Ngày hôm sau, một năm lớp 12 đã hình thành đồng hồ sinh học khiến Văn Tiêu cứ đúng 6 giờ là tỉnh lại.
Rèm cửa sổ không kéo kín, bên ngoài trời đã sáng choang, nội thất trong phòng ngủ được ánh nắng ban mai bao trùm. Theo bản năng cậu muốn đứng dậy nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại——–ngày hôm qua kỳ thi Đại học đã kết thúc.
Cảm giác nặng nề bị đè ép thật lâu đã thoát khỏi, trong lúc nhất thời lại cảm thấy trống rỗng.
Cùng lúc đó, có cánh tay từ bên cạnh đưa tới, nắm lấy vai kéo cả người cậu trở về giường lần nữa, kéo vào trong ngực. Nhiệt độ cơ thể đối phương nóng như thiêu đốt, hơi thở ngay sát bên cổ cậu, chỉ nghe thấy bên tai âm thanh thấp giọng hỏi: “Muốn đi đâu?”
Trong nháy mắt Văn Tiêu có ảo giác mình bị bỏng, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, ở sát bên cạnh Trì Dã hỏi hắn: “Tỉnh rồi à?”
Trì Dã mắt nhắm mắt mở: “Ừ, giống cậu, thói quen rồi, đúng 6 giờ thì tỉnh.”
Giọng nói của hai người đều mang theo sự khàn khàn lúc mới thức dậy sớm tinh mơ.
Trì Dã hỏi cậu: “Trước đây giờ này hay làm gì?”
“Thức dậy, vừa nghe tiếng Anh vừa đánh răng, ăn sáng, thu dọn cặp sách đến trường.” Ánh mắt Văn Tiêu nhìn lên trần nhà nói tiếp, “Sau đó thì vào học, thi cử, giải đề, mỗi ngày đều trôi qua như vậy.”
Cậu ngồi một mình ở phía cuối lớp học, không có ai nói chuyện với cậu, mà cậu cũng không muốn nói chuyện với ai. Chữ viết và con số tạo thành một thế giới khô khan nhưng lại rất thú vị, cũng sẽ không khiến cậu thấy chán nản. Chủ nhiệm lớp đã từng muốn sắp xếp cho cậu một người bạn cùng bàn, cậu từ chối. Cũng có người cố gắng muốn tán gẫu với cậu, nhưng cậu rất rõ ràng, tình cảm của cậu vốn ít ỏi, một mình Trì Dã đã lấy đi gần hết, chẳng còn lại gì nữa.
Trì Dã: “Chắc chắn có rất nhiều người thích cậu.”
Nghe ra trong lời hắn nói có chút bực bội, Văn Tiêu trả lời: “Tôi không để ý, đều mặc kệ.”
Nhận được câu trả lời này, tiếng cười của Trì Dã tràn ra: “Tôi cũng mặc kệ, thống nhất trả lời, ‘Hoa đã có chủ, có người mình thích rồi’.”
Trong tư thế dựa sát thân mật thế này, Trì Dã kể lại, sau khi Văn Tiêu rời khỏi Minh Nam, hắn cũng tìm được rất nhiều con đường để kiếm tiền, vất vả nhưng hiệu quả, tiền thuốc thang của mẹ hắn vẫn luôn không bị gián đoạn.
Hắn để Nha Nha tham gia một lớp học múa, cho con bé sáng chủ nhật hàng tuần đi tập hai tiết, Nha Nha nhịn cơn đau ở chân trở về nhà ôm hắn khóc, lau sạch nước mắt xong, tuần sau vẫn quật cường tiếp tục đi học, giáo viên nói rằng cô bé rất có thiên phú.
Mẹ hắn ra đi trong đêm giao thừa, khoảng thời gian đó bà ấy đã thường xuyên hôn mê, trạng thái tinh thần vô cùng không ổn, trước đó một tuần, bác sĩ đã bảo hắn chuẩn bị sẵn tinh thần, nói chuyện với bà ấy mấy ngày cuối cùng. Mới đầu tối nào Nha Nha cũng khóc, nằm mơ gọi mẹ, sau đó cũng từ từ bình phục…
Cứ như vậy một câu tiếp một câu, hai người dường như dần dần bù đắp cho những thiếu sót trong cuộc sống của đối phương, gom góp lại, cuối cùng mới cùng nhau ngồi dậy.
