Bạn Cùng Bàn Tôi Khả Năng Là Một Tên Ngốc

Chương 24: Chương 24






Hai người đùa giỡn xong, một trước một sau đi về KTX, Quan Thần giống như không có ai mà ôm lấy Trần Tử Tinh, cực kỳ nhiệt tình, Trần Tử Tinh muốn đẩy hắn ra mà đẩy không được.

Không có biện pháp, người mặt dày luôn không có cái gì có thể địch được.

Vì thế hắn liền cứ như vậy ôm lấy vai cậu cậu quay về KTX, một tay ôm đồ với chậu rửa mặt, tư thế có chút... một lời khó nói hết.

Mập Mạp cùng Châu Biên quay đầu lại liền nhìn thấy hành vi của hai người giống như mấy tên ngốc, trong nháy mắt hai người bọn họ đều ăn ý quay đầu đi, tiếp tục đánh bài, làm bộ như không quen biết hai tên ngốc này.

Bỏ cái chậu lên bàn, sau khi ném quần áo bẩn vào trong giỏ, cất sữa tắm dầu gội đầu đi, Trần Tử Tinh tùy tiện đi đến chỗ ghế của Quan Thần ngồi xuống, bắt đầu đi tất đi giày.

Quan Thần đứng bên cạnh áo đồng phục của cậu, tiện tay lấy áo khoác lên người cho cậu. Bây giờ thời tiết bắt đầu se lạnh, Mập Mạp vừa nhìn thấy thì chậc chậc mấy tiếng, nói, "Mệt mỏi a lão lục, tôi cuối cùng cũng biết nguyên nhân vì sao cậu mới đến chưa được bao lâu đã nhận được ân sủng của Tinh gia rồi."

Cậu ta ngồi ở bàn cắn một miếng táo, đánh bài cùng với Châu Biên, Trần Tử Tinh ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ một cái, nói, "Có tân hoan đương nhiên phải đá người yêu cũ rồi, không thì sao nữa?"

Cậu đi giày xong, lại ngồi xuống đưa tay câu câu cằm của Quan Thần, Quan Thần cũng thuận theo mà phối hợp khom lưng xuống, đưa cằm ra để cho cậu niết niết, Trần Tử Tinh nói: "Đúng chứ, trẫm mới nạp ái phi?"

Quan Thần đứng dậy, vẻ mặt bá đạo mà ôm lấy Trần Tử Tinh, gợi lên khóe miệng cười nói: "Từ lúc ta tiến cung tới nay, liền chiếm được ân sủng của Hoàng Thượng......"

Hắn còn chưa nói xong, Trần Hoàng Thượng liền vươn tay bịt miệng hắn, đánh gãy lời hắn nói: "Tốt lắm ái phi, ngươi có thể câm miệng."

Ai ngờ, ngay lúc Trần Tử Tinh muốn rút tay lại thì tên ngốc Quan Thần lại đưa tay bắt lấy cổ tay cậu, không biết xấu hổ cười hì hì rồi sáp qua, làm ra động tác như muốn hôn ngón tay của Trần Tử Tinh.

Quan Thần giả vờ hôn một cái, xong rồi còn đánh giá: "Tay thật mềm nha, bạn Tử Tinh, đại gia tôi thật vừa lòng với cậu, đêm nay còn đến bồi giường không?"

Tao(cợt nhả) a, đủ tao. Châu Biên trợn mắt há mồm chậc chậc mấy tiếng thì bắt đầu ngồi xem, Mập Mạp khoanh tay cảm thán: "Đôi vợ chồng son này, lợi hại."

Bọn họ không nghĩ tới là, Trần Tử Tinh thế mà lại đưa tay kéo Quan Thần, kéo đến trước mắt mình. Ngay sau đó đưa bàn tay còn lại lên vuốt má của hắn, làm bộ nói: "Vậy Quan tướng quân đêm nay phải thương tiếc ta nha."

Thời tiết lạnh, hai người ôm nhau ngủ rất thoải mái, Quan Thần chính là một cái túi sưởi ấm hình người, Trần Tử Tinh liền muốn bóc lột hắn.

