Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập

Chương 15: Chương 15: Tôi cũng có thể!




Nói xong, Trì Dã luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng dù có thay đổi suy nghĩ ít nhiều thế nào thì lời hắn nói vẫn là thật. Ngũ quan trên gương mặt lẫn dáng dấp của Văn Tiêu đều rất đẹp, bình thường luôn để mặt lạnh, cũng đã có những lúc có không ít nữ sinh cố ý lượn lờ trước cửa phòng học để nhìn cậu. Nhìn thôi thì không sao, lại còn luôn bàn tán ồn ào, còn phát ra tiếng cười kỳ quái khiến giấc ngủ trên lớp của hắn không được yên ổn.

Nếu để cho những nữ sinh kia nhìn thấy Văn Tiêu cười, hình ảnh kia———

Nghĩ đến đây, Trì Dã lại nói: “Ở trường học cậu đừng tùy tiện cười.”

Không đầu không đuôi nói một câu kia, Văn Tiêu đánh giá: “Ngu ngốc.”

Văn Tiêu cảm thấy rất đau đầu với đường Cửu Chương đủ các loại đường mòn vòng tới vòng lui, đi theo Trì Dã phía trước, cậu suy nghĩ, “Nếu những người đó lại đến gây chuyện thì sao?”

Một tay Trì Dã dắt Nha Nha, một tay không biết đặt vào đâu lại nhét trong túi quần lao động, hắn tỏ vẻ không thành vấn đề nói, “Hắn có thể tốn tiền tìm người chặn tôi, chắc không biết tôi cũng có thể tìm người chặn đường hắn nhỉ? Tổ tiên đã từng dạy chúng ta, làm người quân tử phải tìm con đường của riêng mình, tôi cứ theo phong cách của quân tử mà làm thôi.”

Văn Tiêu yên lặng vài giây, “Nha Nha sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Trì Dã: “Không biết nữa. Suy cho cùng đều là kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu. Đối phương thấy việc làm ăn bị một kẻ chưa đủ mười tám tuổi như tôi cướp mất, muốn đánh một trận để giải tỏa bực bội cũng tốt hơn là uy hiếp, để tôi biết thế nào là lợi hại, sau này thành thật biết điều một chút.”

Nhưng chỉ cần hắn phản kích, đối phương coi như cũng chỉ biết thở hổn hển rồi câm nín, không dám đến trêu chọc hắn nữa.

Từ lâu Trì Dã đã biết rằng, nếu muốn sống tốt, chỉ nhẫn nhịn chịu đựng là vô dụng, hắn lùi một bước, đối phương càng chèn ép đến hai bước, cho đến khi hắn chạm đến ranh giới cuối cùng, không thể lùi được nữa.

Mẹ hắn vẫn còn nằm trong bệnh viện, em gái hắn còn nhỏ như vậy.

Hắn bây giờ không thể lùi, nửa bước cũng không thể.

Giờ khắc này, ánh mắt Trì Dã sắc bén như một con chó sói.

Văn Tiêu: “Cậu định khi nào thì chặn người?”

Trì Dã cong môi, cười rất lưu manh, “Muộn không bằng sớm một chút, hôm nay đi.”

Đường Cửu Chương vốn toàn hàng xóm cũ ở lâu năm, mười mấy hai mươi năm qua, chỉ cần nơi nào có gió thổi cỏ lay mọi người đều biết.

Chạng vạng tối, Văn Tiêu xuống tầng mua trái cây liền nghe thấy ông chủ tiệm trái cây đang buôn chuyện cùng nhà bên cạnh, nói rằng mấy cửa tiệm bán dụng cụ sửa chữa ở mấy con phố bên cạnh xế chiều ngày hôm nay bị chặn cửa, tủ kính bày đồ phong thủy lẫn bể cá đều bị đập hết, trên đất đầy mảnh thủy tinh vụn, đến nơi đặt chân cũng không có.

Trái lại không xảy ra thương vong, người bị dọa đến phát hoảng, chân mềm nhũn thiếu chút nữa phải quỳ xuống, cũng không biết là đắc tội với người nào.

Văn Tiêu chọn nải chuối tiêu mà bà ngoại thích ăn, “Ông chủ, tính tiền.”

