Bạn Cùng Bàn Cậu Tỉnh Táo Lại Đi

Chương 4: Chương 4




Đóng cửa lại, Đồng Đồng hít một hơi thật sâu, vừa nhấc chân chuẩn bị đi.

Cửa sau lưng mở ra.

“Này, mắt to?” Giọng Chu Du mang theo ngập ngừng vang lên.

Đồng Đồng lại một lần nữa nghe được biệt hiệu đàn bà của mình, mặt sầm sì, dừng bước.

Chu Du bước lên vài bước dừng trước mặt cậu, xác nhận là cậu, kinh ngạc: “Đúng là mắt to, sao cậu lại ở đây?”

Đồng Đồng trịnh trọng giới thiệu bản thân nói: “Tôi tên Đồng Đồng.”

Chu Du nghe xong sững sờ: “Tên mụ của cậu à?”

Đồng Đồng: “… Tên khai sinh của tôi.”

“Vậy tên khai sinh của cậu đáng yêu thật.” Chu Du nở nụ cười, “Tôi tên gì cậu còn nhớ chứ.”

Đồng Đồng hoàn toàn không hiểu tại sao người này nhiệt tình như vậy, rõ ràng trước đây không lâu vừa đánh nhau một trận.

Nhưng… Đồng Đồng nhìn hắn bật cười lộ hàm răng trắng, thở dài một cái: “… Chu Du.”

“Đúng rồi!” Chu Du vỗ tay cái độp, “Vậy cậu là?”

“Hàng xóm của cậu.” Đồng Đồng đưa đĩa đựng bánh bao và bánh cho hắn.

“Duyên phận!” Chu Du tiếp nhận.

“Ăn đi.” Đồng Đồng nói.

“Cùng ăn!” Chu Du nói.

“… Thôi khỏi.” Đồng Đồng muốn về nhà hít một chút oxy, người này nhiệt tình không bình thường.

“Tại sao! Đừng mà! Đừng khách sáo!” Chu Du vươn một tay, đặt trên cánh tay cậu, ôm người kéo vào phòng mình, “Gặp lại là duyên đó!”

Đồng Đồng vẫn chưa kịp phản ứng, đã đặt mông ngồi xuống cái ghế sofa lạnh, trước mắt là một bao tải cực to, bên cạnh nhú ra một nguồn nhiệt cực lớn.

“Cậu ăn gì? Bánh bao hay bánh rán? Bánh bao đi, bánh bao còn nóng.” Chu Du cầm cái bánh bao nhét vào tay cậu.

Đồng Đồng cúi đầu nhìn bánh bao, cảm thấy bản thân nhẫn nại đến mức độ nhất định.

Đột nhiên đứng lên.

“Uống nước hả?” Chu Du cắn một miếng bánh rán, ngẩng đầu nhìn cậu, “Tôi vừa khiêng một bình nước lên, nhưng không có cốc.”

Đồng Đồng sững sờ: “Tôi không uống nước.”

“Tôi cũng không uống.” Chu Du nói.

“…”

“Không phải…” Đồng Đồng cũng không còn gì để nói, “Tôi có thể về không?”

“Tất nhiên.” Chu Du lại cắn một miếng bánh, sau khi nuốt xuống, suy nghĩ một chút, đứng lên, “… Tôi tiễn cậu?”

“…”

Đồng Đồng xoay người rời đi.

Chu Du tiễn đến cạnh cửa, cười vẫy tay về phía cậu, thấy người đi vào nhà mới đóng cửa nhà mình.

Xoay người lại nhíu mày với đĩa bánh bao, cảm thấy mắt to rất ngốc, trêu rất vui.

Nhưng mà, mắt to thật.

Đồng Đồng vào cửa, thở mạnh ra, tiếp đó rót cốc nước lạnh.

Bùi Vân đi ra từ phòng bếp nhỏ: “Sao con còn cầm cái bánh bao về? Thật sự chưa ăn no.”

Đồng Đồng thở dài, đặt bánh bao lên tay mẹ cậu: “Sau này đừng để ý tới người kia, cậu ta không bình thường.”

Bùi Vân nháy mắt một cái: “Cục cưng… Không phải con ghen tị người ta rắn rỏi hơn con chứ…”

Đồng Đồng bị chọc vào tử huyệt, lập tức không bình tĩnh: “Sao con không rắn! Con là thép không gỉ! Hai bắp tay của con cứng trắc!”

