Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập

Chương 20: Chương 20: Hổ lang chi từ*




*hổ lang chi từ: mình cũng không biết nên edit sao cho chuẩn, trong truyện sẽ để tạm nghĩa hiểu là “lời hổ báo”, kiểu như lời nói gì đó nghe rất dữ dằn, gây shock hoặc có sức tác động lớn. Vì là tên chương để nguyên Hán Việt hay hơn nên mình sẽ giữ nguyên.

Phùng Vạn Lý hoàn toàn tỉnh rượu, sợ Trì Dã lại động thủ nên vội vàng đứng dậy chạy mất, áo jacket màu vàng đất của ông ta lăn lộn dưới đất khiến nó trở nên lem luốc và dính dầu mỡ, trông rất chật vật. Chân co giò bỏ chạy thật nhanh, ngay cả lời thoại độc ác “thằng nhãi nhà mày chờ đấy” cũng không dám nói.

Trì Dã từng tiếp xúc với người này vài lần, nhìn ra được tính cách ông ta hèn nhát, gặp những chuyện trước đây vốn không đáng sợ bằng hắn đã rụt rè e sợ. Hơn nữa ông ta đã có vợ có con, sau chuyện lần này nhiều lắm chỉ dám giận dữ chửi xui xẻo sau lưng, không có chuyện gì xảy ra nữa.

Văn Tiêu biết chắc trong lòng Trì Dã đã có suy tính rõ ràng nên mới trợ giúp bên cạnh lần này.

Người đã chạy mất, Trì Dã dựng lại chồng ghế nhựa bị đá đổ, lại cẩn thận thu lại miếng thủy tinh, lúc này mới hỏi Văn Tiêu đang đứng bên cạnh, “Vị anh hùng này, cậu đến ăn nướng sao?”

Văn Tiêu nhìn về phía hàng nướng, không có khẩu vị gì hết, “Quá ngấy.”

Nghe xong, Trì Dã không nhìn thực đơn—–giá cả hắn đã ghi nhớ trong đầu, quét mã QR thanh toán, còn bồi thường thêm 20 đồng coi như phí tổn thất tinh thần. Nhét điện thoại di động vào trong túi, hắn hỏi, “Đói không, mời cậu ăn món khác nhé?”

Văn Tiêu không từ chối, “Đi thôi.”

Ra khỏi phạm vi mấy sạp thịt nướng, Trì Dã ngó nghiêng hai đầu đường xe chạy mới nhận ra đêm hôm khuya khoắt, trừ mấy hàng nướng ra thì tìm món khác hơi khó khăn. Hắn lại hỏi Văn Tiêu, “Vị anh hùng này, cậu muốn ăn gì?”

Văn Tiêu và hắn đứng thẳng hàng dọc theo con phố, “Mỹ nhân, vậy thôi.”

Hai tiếng “mỹ nhân” này lọt vào tai khiến cả người Trì Dã chấn động, một cước đạp tới, cười mắng, “Cút con mẹ cậu đi!”

Một cước này hắn đạp rất chuẩn nhưng lực đạo được khống chế rất nhẹ, giống như chỉ sượt nhẹ qua bắp chân Văn Tiêu.

Văn Tiêu không tránh, Trì Dã lại cười, “Lại còn biết Trì ca của cậu không dùng lực?”

“Ừ.” Văn Tiêu hờ hững đáp lại.

Trì Dã không biết mình có nhìn nhầm không, mới vừa rồi trong mắt Văn Tiêu như tràn ra ý cười. Đương nhiên cũng có thể là do ánh đèn neon xung quanh quá chói mắt khiến hắn nhìn nhầm.

Trong đầu điểm danh lần lượt các tiệm ăn lân cận một lượt, cuối cùng Trì Dã từ bỏ, “Đường Cửu Chương quá hẻo lánh, nếu không tôi nấu cho cậu ăn nhé?”

Hai người lại thất tha thất thểu đi trên đường mòn dẫn về cửa tiệm nhà Trì Dã.

Kéo cửa cuốn lên một nửa, Trì Dã phủi tay cho bớt bụi, khom người đi vào bật đèn lên.

Ánh sáng đèn ấm áp hiện ra, cạnh cửa đặt một chậu cây thẳng đứng, lần trước Văn Tiêu nhìn thấy nó vẫn còn xanh mướt, lần này lại mất hết sức sống, lá cây rụng đầy trên sàn.

