Cho đến khi ngồi trong KFC, mấy người bọn họ vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.
Thời gian chiếu phim kết thúc cũng đã muộn, lúc này đã qua giờ cơm trưa, trong KFC không có nhiều người lắm, mấy người Văn Tiêu chiếm cả một khoảng trống bàn lớn.
Trì Dã đẩy cốc Coca đá sang bên cạnh, Văn Tiêu nhận lấy cắm ống hút vào, sau đó mới phát hiện ra Triệu Nhất Dương đang nhìn chằm chằm bọn họ không chớp mắt.
“Sao thế?”
“Không, không có gì,” Triệu Nhất Dương gãi đầu, “Không đúng, có gì!” Thật sự là cậu ta muốn hỏi nhưng lại không biết nên hỏi thế nào, “Không phải, không có gì.”
Trì Dã xé giấy bọc ống hút ra, theo thói quen xoay trong tay mấy vòng, “Đại sư, rốt cuộc là ngài có cái gì hay là không có cái gì?”
Mặc dù năng lực nói chuyện thường ngày vừa bị ảnh hưởng nhưng Triệu Nhất Dương vẫn có thể nói trôi chảy vào trọng tâm câu chuyện, “Tên cặn bã thật đáng kinh tởm, còn dám chạy vào nhà vệ sinh nữ!”
“Đúng, nhờ một cước kia của Văn Tiêu mới không để hắn chạy mất, sớm biết như vậy phải để Văn Tiêu đạp mạnh thêm chút nữa, đến khi hắn trọng thương miệng phun ra máu là tốt nhất, như thế này có lợi cho hắn quá rồi!” Nói đến đây, lòng Hứa Duệ đầy căm phẫn, “Tôi nhìn thấy cô gái kia đuổi theo sợ quá đến bật khóc, thứ người cặn bã như này phải bắt lại giam vào tù!”
Nhắc đến đây, Hứa Duệ lại phấn khích, “Văn Tiêu, cậu thật mạnh mẽ! Cậu chính là nhà sư quét sân trường*!”
*ý của Hứa Duệ có thể muốn nói Văn Tiêu giống như đại sư oanh tạc ở trường học
Theo lời Hứa Duệ, Trì Dã quay đầu nhìn chăm chú Văn Tiêu, cười lên, “Nhà sư quét sân này hẳn không tệ, để đầu trọc chắc chắn sẽ rất đẹp trai.”
Văn Tiêu uống Coca, lười để ý đến hắn.
Tiếp thu một lúc lâu, mấy người Triệu Nhất Dương mới từ từ ngẩn người. Dù sao từ trước đến nay, lúc ở trường Văn Tiêu chưa bao giờ nói mình không biết đánh nhau, chẳng qua bề ngoài của cậu có sự lừa gạt quá cao.
Hứa Duệ gặm một cái đùi gà, bắt đầu bổ não suy nghĩ: “Này, các cậu nói xem, nếu tôi kể chuyện hôm nay cho lão Hứa, phản ứng của ông ấy sẽ như thế nào?”
Triệu Nhất Dương hắng giọng một cái, bắt chước theo cách nói chuyện của lão Hứa: “Mỗi ngày đều không suy nghĩ về Toán học, còn nghĩ ngợi tưởng tượng ra mấy thứ chuyện kỳ lạ này rồi lan truyền ra ngoài, nếu em không biết viết cốt truyện phải lập tức báo với giáo viên để thay đổi cách giảng dạy môn Ngữ văn chứ?”
Một trận cười vang lên, Hứa Duệ lại hỏi: “Còn thầy chủ nhiệm thì sao?”
Thượng Quan Dục giơ tay, “Trò! Chính là trò! Trò tưởng lấy Văn Tiêu ra làm lá chắn, tôi cũng không biết trò là Trì Dã sao? Trì Dã! Đừng có kéo bạn cùng bàn của trò vào mấy vụ đánh nhau! Nếu không tôi sẽ hạ hạnh kiểm của trò đấy!”
