay.

Vị sữa ngọt ngào đột nhiên càng đậm mùi hơn, Trì Dư thở dốc, nằm sấp lên bàn, chưa kịp phòng bị thì chân đã mềm nhũn.

Hai vành tai đỏ ửng lên.

Phiền vãi.

Sau này cứ ngửi được cái mùi sữa ngọt này thì phải đưa ngay cho cậu ta một lọ thuốc khử tin tức tố mới được.

Cố Dương ngồi đằng trước nghe thấy tiếng động, quay đầu ngó Hứa Cố Uyên: “Tay cậu khỏi chưa? Hôm nay chơi được rồi hả?”

Hứa Cố Uyên cụp mắt xuống: “Chắc được rồi.”

Dải băng vải trắng quấn hai vòng quanh bàn tay khớp xương rõ ràng.

Trì Dư phát hiện, tay Hứa Cố Uyên đẹp thật, vừa trắng vừa thon, rất phù hợp để cầm bút.

Nếu không phải xung quanh vẫn nhàn nhạt mùi sữa ngọt còn sót lại, Trì Dư chắc chắn sẽ tin chuyện chân cậu nhũn ra chỉ là ảo giác.

“Ba Trì, chiều nay hết tiết hai có trận bóng rổ đấy, lớp mình đấu với bọn A6, muốn đi xem không? Nếu đi thì bảo con để con kiếm cái chỗ ngồi xịn cho ba nhé.” Cố Dương nhiệt tình mời.

Y nghĩ rồi lại bổ sung thêm, “Nếu ba không đi thì ba phải ở lại trong lớp ngồi tự học đấy.”

Trì Dư tự thấy mình ngồi trong lớp hết cả buổi sáng đã là một điều kì diệu: “Đi thôi.”

Thật ra thứ cậu để ý không phải chuyện này, Trì Dư luôn nhận mình là một Alpha bình thường, sức chịu đựng rất tốt, không dễ dụ.

Ngoại trừ cái mùi tin tức tố vị sữa ngòn ngọt kia.

Giống như một liều thuốc kích thích, chỉ cần thoảng qua đã đủ để trái tim Trì Dư như thể vừa bật kíp nổ pháo hoa, mọi thứ đều nổ tung.

Mà trận pháo hoa này còn kéo dài mãi không thấy hồi kết, đến cả lúc đi ngủ Trì Dư vẫn bị quấy rầy.

Như thế là không được.

Nếu cứ bị kích thích thế này có khi cậu phát điên mất.

Nhưng thực ra để Alpha khác ngửi được tin tức tố của mình không được lịch sự cho lắm, gần giống như tuyên chiến với người ta vậy.

Tuy Trì Dư không có xích mích với Hứa Cố Uyên, cũng chẳng có ý định cướp người yêu của hắn, nhưng phải công nhận mùi sữa ngọt kia hấp dẫn thật.

Trì Dư dám khẳng định, tin tức tố của Omega này phải 90% phù hợp với cậu.

Cậu nhìn Hứa Cố Uyên, ngầm ám chỉ: “Cậu có ngửi được mùi tin tức tố trên người mình không?”

Nhưng ai ngờ câu nói này lại như cái chốt mở, vừa nghe vậy Hứa Cố Uyên đã híp mắt lại, ánh mắt lạnh thấu xương, ẩn chứa nguy hiểm.

Ngay cả tên lúc nào cũng ba hoa chích chòe Cố Dương cũng im bặt, nhìn Trì Dư có điều muốn nói lại ngập ngừng.

Tự dưng Trì Dư lại bắt đầu lo lắng, hối hận vì đã thốt ra câu ấy.

Cậu hơi há miệng, nhưng đã bị Hứa Cố Uyên chặn lại ngay: “Không.”

Nói xong, Hứa Cố Uyên mặt lạnh tanh đẩy ghế vào trong gầm bàn, cầm cốc nước đi ra ngoài.

Tiểu thiếu gia họ Trì chưa từng bị ai làm mặt lạnh như thế bao giờ, cũng hơi hơi tức: “Cậu ta bị cái tật gì thế?”

Cố Dương do dự mãi, thay Hứa Cố Uyên giải thích: “Ba không biết à? Hứa Cố Uyên bị thiếu hụt tin tức tố, nên không thể nào có tin tức tố được đâu.”

Trì Dư giật mình.

Cậu biết đây là bệnh.