Bùi Vân nở nụ cười: “Con cứng rắn! Con cứng rắn nhất!”

Đồng Đồng nắm bắp tay của mình tức giận cả buổi, cuối cùng hậu tri hậu giác phát hiện, bản thân mình sao lại đánh nhau với Chu Du ở bệnh viện.

Theo lý vừa nhìn loại này ắt đánh không thắng, cậu sẽ không xúc động như vậy.

Sẽ suy nghĩ ba giây mới động thủ lần nữa.

Nhưng cậu vậy mà một giây cũng không do dự đã xông lên.

Cũng vì trong nhà vệ sinh riêng Chu Du thảo luận cậu giống con gái.

Từ nhỏ đến lớn cậu vì khuôn mặt bị khó chịu không thôi.

Cậu cố gắng hướng tới gương mặt có góc cạnh tang thương lại thô thô của ba cậu, nhưng cố tình càng lớn càng giống mẹ.

May mà năm lớp mười cậu lớn nhanh như thổi, tốt xấu cũng cao lên rồi, nhìn không ốm yếu như con gà.

Nhưng vẫn như cũ không ai được nhắc đến, ai thay cậu giẫm ngón chân ai. Không thể không giẫm.

Đồng Đồng đứng ở phòng khách hít thở hồi lâu, chậm rãi bình tĩnh lại.

“Cộp cộp cộp —— ”

Tiếng gõ cửa vang lên, Đồng Đồng đi mở cửa.

“Chào ——” Nụ cười Chu Du xán lạn.

“Rầm —— ”

Đồng Đồng một giây cũng không do dự đóng cửa lại.

Chu Du: “…”

“Ai vậy? Sao đóng cửa lại?” Bùi Vân nghe thấy tiếng động, đi ra từ phòng bếp.

“Mua bảo hiểm.” Đồng Đồng nói.

“Cục cưng mở cửa, như vậy không lễ phép.” Bùi Vân nói.

Đồng Đồng cắn răng, lại lần nữa mở cửa.

“Chào.” Chu Du cười vui vẻ như cũ, “Cảm ơn bữa sáng của cậu, ăn rất ngon.”

Đồng Đồng nhận cái đĩa rửa đến sạch sành sanh, thậm chí hình như còn lóe lên một vệt sáng.

“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, về sau dì làm đồ ăn ngon sẽ gọi cháu.” Bùi Vân cười đi tới.

“Cảm ơn dì.” Chu Du làm ra vẻ lau mắt một cái, “Cháu mới đến đây, dì lại như mẹ cháu, nếu dì không chê, cháu sẽ…”

“Chê.” Đồng Đồng nói, “Rất chê, cậu nhanh về đi.”

“Đồng Đồng.” Bùi Vân không tán thành liếc mắt nhìn cậu, lại nở nụ cười, “Không sao đâu, nếu cháu muốn ăn, thường xuyên đến nhà dì ăn đồ ăn. Đồng Đồng nhà dì chắc cũng xấp xỉ tuổi cháu, cháu ở đây có gì không tiện đều có thể hỏi nó.”

“Cảm ơn dì!”

Đồng Đồng cắn răng hồi lâu, cuối cùng đợi đóng cửa lại.

“Mẹ đã nói đứa trẻ này hiểu chuyện lễ phép, đĩa cũng rửa đến sạch sành sanh, còn đưa qua.” Bùi Vân vừa cảm khái vừa bắt đầu thu dọn túi của mình, lại nói với Đồng Đồng ở vách tường bên kia, “Mẹ đến cửa hàng đàn đây, trưa không về, cơm của ba con nhớ để vào lò vi sóng hâm lại rồi đưa cho ba.”

Đồng Đồng dùng đầu chống tường, rầu rĩ nói: “Biết rồi ạ.”

Bùi Vân nháy mắt một cái: “Ông lớn không được phép lòng dạ hẹp hòi.”

“Con không phải ông lớn.” Đồng Đồng kéo dài giọng, “Con —— chỉ là một —— ông nhỏ —— ”

“Được rồi ông nhỏ, mẹ con nói tạm biệt với con.” Bùi Vân nói.

“Tạm biệt ——” Đồng Đồng kéo dài âm thanh.

Bùi Vân đi hơn ba phút, Đồng Đồng trở về phòng mình bắt đầu ôn tập kiến thức sẽ học trong học kì mới.