Không biết có phải do đang ở cạnh người này hay vì lý do nào khác, Trì Dã mơ hồ nhận ra được bản thân đã rất lâu chưa từng thả lỏng như vậy, trên người vẫn còn sót lại cơn buồn ngủ, hắn nói chuyện không rõ chữ lắm: “Mỗi lần không chịu nổi nữa, mệt mỏi giống như phải chết, tôi đã nghĩ, không được, có người còn đang chờ tôi ở phía trước. Không thể quỳ gối, không thể nhận thua.”
Cái giá của việc đầu hàng, thua tiền đặt cược, hắn không trả nổi.
Trong lời nói có ý cười, Trì Dã nằm trên gối, đầu hướng về phía Văn Tiêu, trong mắt ánh lên tia sáng nhàn nhạt: “Một mùa đông dài đằng đẵng lại trôi qua rồi.”
Ngón tay Văn Tiêu tỉ mỉ quét lên đôi mắt hắn, “Đúng vậy, đã qua rồi.”
Bị quẹt phải có hơi ngứa, Trì Dã bắt lấy ngón tay Văn Tiêu, nắn bóp lên khớp xương bàn tay, rõ ràng không phải động tác mập mờ gì lại khiến cả người hai người đứng lên không vững.
Cho đến khi động tác nhỏ của Trì Dã đột nhiên khựng lại.
“Sao chỗ này lại bị thương?” Trong lòng Trì Dã nhận ra vết sẹo trên ngón tay, ngay tại ngón giữa bên tay trái của Văn Tiêu. Trước khi Văn Tiêu mở miệng, hắn lại nhấn mạnh một câu: “Nói thật.”
Văn Tiêu rũ mắt nhìn ngón tay hai người đang quấn quýt lấy nhau, né tránh ánh mắt Trì Dã, mấy giây sau mới trả lời: “Cắn.”
Ngón tay Trì Dã run lên.
Cắn…ư?
Hắn gần như phản ứng kịp: “Đêm hôm đó sao?”
Văn Tiêu không định nói gì thêm, chỉ “ừ” một tiếng.
Nhận ra được hô hấp Trì Dã thay đổi, Văn Tiêu chủ động đến gần, “Đã hết đau từ lâu rồi.”
Cẩn thận nhớ lại, lúc cắn cũng không cảm thấy đau lắm, đoạn ký ức này rất mờ nhạt, đến lúc cậu ngẩng đầu lên thoát khỏi trạng thái đau khổ thì vẩy vết thương trên ngón tay đã bong ra, lộ ra phần da non mới lên.
Hai người dựa lên một cái gối, Văn Tiêu nhẹ nhàng cạ lên chóp mũi Trì Dã, giọng nói nhỏ nhẹ: “Ngủ với tôi thêm một lúc nữa đi?”
Thấy Văn Tiêu như vậy, giống như con mèo lạnh lùng thu hết móng vuốt sắc bén giấu vào trong đệm thịt, Trì Dã nghiêng người, ôm cậu vào trong lồng ngực, cũng nhắm hai mắt: “Được, đi ngủ.”
Mặc dù hai người lại ngủ thêm lần nữa nhưng thời gian ngủ cũng không lâu, 9 giờ đã tỉnh giấc. Hai người cũng không có thói quen ngủ nướng, Văn Tiêu thức dậy trước, định đi rửa mặt lại gọi Trì Dã, “Cùng nhau không?”
Trì Dã biếng nhác dựa lên gối, tóc bị rối tung, hắn liếc Văn Tiêu đang đứng ở cuối giường: “Lúc đến đây tôi không mang gì cả.”
Văn Tiêu không biết: “Bàn chải đánh răng nhà tôi có cái mới, quần áo thì mặc của tôi.”