Trì Dã thấy cậu mải quan sát chậu cây kia nói, “Cái chậu đó là của Nha Nha, mang về từ đợt lễ trồng cây, con bé rất bướng bỉnh muốn tưới nhiều nước cho cây, cứ cầm cái bình nước nhỏ mà trường học phát tưới tưới, cuối cùng tưới tận nửa tiếng, khuyên thế nào cũng không được. Tôi liếc mắt qua cũng thấy cái cây này chẳng sống được bao lâu nữa.”

Văn Tiêu: “Đầu xuân rồi, mong nó sẽ sinh trưởng tốt hơn.”

Trì Dã cảm thấy xác suất này không lớn: “Mong là vậy.”

Từ ngoài cửa bước vào bên trong, Văn Tiêu nhận ra cách bài trí có sự thay đổi so với lần trước, chắc do số lượng hàng hóa tăng lên nên cần phải sửa sang lại cách bày biện. Diện tích bên trong rất rộng rãi, bức tường trong cùng có cánh cửa đang mở, bình thường có rèm cửa che mất nên không nhìn rõ gian bếp bên trong.

Trì Dã hỏi cậu, “Cậu muốn ăn gì?”

Cả người Văn Tiêu thấy uể oải lại mất tinh thần, đầu óc choáng váng nặng nề, nghe thấy Trì Dã hỏi chỉ đáp, “Cậu làm món gì cũng được, trừ ớt xanh.”

Mở tủ lạnh ra, Trì Dã quan sát một lượt rồi đề xuất: “Nấu một nồi súp nhé?”

Văn Tiêu không có ý kiến.

Nấu súp rất đơn giản, quan trọng là phải hầm lâu một chút, Trì Dã dựa vào khẩu phần ăn của hai người lấy thực phẩm trong tủ lạnh ra rửa rồi thái nhỏ, lấy thêm hai miếng thịt nữa. Từ trong tủ bát lấy ra hai cái bát con, pha thêm cả sốt chấm, hắn sai bảo Văn Tiêu, “Ở bên ngoài lấy hai cái bàn xếp dựa cạnh tường mở ra nhé.”

“Ừ.” Văn Tiêu lấy bàn xếp mở ra đặt giữa phòng, sau đó vào phòng bếp lấy bát và đũa. Trì Dã mở lò vi sóng, đặt nồi súp vào, rất nhanh sau đó hương thơm nóng hổi tỏa ra.

Hai người đều không động đến rau xanh, một người cầm đĩa thịt đổ hết vào nồi súp.

Trì Dã hỏi, “Muốn uống rượu không?”

Văn Tiêu không khách sáo, “Bia, Tuyết hoa đi.”

Lấy từ trong tủ lạnh ra hai lon bia, mỗi người một lon đặt trên bàn, ngón tay thon dài của Trì Dã móc vào vòng mở lon, một tiếng “soạt” giật ra, chờ đến khi bọt khí tan hết mới uống một ngụm.

Lúc hắn uống bia cằm hất lên cao, động tác uống rất rõ nét.

Miếng thịt đang sôi trong nồi súp rất nhanh đã biến thành màu chín, Văn Tiêu gắp một miếng ăn trước, “Hương vị rất ngon.”

Trì Dã không có chút khiêm tốn nào nói, “Chính tôi cũng thấy vậy.”

Hắn gắp một miếng thịt, chấm vào nước sốt, “Đợt nghỉ hè năm ba hồi sơ trung*, mỗi lần tôi rán trứng đều là đạt đến tiêu chuẩn cháy khét.”

*năm ba sơ trung: lớp 9

Văn Tiêu: “Sau đó?”

Cho đến bây giờ Trì Dã chưa từng đề cập đến những chuyện này, hắn không muốn nhận sự thương hại của người khác, cũng không muốn câu chuyện của hắn trở thành đề tài cho người ta bàn tán. Có thể do lúc này bầu không khí hợp cảnh, cũng có lẽ bởi vì người ngồi đối diện hắn lúc này là Văn Tiêu, hắn mới tiếp tục nói.