Mãi cho đến giữa trưa, Đồng Đồng hâm nóng cơm, như một cơn gió chạy chậm xuống cầu thang nhỏ hẹp.

Nín thở, một bước cũng không ngừng lại xông xa ngoài từ bên trong ngõ.

Trong ngõ quanh co phức tạp không khí hanh khôn lại oi bức, xẹt qua khóe mắt cháy thành một đường đen.

Khu nội trú ở bệnh viên vẫn người đến người đi như cũ, mùi nước khử trùng ở khắp nơi.

Đồng Đồng nhìn ba cậu húp canh, rút tờ khăn giấy đưa qua.

“Chưa ăn cơm chứ?” Đồng Kinh Thân thả thìa xuống, vò tóc cậu.

“Ăn rồi ạ.” Đồng Đồng nói.

“Ăn cái rắm.” Đồng Kinh Thân cười, “Con ba còn muốn gạt ba hả.”

Đồng Đồng cũng cười.

“Có khó không.” Đồng Kinh Thân đột nhiên hỏi.

Đồng Đồng nghe hiểu, nhún vai một cái, nói khoác không biết ngượng: “Bình thường thôi.”

“Trâu.” Đồng Kinh Thân giơ ngón tay cái lên.

Đồng Đồng cong mắt cười.

“Việc này về sau chúng ta trò chuyện tiếp.” Đồng Kinh Thân nói, “Nhưng con phải hứa với ba một chuyện.”

“Ngài dặn dò.” Đồng Đồng cười.

“Ba hi vọng lúc nào con cũng giữ được một trái tim dũng cảm không biết sợ.” Đồng Kinh Thân nói, “Bất kể dưới tình huống nào, trải qua thật tốt hoặc là khiêu chiến trùng điệp.”

“… Con không hiểu.” Đồng Đồng cúi đầu.

“Như trước đây con vẫn làm thôi.” Đồng Kinh Thân cười vỗ vỗ vai cậu.

Đồng Đồng không lên tiếng.

“Giữa trưa hôm qua, bọn Khiêm Nhi chạy đến tìm ba.” Đồng Kinh Thân nắm cằm cậu, để cậu ngẩng đầu lên, “Kiểu này đều không giống con trai ba.”

“… Không phải con cố ý giấu họ.” Đồng Đồng nói.

“Con cũng không giấu nổi.” Đồng Kinh Thân châm chọc nở nụ cười, “Nếu như ba con yên lặng ngã, vậy mẹ con theo ba sẽ tức chết.”

“Con chỉ không biết phải nói thế nào.” Đồng Đồng thẳng thắn, “Con sợ.”

“Đừng sợ.” Đồng Kinh Thân vỗ một cái lên vai cậu, “Con là con ai hả?”

“Ba.” Đồng Đồng nói.

“Ai cơ nói to lên!”

“Đồng Kinh Thân!” Đồng Đồng hô.

“Ối! Vậy là được rồi.” Đồng Kinh Thân cười, “Ba sợ hãi, chàng trai trẻ nên cởi mở, ngẩng đầu, sải bước.”

Lúc từ bệnh viện về nhà, đột nhiên Đồng Đồng chẳng sợ hãi khi phải đối mặt với khai giảng.

Cho dù sẽ lo lắng. Nhưng cậu không sợ.

Hiếm khi đi qua ngõ hẻm nhỏ bẩn thỉu, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp khoan khoái.

Ngón tay áp sát bên đùi ngoài, gõ theo nhịp bước chân.

Một tia nắng xuyên qua nhà ngang san sát đan chéo nhau, chiếu thẳng lên trán Đồng Đồng.

Cậu ngẩng đầu lên, hít một hơi không khí trên đầu.

Chu Du nghiêng người dựa vào bệ cửa sổ, vẻ mặt bình tĩnh nghe dạy dỗ trong điện thoại.

Đã mười phút rồi, chị hắn vẫn có thể nói chuyện, không uổng là người trợ giúp tốt cho ba hắn.

Vừa cúi đầu, Chu Du nhìn thấy mắt to dưới lầu nhảy nhảy nhót nhót như chó con.

Giọng nói khó nghe đầu kia điện thoại dường như không bao giờ biến mất.

