*chỉ phúc vi hôn: ý nói cha mẹ đôi bên hứa gả con cho nhau từ khi cô dâu chú rể còn trong bụng mẹ.
Ngày hôm sau, Trì Dã đến trường, từ lúc lên đến tầng 3 bị người ta vây quanh khiến hắn không khỏi nghi ngờ, có phải sáng nay đi vội quá mà mặc ngược quần áo không, hay là do tư thế ngủ sai nên ngũ quan bị nghiêng lệch.
Bước vào phòng học, trong lớp vốn chỉ có mấy người để ý đến hắn, không biết bị cái gì kích động mà sau đó một trận “vo ve” toàn tiếng thấp giọng thảo luận, đột nhiên hơn nửa lớp đều quay đầu nhìn lại giống như có chỉ huy, đồng loạt nhìn về phía chỗ ngồi cuối lớp của Văn Tiêu.
Trì Dã đeo cặp sách trên vai, một tay kéo ghế ra ngồi xuống, mặc kệ ánh mắt xung quanh, hắn chào hỏi bạn cùng bàn như bình thường, “Buổi sáng tốt lành.”
“Chào buổi sáng.”
Văn Tiêu đang làm đề Toán học, Trì Dã nhìn qua nhận ra bạn cùng bàn của hắn là một quái vật học tập chính hiệu, gọi tắt là học quái đi. Rõ ràng cậu ấy có một phương pháp học tập hiệu quả cho riêng mình, một tháng trước vẫn còn ôn tập chuyên đề học tập lần lượt theo giáo viên, đến bây giờ đã vượt qua tốc độ ôn tập, thậm chí còn học trước.
Trì Dã nghĩ ngợi một lúc, nếu như hắn cũng giống Văn Tiêu, học lớp 10 rồi nghỉ học, liệu bây giờ có thể đạt được trình độ như cậu hiện tại không?
Nghĩ vài giây, Trì Dã rút ra kết luận——-Không làm được, làm sao có thể chứ.
Thò tay vào túi áo đồng phục lấy ra hai thanh kẹo, Trì Dã đưa cho Văn Tiêu, “Muốn ăn không?”
Văn Tiêu đang giải một đề cuối cùng, bút viết vẫn không dừng lại, “Muốn.”
“Cho cậu vị dâu.” Vừa nói, Trì Dã vừa xé vỏ kẹo màu sắc sặc sỡ, cầm cả thanh thuận tay đặt cạnh miệng Văn Tiêu.
Văn Tiêu đang viết đến “Giả sử gọi m là phương trình đường thẳng y=x” thì ngửi thấy hương vị dâu sữa trước mũi, có chút ngọt lịm. Cậu lười động tay, nghiêng người cắn kẹo vào trong miệng, miệng ngậm kẹo lúng búng hỏi, “Của cậu là vị gì?”
“Cà phê.”
Văn Tiêu: “Tại sao cho tôi vị mà con gái hay ăn thế?”
Trì Dạ dựa lưng vào tường, chân dài tách ra ngồi trên ghế, cười đáp: “Đương nhiên là bởi vì tôi không thích ăn vị này rồi.”
Yên lặng vài giây, Văn Tiêu nói: “Thật ra cậu có thể không cần nói ra.”
Triệu Nhất Dương ngồi đằng trước nghe cuộc đối thoại rất lâu vẫn còn đang vật lộn, thấy Hứa Duệ nghiêng người nháy mắt ra hiệu với mình, ngón tay chỉ vào khóe mắt, lại làm thêm động tác che ngực ngã ngửa ra đằng sau, chẳng khác gì con tinh tinh đang hươ tay múa chân.
Thấy Triệu Nhất Dương không có động tĩnh gì, Hứa Duệ cầm bút đánh dấu dòng viết lên tờ giấy nháp, “Xã hội chủ nghĩa đặt hết lên vai cậu!” Lật thêm một trang lại viết, “Chúng tôi muốn tìm hiểu sự thật!”
Tìm hiểu sự thật tìm hiểu sự thật, mẹ nó, chính cậu cũng thấy tò mò, vết thương ở khóe mắt Trì Dã rốt cuộc từ đâu mà có! Chẳng lẽ tối qua bọn họ thật sự hẹn nhau đánh một trận hả?
Triệu Nhất Dương hít sâu một hơi, quay người hỏi Trì Dã, chuẩn bị một lúc mới dám nói: “Trì ca, cậu và Văn Tiêu tối hôm qua… có hẹn?”