“Sau đó mẹ tôi nằm viện, lúc đó Nha Nha vẫn chưa vào Tiểu học, mỗi sáng thức dậy tôi phải làm đồ ăn sáng cho nó, lăn qua lộn lại lần nào cũng là trứng chiên. Mặc dù rán trứng không ra hình dạng gì nhưng tôi lúc đó chỉ biết làm mỗi món đấy thôi. Ăn sáng xong tôi đưa con bé đi nhà trẻ, gần như hôm nào chúng tôi cũng là người đến muộn nhất. Cậu có tưởng tượng ra chải tóc cho một cô nhóc gặp bao nhiêu khó khăn không? Tết một cái bím tóc tôi có thể mất đến nửa tiếng, mà tết hai bím tóc thì phải mất một giờ.”

Văn Tiêu: “Bây giờ thì sao?”

Trì Dã xòe tay, “Năm phút, cả hai bên.”

Trì Dã dừng đũa mấy giây, Văn Tiêu gắp nốt miếng thịt trong nồi đặt vào bát của cậu. Trước cái nhìn soi mói của Trì Dã, cậu thản nhiên nuốt vào.

Cách một làn khói trắng, Trì Dã bất giác cong môi, hắn cảm thấy lúc này bạn cùng bàn của hắn so với hồi trước trông có sức sống hơn hẳn.

Nếu buộc phải miêu tả thẳng thắn thì bây giờ giống người bình thường hơn.

Ăn xong đồ nhắm, Trì Dã đổ hết thức ăn vào trong nồi. Điều chỉnh lửa nhỏ đi, hai ngón tay hắn cầm lon bia, lắc lắc cụng với Văn Tiêu một cái.

Không biết có phải do ánh sáng hay không, gương mặt Văn Tiêu lúc này so với bình thường đỏ ửng, ngay cả môi cũng có vài phần đỏ hơn, thậm chí trong đôi mắt không còn vẻ lạnh lùng như trước nữa.

Đầu tiên cuốn một miếng rau xà lách cùng với thịt, Văn Tiêu gắp cả miếng cắn trong miệng, rất nóng, cậu phải uống một ngụm bia Tuyết hoa mới nuốt xuống được.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn Trĩ Dã, đũa cũng chưa đặt xuống nhưng ánh mắt hắn đang nhìn chăm chú vào điện thoại di động đang cầm bên tay trái, đầu ngón tay lướt nhanh trên màn hình, chắc là đang xem tin tức.

Đột nhiên giật mình bừng tỉnh, nồi súp nóng đang sôi sùng sục bốc hơi, người thiếu niên ngồi đối diện với tư thế lười nhác, cùng thành phố xa lạ nơi đầu đường cuối ngõ, trong phút chốc như trở nên có hơi ấm và cảm xúc trong mắt Văn Tiêu.

Đặt lại điện thoại di động lên mặt bàn, Trì Dã thấy Văn Tiêu đang đờ đẫn, hắn giơ tay huơ mấy cái trước mặt cậu, “Nồi súp này ăn ngon đến mức khiến cậu đắm đuối thế à?”

Văn Tiêu lấy lại tinh thần, “Ừ.”

Thức ăn trong nồi đều đã chín, hai người không nói thêm lời nào, mỗi người đều tập trung vào bát của mình. Đến khi cả thức ăn lẫn rau dưa trong nồi đều không gắp thêm được miếng nào, Văn Tiêu tự giác đứng dậy đi rửa bát——- từ lần đầu tiên ăn cơm nhà người ta cậu đã biết nên có ý tứ, một người nấu một người rửa.

Trì Dã cảm thấy đây mới đúng là phong cách trước sau như một của bạn cùng bàn, phân chia rất rõ ràng, không ai nợ ai.

Thu lại bàn xếp dựa vào bên tường, điện thoại di động của Trì Dã reo. Người đàn ông rốt cuộc cũng nhận ra nhắn tin qua WeChat không nói rõ ràng được, cuối cùng dứt khoát gọi điện đến hỏi giá.

Nhìn về hướng phòng bếp, bên trong truyền ra tiếng vòi nước đang chảy, Trì Dã ấn nút trả lời, khom người kéo một nửa rèm cửa lên đi ra ngoài.

Văn Tiêu rửa bát xong đi ra không thấy Trì Dã đâu, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện đứt quãng truyền từ ngoài cửa vào, nghe không rõ ràng. Đoán rằng chắc là có chuyện quan trọng, đầu Văn Tiêu cực kỳ choáng váng, cậu liền tìm một góc ghế salon gần đấy ngồi xuống.

Đến lúc Trì Dã nghe điện thoại xong đi vào đã nhìn thấy cảnh tượng này——– Văn Tiêu tựa vào ghế salon không có lò xo đàn hồi trong tiệm ngủ mất rồi.

