Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập

Chương 62: Chương 62: Sữa đậu nành ba phần đường




Tốc độ làm đề của Văn Tiêu rất nhanh, cho dù Trì Dã ngồi bên cạnh khiến cậu không tập trung được nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc cậu giải trọn vẹn một đề thi mất chưa đến một tiếng.

Trước khi về, Văn Tiêu nhận lấy cặp sách đen từ trong tay Trì Dã, hỏi hắn, “Mấy ngày gần đây nhiều việc sao?”

Vẻ mặt thiếu niên lạnh nhạt, giống như đang tùy tiện hỏi thăm bình thường nhưng Trì Dã rất nhạy bén nhìn ra được chút tâm trạng giấu trong đó, “Chiều mai là xong rồi, bác sĩ bảo tôi đến bệnh viện thăm mẹ một chuyến, sau đó không còn việc gì nữa.”

Văn Tiêu không lên tiếng, chỉ đeo cặp sách lên vai rồi đứng im.

Trong lòng Trì Dã cảm thấy êm ái không tưởng tượng nổi, “Ngày mai…gặp nhau nữa nhé?”

Lúc này Văn Tiêu mới gật đầu: “Được, 9 giờ tối, gặp ở sân bóng rổ nhé?”

Thời gian địa điểm đều đã quyết định xong, ý cười trong mắt Trì Dã càng đậm hơn: “Gặp ở sân bóng rổ.”

Lúc ăn cơm tối, ngay cả bà ngoại cũng nhận ra, “Tâm trạng của Tiêu Tiêu rất tốt sao?”

Động tác gắp thức ăn của Văn Tiêu khựng lại, sau đó như không có chuyện gì xảy ra gắp một miếng sườn vào trong bát, không phủ nhận: “Rất rõ ràng sao?”

“Rất rõ ràng.” Bà ngoại choàng khăn màu kem ngồi ở đối diện, cầm bát múc canh cho Văn Tiêu, “Mặc dù bà ngoại phải đeo kính lão nhưng vẫn có thể nhìn ra được. Có chuyện gì vui sao?”

Bà vẫn luôn rất lo lắng cho Văn Tiêu. Cả một khoảng thời gian dài sau khi xảy ra chuyện, Văn Tiêu không thể nào chìm vào giấc ngủ, thỉnh thoảng phải dựa vào thuốc ngủ mới ngủ được, thế nhưng rất nhanh lại mơ thấy ác mộng mà giật mình tỉnh giấc. Do cậu không thể ăn được gì nên cơ thể yếu ớt không thể xuống giường, thậm chí đánh mất cả khả năng trao đổi trò chuyện. Mỗi ngày bà đều lo lắng, liệu Văn Tiêu có thể thoát khỏi ám ảnh về tai nạn năm đó không.

Sau đó mỗi ngày trôi qua, cuối cùng cũng có chuyển biến tốt, bà đón cậu về Minh Nam, chuyển trường cho cậu, cố gắng hết sức hi vọng cậu có thể quên đi khoảng thời gian lúc trước, bắt đầu một cuộc sống mới.

Chung quy thì, con người vẫn phải luôn tiến về phía trước.

Thật may mắn, ở trường học mới cậu từ từ có bạn bè, cũng dần dần gặp nhiều chuyện vui vẻ.

Văn Tiêu thử tổng kết nhưng không kết luận ra được cái gì——sở dĩ tâm trạng cậu tốt, có lẽ là vì hẹn được Trì Dã tối mai cùng nhau chơi bóng rổ.

Sau khi phân tích suy nghĩ, chơi bóng rổ là chuyện rất bình thường, thời gian địa điểm cũng không có gì đặc biệt, nơi họ chơi đã đi qua nhiều lần. Nếu thật sự phải nói có lẽ là ý nghĩa của từ “hẹn được”, vì vậy thời gian địa điểm nội dung bình thường đều trở nên có ý nghĩa hơn.

Cứ coi như đây là….một lần hẹn hò đi?

