Chạy một trăm mét mất hơn mười giây, đợi Đồng Đồng vọt đến điểm nhận gậy tiếp theo, giao gậy trong tay ra.
Đã thấy Chu Du chạy trước mặt đột nhiên dừng gấp, Chu Du quay đầu lại trong nháy mắt vẻ mặt đầy mê mang.
Nhưng rất nhanh, như khóa chặt cậu, lao về phía này.
Thật ra thì Đồng Đồng cũng không thấy rõ lắm, trước mắt cậu mờ đi, người xung quanh nhiều lắm, cũng quá ồn ào, tai bắt đầu ù.
Đồng Đồng lắc lắc đầu, chân hơi nhũn ra. Cậu chưa bao giờ chạy nhanh như vậy.
Lúc một cánh tay mạnh mẽ vòng quanh eo cậu, tư thế lui về sau của Đồng Đồng dừng lại.
“Đứng không vững sao?” Mũi Chu Du gần như dán lên mũi cậu, sốt ruột nhìn cậu chằm chằm, “Sao cậu không thở tí nào vậy.”
“Cái gì?” Đồng Đồng nói ra mới phát hiện mình căng thẳng đến nỗi quên thở.
“Không sao chứ, có phải đến bệnh viện không?” Chu Du căng thẳng.
“Tôi không sao.” Đồng Đồng chậm rãi đi ra ngoài đường băng, “Chạy có một trăm mét mà, đến nỗi cậu…”
Lúc Đồng Đồng ngã ra sau, bản thân cậu cũng chưa kịp phản ứng.
“Này!” Chu Du hết hồn, sải một bước qua đỡ cậu trong ngực.
Đồng Đồng khó chịu nhíu mày, không thở nổi.
“Sao thế!” Một giáo viên kêu lên chạy tới.
“Chạy bộ bị choáng!” Chu Du kêu to trả lời.
“Nhanh lên! Đưa đến phòng y tế!” Giáo viên nữ nhìn hai mắt, “Ôi, sắc mặt này! Tôi nhớ sáng nay không có hạng mục chạy cự li dài mà?”
“Cậu ấy chạy một trăm mét!” Chu Du tự hào nói.
Đồng Đồng là một bệnh nhân bị suyễn!
Vậy mà chạy bộ! Còn chạy một trăm mét!
Giáo viên nữ: “…”
Đồng Đồng vừa mới xoa dịu bản thân lại thiếu chút nữa tức đến nỗi nghẹn thở.
“Thả tôi xuống.” Đồng Đồng bị ánh mắt kỳ lạ của giáo viên nữ nhìn mà đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Được rồi, hai chúng ta là ai với ai, cò gì mà phải ngại.” Chu Du cười nói tạm biệt với giáo viên, ôm người đi về phía phòng học.
Chắc chắn không thể ở lại bãi tập nữa, bên này nắng quá.
Đồng Đồng không nói chuyện, thật ra cậu rất không thoải mái, ngực tức anh ách, đường hô hấp cũng không thoải mái.
Có lẽ đầu bị thiếu oxy nên mới hơi choáng.
Cũng có thể vì bị choáng, cậu nhìn Chu Du, vậy mà cảm thấy người này rất tốt.
Lịch sự, có nghĩa khí, tính tình tốt, nhất là ánh mắt đẹp.
Đồng Đồng nghỉ ngơi trong phòng học một lúc lâu, mới dần dần trở lại bình thường.
Chu Du cũng chạy nhiều lần qua bãi tập, chuyển từng thùng nước cho bọn con gái.
Mãi đến buổi chiều kết thúc đại hội thể dục thể thao, còn sớm hơn thời gian tan học bình thường.
Nhưng mà phải đến lớp tự học buổi tối.
Tận dụng thời gian này, Đồng Đồng, Chu Du và Trang Khiêm đi sắp xếp nguyên liệu sẽ dùng cho quầy đồ nướng tối nay.
Lúc đến lớp tự học tối, mỗi người báo cáo tiến độ của mình.