Mặc dù cậu gầy nhưng rất cao, chân lại dài, bình thường ghế salon này chỉ có Nha Nha ngồi thu lu phía trên ôm vở vẽ tranh, nếu tưởng tượng ra chắc chắn không rộng rãi cho lắm, điều này buộc Văn Tiêu phải co người lẫn hai chân dài lại, miễn cưỡng thu mình nằm lên.

Trì Dã đến gần để đánh thức người, muốn bảo cậu nên về nhà ngủ, dù sao khoảng cách nhà hai người cũng gần, muốn ngủ ở đây thật sự không ổn, ngày mai kiểu gì eo cũng mỏi, lưng đau, người không đứng thẳng được.

Lúc hắn đến gần mới phát hiện ra hô hấp Văn Tiêu dồn dập, ánh mắt dịch xuống phía dưới thấy gò má cậu đỏ hồng. Tay đặt lên vùng trán, Trì Dã kinh ngạc——nhiệt độ này cũng quá cao rồi.

Sốt cao như vậy còn tỏ ra như không có chuyện gì giúp hắn ở sạp thịt nướng, lại còn đi theo về tiệm nhà hắn.

Đúng rồi, lại còn uống một lon bia Tuyết hoa, bia lạnh nữa.

Trì Dã ngồi xuống, suy nghĩ một lúc vẫn muốn đánh thức người dậy. Không biết do ngủ quá sâu hay sốt cao đến mức ngất đi, gọi mấy tiếng liền người vẫn không có phản ứng.

Trì Dã không còn cách nào khác.

Hắn đứng thẳng lên, cúi đầu nhìn người đang co ro trên ghế salon, hai mắt cậu nhắm chặt, lông mi run rẩy theo hơi thở hổn hển, làn da đỏ ửng lộ ra tình trạng bệnh.

So với vẻ ngoài lãnh đạm bình thường không giống nhau, bây giờ nhìn kĩ….có chút đáng thương.

Giống như đã rất lâu rồi không được ngủ một giấc tử tế.

Trì Dã cúi thấp đầu nhìn một lúc, nhớ ra hình như vẫn còn mấy miếng dán hạ sốt mà Nha Nha dùng lúc bị cảm còn sót lại.

Trì Dã lấy ra, xé vỏ ngoài dán một miếng lên trán Văn Tiêu. Bởi vì thứ này vốn được dùng cho trẻ con, kích cỡ nhỏ hơn nên ngắn mất một đoạn, dán lên nhìn hơi buồn cười. Trì Dã quan sát trái phải, dứt khoát dán liền hai miếng lên trán, dựa vào kinh nghiệm hắn có lại dán ở hai bên cổ Văn Tiêu mỗi bên một miếng nữa.

Cảm thấy ổn thỏa rồi, hắn mới thu tay lại.

Bảo cậu ấy về nhà bây giờ đương nhiên là không được rồi, Trì Dã quyết định kéo cửa cuốn thấp xuống hẳn để bên trong phòng ấm áp hơn. Hắn lại xách thêm cái ghế ngồi bên cạnh Văn Tiêu.

Rảnh rỗi không có việc gì làm, Trì Dã thừa dịp người đang ngủ mê man tìm cây bút vẽ lên miếng hạ sốt dán trên trán Văn Tiêu, sau đó rồng bay phượng múa ký tên mình ở dưới. Viết xong hắn đóng nắp bút lại, Trì Dã cực kỳ hài lòng——Mặc dù đã lâu rồi hắn không làm bài tập nhưng nét chữ vẫn không thụt lùi chút nào.

Tự nhiên có cảm giác chột dạ, Trì Dã ném cây bút ra xa, lại lấy điện thoại di động, điều chỉnh âm lượng nhỏ đi xem phim.

Phim chiếu được một nửa, hắn quay đầu nhìn Văn Tiêu, thấy người vẫn chưa tỉnh, tư thế ngủ vẫn giống như lúc trước. Trì Dã sợ cậu lại tăng nhiệt độ, vội đưa tay chạm một cái, không có cảm giác nóng kinh người như trước mới yên tâm.

Đột nhiên nhớ ra một câu chuyện cười trước đây, Trì Dã bật cười——–hắn ngồi cạnh bạn cùng bàn ốm yếu.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy cái câu này nói chuẩn không chệch đi đâu được.