Trước mặt Trì Dã đặt một quyển vở bài tập mới tinh, không có chữ nào ghi chép hay vẽ nguệch ngoạc như vở nháp, Triệu Nhất Dương còn nhận ra ánh mắt Trì ca nhìn lướt qua bảy tám câu, cuối cùng chọn một câu thuận mắt nhất viết đáp án.
Câu trả lời đúng hay sai?
Bút trong tay quay mấy vòng, Trì Dã gật đầu, “Không sai, đúng là có hẹn.”
Triệu Nhất Dương dè dặt hỏi: “Vậy…có đánh nhau sao?”
Trì Dã đáp: “Đúng, có đánh.”
Ánh mắt rơi vào vết bầm tím nhỏ trên khóe mắt, Triệu Nhất Dương nuốt nước bọt, chỉ ngón tay vào khóe mắt mình, “Chỗ này…. bị Văn Tiêu đánh?”
“Cậu ấy đánh đó.” Trì Dã còn cười cợt, dùng chân đụng vào chân bạn cùng bàn dưới bàn học một cái, “Không nể tình bạn cùng bàn chút nào, hạ thủ không chút lưu tình.”
Triệu Nhất Dương hỏi xong, quay người về ngồi im, chắc chắn cửa trước lẫn cửa sau lớp học đều không có giáo viên, móc điện thoại ra nhắn tin WeChat cho Hứa Duệ, “Trì ca nói, tối hôm qua là do Văn Tiêu đánh.”
Rất nhanh sau đó Hứa Duệ nhắn lại hai chữ, “Đã biết!”
Buổi trưa, sau khi ăn cơm xong quay lại lớp học, Thượng Quan Dục vừa đi vừa viết tổng kết, “Khoai tây gà chiên ở cửa thứ hai đã bị đá khỏi danh sách ngự thiện*, khoai tây nặn thành hình thịt gà, đánh lừa thị giác, thực tế chỉ có hai miếng thịt gà, còn lại tất cả đều là xương gà!”
*ngự thiện: vua dùng cơm
Triệu Nhất Dương đi bên cạnh nhìn sang, “Bệ hạ, chờ đến khi chúng ta tốt nghiệp, Người in danh sách ngự thiện này ra bán cho các niên đệ niên muội*, hạnh phúc ngàn năm!”
*niên đệ/niên muội: đàn em nam/ đàn em nữ
Thượng Quan Dục đẩy mắt kính, “Sao có thể gọi đây là rao hàng? Trẫm đây là đang ngự ban cho.”
Triệu Nhất Dương mãnh liệt gật đầu, “Đúng đúng đúng, tạ chủ long ân, bệ hạ đích thân sửa lại danh sách, có cần người hỗ trợ không?”
Thượng Quan Dục trưng ra vẻ mặt, “Từ hôm nay trở đi, trẫm phong ngươi là Bỉnh bút Thái giám*, thay mặt ta viết ngự thiện, thế nào?”
*Bỉnh bút Thái giám: người đứng đầu các hoạn quan trong vương triều
“Cút mẹ cậu đi!” Triệu Nhất Dương vui vẻ cười ha ha, “Công việc này ông đây không làm, trình độ quá cao siêu!”
Trì Dã đi bên cạnh, “Không bằng Người chọn một quốc sư có sở trường phù hợp để học theo cách làm?”
Lại nhớ đến chuyến thám hiểm lúc nửa đêm từng trải qua với nhau, Triệu Nhất Dương nhịn cười, chắp hai tay, “A di đà phật, thí chủ nói có lý, quốc sư ta có thể!”
Ra khỏi cửa thứ hai của nhà ăn, đi thang bộ lên tầng, lúc lên đến tầng 2, Trì Dã cảm thấy có điểm gì đó không đúng, hỏi Văn Tiêu, “Cậu có nhận ra có không ít người đang nhìn cậu không?”
Văn Tiêu: “Không nhận ra.”
Quả nhiên, hắn không nên hỏi cái vấn đề không có ý nghĩa này làm gì, Trì Dã nhấc chân đạp Triệu Nhất Dương, “Đại sư, ngài có nhận ra đang có không ít người nhìn Văn Tiêu không?”
Triệu Nhất Dương và Thượng Quan Dục đã nhận ra từ lâu, hai người cẩn thận quay sang quan sát Văn Tiêu, “Không khoa học, hồi Văn Tiêu mới chuyển trường đến, lúc đi bộ lên tầng đã có không ít người nhìn cậu ấy, dù sao gương mặt đẹp trai như vậy, giá trị nhan sắc là chính nghĩa. Đã lâu như vậy rồi, tại sao bây giờ vẫn còn nhìn?”