Bà ngoại nghĩ đến: “Là vì thi tháng lần này sao? Chủ nhiệm lớp cháu còn cố ý gọi điện cho bà, nói rằng chấm sai điểm là lỗi của giáo viên, tính thiếu điểm môn Toán cho cháu. Mặc dù vẫn là hạng nhất nhưng điểm tối đa và 140 vẫn có sự khác nhau.”

Văn Tiêu “vâng” một tiếng, chuyển đổi đề tài, “Bà ngoại, lúc đi học thành tích của bà thế nào?”

Bà ngoại nhớ lại: “Bà sao? Lúc bà còn nhỏ đi học ở trường, thành tích vẫn luôn rất tốt, chỉ có lúc học tiếng Pháp, mặc dù khả năng phát âm còn hạn chế nhưng đọc viết bây giờ cũng không có vấn đề gì. Lúc đi học bình thường bà đều đứng hạng nhất hạng hai của trường, văn chương cũng tốt, giáo viên dạy Văn biết chuyện bà học Toán học và Vật lý cũng tốt nên khó khăn mấy ngày vẫn thấy rất tiếc. Nhà chúng ta, ầy, chỉ có mẹ cháu là thành tích không tốt.”

Văn Tiêu nghi ngờ: “Mẹ? Mẹ bảo cháu điểm Toán học và Vật lý của mẹ đến bây giờ vẫn luôn tối đa.”

“Con bé không lừa cháu, thế nhưng mẹ cháu chắc chắn không nói với cháu chuyện nó thi Ngữ văn thường xuyên để giấy trắng chứ? Lúc nộp bài thi lên, trừ viết tên và lớp ra còn lại cái gì cũng như mới, bà không biết là do chuyện này cho nên phải đến trường nói tốt cho nó biết bao nhiêu lần rồi!” Bà ngoại gắp miếng sườn đặt vào bát Văn Tiêu, “Thật may là cháu và mẹ cháu không giống nhau, nếu cháu cũng để giấy trắng môn Ngữ văn, tóc bà chắc lại bạc đi bao nhiêu sợi mất!”

Văn Tiêu dừng đũa, đột nhiên hỏi: “Bà ngoại, nếu như sau này cháu làm ra chuyện gì sai lầm thì sao?”

Bà ngoại: “Vậy cũng phải định nghĩa trước thế nào là chuyện sai lầm.”

Ánh mắt bà ngoại rơi lên người Văn Tiêu, tốc độ nói rất chậm, “Cháu hẳn đã biết trên thế giới này sự chính xác và sai lầm đều là tương đối, thậm chí được nhắc đến đều là vì quy định để duy trì dân số. Cho nên sự chính xác và sai lầm đều không phải tuyệt đối, chỉ cần không vi phạm pháp luật, không làm bị thương người vô tội, phù hợp với nguyên tắc hành động của chính mình, vậy thì không sai. Bà ngoại tin tưởng cháu, cháu rất thông minh, cũng hiểu chuyện, hiếm khi nào không thấy lý trí và tỉnh táo, cho nên mau gặp miếng sườn này ăn đi, Tiêu Tiêu, bây giờ cháu vẫn quá gầy, phải ăn nhiều vào mới có chút thịt được!”

Văn Tiêu không có ý kiến, nghe lời ăn sườn.

Một khi có chuyện gì mong đợi, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.

Hoàn thành bài thi với tốc độ viết chậm hơn một nửa so với bình thường, Văn Tiêu lên tiếng chào bà ngoại, nói rằng muốn xuống sân bóng rổ dưới tầng chơi bóng. Bà ngoại rất cao hứng, vừa đan áo len vừa nói với cậu: “Cứ vận động nhiều vào, không được về nhà trước 10 giờ đâu nhé.”

Văn Tiêu móc ngón tay vào chiều khóa, thay giày thể thao: “Vâng, cháu nhớ rồi.”

Ngọn đèn hỏng bên cạnh sân bóng rổ vẫn chưa sửa khiến cả khoảng sân càng trở nên tối hơn trước đây. Văn Tiêu đến sớm hơn so với thời gian hẹn, cậu đi lại tại chỗ mấy vòng, sau đó dựa vào cột bóng rổ ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra.