Lúc Văn Tiêu tỉnh lại, cậu mơ màng không biết mình đang ở đâu. Trước mắt như nhòe đi, phản ứng đầu tiên tưởng là ở nhà nhưng từ đáy lòng vang lên âm thanh nhắc nhở cậu, nhà cậu không còn nữa rồi, người nhà cũng không có ở đây.

Trí nhớ dần dần rõ ràng, cuối cùng dừng ở đoạn sau khi cậu rửa bát xong, lúc ra ngoài không thấy Trì Dã, vì thấy đầu hơi choáng nên ngồi trên ghế salon.

Bất tỉnh.

Trong người bủn rủn lại khó chịu, đôi mắt nóng lên, Văn Tiêu mới nhận ra điều gì, cậu giơ tay lên sờ vào trán mình, vừa chạm phải lại không biết chạm đúng thứ gì.

“Đừng cử động.” Trì Dã thấy người đã tỉnh, “Miếng dán hạ sốt.”

Văn Tiêu cất giọng khàn đặc, trong đêm yên tĩnh rơi vào tai người khác cảm thấy như có cát sỏi trong cổ họng, “Trên cổ cũng có?”

Ánh mắt Trì Dã rơi lên nơi hắn ký tên lên, “Đúng vậy, có cảm giác gì à?”

“Ngứa.” Văn Tiêu rất không thoải mái cử động cổ, sau đó mới phát hiện cổ họng vô cùng đau đớn, chắc chắn là sưng lên rồi.

Trì Dã đưa ly nước ấm qua, thuận tay bóc hết mấy miếng dán hạ sốt nói: “Phục cậu luôn đấy, sốt cao như vậy còn cùng tôi uống cạn một lon Tuyết hoa.”

Văn Tiêu nhận lấy ly nước, đưa đến bên miệng uống từng ngụm. Nước ấm chảy xuống cổ họng, bớt đau đớn hẳn đi.

Lúc trước cậu chỉ thấy không thoải mái chứ không biết mình đang sốt. Cố gắng ngồi thẳng dậy, Văn Tiêu khàn giọng hỏi, “Bây giờ là mấy giờ rồi?”

Trì Dã mới nhìn đồng hồ, “Hơn 2 giờ rồi. Ban đầu tôi định nếu cậu không tỉnh lại, tôi sẽ gọi 120* đưa cậu đến bệnh viện.”

*120 là số điện thoại gọi dịch vụ y tế ở Trung Quốc

Mặc dù hắn biết nhà Văn Tiêu ở trên tầng nhưng chính xác là nhà nào thì không biết. Mà thời điểm này hắn không thể nào đi gõ cửa từng nhà hỏi——có phải nhà bác có một học sinh trung học tên Văn Tiêu không?

Day day ấn đường, Văn Tiêu nói tiếng cảm ơn rồi đứng lên.

Trì Dã thấy sắc mặt cậu dù hơi khó nhìn nhưng người đứng lên đã vững vàng, “Về nhà à?”

“Ừ.” Văn Tiêu gật đầu, “Về nhà.”

Trì Dã không yên tâm lắm, “Đèn đường gần đây đã tắt hết rồi, cậu còn chưa hạ sốt hẳn, không biết chừng đi được mấy bước lại ngất ra đấy thì sao, để tôi đưa cậu về?” Vừa nói, hắn vừa lấy chìa khóa trong hộc tủ bên cạnh, “Đi thôi.”

Văn Tiêu không cậy mạnh.

Một đường đưa Văn Tiêu về thẳng đến nhà, chờ cậu mở cửa, Trì Dã mới lùi về sau một bước, sợ ảnh hưởng đến người khác nên hắn hạ thấp giọng, “Vào nhà đi, tôi về đây.”

Ngày hôm sau, lúc Văn Tiêu thức dậy, giọng gần như đã khàn đặc, lúc uống nước rất đau họng. Bà ngoại thấy cậu không nói được ra tiếng, vội vàng đeo kính lão tìm thuốc trong tủ thuốc, nói, “Có phải hôm qua cháu ngủ quên trên bàn học không, không mặc đủ ấm, còn không đóng cửa sổ nữa?”

Văn Tiêu xòe tay ra nhận lấy viên thuốc bà ngoại đưa.

Đúng là hôm qua cậu ngủ quên không đóng cửa sổ nhưng nếu chỉ vậy thì chưa đến mức quá nghiêm trọng như bây giờ, trừ việc đêm qua ra ngoài không mặc áo khoác còn có công lao của một lon bia Tuyết hoa kia nữa.