Thấy người đi ngang qua ai cũng trưng ra ánh mắt tò mò lẫn hưng phấn, Trì Dã suy đoán, “Chẳng lẽ cậu lên tiêu đề tin tức, bất ngờ hé lộ thân phận người thừa kế duy nhất đang lưu lạc bên ngoài của tỉ tỉ phú, bây giờ ngay lập tức thừa kế tài sản 10 tỉ?”
Nhìn khung cảnh qua mắt kính, Văn Tiêu thốt lên một chữ đáp lại: “Cút.”
Bốn người về đến phòng học, một cước bước qua cửa lớp, âm thanh nói chuyện phiếm bên trong lập tức biến mất không còn vết tích, Trì Dã lười đoán, tùy tiện chọn một người hỏi, “Vừa rồi đang nói chuyện gì?”
Bạn học bị chỉ đích danh nhìn Trì Dã rồi lại nhìn Văn Tiêu, hơi hoảng hốt, “Đang, đang nói chuyện về kỳ thi giữa kỳ sẽ thi cái gì.”
Trì Dã không tin, hỏi lại lần nữa: “Vừa rồi đang nói chuyện gì?”
Người đó nhìn về phía Trì Dã, nhớ đến người này là hung thần trong truyền thuyết, dứt khoát nhắm chặt hai mắt lại, “Đang nói về ân oán tình cừu giữa cậu và Văn Tiêu!”
Trì Dã bị lời này làm chấn động, phản ứng đầu tiên là quay sang Văn Tiêu, “Con mẹ nó tôi và cậu có ân oán gì sao?”
Văn Tiêu: “Làm sao tôi biết được?”
Lúc này, Triệu Nhất Dương chạy đến, “Tôi biết tôi biết!”
Bốn người trở về ngồi xuống cuối lớp, Triệu Nhất Dương hắng giọng, “Chuyện bắt đầu từ 18 năm về trước!”
Trì Dã nhận trách nhiệm mở đầu, “Mở đầu một quyển sách bao giờ cũng là ‘Câu chuyện bắt đầu từ’, trong 10 chương truyện thì có đến 8 chương đều mở đầu như vậy.”
“Tôi chỉ thuật lại nguyên lời thôi, lớp bên cạnh nói với tôi, Trì ca cậu đừng có đánh trống lảng, nếu tôi quên thì làm thế nào!” Triệu Nhất Dương lại hắng giọng, bắt đầu nói, “Trì gia và Văn gia đều là những bang phái thế gia, 18 năm trước, hai nhà cùng sinh hạ một con trai. Vì hai gia tộc là kẻ thù truyền kiếp cho nên hai người thừa kế luôn nhìn nhau không vừa mắt. Biết tại sao Văn Tiêu muốn chuyển đến đây không? Bởi vì Trì ca học ở đây! Cậu ấy là vì Trì ca cho nên mới đến đây! Sau đó hai người ngồi cùng bàn, sau khi âm thầm trải qua tinh phong huyết vũ*, cuối cùng tối hôm qua, hai người hạ chiến thư, nhân lúc ban đêm gió lớn đánh nhau một trận!”
*tinh phong huyết vũ: mưa máu gió tanh
Văn Tiêu vẫn nhớ trước đây Triệu Nhất Dương từng nói qua với cậu, có người nói Trì Dã là thủ lĩnh bang phái nào đó, bây giờ đã phát triển thành người thừa kế của bang phái thế gia. Hắn nghe xong đánh giá: “Logic của câu chuyện này rất có vấn đề.”
Triệu Nhất Dương nhìn về phía Trì Dã, “Trì ca, cậu có cảm tưởng gì?”
Trì Dã khoác cánh tay lên ghế Văn Tiêu, “Câu chuyện này cơ bản là có thật nhưng tồn tại một chi tiết nhỏ rất sai lầm.”
Triệu Nhất Dương tò mò: “Là gì?”
Trì Dã: “Quan hệ giữa nhà tôi và nhà Văn Tiêu vô cùng tốt, ví dụ như từ lúc tôi và Văn Tiêu chưa được sinh ra đã được chỉ phúc vi hôn, kết nghĩa từ khi còn bé.” Hắn nói xong còn nghiêm túc quay sang hỏi Văn Tiêu: “Đúng không, Tiêu Tiêu?”