Nghe xong, Triệu Nhất Dương và Hứa Duệ không nhịn nổi nữa, cười to lên, nhận ra người trong tiệm đang liên tiếp nhìn sang, hai người chợt che miệng lại, cố gắng nhịn cười.
Hứa Duệ đập bàn: “Con bà nó, bệ hạ quả nhiên là bệ hạ, quá đỉnh! Diễn xuất rất sinh động, lên làm bố của Trình Tiểu Ninh được rồi!”
Triệu Nhất Dương cười ra nước mắt, “Thế này vấn đề tiếp theo chính là, điểm hạnh kiểm của Trì ca vẫn còn chứ?
Mấy người lại không khách sáo chút nào mà cười tiếp.
Trì Dã khuấy ống hút va vào mấy viên đá trong ly, âm thanh lạo xạo vang lên, khóe miệng hắn cong lên nụ cười, “Mấy cậu cười cũng quá kiêu ngạo rồi, điểm hạnh kiểm của tôi đang tính còn không có điểm nào, chỉ còn thiếu âm vô cùng thôi.”
Trước một bàn toàn gà rán, hamburger và khoai tây chiên, Văn Tiêu chọn một cái hamburger gà, vừa mới bóc lớp giấy bọc bên ngoài đã bị Trì Dã cướp mất.
Miệng Hứa Duệ còn dính tương cà chua khi đang ăn khoai tây chiên: “Trì ca, cướp đồ ăn đến miệng của người ta là không có đạo đức! Rõ ràng hamburger vẫn còn nhiều cơ mà!”
Trì Dã ngẩng mặt lên, “Cái gì gọi là cướp đồ ăn đến miệng? Cái hamburger gà này có kẹp cả ớt xanh, cậu ấy không thích.”
“Cậu ấy” ở đây đương nhiên là Văn Tiêu.
“Hả? Ra là vậy.” Hứa Duệ biết cậu đây là vừa hiểu lầm người tốt, lại cười giỡn nói tiếp, “Phỏng vấn tại chỗ một chút, hai người thật sự không phải thanh mai trúc mã hả, Trì ca, thậm chí ngay cả chuyện Văn Tiêu không thích ăn ớt xanh mà cậu cũng biết!”
Trì Dã đối diện với ánh mắt nhìn tới của Văn Tiêu, tránh nặng tìm nhẹ*: “Bởi vì trí nhớ của tôi tốt.”
Văn Tiêu cúi đầu, mở thêm một cái hamburger khác.
*tránh nặng tìm nhẹ: tránh nói vào vấn đề chính
Ăn được một nửa, Văn Tiêu phát hiện ánh nhìn chằm chằm của Triệu Nhất Dương ngồi đối diện mình, dường như thấy khó tin nên lấy tay dụi mắt một cái, chắc chắn không nhìn lầm, cậu ta há mồm muốn nói gì đó nhưng lời định thốt ra trong nháy mắt lại ngậm miệng, thậm chí rất nhanh thu hồi lại ánh mắt.
Hứa Duệ đang chấm khoai tây chiên vào nước sốt chanh, “Chấm khoai tây chiên vào nước sốt chanh hương vị quá kì lạ, sốt chua ngọt vẫn ngon hơn, bây giờ tôi là người của đảng chua ngọt,” cậu ta đột nhiên dừng lại, ánh mắt lướt qua Văn Tiêu và Trì Dã, chần chừ nói, “Người kia——”
“Cậu không thích sốt chanh đúng không?” Triệu Nhất Dương cắt đứt lời Hứa Duệ thật nhanh, cố gắng nháy mắt, “Có cần tôi lấy giúp cậu thêm sốt chua ngọt không? Đảng chua ngọt phải được ủng hộ thật nhiều!”
Hứa Duệ không nhận lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ cũ: “Không phải, Triệu Nhất Dương, cậu thấy gì không, ở đằng kia có phải là—–”
“Cậu nhìn nhầm rồi, không phải, còn cần sốt chua ngọt không?”