“Lại xuống đây mua trái cây cho bà ngoại à?” Ông chủ hàn thuyên xong, đặt nải chuối tiêu lên cân, “7 đồng 4 xu, lấy 7 đồng được rồi.”

Văn Tiêu đưa tiền, “Chủ tiệm có báo cảnh sát không?”

“Nào, báo cảnh sát cái gì chứ, không có người bị thương, chỉ có thủy tinh vỡ. Hơn nữa có người nói, ông chủ kia làm việc khuất tất, có khuyên ông ta báo cảnh sát cũng không dám, mới vậy đã sợ, không phải có gì lén lút thì sợ gì chứ?”

Văn Tiêu nghe xong, nhận lấy chuối tiêu, nói tiếng cảm ơn.

Cậu còn chưa đi xa liền loáng thoáng nghe được ông chủ tiệm trái cây cảm thán, “Đứa cháu ngoại của giáo sư Lục thật đáng thương…”

Bước chân Văn Tiêu không dừng, cậu hơi cúi đầu, mặc áo khoác đen, đội mũ lên, kéo dây khóa cao đến tận cổ áo, thầm nghĩ cậu cũng đã từng được hạnh phúc.

Ngày hôm sau là chủ nhật, Văn Tiêu nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong mắt mờ mịt——-cậu đang ở nơi nào?

Từ nhỏ cậu đã đi theo ba mẹ lớn lên, công việc của ba mẹ vất vả nhưng viện nghiên cứu gần nhà, ngược lại thường xuất hiện tình cảnh mấy ngày liền không thấy người đâu. Bà ngoại sau khi về hưu được mời trở lại làm việc, công việc bận rộn, cho nên mỗi năm cậu chỉ đến Minh Nam nhiều nhất một hai lần.

Lúc mới chuyển tới đây, cậu thường xuyên tỉnh giấc lúc nửa đêm, sau đó cả đêm cũng không ngủ lại được. Mỗi lúc như vậy, Văn Tiêu sẽ rời khỏi giường làm đề, giống như chỉ có giải đề mới có thể khiến cậu ổn định lại cảm xúc trong lòng.

“Tinh,” âm thanh báo hiệu vang lên, Văn Tiêu cầm điện thoại di động, thấy trong khoảng trống xuất hiện biểu tượng WeChat, hình đại diện màu đen nhảy lên, phía trên bên phải có kèm một hình ngọn lửa nhỏ màu đỏ.

Vài giây sau, Văn Tiêu mới nhớ ra cậu đã trao đổi WeChat với Trì Dã.

Mở khung thoại ra, Trì Dã gửi tin nhắn với nội dung vô cùng đơn giản, “Quán Internet ngầm, bốn thiếu một, có muốn đến hay không?”

Văn Tiêu trả lời: “Ở đâu?”

Không biết có phải đang cầm điện thoại di động trong tay không, mấy giây sau đã thấy Trì Dã trả lời: “Bên cạnh trường học, quán Internet Thư Hương.”

Nhớ lại vị trí của Thư Hương, Văn Tiêu ngồi dậy đánh chữ, “Đến.”

Xung quanh trung học Minh Nam có mấy tiệm tên rất nho nhã, ví dụ như quán net tên là “Thư Hương Internet”, cuốn hút bọn trẻ con đến chơi gọi thành “Thành phố trò chơi điện tử”, bên cạnh còn có hẳn một trò chơi trốn thoát gọi là “Giải đề Lý Hóa để thoát khỏi mật thất.”

Lão Hứa đã từng nhiều lần nhắc tới, nói phải đề nghị chủ tiệm đổi tên, làm sao có thể lấy việc giải đề Lý Hóa rồi thoát khỏi mật thất để mà đặt tên, rõ ràng so với thoát khỏi mật thất thì giải đề hai môn này khó hơn nhiều, cái này rõ ràng vượt quá giới hạn rồi.

Từ đầu phố ăn vặt tiếp tục đi sâu vào bên trong, đến cuối phố rồi rẽ phải là nhìn thấy một tấm biển, trên đó ghi bốn chữ “Đến Thư Hương rồi”.

Lơ đãng nhìn xung quanh, nơi này hơi khác biệt, giống như dịch vụ 24h cung cấp nước nóng, mọi người cùng nhau học tập ở cùng một chỗ.