Chu Du phiền cực kỳ, bóp cuống họng rống to xuống dưới lầu: “Anh đẹp trai, lên đây chơi đi ~ ”

Đồng Đồng dưới lầu bị âm thanh không biết là nam hay nữ này dọa đến lảo đảo một cái, bước chân nhanh như chớp chạy vào hành lang.

Chu Du cười ra rả, âm thanh uy hiếp trong điện thoại vào tai hắn càng ngày càng nhỏ.

Đồng Đồng vọt vào hành lang mới vuốt ngực, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu bệnh thần kinh, lại vui vẻ nhảy về nhà mình.

Buổi tối Bùi Vân tan làm về nhà, thấy Đồng Đồng ngâm nga hát làm bài thi sợ đến mở to hai mắt.

Lúc này cô mới phản ứng được, thật ra con trai mình đã lâu chưa vui vẻ như vậy.

Cô cũng đột nhiên nhận ra đã rất lâu Đồng Đồng không hỏi cô: “Khi nào thì ba khỏe”.

Đồng Đồng chỉ càng… nghe lời, càng ít nói.

Giống như mầm cây nhỏ chưa trưởng thành hoàn toàn, đã bắt đầu dùng đôi vai dẻo dai lại không có chút nào dày rộng học được lặng lẽ chống trên đầu cô.

“Mẹ?” Đồng Đồng nghiêng đầu nhìn Bùi Vân không biết về từ lúc nào.

“Hôm nay ăn xương sườn bắp ngô còn có vịt nướng!” Bùi Vân chớp mắt, đưa tay ra nâng lên.

Đồng Đồng theo mẹ cậu vào phòng bếp giúp đỡ chuẩn bị xong mới về phòng mình, tiếp tục làm đề chưa làm xong.

Chưa đến nửa tiếng, tiếng Bùi Vân vọng từ ngoài vào, gọi cậu ăn cơm.

Đồng Đồng tính xong đề cuối cùng mới đứng lên, đẩy cửa đi ra ngoài, thấy Chu Du đang khom lưng bày bát đũa ngẩn cả người: “Sao cậu lại ở đây?”

“Tôi —— ”

“Mẹ gọi Chu Du qua đây ăn cùng, ngày đầu tiên nó đến đây, trong phòng chẳng có gì. Vừa nói với mẹ cơm trưa cũng chưa ăn nữa.” Bùi Vân cười bưng bát canh cuối cùng qua, “Lát nữa Chu Du ăn nhiều vào, Đồng Đồng ăn ít, mỗi lần đều ăn không hết.”

“Cảm ơn dì, lần đầu đến nhà, cháu cũng chưa chuẩn bị.” Chu Du cười, xoay cổ tay một cái, hoa hồng đỏ rực như ảo thuật xuất hiện trước mặt Bùi Vân.

Bùi Vân kinh ngạc che miệng lại.

Đồng Đồng lườm một cái, nhét vào túi sau quần, coi cậu mù à.

Lúc Chu Du cười nói chuyện với mẹ cậu, Đồng Đồng bĩu môi, ngồi xuống trước.

Cậu không thích Chu Du này.

Quá… Quá nhiệt tình rồi, không bình thường lắm.

Cậu không hiểu, nhà mình đã vậy rồi, sao còn có người nhiệt tình đến gần như vậy.

Nhưng mà… Chu Du đầy nhiệt tình lúc ăn cơm rất yên tĩnh, Bùi Vân hỏi một câu hắn mới đáp một câu.

Đồng Đồng nhanh chóng cơm nước xong, về phòng mình, đóng cửa phòng.

Lắng tai nghe tiếng động bên ngoài.

Nói chuyện phiếm —— cười —— nói chuyện phiếm —— cơm nước xong xuôi —— nói chuyện phiếm —— cười ——

“Vậy dì à cháu về trước đây, dì nghỉ ngơi sớm một chút.”

Cuối cùng!

Đồng Đồng nhảy dựng lên khỏi ghế, reo hò không tiếng động.

Tiếng cửa nhà bị đóng lại truyền tới, Đồng Đồng cởi áo trên, ném lên không trung.

Cửa bị gõ vang, Đồng Đồng tưởng mẹ cậu: “Vào đi.”

Cửa mở ra một khe nhỏ.

Chu Du nhét đầu vào: “Chuyện là…”

Đồng Đồng để trần người trên: “…”

“Mẹ cậu bảo tôi ngủ cùng cậu.” Vẻ mặt Chu Du vô tội.

Đồng Đồng: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.