Một số ít Alpha mắc bệnh thiếu hụt tin tức tố, tuyến thể của những người này trống rỗng và không thể tiết ra tin tức tố.

Ban đầu thì những Alpha này không khác gì người bình thường, nhưng đến khi già đi, họ thường không sống quá 35 tuổi.

Trì Dư nhớ lại ngày đó trong con ngõ nhỏ, tên mặc đồng phục xanh có nhắc tới tin tức tố của Hứa Cố Uyên thì đột nhiên hắn thay đổi hẳn thành một người khác.

Hóa ra là vì điều này.

Alpha vốn luôn kiêu ngạo, luôn mạnh mẽ, từ xưa đến nay, họ luôn thể hiện quyền sở hữu của mình bằng tin tức tố, đây là thứ tượng trưng, thậm chí còn được coi như thứ chứng minh cho sự tồn tại.

Đến ngay cả Trì Dư chẳng thèm quan tâm bất kì điều gì, vậy mà cậu cũng luôn coi tin tức tố cấp cao của mình là một điều đáng để kiêu ngạo.

Bị bệnh thiếu hụt tin tố, đối với bất kì Alpha nào cũng là một điều không thể chấp nhận nổi, hơn nữa nó còn tra tấn về mặt thể xác.

Trì Dư nhíu mày, một lúc lâu sau mới nói nhỏ: “Không cố ý đâu, tôi ngửi thấy mùi tin tức tố ngọt thật...”

Bỗng Trì Dư nhớ về ánh mắt lạnh nhạt của Hứa Cố Uyên, hơi hơi bực.

“Lại còn thơm nữa.” Alpha đang bực bội nọ thì thầm lẩm bẩm.

Cố Dương: “Ngọt? Chắc của người khác rồi. Ba đừng để trong lòng nhá, ba không biết gì mới lỡ hỏi thế, anh Hứa không để ý đâu.”

Trì Dư cụp mắt, tỏ vẻ mình đã hiểu.

Chỗ ngồi bên cạnh vẫn còn thoảng mùi tin tức tố vị sữa ngọt ngào, đột nhiên Trì Dư hiểu ra, hóa ra Hứa Cố Uyên chưa đánh dấu O nào có lẽ vì hắn bị bệnh, hắn không thể đánh dấu được.

Nghĩ một lúc, lần đầu tiên tiểu thiếu gia họ Trì muốn chủ động xin lỗi người ta.

Đúng lúc ấy cậu Alpha thanh tú nọ lại lạnh lùng đi vào từ cửa lớp.

Nói linh tinh làm người ta giận, Trì Dư thầm nghĩ mình là một người có học thức, nên cậu lấy cái bánh kem nhỏ từ trong ngăn bàn ra rồi đứng lên.

Hy vọng Hứa Cố Uyên đừng có mà không biết điều.

Đây là nhượng bộ lớn nhất của tiểu thiếu gia họ Trì rồi.

Nhưng cái tên được xin lỗi kia lại không biết đường giác ngộ, hắn nhìn xung quanh phòng học, lúc ánh mắt ấy lướt tới Trì Dư, tay cậu bóp chặt hộp bánh.

Vậy mà cuối cùng Hứa Cố Uyên lại dừng ở cô lớp trưởng Tiết Tư Âm ngồi bên cạnh.

Tiết Tư Âm là một Omega trông rất đáng yêu, điểm trên lớp chỉ kém hơn Hứa Cố Uyên một chút.

Hứa Cố Uyên khom lưng nói vài câu, đôi con ngươi nhạt màu lành lạnh làm mặt Omega nọ hơi hồng hồng.

Tiết Tư Âm trông hơi bất ngờ, nhưng khuôn mặt đỏ ửng đã thể hiện hết niềm vui sướng trong lòng cô.

Trì Dư nhăn mày, ngồi lại chỗ của mình.

Tiếp đó Tiết Tư Âm lấy một cái bình nhỏ từ trong cặp của mình ra, lặng lẽ đưa cho Hứa Cố Uyên.

Thị lực của Alpha cao cấp luôn rất tốt, kể cả Hứa Cố Uyên có lấy cái bình ấy nhanh đến mức nào thì Trì Dư vẫn thấy được nắp bình màu tím -- đó là thuốc ức chế tin tức tố của Omega.

Vì sao Hứa Cố Uyên lại luôn liên quan đến Omega.

Trì Dư mở nắp hộp bánh, xúc quả dâu tây trên lớp kem bỏ vào miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.