Đẩy cửa bước vào, bên trong vang lên một loạt âm thanh hỗn loạn của bàn phím, ông chủ ngồi phía sau quầy bar, đang cầm máy chơi game cầm tay chơi Tetris*, thấy vẻ ngoài Văn Tiêu nhìn lạ mắt, nói, “Hạt dưa, nước trái cây, đậu phộng, thịt bò khô đều có, muốn rửa mặt thì kêu một tiếng, nước nóng miễn phí.” Nói xong ông ta cầm một tấm thẻ màu đen đẩy ra phía trước, “Của cậu, cầm lấy để lát thanh toán.”

Văn Tiêu nhận thẻ, mới bước vào trong hai bước đã thấy nhìn thấy Trì Dã.

Trì Dã cũng thấy cậu, giơ tay lên vẫy Văn Tiêu đi về bên này.

Quán Internet đã mở khá lâu năm, ghế salon đã tróc da hơn một nửa, nhìn vào trạng thái bị mài mòn cũng biết tần suất ngồi lên rất cao.

Trì Dã đưa chân đá văng ghế giúp Văn Tiêu, ấn nút khởi động trên máy.

Triệu Nhất Dương đeo tai nghe trên cổ, thò đầu qua: “Nút khởi động của quán Internet này rất khó tìm, lần đầu tiên tôi đến đây không mở được máy tính, cuối cùng phải vứt hết mặt mũi nhờ quản lý đến giúp một tay, mất hết cả thể diện.”

Trên màn hình hiện lên nơi đăng ký màu xanh, ánh sáng xanh chiếu lên mặt Văn Tiêu, cậu ngồi xuống, nói “Cảm ơn.”

Trì Dã cong môi: “Hoan nghênh gia nhập chiến đội Lôi Đình.”

Động tác của Văn Tiêu ngừng một lát.

Thấy vẻ mặt cậu thể hiện “Nếu như có chiến đội thật có cùng cái tên này, chắc chắn sẽ không thể ngồi im mà đến đây dạy bảo mấy người ngay lập tức”, Trì Dã cười, hắn tháo tai nghe xuống, chỉ sang bên Hứa Duệ, “Hỏi cậu ta đi, cái tên ban đầu bị cậu ta phá, có phải rất ngu ngốc hay không? Mấy bà bác trung niên ngồi trong quán mạt chược ở hai con phố bên cạnh cũng có tổ mạt chược tên là chiến đội Lôi Đình.”

Văn Tiêu cuối cùng cũng tiêu hóa được tên chiến đội, nghe thấy Trì Dã nói, “Vì vậy, tôi đề nghị gọi là chiến đội LT.”

Cậu bỗng có dự cảm xấu: “Tại sao?”

“Đó là viết tắt hai chữ bính âm* của Lôi Đình, có phải trong nháy mắt cái tên này trở nên vĩ đại, rất mang phong cách phương Tây không?”

Văn Tiêu: “…”

*bính âm (pinyin): cách thức sử dụng chữ cái Latinh để thể hiện cách phát âm các chữ Hán trong tiếng phổ thông Trung Quốc.

Bính âm của Lôi Đình là [léitíng]

Dựa vào mật mã tài khoản mỗi thẻ, trong radio vang lên âm thanh, “Chúc mừng số 13 đã quay trúng một phần thưởng của vòng quay may mắn, phần thưởng là một gói hạt dưa, hương vị tùy chọn…”

Trì Dã nắm chuột, chờ Văn Tiêu vào trò chơi vừa nói, “Ông chủ nhà này lúc nào cũng bật radio, còn bật đoạn nhạc “Dành tặng riêng cho Alice*” để mở đầu, mỗi lần nghe tôi đều cảm thấy có khí thế muốn đi học.

*Für Elise: một trong những bản nhạc dành cho piano nổi tiếng nhất của Ludwig van Beethoven

Tiếng chuông tan học của trung học Minh Nam một học kỳ sẽ đổi nhiều lần, gần đây tiếng chuông báo đổi thành tiếng nhạc êm dịu, chính là bài “Dành tặng riêng cho Alice”.

Ngón tay gõ lên bàn phím, Văn Tiêu đáp: “Dụng tâm lương khổ* như vậy chẳng qua vì muốn cậu chú ý.”

*dụng tâm lương khổ: phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại

Văn Tiêu vừa online, Trì Dã đã nhanh tay mời bạn mới qua.