Trang Khiêm: “Nguyên liệu nấu ăn tôi đã bảo lái xe nhà tôi bỏ vào quán đồ ăn sáng nhà Trần Xuân Vũ.”
Chu Du: “Vỉ nướng với nước sốt tôi cũng đã chuyển qua rồi.”
Đồng Đồng: “…Xuất… xuất phát?”
Chu Du và Đồng Đồng vội vàng đến con đường bên kia trước hẹn mười phút, giờ cách thời gian hết giờ tự học tối rất gần rồi.
Đồng Đồng gửi tin nhắn cho ba mẹ trước, bảo hôm nay kết thúc đại hội thể dục, ra ngoài chơi với mọi người một lát.
Ngay sau đó bắt đầu đi theo sau mông Chu Du, Chu Du dặn làm cái gì cậu làm cái đó.
Đỡ sạp hàng, lấy nguyên liệu, ưỡn lưng đứng thẳng, hết thảy chuẩn bị sẵn sàng.
Chỉ thiếu khách thôi.
Ban đêm cái phố nhỏ này có rất nhiều người, từng chiếc đèn chân không sáng trên mỗi chiếc xe đẩy nhỏ, tiếng người huyên náo trong con phố nhỏ hẹp, hơi nóng đập vào mặt.
Sạp hàng của Đồng Đồng bày ngay bên cạnh nhà Trần Xuân Vũ, ngay cả điện cũng kéo từ nhà cậu ta sang.
Chu Du đã chọn lấy mấy thứ dễ bán nhất mang ra nướng.
Đồng Đồng ở bên cạnh nhìn độ lửa, nghe hướng dẫn của Chu Du, quét nước sốt nhiều lần.
Hương thơm đồ nướng bay ra ngay cả cậu cũng thấy đói.
Nhưng chỗ của họ một không treo biển, hai là mới đến, hơn mười phút mà chẳng có ai đến.
Đồng Đồng quẹt mồ hôi rịn ra trên trán, trong lòng hơi lo lắng.
Cậu quýnh lên phương diện hô hấp cũng gấp theo.
Bên họ không có khói, nhưng không chịu được mùi khói dầu nhẹ nhàng bay qua từ nhà khác.
Chóp mũi Đồng Đồng cũng đỏ, nhỏ giọng thở phì phò, lặng lẽ hắt xì mấy cái.
“Tôi mang khẩu trang theo cậu cần không?” Chu Du nắm gáy cậu kéo lùi ra sau.
Đồng Đồng gật nhẹ đầu, nhận khẩu trang Chu Du đưa cho, đeo lên tốt hơn nhiều.
Chu Du cười cúi đầu nhìn cậu, nhìn chằm chằm con ngươi của cậu vì thiếu oxy mà ướt át: “Đừng lo, đồ nướng Đông Bắc không tồn tại chuyện không có người đến, tôi đều làm nước sốt bí mật, không truyền ra ngoài.”
Đồng Đồng nhìn ánh mắt kiên định của hắn, không hiểu sao tin tưởng gật đầu.
Ngay lúc này, có một đám người từ xa chạy về đây, Trang Khiêm cao giọng rống: “Đồng Đồng! Tao mang lớp tao đến ủng hộ đây!”
Đồng Đồng kinh ngạc quay đầu nhìn sang, lớp cậu ta gần như kéo hết đến đây rồi.
Mấy đứa con gái chen mà rối cả tóc, lại cười rất vui vẻ, chạy qua.
“Oa! Đây là quầy nướng của Đồng Đồng á!”
“Ngửi thơm quá đi!”
“Mẹ ơi, lúc Trang Khiêm nói tớ còn chưa tin đâu! Đồng Đồng vậy mà mở quầy đồ nướng?”
“Sao mà ngớ ra thế.” Chu Du dùng cùi chỏ chọc chọc cậu, “Mấy ông lớn đang đợi ăn đấy, mau lên.”