Lần này Trì Dã nói thẳng: “Quần lót có thể mượn không?”
Văn Tiêu co ngón tay đang thả bên cạnh người nắm chặt,”….Trong tủ quần áo, tự lấy đi.”
Nói xong cậu nhớ ra, “Tối hôm qua cậu tắm xong không có đồ mặc sao?”
Trì Dã cảm thấy trên tóc trên quần áo mình, xung quanh chăn gối tất cả đều là mùi hương của Văn Tiêu, hắn càng thêm lười biếng không có tinh thần, uể oải đáp một câu: “Nếu không thì sao?”
Trả lời xong, chỉ thấy Văn Tiêu đang không biết nghĩ đến cái gì mà vẻ mặt có chút không được tự nhiên bước ra ngoài phòng ngủ.
Trì Dã ở một mình trong căn phòng, nghĩ thầm trong đầu, tối hôm qua và sáng sớm nay, hắn chắc chắn không làm gì mà?
Thời gian này bà ngoại đã đến trường, trong phòng bếp đã chuẩn bị hai phần ăn sáng, Văn Tiêu mở ra, sau đó vào nhà vệ sinh rửa mặt. Trong chốc lát, Trì Dã cũng đi theo.
Nhìn Văn Tiêu đang đánh răng, Trì Dã ôm người từ phía sau, cằm đặt trên vai đối phương, lại sờ vài cái lên eo Văn Tiêu: “Gầy quá.”
Văn Tiêu giơ tay lên, bóp kem đánh răng lên bàn chải rồi nhét vào trong miệng Trì Dã, “Rất ngứa.”
Trì Dã buông tay ra, cầm bàn chải đánh răng, cố tình chải răng cùng tốc độ với Văn Tiêu đến lúc xong thì tiến đến hôn xuống, nụ hôn ướt át tràn ngập hương vị bạc hà.
Cắn miếng bánh bao, Trì Dã hỏi: “Bà ngoại đến trường sao?”
“Ừ, hôm nay thứ ba, buổi sáng bà có giờ giảng.”
Vẫn là thói quen hình thành từ lớp 12, hai người dùng bữa rất nhanh, đặt đũa xuống cùng một lúc, thậm chí khiến bọn họ sinh ra ảo giác cả một năm nay cùng nhau học chung, cùng nhau ăn chung.
Rửa bát xong, Trì Dã dựa lên ghế salon hỏi Văn Tiêu: “Hôm nay định làm gì?”
Văn Tiêu không đáp, hỏi ngược lại: “Mua vé lúc mấy giờ?”
Trì Dã: “Vẫn chưa mua.”
Lý trí là một chuyện, có nỡ lòng trở về không lại là chuyện khác. Cả một ngày trước đó, hắn đã suy nghĩ về người này không biết bao nhiêu lần, bây giờ cuối cùng cũng được gặp người thật, vốn dĩ không muốn buông tay một giây phút nào.
Văn Tiêu nào hiểu tâm trạng này: “Nha Nha vẫn còn ở nhà, cần phải trở về.”
Trước khi Trì Dã lên tiếng, cậu nói tiếp: “Đợi mấy ngày nữa, tôi đến Minh Nam tìm cậu.”
Nói xong câu này, Văn Tiêu dừng lại vài giây, cuối cùng tăng thêm hai chữ: “Bạn trai.”
“Mẹ nó,” Trì Dã cười mắng nhỏ một câu, trong đầu nghĩ, Tiêu Tiêu nhà hắn đúng là biết chọn thời điểm giết người, luôn là một kích tất trúng.
Lúc đứng tập trung ở bên đường, ba người Triệu Nhất Dương phờ phạc, vành mắt thâm đen, đứng dưới ánh mặt trời giống như quỷ hút máu ra khỏi cửa nhầm thời gian.
Trì Dã quan sát bọn họ: “Sao các cậu lại biến thành quỷ hút máu dự bị thế này?”
Triệu Nhất Dương ngáp một cái, kéo bàn tay còn lại: “Mấy ngày gần đây cứ nhìn thấy truyện tranh là tôi muốn né, game mới mua chơi liền một mạch cũng rất nhanh chán. Cuộc sống ấy, thật là nhàm chán biết bao!”