Văn Tiêu nhìn cái tên đang giả vờ nghiêm túc nói bậy nói bạ ở bên cạnh, cảm thấy tối hôm qua ở sân bóng vẫn chưa đánh đủ, hôm nay cần phải đánh thêm một trận nữa.
Trong trường học, trừ đáp án bài tập thì truyền đi nhanh nhất chính là chuyện bát quái.
Đến giờ tan học buổi trưa, câu chuyện ban đầu đã đổi diễn biến thành “Văn Tiêu Trì Dã được chỉ phúc vi hôn, ai ngờ sinh ra đều là giới tính nam, vì vậy hai người thù oán, không chết không thôi.”
Triệu Nhất Dương khép hai ngón tay lại chỉ lên trên, thề thốt, “Trì ca, thật sự không phải tôi, phiên bản thật sự không phải do tôi và Thượng Quan truyền đi! Hơn nữa cậu nhìn xem, sau khi phiên bản này được truyền đi thì logic hỗn loạn thành như vậy, sao có thể do hai bọn tôi làm được?”
Trì Dã: “Hai cậu còn kể cho những ai?”
Thượng Quan Dục và Triệu Nhất Dương bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng Triệu Nhất Dương lấy điện thoại ra, mở WeChat chỉ vào khung chat trên cùng, hai chữ to đùng ngay ngắn ở đó—–Hứa Duệ.
Lúc Hứa Duệ bị bao vây ở góc hành lang, cậu ta vẫn hơi mơ màng.
“Sáng sớm nay tôi không nên lén đi vào ăn vụng hai miếng gà chiên, cái chính là tôi không phần lại cho các cậu ăn! Đều do mấy tên muốn ăn cả thịt rồng đứng bên cạnh tôi, hai hộp gà chiên không quá mấy giây đều bị đoạt hết, thật sự không phải do tôi không muốn chia cho các cậu mà!”
Triệu Nhất Dương khiếp sợ: “Cậu vẫn kịp mang theo một hộp gà chiên!”
Hứa Duệ chớp mắt mấy cái: “Các cậu thật sự không biết sao? Ơ hay, không đúng, vậy mấy cậu tìm tôi làm gì? Đáp án Vật lý của “Nhất đề nhất luyện” tôi chỉ có một phần, thật sự chỉ lấy được một phần thôi mà!”
Thượng Quan Dục cũng kinh ngạc: “Cậu còn giấu cả đáp án “Nhất đề nhất luyện” không giao ra?”
Phát hiện ra mình lỡ mồm hơi nhiều chuyện, vốn liếng đều bị tiết lộ sạch sẽ, Hứa Duệ giơ hai tay bịt miệng lại, lộ ra một kẽ hở, “Không có, tôi không có làm gì hết! Rốt cuộc các cậu muốn hỏi cái gì?”
Trì Dã mở miệng: “Nghe nói tôi và Văn Tiêu được chỉ phúc vi hôn?”
Qua khẽ hở giữa ngón tay, Hứa Duệ theo bản năng tiếp lời: “Đúng đó, nghe nói còn viết cả giấy đăng ký kết hôn, còn cả—–”
Nói được một nửa, cậu ta đột nhiên mới kịp phản ứng——– Mẹ kiếp, chẳng phải người trong cuộc đang đứng trước mặt mình sao!
Trì Dã dựa lưng lên vách tường, giọng lười biếng: “Tiếp tục, còn có cả giấy đăng ký kết hôn nữa, còn gì khác không?”
Hứa Duệ lắc đầu, lắc đi lắc lại vài cái, “Lúc đó tôi còn chưa đầy tháng đâu Trì ca, làm sao tôi biết được, ha ha, ha ha ha.”
Trì Dã nâng cầm: “Hóa ra lúc đó vẫn còn chưa đầy tháng sao? Tôi thấy cậu nói cặn kẽ như vậy còn tưởng lúc đó cậu đứng ở hiện trường ghi chép.”
Hứa Duệ cười mỉa: “Ha ha, không có, làm sao ghi chép được, lúc đó tôi còn chưa biết cách cầm bút.”
Trì Dã nhìn về phía Văn Tiêu, “Vị——”
Trước khi từ “hôn thê” được Trì Dã nói ra, Văn Tiêu đã kịp đạp một cước vào bắp chân hắn, “Cho cậu một cơ hội nữa.”