Còn khoảng năm phút nữa sẽ đến 9 giờ.

Văn Tiêu vào nhóm lớp, nhận ra bên trong đang nói chuyện phiếm rất sôi nổi.

“Thượng Quan Dục: Tôi đã tiêu hết tiền tiêu vặt của một tuần, tại sao vẫn không lấy được thẻ 5S?”

“Lớp trưởng – Trần Chấn Vũ: Bởi vì cậu lén vượt biên đến từ châu Phi, không có sự cho phép của tôi thì không được ở châu Âu đâu ha ha ha!”

“Triệu Nhất Dương: Vì tiền cậu tiêu vẫn chưa đủ nhiều! Cố gắng lên đi thiếu niên, ném hết tiền tiêu vặt một tháng vào luôn đi!”

“Thượng Quan Dục: Mẹ kiếp, Đại sư, game này do cậu phát triển kinh doanh sao?”

Kéo lên xem một lượt cuộc trò chuyện, lại xem giờ lần nữa, năm phút đã trôi qua ba phút, Văn Tiêu cất điện thoại vào túi.

Cùng lúc đó, cậu đếm thầm trong lòng, 1 2 3 4 5 6 7…

Nhưng mà đếm một lượt đến 300 vẫn không có ai đến sân bóng rổ.

Đoán rằng có lẽ Trì Dã chắc gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn nên không đến kịp, Văn Tiêu lại lấy điện thoại ra mở ứng dụng giải đề, tùy tiện chọn một môn bất kỳ, chọn độ khó cao nhất bắt đầu nghiêm túc cẩn thận giải đề.

Giày thể thao màu trắng giẫm lên mặt xi măng, chân dài duỗi ra, ngón tay với những khớp xương rõ ràng đang chọn đáp án, sau đó cứ như vậy cậu giải hết một đề. Mãi đến khi hệ thống điện thoại di động nhắc nhở chỉ còn 10% pin, Văn Tiêu mới dừng lại.

9 giờ 23 phút.

Văn Tiêu hơi lo lắng. Cậu mở danh bạ, nhìn lướt qua đã thấy tên Trì Dã. Bạn bè của cậu không có nhiều, người để liên lạc lại càng ít hơn, trong danh bạ ngoại trừ bà ngoại ra thì chỉ có tên Trì Dã. Ngón tay lơ lửng trên màn hình, Văn Tiêu do dự vài giây, vẫn ấn xuống.

Đang kết nối.

Phản hồi không phải âm thanh “tút——” đơn điệu mà là “Người dùng điện thoại đã tắt máy.”

Tắt máy?

Văn Tiêu suy nghĩ một lúc, có lẽ là do điện thoại hết pin hoặc cũng có thể là nguyên nhân khác.

Ngồi dưới cột bóng rổ chưa rời đi, Văn Tiêu cứ cách 10 phút lại gọi điện một lần, lần nào cũng như cũ nhắc nhở đối phương đã tắt máy.

Lúc này điện thoại chỉ còn 6% pin, Văn Tiêu không tiếp tục gọi nữa, sau khi xác nhận không còn âm thanh nào nữa mới nhét điện thoại vào trong túi.

Bệnh viện.

Trên hành lang yên tĩnh, không biết từ phòng bệnh nào đột nhiên truyền đến tiếng gào khóc, có người đang nói liên miên khuyên nhủ nhưng tiếng khóc vẫn không dừng lại.

Y tá đến hỏi có chuyện gì xảy ra.

“Bệnh nhân giường số 3, tôi tưởng rằng ông ấy có thể kiên trì thêm chút nữa, nghe nói là giáo viên đã về hưu, mỗi ngày có rất nhiều học sinh đến thăm ông ấy, không ngờ đột nhiên như vậy lại…”

Trì Dã vừa mới ký xong giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, ngón tay cầm bút vẫn luôn run rẩy, không có cách nào bình tĩnh được. Hắn đến quầy y tá, giọng rất khàn, “Xin hỏi có sạc điện thoại di động không, điện thoại của tôi hết pin.”