Cổ họng e hèm một tiếng, cậu ta lại hỏi: “Hôm nay chúng hợp thành một đội làm gì?”
Trì Dã hất cằm, chỉ biển hiệu quán net bên cạnh: “Hợp đội chơi MOBA*.”
*MOBA (Multiplayer online battle arena): Đấu trường trận chiến trực tuyến nhiều người chơi. Một số tựa game MOBA nổi tiếng có thể nhắc đến LOL, DotA, Liên quân, …
Trong quán Internet ngột ngạt, vẫn đang mùa hè nên máy điều hòa ở chính giữa mở hết, vừa đi vào, Hứa Duệ đã không nhịn được xoa cánh tay.
Đến lúc mở “Liên minh vinh quang” ra, Thượng Quan Dục mới nhận ra hỏi: “Bốn người à?”
Trì Dã đeo tai nghe lên, tôn lên đường cong gương mặt, vừa đăng nhập tài khoản hình đại diện loli, vừa trả lời: “Năm người.”
Hứa Duệ không hiểu: “Chúng ta có bốn người, còn ai nữa à?”
Từ tai nghe truyền đến âm thanh báo hiệu có người mới gia nhập đội, theo bản năng cậu ta quay đầu nhìn đã thấy người thứ năm vào phòng, biệt danh là hai chữ viết hoa, VX.
Ánh mắt trợn to: “Mẹ kiếp, Văn Tiêu!”
Triệu Nhất Dương cũng kinh ngạc: “Trì ca, cậu gọi được cả Văn Tiêu tới hả?”
Trong khung chat đội, Văn Tiêu gửi một dấu chấm tròn, coi như lời chào hỏi.
Đã một năm không chơi game này, năm người bọn họ thất bại hai trận, hết sức thê thảm bị tướng thạch anh xử gọn nhiều lần trong 20 phút. Thay đổi triệt để đến trận thứ ba, đối thủ cũng là năm người, phỏng đoán cũng giống bọn họ vừa mới là thí sinh thi Đại học xong, đội ngũ hai bên cùng lao vào nhau, hình ảnh hết sức hỗn loạn.
Không biết là ai vừa oán trách một câu đề thi Toán năm nay quá khó lên khung chat cộng đồng, Triệu Nhất Dương đánh chữ, “Viết luận tiếng Anh cũng khiến người ta chán ghét, các cậu thi ở đâu?”
Không ngờ đề tài này bắt đầu, mấy người chỉ hận gặp được nhau quá muộn, một trò chơi đánh sắp 50 phút vẫn chưa trò chuyện xong.
Mãi cho đến lúc Trì Dã và Văn Tiêu đẩy được tướng thạch anh vào vũ khí đang chất đống, tướng thạch anh phát nổ, năm người đối diện nghiêm chỉnh đánh đầy màn hình toàn dấu hỏi chấm.
Triệu Nhất Dương rất đắc ý, đánh chữ: “Binh bất yếm trá, cảm ơn các vị huynh đệ đã cống hiến!”
Cậu ta tìm đề tài tán gẫu, Hứa Duệ và Thượng Quan Dục có vai trò phụ trách làm giảm sự đề phòng trong lòng đối phương xuống, thể hiện ra lý tưởng “Mọi người đều đang chơi game”, mà Văn Tiêu và Trì Dã thì gánh trách nhiệm nặng nề, góp nhặt trang bị, một đường xông thẳng lên sào huyệt của đối thủ.
Cuối cùng cũng thắng một trận, Triệu Nhất Dương sảng khoái dễ chịu, mở chat voice trong đội ra: “Chúng ta quả nhiên ăn ý!”
Ngón tay Trì Dã kéo micro trên tai nghe nói, “Ừ, tôi và Văn Tiêu quả nhiên rất ăn ý.”
Triệu Nhất Dương cười to: “Mẹ kiếp, Trì ca, cậu không được ăn cháo đá bát như thế!”