“Thầy Tiểu Văn, bạn cùng bàn,” Trong mắt Trì Dã đầy ý cười, “Cậu cảm thấy nên xử lý thế nào?”
“Rất đơn giản,” Văn Tiêu giương mắt nhìn Hứa Duệ, suy nghĩ vài giây, “Tự kể lại câu chuyện đặc sắc này cho bọn tôi nghe.”
Vốn tưởng rằng sẽ phải mời một bữa thịt nướng hoặc cái gì đại loại thế, không ngờ tâm tư Văn Tiêu lại thâm trầm như vậy, Hứa Duệ bổ óc mình ra ngay trước mặt Văn Tiêu và Trì Dã, giải thích bọn họ là người thừa kế của hai bang phái thế gia, sau đó được chỉ phúc vi hôn, nhìn nhau không vừa mắt, cậu tranh tôi đấu, cuối cùng trong đêm đen lộng gió quyết chiến ở Tử Cấm Thành, không chết không thôi, cậu ta lúng túng đến nghẹt thở!
Cậu ta thà mời bọn họ ba bữa thịt nướng còn hơn!
Hứa Duệ nheo mắt, vẫn cảm thấy mình oan ức, “Câu chuyện này của tôi thật ra vẫn có căn cứ thực tế!”
Trì Dã tiếp lời: “Ví dụ như?”
Hứa Duệ thấy có lý nên không sợ nữa: “Ví dụ như vết thương ở khóe mắt của Trì ca cậu, không phải do tối hôm qua Văn Tiêu đánh sao? Sức chiến đấu của Văn Tiêu yếu như vậy lại đánh cái người vốn là kim cương vương giả như cậu thành thế này, dựa vào khứu giác nhạy bén nhiều năm của tôi, đằng sau nhất định có điều bí ẩn!”
Trong đầu đột nhiện hiện ra cảnh Văn Tiêu bị mình khống chế đè trên nền xi măng, ánh mắt cậu vừa lạnh lùng lại quật cường, Trì Dã theo bản năng nhìn sang phía Văn Tiêu, không ngờ đúng lúc đó đối phương cũng đang nhìn mình, tầm mắt hai người va thẳng vào nhau.
Hai giây sau, hai người dời ánh mắt đi.
Không hiểu tại sao Trì Dã cảm thấy hơi không tự nhiên.
Hứa Duệ vẫn còn lải nhải: “Cho nên chỉ còn một giả thuyết có thể xảy ra, chính là các cậu đều có bối cảnh thâm hậu, thủ hạ vô số!”
Trì Dã cắt đứt suy nghĩ của cậu ta: “Câu chuyện này lại thêm một phiên bản nữa? Được, kể cho bọn tôi nghe luôn phiên bản này đi!”
Hứa Duệ: Mẹ nó.
Sau khi tự mình nghe xong chuyện ân oán giữa mình và Văn Tiêu, Trì Dã định bụng chuồn trước. Không ngờ lúc xuống tầng gặp phải lão Hứa, hắn dừng lại, đứng thẳng lưng hỏi thăm sức khỏe thầy.
Lão Hứa nhìn chòng chọc vết thương trên khóe mắt Trì Dã hơn nửa ngày, cuối cùng cũng có cơ hội hỏi: “Khóe mắt em làm sao thế? Lái xe mô tô ngã sao? Hay là không đội mũ bảo hiểm, nhìn xem, giờ ngã thật rồi đấy?”
Trì Dã ấn nhẹ ngón tay lên khóe mắt mình, không quá để ý, “Không phải ngã, em bị thương vì con mèo nhà em dùng móng vuốt cào, trông nghiêm trọng nhưng thật ra đã hết đau rồi.”
Trong lòng hắn đoán hôm nay đầu gối Văn Tiêu chắc cũng không ổn lắm, tối hôm qua đầu gối đập thẳng xuống nền xi măng, dù không tím bầm thì cũng bị trầy xước, chắc chắn sẽ đau. Có điều Văn Tiêu chịu đựng rất giỏi, lúc đi bộ hay đứng lên ngồi xuống đều không dễ nhận ra.
Lão Hứa buồn bực, “Cái giống mèo nào lại có sức lực lớn như vậy, em không lừa thầy chứ?”
“Không lừa thầy, gần đây em mới nuôi, hơi lạnh lùng, còn kén ăn nữa, nhưng mà—–” nhớ đến Văn Tiêu, trong mắt Trì Dã ánh lên ý cười nho nhỏ, “lúc nuôi có rất nhiều hứng thú.”