Nhìn vào biệt danh “Thỏ con thích ăn củ cà rốt”, Văn Tiêu nghiêng đầu hỏi, “Biệt hiệu của cậu à?”

Trì Dã: “Của tôi đấy, không phải mượn đâu, có phải rất dễ thương không?”

Văn Tiêu cảm thấy cái biệt hiệu này đúng là dối trá.

Triệu Nhất Dương xoa xoa tay, “Văn Tiêu mau vào chiến đội, vừa rồi bọn tôi bốn thiếu một, trong đội có người nằm vùng, thân là đội trưởng, tôi thực sự nghi ngờ tên kia là học sinh tiểu học!”

Trì Dã kéo người vào nhóm.

Văn Tiêu vào đội, phát hiện ra ba người đồng đội còn lại đặt tên coi như bình thường, Triệu Nhất Dương gọi là “Trong tay đại sư có mặt trời”, Thượng Quan Dục tên “Bệ hạ mất nước”, Hứa Duệ đặt là “Tôi yêu học tập rất vui vẻ”, còn biệt danh của Trì Dã cực kỳ…nổi bật.

Triệu Nhất Dương dẫn Văn Tiêu vào đội, “Tên cậu thật tàn bạo, VX*, quả thực chói mắt!”

Văn Tiêu không rõ tên mình có chỗ nào chói mắt, đây là viết tắt bính âm tên cậu.

*Bính âm của Văn Tiêu là [Wén xiāo], chữ V để phiên âm tiếng nước ngoài

Trò chơi bọn họ đang chơi tên là “Liên minh vinh quang”, 5 vs 5, nhiệm vụ là xây thành. Lúc chọn nhân vật anh hùng, Văn Tiêu hỏi Trì Dã, “Rất lâu rồi tôi không chơi game, những anh hùng này đều sửa đổi hết rồi sao?”

Trì Dã: “Không chơi bao lâu rồi?”

Văn Tiêu: “Một năm gần đây.”

Trì Dã suy nghĩ một lúc, nói về mấy nhân vật anh hùng, “Cũng không sửa đổi gì mấy, nhắm mắt đánh là được, quan trọng là có tham gia.”

Lúc chọn xong anh hùng, Văn Tiêu liếc sang màn hình máy tính của Trì Dã, thấy hắn chọn một con thỏ tai dài dựng đứng lên đang ôm một con búp bê, cực kỳ hợp với biệt danh.

Quả nhiên, vừa vào trò chơi, người ở phe đối diện lên tiếng trên kênh thế giới, “Tiểu thư không sợ sao, tôi không đánh cậu đâu, ván này kết thúc chúng ta thêm bạn tốt đi?”

Văn Tiêu cho rằng Trì Dã sẽ không trả lời, không ngờ một giây sau, Trì Dã múa tay trên bàn phím, “lạch cạch” mấy tiếng ra hàng chữ, “Được được, cảm ơn nha!”

Văn Tiêu: Được đó lão đại gia sát vách.

Trì Dã còn cố ý quay đầu lại nói cho cậu biết, “Cái này gọi là chiến thuật, không chiến mà vẫn khiến đối thủ buông vũ khí đầu hàng.”

Trò chơi bắt đầu được năm phút, Văn Tiêu dần dần phát hiện ra, vốn dĩ không phải đối phương trà trộn vào trong đội mà là kỹ thuật của Triệu Nhất Dương giống như khiến đối phương nằm vùng, Văn Tiêu hoàn toàn không hiểu được tình hình chung, chết một cách thần tốc.

Trì Dã điều khiển nhân vật nấ trong bụi cỏ, “Đừng nóng vội.”

Đến giữa trận sau, vì người ở phe đối thủ không tài nào công kích được Trì Dã, kích nộ cứ vui vẻ tăng lên, Trì Dã tích đủ liền đeo vũ khí ra trận, đập chết hai đối thủ chỉ còn nửa máu.

Triệu Nhất Dương hưng phấn như gà gáy: “Trì ca cho tôi theo với! Trì ca cậu mau thế chỗ đi!”

Tay Trì Dã tiếp tục điều khiển nhân vật đang chém giết, lười biếng mở miếng tiếp lời, “Trì ca của cậu bận rồi, không rảnh tạo phúc cho chúng sinh.”