Ở một số thời điểm con gái còn ăn nhiều hơn con trai, gọi hết phần này đến phần kia, nhưng ngại chen trong phố nhỏ, chạy ra ngoài ngồi xổm bên đường cái đợi.
Mười đứa con trai trong lớp đều phụ trách chân chạy mang đồ nướng ra ngoài cho đám con gái.
Đồng Đồng loay hoay chân không chạm đất, đau cả đầu.
“Chân gà này bán thế nào?” Một giọng nam quen thuộc vang lên.
“Tám đồng một cái.” Đồng Đồng bận rộn ngẩng đầu, kinh ngạc, “Chủ nhiệm Lý? Thầy đến ăn đồ nướng?”
“Làm sao! Giáo sư nhân dân không thể ăn đồ nướng hả?” Vẻ mặt chủ nhiệm Lý hơi mất tự nhiên, “Nhanh lên, ba cái chân, ba cái cánh gà, một phần cà tím với nấm hương, có cá nướng không?”
“Tất nhiên có ạ, em chuyên nướng cá.” Chu Du ở bên cạnh tiếp lời.
Đồng Đồng vội chạy ra tủ lạnh phía sau lấy con cá đã làm sẵn ngâm trong chậu mang ra.
Cái này Chu Du đã ướp đầy đủ gia vị trước.
Đồng Đồng không có kinh nghiệm nướng đồ, vốn đang chuẩn bị học trước, bây giờ bận rộn cũng không có thời gian học.
Cho nên Chu Du đành phụ trách nhìn đồ nướng.
Đồng Đồng ngay tại bên cạnh xem nguyên liệu nào cần, nguyên liệu nào ít, sau đó chuyển từng hộp đồ từ tủ lạnh nhà Trần Xuân Vũ ra ngoài.
Đầu ngón tay bị đông cứng đến nỗi trắng ra, trên mặt lại nóng đỏ bừng, phía sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Sau khi Đồng Đồng chuyển qua lại một lần nữa, đeo khẩu trang bắt đầu không thở được, dứt khoát cởi ra.
Mồ hôi trên trán trượt xuống theo chóp mũi, có một ít vào mắt.
Đồng Đồng vội vã đi khiêng đồ, trực tiếp kéo vạt áo thun lên lau mặt một cái.
Một mảng lớn eo cứ thế lộ ra.
Chu Du đang quay đầu chuẩn bị đưa khăn tay cho cậu lau mồ hôi, lập tức trợn cả mắt lên.
Đồng Đồng lau mồ hôi được một nửa, chợt nghe thấy từng đợt thét chói tai của bọn con gái.
Cậu tưởng xảy ra chuyện gì, vội vàng kéo áo xuống nhìn về phía trước.
Thấy ngay trước sạp hàng nhỏ có ít nhất hơn hai mươi nữ sinh lạ hoắc, còn có đèn flash chói mắt và tiếng reo hò.
Đồng Đồng bị đèn rọi phải híp mắt lại, Chu Du đứng phía trước vẻ mặt nhăn nhó chặn trước mặt cậu.
Nhưng dưới loại tình huống này lá gan đám con gái rõ ràng to hơn con trai nhiều lần, nhanh chóng gạt phăng Chu Du ra, tiến gần đến trước mặt Đồng Đồng.
“Tớ muốn eo!”
“Tớ cũng muốn eo!”
“Em trai! Đến thắt lưng!”
Đồng Đồng mờ mịt, bị nhét một đống lớn tiền mặt vào ngực.
Chu Du nhìn thấy khó chịu, cũng cởi luôn áo ba lỗ ra.
Nhưng mà mấy cô gái chưa kéo đến đây, mấy dì bán bánh rán, bán hoa quả bên cạnh đã đến đây rồi.
“Úi chà, cơ bắp thằng nhóc này không tệ!!”
“Thằng nhóc này thật có tinh thần!”
“Dì có thể sờ cơ bụng một chút không?”
Chu Du: “…”
“Sờ đi sờ đi.” Chu Du thở dài.