Thời điểm này Triệu Nhất Dương chỉ muốn nhét hết một cái hamburger vào miệng Hứa Duệ, để cậu ta đừng mở mồm nói gì nữa.
Đáng tiếc không kịp, Trì Dã đã quay đầu lại nhìn ra sau lưng mình.
Triệu Nhất Dương tát vào miệng mình, nhỏ giọng nói với Hứa Duệ, “Con bà nó, sốt chanh còn không chặn nổi miệng cậu sao? Sao không thể giả vờ không nhìn thấy?”
Cuối cùng Hứa Duệ cũng hiểu ra, hạ thấp giọng, “Không phải do tôi quá kinh ngạc sao, mẹ kiếp, rốt cuộc tên kia có phải Chương Minh Phong không?”
Chương Minh Phong.
Cái tên này Văn Tiêu vẫn còn ấn tượng. Hồi cậu mới chuyển trường đến, lúc cùng nhau ăn cơm rang với Thượng Quan Dục và Triệu Nhất Dương ở phố ăn vặt ngoài trường học, có người còn cố ý nói cho cậu nghe—–người lần trước bị Trì Dã đánh đến mức gãy xương nhập viện tên Chương Minh Phong.
Bên này Triệu Nhất Dương và Hứa Duệ vẫn nhỏ giọng đấu võ mồm, bên kia đã có một nam sinh bằng tuổi đi đến chỗ bọn họ.
“Trùng hợp quá, các cậu cũng đến đây ăn trưa.” Trong tay Chương Minh Phong đang cầm một ly nước chanh, nụ cười giả dối, chào hỏi xong thì quay sang nhìn Trì Dã, “Ông chủ tiệm này nếu biết mày cố ý đả thương người khác, giết người không thành còn dám để mày vào sao?”
Trì Dã vẫn uống một ngụm Coca, không đặt cậu ta vào mắt để ý chút nào.
Mấy người Triệu Nhất Dương đều không dám tùy tiện lên tiếng, cảm thấy bầu không khí này quá căng thẳng.
Không có ai đáp lại, Chương Minh Phong không nhìn Trì Dã nữa, nhìn qua mấy người Triệu Nhất Dương, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Văn Tiêu.
Cậu ta nở một nụ cười giả tạo, “Cậu chắc là bạn cùng bàn của Trì Dã? Nghe bạn học cũ của tôi nói, cậu còn là một học bá thích học tập.” Trong mắt cậu ta đầy sự ác ý rõ ràng, “Chắc cậu chưa biết rồi, người này—bạn học Trì Dã, lúc cậu ta xông vào phòng học đánh tôi, vốn dĩ không giống người bình thường, cậu ta là một kẻ điên! Bị cậu ta đánh một trận, tôi suýt chút nữa đã chết rồi. Bạn học mới, cậu có muốn tìm lão Hứa đổi chỗ ngồi cho cậu không? Nếu không sự an toàn của tính mạng sẽ không đảm bảo đâu, cậu nói xem có đúng không?”
Trên mặt Trì Dã không lộ ra biểu cảm nào, hắn rũ mắt xuống nên không nhìn ra được cảm xúc bên trong, nhưng bàn tay trái đặt dưới bàn đã nắm chặt thành quyền.
Văn Tiêu liếc thấy mu bàn tay Trì Dã nổi gân xanh, ngước mắt lên hỏi ngược lại Chương Minh Phong, “Chuyện đó cậu nói thử xem, cậu đã làm gì khiến Trì Dã động thủ đánh cậu?”
Bầu không khí ngưng lại.
Trì Dã nghiêng đầu nhìn Văn Tiêu.
Cảm xúc trong đáy mắt hắn tràn ra, lại một lần nữa bị hắn ép thật sâu trở lại.
Văn Tiêu lạnh mặt nhìn Chương Minh Phong, giọng nói lạnh lùng, “Không thể nói sao?”