Mãi cho đến khi thỏ tai dài ôm búp bê một đường giết hết đối phương, trong kênh thế giới mới có người đánh ra một hàng dấu chấm hỏi.

Văn Tiêu nhớ ra, người đó còn kêu Trì Dã là bạn tốt, thật ngu ngốc.

Trì Dã rất có lòng rảnh rỗi, cũng ngứa tay đánh một hàng dấu chấm hỏi chỉnh tề.

Triệu Nhất Dương cười phách lối, “Ha ha ha xem cái tên “Bổn vương xây bảo tháp” kia đúng là một tên ngốc, bị đánh đến ngớ ngẩn gõ dấu chấm hỏi rồi! Dám xem thường sức chiến đấu của cô em thỏ tai dài chúng ta sao? Lần đầu ra trận thắng lợi!”

Lúc này, từ phía sau màn hình vi tính đột nhiên vang lên giọng nói, “Bổn vương xây bảo tháp?”

Triệu Nhất Dương thuận miệng kêu, “Đúng, phỏng đoán cậu ta tự cho mình làm cha người khác.”

Lập tức người ngồi đối diện đứng lên, là một người đàn ông cường tráng xăm trổ, tầm mắt anh ta quét qua năm người Văn Tiêu, cuối cùng từ kẽ răng rít ra một câu, “Thỏ con thích ăn củ cà rốt là vị nào?”

Một hồi yên tĩnh.

Không nghĩ tới việc này cũng có thể bị đảo lộn, Triệu Nhất Dương lẩm bẩm một mình, “Mẹ nó chứ, ‘Liên minh vinh quang’ là tự ghép đội dựa theo khoảng cách xa gần sao?”

“Tôi muốn biết ‘Thỏ con thích ăn củ cà rốt’ là ai?” Người đàn ông xăm trổ khoanh tay, mắt nhìn xuống mấy người Văn Tiêu, “Các cậu cũng có thể tự thương lượng với nhau, nhìn xem ai thích hợp ra mặt thay.”

Trì Dã qua loa lấy lệ giơ tay lên, “Không phải anh muốn thêm tôi là bạn tốt sao, bây giờ không thêm nữa hả?”

Triệu Nhất Dương che mặt: Sớm biết vậy phải bịt mồm Trì ca, vừa mở miệng liền thêm dầu vào lửa rất hiệu quả!

Người đàn ông xăm trổ tức giận, “Tiểu tử cậu mau ra đây cho tôi!”

Giọng nói rất lớn, không ít người trong quán Internet nhìn sang bên này.

Giọng điệu của Trì Dã vẫn lười biếng, không thèm để đối phương vào trong mắt, “Muốn đánh nhau một trận sao? Không thành vấn đề, có điều mọi người vẫn thường xuyên lên mạng, đánh nhau làm hỏng màn hình Internet của ông chủ sẽ không tốt, hay là đổi chỗ đi?”

Người đàn ông xăm trổ: “Đổi chỗ nào?”

Trì Dã: “Ngay dưới tầng, thế nào?”

“Được!”

Mấy người đi thanh toán, Triệu Nhất Dương chắp hai tay cầu nguyện, Hứa Duệ và Thượng Quan Dục hơi sợ hãi lại có phần phấn khích. Người đàn ông xăm trổ cường tráng đưa tiền trước, để lại lời nói dữ dằn, “Chờ cậu dưới tầng!”

Trì Dã đáp lại, “Nếu anh chạy trước, anh chính là cháu trai tôi!”

Đến khi thanh toán xong, Triệu Nhất Dương nhíu mày, “Trì ca, cậu thật sự muốn nghênh chiến sao? Việc này không giống với chơi game, sẽ thật sự đổ máu đấy!”

Trì Dã cất điện thoại sâu vào trong túi, nhướn mi, “Ai bảo cậu là tôi muốn nghênh chiến?”

Lúc này, Văn Tiêu đang đứng ở vị trí cách mấy bước, lên tiếng: “Cửa sau ở đây này.”

Đến khi đi qua cửa sau của quán Internet, Hứa Duệ vẫn hơi hoảng hốt, “Chúng ta cứ như vậy…đi?”

Trì Dã: “Cậu muốn đánh nhau hả?”