Y tá ở đây đều biết hắn, một người trong số họ lấy dây sạc màu trắng trong ngăn kéo ra đưa cho hắn, lại an ủi thêm: “Hôm nay bác sĩ Dương có ca trực cũng ở đây, cô ấy rất giỏi, đừng quá căng thẳng.”

Trì Dã nhận lấy dây sạc trước, nói tiếng “Cảm ơn”.

Ổ cắm ở ngay bệnh cạnh, Trì Dã vội cắm vào, một lúc sau điện thoại mới tự động mở máy. Bây giờ đã quá 9 giờ gần một tiếng, Trì Dã hít một hơi thật sâu, ngón tay run rẩy ấn xuống số điện thoại của Văn Tiêu.

“Rất xin lỗi, người dùng điện thoại hiện đã tắt máy, sorry….”

Sau đó y tá thấy Trì Dã lại gọi vào dãy số một lần nữa, nghe thấy nhắc nhở người dùng điện thoại đã tắt máy lại ngắt máy, sau đó lặp lại động tác vừa rồi.

Thấy hắn liên tục gọi sáu bảy lần vào cùng một dãy số, hai y tá nhìn nhau, cầm dây sạc kia lên tiếng cẩn thận nhắc nhở: “Có phải đối phương đang không tiện cho nên tắt máy không? Hoặc có thể là hết pin.”

Bây giờ người gọi điện thoại không còn thường xuyên như trước, có thể ghi nhớ số điện thoại của đối phương lại càng ít hơn. Quan sát Trì Dã gấp rút bấm số rất thành thạo như vậy, đối phương hẳn là người rất quan trọng.

Một y tá khác cũng lên tiếng khuyên nhủ: “Nếu không cậu thử để lại tin nhắn WeChat xem sao? Như vậy lúc cậu ấy mở máy chắc chắn có thể đọc được, hoặc là——”

Trì Dã ngẩng đầu.

Không biết tại sao, âm thanh nói chuyện của y tá dần dần yếu xuống, có chút sợ hãi không dám nhìn tiếp.

Đôi mắt người thiếu niên đen thẫm, trong mắt tràn ra sự nôn nóng, lại giống như đang sợ hãi điều gì mà có mấy phần thấp thỏm.

Nhận ra được cảm xúc của mình không đúng, Trì Dã nhắm hai mắt, cưỡng ép bản thân đè xuống sự hoang mang hốt hoảng.

Hắn cầm máy đi sạc, lại ngồi lên ghế lần nữa.

Phòng cấp cứu vẫn đang bận rộn, buổi tối hôm nay vẫn giống như vô số buổi tối khác. Hắn máy móc bấm lại dãy số của Văn Tiêu, một lần rồi lại một lần nữa, đến khi khớp xương ngón cái ê ẩm mới dừng lại.

Đã ba tuần rồi hắn không đến trường, mấy ngày rồi cũng không gặp được nhau một lần, thi thoảng hai người gặp mặt cũng sẽ rất vội vàng. Buổi tối nếu không gọi video thì cũng nghe thấy giọng nói của nhau nhưng lần nào cũng đều vào lúc đêm khuya, nếu không phải Văn Tiêu thức khuya đợi hắn thì cuộc trò chuyện diễn ra chưa được mấy câu, hắn đã vô thức ngủ quên mất.

Lúc tỉnh lại nhìn vào độ dài video, bình thường luôn là nửa tiếng hoặc là 40 50 phút——-sau khi hắn ngủ, Văn Tiêu không lập tức ngắt máy ngay.

Nhưng đến bây giờ cậu ấy vẫn không nói gì. Văn Tiêu lắng nghe chuyện làm ăn khô khan của hắn, đỡ hắn khi hắn thấy mệt mỏi, giúp hắn chăm sóc Nha Nha ở bệnh viện, ngày hôm qua lúc đi còn hỏi hắn có thời gian không, nghe thấy có thể hẹn được nhau ở sân bóng rổ, trong mắt lộ ra sự vui vẻ không giấu được.