Đồng Đồng nín cười, đứng bên cạnh hắn thu tiền những thứ mà mấy dì đã gọi trước.
Một buổi tối nhốn nháo hoảng loạn, sáu thùng hàng Trang Khiêm khiêng đến, gần như bán xong.
Đây là lượng hàng ba ngày Trang Khiêm mang đến dựa theo ước tính của mấy người bọn họ, lúc đầu tưởng bán không nhiều.
Chẳng ai ngờ rằng những nữ sinh kia và mấy dì lại nhiệt tình như thế.
Còn lại một ít, Chu Du tự nướng rồi ăn hết.
Đồng Đồng cũng không đói tí nào, cậu không hề muốn ăn, cậu cảm thấy mình sắp nóng đến độ muốn ngất đi.
Bây giờ gần sáng rồi, bán sạch đồ ăn. Hai người dọn đồ đạc một lần rồi sắp xếp lại.
Đồng Đồng gom tiền lại cũng không đếm, ném hết cho Chu Du, trực tiếp gọi xe về nhà cùng hắn.
Nhà ngang bên này đã tối om, đèn đường sáng tắt cũng không thấy rõ. Đồng Đồng khó khăn đi về phía trước, căn bản không nhấc nổi tay, eo với chân đều mỏi nhừ.
Thoạt nhìn Chu Du chẳng hề hấn gì, sức lực dồi dào, tinh thần cực kỳ tốt.
“Tôi cõng cậu lên?” Chu Du nghiêng đầu nhìn cậu, rút tờ khăn giấy trong túi, dán lên cái trán mướt mồ hôi của cậu.
Đồng Đồng khoát tay một cái, kéo khăn giấy trên trán xuống, lau lên mặt, “Không sao, cũng sắp đến rồi.”
“Tay cậu bị sao đây?” Chu Du nắm lấy cổ tay cậu, cúi đầu nhìn kỹ, “Cái này bỏng lúc nào?”
“Cái gì?” Đồng Đồng khó hiểu cúi đầu nhìn, lúc này mới chú ý đến tay mình, không biết bỏng đỏ một mảng lớn từ lúc nào.
“Đi lên trước.” Chu Du không nói lời gì kéo người lên lầu.
Sau khi lên lầu, Đồng Đồng nhìn giờ, do dự nhìn chằm chằm cửa nhà đóng chặt. Giờ này chắc ba mẹ ngủ rồi.
Chu Du khoác tay lên vai cậu: “Đi thôi, tối nay chứa chấp cậu.”
Trên người hai người toàn mùi đồ nướng, vừa bước vào phòng, ngửi không khí trong lành, đã không chịu được mùi trên người mình.
“Tôi muốn tắm rửa.” Đồng Đồng khó chịu lôi kéo áo thun đã ướt mồ hôi từ lâu.
Cậu chưa bao giờ ra nhiều mồ hôi trên người như vậy, lúc này cậu cảm giác trên đầu mình toàn là dầu.
“Lát nữa cậu vào dội nước lạnh xuống cái tay bỏng kia nhiều lên. Quần áo thì mặc của tôi trước đi.” Chu Du vừa nói vừa vào phòng ngủ. Lấy ra một bộ áo ba lỗ quần cộc sạch sẽ, quay đầu gọi Đồng Đồng ngoài phòng khách, “Cậu mặc đồ lót hoa hay một màu?”
Đồng Đồng đứng dậy đi qua, khiếp sợ nói: “… Cậu còn có đồ lót hoa?”
“Sao?” Chu Du lấy cái hộp ra, rút hai cái quần lót mới, “Quần lót hoa là sọc dọc và sọc ngang mà.”
Đồng Đồng: “…”
“Một màu là được.” Đồng Đồng nói.
Chu Du ném cho cậu cái quần lót màu đen.
Đồng Đồng cầm quần áo vào phòng tắm, tắm hơn ba mươi phút.