Trì Dã: “Không sai, cậu chính là cái bát.”
Triệu Nhất Dương:???
Lại đánh thêm hai trận nữa, cuối cùng mấy người cũng nhận ra tay nghề chơi game của bọn họ đã tụt lùi quá lâu, không ngờ lại gặp phải đối thủ mạnh nên bị nghiền nát, dứt khoát cùng nhau thoát khỏi game.
Bàn bạc một lúc tìm trò chơi không cần dùng não quá nhiều, Hứa Duệ mở danh sách trò chơi, bấm vào danh mục game nhỏ, nhìn thấy biểu tượng đầu tiên: “Phiên bản trực tuyến của Truth or Dare? Chơi không?”
Triệu Nhất Dương không thành vấn đề: “Các cậu chơi gì, tôi thế nào cũng được.”
Sau khi thống nhất, Hứa Duệ tạo phòng mời người vào, sau đó rút bài.
Lượt thứ nhất, Hứa Duệ rút trúng người hỏi, Triệu Nhất Dương rút phải thẻ sự thật. Hứa Duệ lăm le hỏi, “Lúc liên hoan sau khi thi, mới ăn được một nửa, cậu đã lặng lẽ chạy ra ngoài mấy phút, làm gì thế?”
Triệu Nhất Dương không ngờ Hứa Duệ sẽ hỏi ác như vậy, “Vị thí chủ này, hay là…đổi câu hỏi đi?”
Hứa Duệ vẫn kiên quyết: “Vị đại sư này, đổi câu hỏi sẽ không còn thú vị gì cả!”
Triệu Nhất Dương vuốt mặt: “Lớp Ngụy Hâm Nghiên liên hoan ở bên cạnh, tôi thừa dịp không ai để ý đi tỏ tình, bị từ chối.”
Không ngờ lại là câu trả lời này, Hứa Duệ không muốn xát muối lên vết thương của người anh em, sờ mũi một cái, hơi chột dạ: “Mẹ kiếp, tôi còn tưởng cậu giả vờ tửu lượng tốt, uống nhiều rồi lặng lẽ ra ngoài nôn.”
Ngược lại Triệu Nhất Dương tỏ ra không sao hết: “Thượng Quan đã từng phân tích cho tôi nghe, tỉ lệ tỏ tình thành công còn thấp hơn 5%. Tôi….chủ yếu vẫn là vì không muốn để lại gì tiếc nuối khi còn học cao trung. Không nói nữa, tiếp tục, rút bài đi!”
Ba lượt liên tiếp Triệu Nhất Dương đều rút phải thẻ sự thật, thay phiên nhau bị hỏi mấy câu, khiến cậu ta nghi ngờ có phải chỗ ngồi của mình phong thủy không tốt lắm hay không.
Đến lượt thứ năm, cuối cùng Triệu Nhất Dương cũng rút được người hỏi, gõ bàn hỏi: “Ai rút được thẻ sự thật? Nhanh nhanh nhanh!”
Trì Dã cong ngón tay gõ lên mặt bàn: “Tôi.”
“Trì ca rút được sự thật? Vận may của tôi là cố ý để dành cho lượt này sao?” Triệu Nhất Dương chống cằm suy nghĩ một lúc lâu, không nghĩ ra được câu hỏi nào thật sự thú vị, dứt khoát tùy ý rút một tấm thẻ từ trong hệ thống câu hỏi ra, vừa nhìn vừa đọc: “Lần gần đây nhất thực hiện hành vi thân mật với người yêu là ngày nào, làm gì? Ha ha ha, Trì ca còn chưa yêu đương, câu hỏi này bỏ qua, đổi sang——–”
“Không cần thay đổi.” Trì Dã biếng nhác dựa lên ghế, ngón tay ấn micro về phía môi.
Ở khoảng cách mấy trăm cây số xa xôi, Văn Tiêu nghe thấy giọng nói hơi khàn xen lẫn tiếng cười của Trì Dã cùng tiếng ồn của tín hiệu nhỏ xíu truyền vào trong tai: “Ngày 9 tháng 6, hôn cậu ấy.”