Văn Tiêu…

Một bên tay buông thõng đang nắm chặt thành quyền, đấm lên tường “ầm” một tiếng sau ghế ngồi, Trì Dã ngẩng đầu nhìn ánh đèn huỳnh quang màu trắng nhức mắt, đột nhiên cảm thấy bản thân….rất không có trách nhiệm. Rõ ràng là hắn cưỡng ép xông vào trong mắt đối phương, cũng là hắn từng bước từng bước không ngừng đến gần, là hắn đẩy Văn Tiêu đến bờ sông, khiến chân cậu ướt, khiến cậu bị vùi lấp trong đó cùng mình, không thể dễ dàng thoát ra được.

Nhưng bây giờ thì sao?

Rõ ràng hôm qua hắn vừa mới nói, cho dù là bị bệnh hay là chuyện gì khác cũng muốn cậu nói cho hắn biết, thậm chí hắn còn tràn đầy tự tin, cảm thấy nhất định mình có thể xử lý được.

Hắn quá tự tin, quá kiêu ngạo, quá tự cho mình là đúng.

Điện thoại di động đã tắt máy, có lẽ Văn Tiêu không còn muốn để ý đến hắn, mà khả năng lớn hơn có lẽ là…Văn Tiêu vẫn cố chấp đợi hắn ở sân bóng rổ.

Rõ ràng biết hắn thất hẹn không đi được vẫn cố chấp chờ ở nơi đó.

Trái tim như bị thít chặt, Trì Dã cảm giác hít thở không thông, hắn nắm chặt điện thoại di động trong tay, lời nói gió bay tùy tiện nhẹ như lông hồng vậy mà lại khiến đau đớn đến vậy, tri giác cứ như vậy chậm chạp như bị cắt đứt. Hắn không rõ rốt cuộc là nơi nào đau như dao cắt, một hồi liên tiếp, đến khi bắp thịt cả người hắn căng thẳng đến mức không thể thả lỏng được.

Cuối cùng, hắn dựa người vào ghế, ngửa mặt lên, mu bàn tay và cổ tay đè lên đôi mắt, chặn lại ánh sáng.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa kim loại của phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ chủ trị từ bên trong đi ra, gọi hắn đến phòng làm việc nói chuyện.

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nói thẳng: “Lần này tiếp tục cứu được, nhưng tình trạng này…thật sự không ổn. Chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục cố gắng hết sức, nhưng những lần sau này chúng tôi không dám có bất kỳ sự bảo đảm nào.”

Trì Dã rất bình tĩnh, hắn gật đầu, “Cháu hiểu ý bác.”

Bác sĩ quan sát thiếu niên ngồi đối diện. Trên người hắn có khí chất chỉ ở cái tuổi này mới có, thế nhưng lại trầm ổn chín chắn chắn hơn so với bình thường. Đường nét ngũ quan rất gọn gàng, rất đẹp trai, ở trường học hẳn là tiêu điểm của vô số ánh mắt.

Ông không đành lòng vẫn phải nói tiếp: “Chúng tôi toàn lực chữa trị có hữu dụng, nhưng tốc độ trị liệu mẹ cháu không theo kịp nên bệnh tình càng chuyển biến xấu nhanh hơn. Thiết bị tốt nhất, thuốc mới nhất, phương án chữa trị hữu hiệu nhất, tất cả mọi thứ chúng tôi đều đã dùng tới nhưng hiệu quả đều không như mong đợi, tôi hi vọng cháu có thể tiếp nhận được chuyện này.”

Trì Dã gật đầu lần nữa: “Cháu biết.”

Nói đến đây, bác sĩ mở miệng không biết lựa lời gì nói tiếp.

Trì Dã chủ động lên tiếng: “Trạng thái của mẹ cháu thế nào?”

Biết hắn muốn hỏi gì, bác sĩ trả lời: “Khát vọng sống của mẹ cháu rất mạnh, mặc dù bệnh tình của mẹ cháu đang không ngừng lặp đi lặp lại nặng thêm, lại không rõ nguyên nhân mà trở nên chuyển biến xấu quá nhanh, ý chí con người lại là thuốc trợ tim mạnh mẽ nhất.”