Chu Du ngồi trên sàn nhà đợi cũng ngủ thiếp đi.
Đồng Đồng tắm xong, mặc vào áo, lần đầu tiên cảm nhận trực quan hình thể của Chu Du.
Áo ba lỗ mặc bị rộng, thùng thình treo trên người như choàng mảnh vải.
Quần cộc cũng rộng, nhưng may còn có dây.
Đồ lót thì không có cách nào, mặc lỏng lẻo, nhưng cũng ổn mặc ở trong không nhìn thấy được.
Đồng Đồng liếc vào gương, cảm thấy mình mặc bộ này thật xấu xí.
Cậu cũng không muốn ra ngoài, ngại bỏ mịa.
Cuối cùng bỏ cái áo ba lỗ rộng thùng thình vào trong cái quần cộc rộng, lúc này mới đi từ từ ra ngoài.
Chu Du thấy cậu đi ra, hơi sững sờ, phát biểu cái nhìn: “Cậu nhỏ thật đó, cậu cao bao nhiêu?”
Đồng Đồng nói chiều cao của mình ra, lần đầu tiên không kiêu ngạo như vậy: “Một mét bảy chín.”
Nói xong, Đồng Đồng lại thêm một câu: “Tôi vẫn đang dậy thì.”
“Thật sao? Kỳ lạ thật nha.” Chu Du cầm quần áo để thay bên cạnh cậu đi qua, đè tay lên đầu cậu cười, “Ngại quá, tôi cũng đang dậy thì đây.”
Đồng Đồng: “…”
Cậu còn muốn dậy thì, cậu muốn dậy thì thành Hulk (người khổng lồ xanh) sao.
Đồng Đồng khó chịu ngồi trên sofa vò tóc.
Chu Du tắm rửa không quá mười phút, lúc đẩy cửa phòng tắm ra, trên mặt dán một lớp bùn xanh kỳ lạ.
“Đậu mợ.” Đồng Đồng sợ đến mức đứng bật dậy khỏi sofa.
Tưởng Chu Du tắm rửa thật sự dậy thì thành Hulk.
“Chưa từng thấy mặt nạ hả?” Chu Du cầm mặt nạ trên tay ném qua, “Nhanh, cậu cũng đắp một cái đi.”
“… Tôi không đắp.” Bình thường ngay cả kem Đồng Đồng cũng chẳng muốn thoa.
Có điều mặt nạ của Chu Du ngoài dự liệu, hợp tình hợp lý.
Cũng phải cũng phải.
Đồng Đồng an ủi mình như thế trái tim cũng bị hù dọa.
“Một thằng đàn ông đắp mặt nạ còn dông dài.” Chu Du đi đến tủ lạnh xách lon bia ra, giật nắp, ngửa đầu ực một hớp.
Động tác này của hắn, lập tức khiến mặt nạ trên mặt nhăn như da cóc.
“Tôi là con trai.” Đồng Đồng liếc mắt nhìn hắn, “Vậy có phải cậu không nhất định phải thế.”
“Cái gì gọi là không nhất định?” Chu Du cầm lon bia nghiêng người dựa vào tường khó hiểu nhìn sang.
“Thì là không nhất định…” Đồng Đồng liếc nhìn mặt nạ xếp thành một chồng núi nhỏ trên cái bàn ở xa, mẹ cậu cũng chưa từng mua thế này.
Vẫn có đàn ông, con trai mua mặt nạ thế này sao?
“Không phải, sao lại không nhất định chứ?” Chu Du không tin điều quái lạ này, trực tiếp dùng một tay kéo quần cộc rộng và quần lót xuống.
Đồng Đồng: “!!”
“Nhất định không?” Chu Du hỏi.
Đồng Đồng: “Sư bố cậu!”
“Sao lại nhắm mắt nói chuyện?” Chu Du khó hiểu lại hỏi, “Phát sáng chói mắt cậu à?”
Đồng Đồng “…”
Phát sáng cái đồ bánh quai chèo chó má nhà cậu ấy.