“Cậu ta chính là một tên cuồng bạo lực, là một tên điên! Người điên đánh người cần gì lý do!” Huyệt Thái dương của Chương Minh Phong nổi lên mạch máu khiến biểu cảm của cậu ta rất dữ tợn, “Đến ngày cậu bị đưa vào viện, đừng trách tôi không tốt bụng nhắc nhở!”
Lời vừa dứt, cậu ta thuận tay cầm ly nước chanh trong tay hất vào người Trì Dã!
Nhanh như chớp, không ai thấy rõ động tác của Văn Tiêu, lúc dừng lại Văn Tiêu đã hất ly nước chanh trong tay Chương Minh Phong ngược trở lại, toàn bộ nước chanh tạt hết lên người Chương Minh Phong.
Trong mắt Văn Tiêu như ngưng lại một dòng nước lạnh băng, chỉ tay, “Trong lòng cậu chột dạ.”
Quần áo dính một mảng lớn nước trái cây, Chương Minh Phong theo bản năng muốn lùi về sau một bước, lại kiềm chế nhịn xuống, yết hầu ở cổ họng giật giật, giọng nói như rít ra từ kẽ răng, “Mày cũng không phải thứ tốt lành gì, nói không chừng mày cũng là một tên điên!”
Nói xong, cậu ta quay người đi nhanh ra cửa.
Đá viên trong ly bị ống hút khuấy vào nhẹ nhàng va chạm, thấy Trì Dã nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, Văn Tiêu ngồi xuống hỏi hắn, “Nhìn cái gì?”
Trì Dã cười thành tiếng: “Nhìn người đồng lưu hợp ô* với tôi.”
*đồng lưu hợp ô: thông đồng làm bậy, nói cách khác là tòng phạm.
Triệu Nhất Dương và Hứa Duệ bốn mắt nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương đều nhìn thấy rõ——nụ cười này của Trì ca, mẹ nó thật sự cợt nhả!
Kỳ nghỉ luôn ngắn ngủi, ngày thứ hai đi học, trong phòng học của lớp Lý 1 giống như tận hưởng nốt bữa tiệc cuối cùng trước khi lên hành hình, người ăn sáng, người ăn quà vặt, còn thiếu mỗi điều cầm ly cocktail cùng nhau ăn chơi trụy lạc.
Lúc lão Hứa vào lớp, ông cau mày, “Mùi gì đây? Bạn học ngồi gần cửa sổ mau mở cửa ra, thoáng gió một chút, nếu không giáo viên tiết sau của các em đến có thể chết vì ngộp thở mất!”
Có người kêu, “Thầy, thành tích thế nào rồi?”
Có người đầu tiên sẽ liên tiếp có nhiều người sau hỏi vấn đề này. Lão Hứa giơ ngón tay lắc lắc như quả lắc đồng hồ, “Hỏi thầy cũng vô dụng, kết quả vẫn chưa gửi đến tay tôi. Có điều tôi nhận ra chữ viết của mấy bạn học lớp chúng ta, Ngụy Hâm Nghiên, lần này em chọn đáp án không tệ, chỉ sai vài câu.”
Nữ sinh được nhắc đến rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
“Thượng Quan Dục, hai câu gần cuối em làm đúng rồi, nhưng câu thứ ba thì không được điểm.”
Thượng Quan Dục đẩy mắt kính lên, “Là đáp án khác sao?”
“Dù sao vẫn không tệ, thầy mới xem qua một chút.” Ánh mắt Hứa Quang Khải chuyển ra đằng sau, “Còn có Văn Tiêu, cả khối chỉ có em và bạn cán bộ lớp bên cạnh giải được trọn vẹn cả đề Toán học, đạt điểm tối đa.”
Hứa Quang Khải vừa nói xong đã có người kêu rên, “Những câu này đều vượt quá phạm vi của đề cương! Độ khó thách thức giới hạn của con người!”
“Không phải đề khó, do các em không chịu động não suy nghĩ. Thầy đã nói với các em rồi, muốn giải đề nhanh hơn, phải bất chấp mọi thủ đoạn, tìm ra đáp số bằng mọi cách! Kết quả lần này mới rõ, tốc độ làm đề của không ít người quá chậm, ngay từ đầu đã không kịp làm đến câu cuối cùng đúng không?”