Trì Dã im lặng trong chốc lát, giọng khàn khàn: “Chỉ cần mẹ cháu muốn sống, cháu sẽ không bỏ cuộc. Em gái cháu vẫn luôn chờ mẹ về nhà, con bé mới 6 tuổi.”

Nói xong, Trì Dã đứng dậy, “Cảm ơn bác, vất vả rồi.”

Giường bệnh phải chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, Trì Dã đi rút tiền. Lúc nhập mật khẩu quẹt thẻ, hắn không ngừng tính toán xem trong thẻ còn dư bao nhiêu tiền, không biết còn chống đỡ được mấy ngày.

Âm thanh máy in “tách tách” dừng lại, một tờ hóa đơn thò ra để hắn kí tên.

Sau khi kết thúc quá trình, Trì Dã cầm biên lai nộp tiền, xoay người đi được mấy bước, khoảng cách rất gần lại như xa vạn dặm, đi mãi không đến nơi.

Nắm chặt tờ biên lai mỏng trong tay, Trì Dã ngồi xuống tại chỗ, cúi đầu im lặng khóc.

Trên sân bóng rổ trống không, Văn Tiêu dựa lên cột bóng rổ đã rỉ sét, chân hơi tê. Điện thoại di động đã hết pin nên sập nguồn, cậu đoán cũng chắc hơn 10 rưỡi rồi.

Cử động lại hai chân, cố ý giẫm giày thể thao lên sân xi măng tạo ra tiếng vang. Không liên lạc được, về muộn sẽ khiến bà ngoại lo lắng, cậu không chờ đợi thêm nữa, xoay người đi theo con đường trở về nhà.

Trên đường đi, cậu quay đầu nhìn, tán cây trên đầu đang rụng lá, một mảnh lá vừa vặn rơi xuống đúng vai cậu.

Lúc Trì Dã chạy đến sân bóng rổ, xung quanh trống không, không có một bóng người. Trên nền xi măng, lá cây lay động rơi lả tả đầy đất.

Giờ truy bài sáng ngày hôm sau, trong lớp đều là tiếng thảo luận chuyện học thêm nghỉ hè.

Đã cuối tháng 5, mấy ngày nữa sắp sang tháng 6, đến tháng 6 rồi rất nhanh sẽ đến tháng 7.

“Kỳ nghỉ hè năm ngoái tôi nhớ hình như học phụ đạo thêm hai tuần lễ? 15 ngày hay là 20 ngày? Tôi cũng quên mất rồi!” Hứa Duệ rầu rĩ, “Dựa vào cái kế hoạch bỏ đi của trường chúng ta, lớp 10 nghỉ hè đã có thể phụ đạo lâu như vậy, bây giờ sắp lên lớp 12 chẳng lẽ muốn vỡ trận sao?”

Triệu Nhất Dương không có tinh thần: “Vỡ trận thì sao? Chẳng lẽ còn có thể phụ đạo thêm hai tháng sao?”

Cậu ta vừa nói xong thì bị Hứa Duệ một tay bịt miệng, “Mẹ kiếp, đừng có nói gở! Nếu thật sự phải học phụ đạo hai tháng, chắc chắn tôi sẽ lôi cậu đến trước Khổng Tử, lập đài thiêu cậu để cúng tế.”

Triệu Nhất Dương giãy khỏi tay Hứa Duệ: “Người tài như Khổng thánh không tin vào đài thiêu của cậu đâu!” Thấy Văn Tiêu tới, cậu ta chào hỏi, “Văn Tiêu, bệnh cảm của cậu đã khá hơn chưa, giọng còn khàn không?”

“Tốt hơn nhiều rồi,” Văn Tiêu ngồi xuống, phát hiện ra trên mặt bàn có một chai nước lê đường thanh mát, “Của ai đây?”

“Thượng Quan đến sớm nên không biết nữ sinh nào mang đến, chắc nghe nói cậu đang khàn giọng.” Triệu Nhất Dương rất có kinh nghiệm, Văn Tiêu sẽ không ăn uống đồ người khác cho, có lần không biết ai lặng lẽ đặt đồ ăn trên bàn học của cậu ấy, cậu ấy đụng cũng không đụng, tính tới tính lui, hình như chỉ có đồ ăn sáng Trì ca mang đến cậu ấy mới ăn sạch sẽ không thừa cái gì.