Nửa câu sau đương nhiên cậu không thể nào nói với bà ngoại được.

Bà ngoại rất đau lòng, không hỏi kĩ nhiều, tìm thêm một chai nhựa nhỏ trong suốt để cậu mang thuốc theo, buổi trưa và buổi tối ở trường đều phải uống một viên.

Văn Tiêu nhét thuốc vào trong cặp sách, thay giày ra cửa lại được bà ngoại nhét vào tay cái ly giữ nhiệt, bên trong chứa đầy nước nóng.

Trên đường đi học, trạng thái của Văn Tiêu không tốt lắm, cậu quên mang thẻ xe buýt, nhét thừa một đồng tiền, còn suýt nữa xuống nhầm trạm.

Đến trường học, hai phần ba lớp đang hò hét ầm ĩ.

Triệu Nhất Dương đang đối chiếu đáp án với Thượng Quan Dục, thấy đáp án nào không giống nhau thì thuyết phục đối phương, còn kéo thêm một người vào cuộc tranh luận—–lần nào người đó cũng là Hứa Duệ.

Hôm qua Hứa Duệ thức cả đêm giải đề, cậu ta đang ngáp, lỗ mũi nhăn tít lại, “Mấy người các cậu sáng sớm nào cũng xếp hàng ăn gà chiên sao? Không sợ ăn đồ dầu mỡ béo ra hả?”

“Tôi thấy cậu đây là đang hâm mộ bọn tôi, học ủy, cậu mới bao nhiêu tuổi đã ca cẩm lo lắng như mấy ông chú trung niên thế?” Triệu Nhất Dương sửa lại đáp án trong đề, vẽ thêm một vòng bên ngoài ký hiệu tam giác trên đề Toán học, miệng vẫn để ý đến lời oán trách của Hứa Duệ.

Hứa Duệ yếu ớt thở dài, “Đây còn không phải hâm mộ sao, gần đây trên mặt tôi nổi mấy cục mụn to tướng, phải đi khám da liễu, bác sĩ cấm tôi không được ăn thực phẩm dầu mỡ.”

Triệu Nhất Dương quan sát mấy nốt mụn thanh xuân nổi trên mặt Hứa Duệ, “Tôi thấy cậu chỉ cần không thức khuya giải đề vài hôm, ngủ sớm dậy sớm là mụn lập tức biến mất.” Nói xong, cậu ta nghe thấy động tĩnh sau lưng, quay lưng lại, quả nhiên Văn Tiêu đến rồi, hai mắt sáng lên, “Đến đây đến đây! Cho tôi mượn bài thi xem chút! Mấy đề vừa rồi ba bọn tôi đều không làm giống nhau, thật giống như gặp quỷ.”

Văn Tiêu không lên tiếng, kéo khóa mở cặp sách, lấy một xấp bài tập ra đưa cho Triệu Nhất Dương tự chọn.

Triệu Nhất Dương rút liền hai bài thi Toán học ra, “Xem thử đề này, mẹ kiếp, thật đúng là gặp quỷ, ba bọn tôi chọn ABC, Văn Tiêu cậu lại chọn D!”

Văn Tiêu nhìn qua, tìm cây bút thuận tay giải đề trên giấy nháp.

Lúc này Triệu Nhất Dương mới nhận ra có gì không đúng lắm, “Giọng cậu sao thế?”

Giọng Văn Tiêu khàn đến mức chỉ còn nghe được tiếng thì thào không ra hơi, “Cảm mạo.”

Cậu trả lời xong, Thượng Quan Dục và Hứa Duệ cũng lo lắng nhìn sang, Hứa Duệ gãi đầu, “Có cần xuống phòng y tế lấy thuốc không? Giọng cậu khàn thành như vậy, cảm mạo vốn không nghiêm trọng đến thế.”

Văn Tiêu đặt bút xuống không động đậy nữa, cậu lắc đầu, tay chống cằm, cực kỳ uể oải. Lười nghe bọn Hứa Duệ hỏi lại, Văn Tiêu móc chai thuốc từ trong cặp sách ra đặt lên bàn, tỏ ý cậu đã mang thuốc theo rồi.

Mấy người Triệu Nhất Dương nhìn nhau, không làm ồn tới cậu nữa, gặp đề Lý không hiểu sẽ tự coi đáp án của Văn Tiêu là đáp án đúng.