Trong lớp không có ai nói gì. Đề thi Toán học lần này quá khó, không ít người quả thật không đủ thời gian đọc đến câu cuối, có điều bây giờ nhìn lại, dù có làm kịp đến đó cũng không biết cách làm.
Hứa Quang Khải thông báo tin cuối cùng, “Ngày mai họp phụ huynh, thành tích thi và thứ hạng lúc đó sẽ thông báo, thầy tốt bụng nhắc nhở các em, mọi người nhớ chuẩn bị tinh thần trước đi.”
Trong lớp vang lên một trận kêu gào đau xót.
Giờ thể dục buổi chiều, sau khi cả lớp xếp hàng điểm danh xong, thầy thể dục quăng dây trong tay huýt sáo, “Có chuyện gì thế, buổi trưa nhà ăn không đủ thức ăn cho các em sao? Ăn chưa đủ no hả?”
Trả lời thầy là âm thanh uể oải: “Ăn—-no—-lắm.”
“Vậy sao giọng nói lại thế này?”
Ủy viên thể dục giơ tay lên, “Thầy, ngày mai họp phụ huynh!”
“Hóa ra là như vậy, chúc mừng các em, sắp được nghênh đón lễ rửa tội phong ba!” Thầy thể dục biết được nguyên nhân, vung tay lên, “Nếu tâm trạng các em không tốt, vậy thì càng phải vận động để khuấy động nhiệt huyết của các em, đến đây, các bạn học, chạy!”
Hơn nửa tiết hoạt động không ngừng nghỉ, đến khi tiếng còi giải tán của thầy thể dục vang lên, Hứa Duệ đặt mông ngồi dưới đất, “Tôi kiệt sức rồi, ngay cả sức lực để lo lắng cho buổi họp phụ huynh ngày mai cũng không còn, chiêu này của thầy thể dục quá đỉnh…”
Trì Dã nhìn bạn cùng bàn, “Đến phòng dụng cụ tìm bóng rổ, đi không?”
Văn Tiêu trừ việc hơi thở hơi nhanh so với bình thường một chút, còn lại hoàn toàn không có ảnh hưởng gì sau khi vận động, “Đi thôi.”
Phòng dụng cụ không rộng lắm, vì chỉ có giờ thể dục mới có thể mở cửa, bên trong toàn mùi cao su khiến người ta bực bội. Đi vòng qua giá để cầu lông, Trì Dã hỏi, “Đây là lần đầu tiên cậu đến phòng dụng cụ sao?”
“Đúng.” Văn Tiêu đi sau lưng Trì Dã, có thể thấy rõ bóng lưng cao ngất của đối phương. Rất nhiều nam sinh do cơ thể vẫn đang phát triển, cộng thêm việc ngồi trên bàn giải đề quá lâu, bả vai và lưng dễ nghiêng về phía trước.
Trì Dã không có tật này, có thể là vì… Bình thường hắn không học tập?
“Đến đây, bóng rổ cất ở buồng trong, có điều bóng rổ rất dễ xì hơi, nhiều quả đã không còn dùng được nữa.” Vừa nói, Trì Dã vừa ngồi xổm xuống, cầm một quả bóng vỗ lên mặt đất, “Quả nhiên, không quá hai đập.”
Ném quả bóng vào trong buồng, Trì Dã đưa tay tới lấy thêm một quả khác.
Không để ý nên hắn và Văn Tiêu chọn cùng một quả bóng rổ.
Bề ngoài quả bóng thô ráp, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau.
Ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ thủy tinh, hạt bụi nhỏ bé bay loạn xạ trong không khí, giờ khắc này dây thần kinh dưới da trong phút chốc mới chịu khôi phục, cảm giác ngứa ngáy lan ra dọc theo đốt ngón tay tràn đến lòng bàn tay. Ngón tay Văn Tiêu chạm vào bề mặt bóng rụt về sau, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên một luồng nhiệt ấm áp.