“Không phải là muốn hay không,” Hứa Duệ vội vàng khoát tay, cảm giác tội lỗi dâng lên một cách khó hiểu, “Nhưng cái kẻ ngốc đó…à người kia, anh ta vẫn đang đợi chúng ta mà?”

Trì Dã: “Ừ, cứ để anh ta chờ lâu chút, tắm nắng có lợi cho sức khỏe.”

Đi xung quanh quan sát một lúc, Triệu Nhất Dương tò mò, “Có điều sao các cậu biết quán Internet có cửa sau?”

Trì Dã nhìn Văn Tiêu, “Bạn cùng bàn, làm sao cậu biết?”

Văn Tiêu: “Thầy chủ nhiệm nói.”

Triệu Nhất Dương càng ngày càng khó hiểu, “Trình Tiểu Ninh nói? Ông ấy nói lúc nào cơ?”

Trì Dã than thở: “Tuần trước thầy chủ nhiệm đọc phát thanh, nói mấy học sinh lớp 10 đi net bị tóm, vội vàng chạy ra cửa sau, không ngờ không quen đường, vẫn bị tóm được.”

“Các cậu nghe qua một lần mà nhớ được sao?” Triệu Nhất Dương giương ánh mắt kì quái, “Các cậu đều là quái vật gì vậy!”

Không thể đi net, lại không nghĩ cứ thế mà về nhà, nhất là Văn Tiêu, bị gọi đến mới chỉ đánh được một trận.

Thượng Quan Dục suy nghĩ một lúc, “Bên cạnh có trò chơi trốn khỏi mật thất, có muốn đi không?”

Hứa Duệ: “Có phải cái nơi bị lão Hứa lôi ra nói một tràng không, nói cái gì mà người ta vượt quá ranh giới giải đề Lý Hóa?”

Thượng Quan Dục gật đầu, “Chính là nơi đó.”

Triệu Nhất Dương cảm thấy rất hứng thú, hỏi Trì Dã và Văn Tiêu, “Nếu không thì đi thử nhé?”

Năm người đến “Giải Lý Hóa để thoát khỏi mật thất”, phát hiện nơi này thật kinh khủng, có thể chọn ba chủ đề bên trong, có một nơi nhìn sang toàn máu là máu.

Trì Dã mở miệng: “Có phải khẩu vị nơi này hơi nặng không?”

Triệu Nhất Dương vội vàng nói, “Trò này hay đấy!” Vừa nói vừa chỉ vào tấm bản đồ, “Chủ đề mật thất này cũng không quá dọa người, không phải chỉ là Sadako* thôi sao, chúng ta thử một chút đi?”

*Sadako là nhân vật phản diện chính của loạt tiểu thuyết Ring của Koji Suzuki, ma nữ nổi tiếng nhất ở Nhật Bản

Thượng Quan Dục cũng tán thành với Hứa Duệ, Trì Dã nhìn về phía bạn cùng bàn của hắn, “Văn Tiêu, cậu đi chứ?”

Văn Tiêu đối diện ánh mắt Trì Dã, dưới mắt đối phương trả lời, “Tôi có thể.”

Nhân viên làm việc chen vào nói, “Cậu bạn đẹp trai này, nếu sợ có thể đổi——-”

Trì Dã cắt đứt lời của anh ta: “Không đổi, tôi cũng có thể.”

Đến khi nhân viên đưa bọn họ vào nơi ánh sáng mờ tối trong mật thất, tiếng đóng cửa kêu “Ầm” một tiếng, một giây tiếp theo bên trong cả căn mật thất vang lên tiếng kêu thảm thiết chói tai của người đàn bà. Âm thanh như gần như xa khiến sau lưng người ta lạnh toát.

Văn Tiêu còn đang quan sát cách bài trí của mật thất, chợt cảm thấy cổ tay bị nắm lấy.

Cậu nghiêng đầu nhìn Trì Dã đang trưng ra vẻ mặt bình tĩnh nghiên cứu hình vẽ dán trên tường, cảm thấy lực đạo trên cổ tay không nhỏ——-rõ ràng vừa nói “tôi có thể” mà?

*Tetris: là một trò chơi điện tử đầu tiên được thiết kế và phát triển bởi Alexey Pajitnov, được tạo ra trong lúc ông đang làm việc tại Trung tâm Tính toán Dorodnicyn của Viện hàn lâm Khoa học Liên Xô tại Moskva.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.