Văn Tiêu thấy ánh mắt Triệu Nhất Dương vẫn luôn đảo đi đảo lại trên chai nước: “Cậu muốn uống thì cho cậu.”

Triệu Nhất Dương nhướn mày: “Cám ơn nhé người anh em!”

Trì Dã lên lớp vào ngày thứ hai. Lúc Triệu Nhất Dương thấy hắn còn không dám tin vào mắt mình, lo lắng tưởng mình bị hoa mắt hay gặp ảo giác, còn dụi mắt một cái, “Mẹ kiếp, Trì ca? Tôi không nhìn nhầm chứ?”

Nét bút của Văn Tiêu khựng lại, chữ “giải” cuối cùng ấn quá mạnh, mặt giấy bị đâm thủng.

Thấy Trì Dã không mang cặp sách, Triệu Nhất Dương tò mò: “Trì ca, cậu cứ như vậy tay không đến hả?”

“Không phải tay không.” Trì Dã xách đồ ăn sáng đặt lên mặt bàn, Văn Tiêu nhìn sang, hắn thấp giọng nói một câu, “Sữa đậu nành ba phần đường.”

Ánh mắt chuyển sang đồ ăn sáng, Văn Tiêu dừng bút, mở túi nilon, cắm ống hút uống một ngụm.

Trì Dã nhìn dáng vẻ rũ mắt nghiêm túc uống sữa đậu nành của cậu, ánh mắt đột nhiên đau xót.

Ai cũng không nhắc đến chuyện tối ngày hôm qua.

Trì Dã không hỏi cậu đợi tôi ở sân bóng rổ bao lâu, Văn Tiêu cũng không hỏi tại sao hắn không đến. Một người ăn sáng, một người ngồi bên cạnh nhìn, giống như đang lặng lẽ diễn kịch câm.

Triệu Nhất Dương cảm thấy có gì đó không đúng. Trì ca và Văn Tiêu không bình thường. Nhưng không bình thường ở chỗ nào, cậu không chỉ ra được.

Có lẽ là…bầu không khí?

Trì Dã không cần đợi quá lâu để Văn Tiêu ăn xong đồ ăn sáng hắn mang đến, hắn thu dọn ly rỗng và túi nilon, “Tôi đi trước.”

Văn Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn, không hỏi nhiều, gật đầu nói, “Được.”

Triệu Nhất Dương hơi mơ màng: “Trì ca, sao cậu lại đi nhanh thế? Không phải cậu vừa tới chỉ để mang đồ ăn sáng cho Văn Tiêu đấy chứ?”

Trì Dã cong môi: “Nếu không cậu nghĩ là gì?”

Triệu Nhất Dương mặt đầy ảo giác như được khai sáng: “….Mẹ kiếp!”

Chuông vào học vang lên, thầy Vật lý vừa vào lớp đã nhìn thẳng xuống hàng cuối cùng: “Hình như tôi vừa nhìn thấy Trì Dã đến?”

Triệu Nhất Dương cười hì hì lấp liếm: “Thầy, thầy gặp ảo giác rồi!”

Thầy Vật lý cũng cảm thấy tám phần là mình gặp ảo giác, “Không nói chuyện này nữa, nào, cả lớp trai gái già trẻ lấy hết sách ra, chúng ta xem lại định lý mà tôi đã nhắc đi nhắc lại không dưới 100 lần…”

Dưới bàn học, Trì Dã nhắn WeChat tới.

Khung chat đang hiển thị “Đối phương đang nhập tin nhắn”.

Tốc độ đánh chữ của Văn Tiêu rất nhanh: “Không cần nói xin lỗi.”

Sau khi năm chữ này được gửi đi, dòng chữ “đang nhập tin nhắn” biến mất.

Văn Tiêu cúi đầu, lại đánh thêm chữ: “Không phải cậu sai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.