Cất chai thuốc mới mang vào cặp sách, vài giây sau Văn Tiêu mới chậm chạp phát hiện ra——điện thoại di động của cậu không có trong cặp sách.

Suy nghĩ kỹ lại một lúc, chắc chắn lúc ra khỏi nhà cậu không lấy di động ra, chắc là để quên ở nhà rồi. Đầu đau đến mức khó chịu, không tài nào tỉnh táo nổi, Văn Tiêu không tiếp tục nghĩ nhiều nữa.

Đến khi các câu trả lời đã làm tương đối chính xác, Triệu Nhất trả lại bài thi, quay lại đã nhìn thấy Văn Tiêu kéo mũ áo hoodie mặc trong đồng phục học sinh lên, gương mặt đã chìm vào bóng tối, chỉ lộ ra đường cong đẹp đẽ nửa gương mặt, sắc môi nhợt nhạt, bộ dạng như muốn nói người khác chớ làm phiền.

Triệu Nhất Dương đặt bài thi xuống, không dám nhiều lời thêm.

Tiết đầu tiên của ngày hôm nay là môn Ngữ văn, Vu Hồng Nhạn ôm bài thi và giáo án vào phòng học thì phát hiện trong lớp đang diễn ra một trận náo loạn thu bài tập. Hai ngày cuối tuần bài tập rất nhiều, mỗi môn đều có không ít, mỗi giờ học cán bộ lớp đều lần lượt thúc giục, hối thúc đến tận khi chuông dự bị reo rồi vẫn chưa thu đủ. Tính khí Vu Hồng Nhạn rất tốt, đứng trên bục giảng chờ, quan sát cán bộ lớp thu bài tập ở dưới.

Thấy Văn Tiêu nằm bò ra bàn, bà đi xuống hỏi Triệu Nhất Dương, “Văn Tiêu sao vậy?”

Triệu Nhất Dương vội vàng trả lời: “Cậu ấy bị ốm, cảm nặng lắm ạ, lúc mới đến còn không nói được ra tiếng, trông cậu ấy như muốn bất tỉnh trên đất luôn.” Bình thường nếu thầy cô mà hỏi đến, tốt nhất càng nói triệu chứng càng nặng càng tốt.

Vu Hồng Nhạn gật đầu, “Vậy cứ để em ấy ngủ một lát, nếu nghiêm trọng nữa thì xuống phòng y tế trường nhé.”

Triệu Nhất Dương gật đầu mạnh mẽ, “Không thành vấn đề cô Nhạn, cô đúng là người tốt!”

Vu Hồng Nhạn cười, lại lườm cậu ta một cái: “Như vậy mà gọi là người tốt sao? Em nịnh nọt tôi như vậy có cần tính phí không?”

Văn Tiêu ngủ liền một giấc cả buổi học, đến khi chuông tan học vang lên, trong phòng học ồn ào, cậu mới ngẩng đầu lên.

Vì tư thế nằm cả buổi không thay đổi, trên trán cậu bị in mấy lằn ngang dọc do đồng phục học sinh đè lên, lại vừa mới tỉnh nên đôi mắt mơ mơ màng màng.

Lúc Trì Dã vào lớp thì cảnh này rơi vào tầm mắt hắn.

Bạn cùng bàn của hắn trên mặt đầy vẻ yếu ớt, đồng phục học sinh rộng rãi khoác bên ngoài áo hoodie, ống tay áo bị co lên không ít, lộ ra một đoạn cổ tay gầy trắng càng khiến người thiếu niên trở nên gầy yếu.

Càng hút mắt hơn chính là vệt đỏ nhạt in trên trán kia.

Hắn đến gần, Văn Tiêu phản ứng chậm nửa nhịp mới lên tiếng, “Đến rồi à?”

Giọng nói khàn đặc, trong phòng học ồn ào càng nghe thấy đặc biệt hơn.

Trì Dã đặt cặp sách lên ghế, lấy từ trong cặp sách ra chiếc điện thoại di động đưa tới, “Điện thoại di động của cậu để quên ở nhà tôi tối hôm qua.”

Triệu Nhất Dương đang định quay người xuống chào hỏi Trì Dã thì bất động tại chỗ——con mẹ nó chứ, tạm không nhắc đến người nói và ngữ cảnh, đây là cái lời hổ báo gì thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.