Châu Biên cùng Mập Mạp thật không ngờ còn có thể càng ngày càng tao như vậy, đồng thời mà trợn mắt há hốc mồm.

"......" Luận về tao, vẫn là Tinh ca tao.

Khá lắm, Quan Thần cũng không phải người lương thiện, không cam lòng yếu thế, chỉ thấy hắn dùng cái tư thế đó sáp lại gần Trần Tử Tinh, niết cằm của cậu.

Cho dù Trần Tử Tinh tao, nhưng cậu nói chung vẫn có chút thẹn thùng, theo bản năng mà lùi lại, cằm bị Quan Thần niết, Trần Tử Tinh hất cằm lên, nhìn Quan Thần ở cự li gần đang cười với cậu.

Quan Thần bóp cằm cậu, nhìn chằm chằm Trần Tử Tinh, bộ dáng thong thả, nói từng chữ từng chữ: "Cái đó không cần nghi ngờ, bản tướng quân thích ngươi như vậy, thương ngươi còn không hết... Làm sao có thể làm khó ngươi."

Châu Biên và Mập Mạp: "......" Không biết vì sao có một loại ảo giác.

Ầm ĩ một lúc, Châu Biên đột nhiên nhớ đến một việc, nói: "Đúng rồi, Quan Thần, cậu không có điện thoại dự phòng đúng không?"

Quan Thần còn đang nghịch với Trần Tử Tinh, nghe thấy vậy hai người đều dừng lại động tác, ngẩng đầu nói, "Ân, đúng. Sao vậy?"

"Cậu chờ chút." Châu Biên bỗng nhiên đứng lên, hai ba bước leo lên giường, lôi dưới gối ra một cái điện thoại, ngồi xuống ghế bắt đầu lướt lướt, "Một bài viết mới được đăng...này, cậu xem đi."

"Gì vậy......" Quan Thần hoang mang đến gần xem, Trần Tử Tinh cũng đến xem.

Đại khái qua vài giây, liền truyền đến một tiếng cười to.

"Ha ha ha ha cáp tôi thao! Quan Thần cậu nổi tiếng rồi." Trần Tử Tinh nói.

"Ha ha ha thao!" Quan Thần cũng đồng thời vui vẻ, "Tôi mẹ nó nổi tiếng rồi!"

Châu Biên sửng sốt nhìn hai tên ngốc này, "Thật là cậu sao?"

Quan Thần ngồi xuống cái ghế, vui vẻ nói, "Là tôi. Tôi còn nghĩ là bị fan của tôi trộm đi cơ, cho tôi mượn điện thoại một chút, tôi phải nghĩ một biện pháp thần không biết quỷ không hay lấy đồ của tôi về."

"Này, cậu cầm đi." Châu Biên đưa điện thoại cho hắn.

Bài đăng là một bài tìm người đánh rơi đồ.

Không sai, nội dung chính là cái tự chuyện mà hắn viết lúc buồn ngủ trên lớp tự học, lâu chủ đăng cả một bài toàn là ha ha ha ha, lại còn chụp lại hai trang hắn viết, một trang chính là tên của hắn ở trên quyển vở, còn một trang chính là thơ ca hắn viết. (bài thơ mà bạn Thần đã viết ở chương 21)

Dưới bình luận tất cả đều là ha ha ha ha.

Quan Thần kéo xuống xem bình luận.

Lầu 7: ha ha ha ha ha ha ha ha nhân tài! Mẹ nó cái này là nhân tài của lớp nào, cầu giới thiệu!

Lầu 10: Thật muốn biết cậu ta có bao nhiêu đẹp trai ha ha ha ha, có ảnh chụp không, hóng Aha ha ha ha ha

Lầu 20: Mẹ nó, " Vậy ông trời a, xin cho tôi lưng đeo đúng tội danh mà tôi nên mang!" Rất khôi hài rồi đi người anh em này ha ha ha ha

Lầu 22: Cái trình độ tiếng anh thối nát này sao lại có thể đậu vào trường chúng ta vậy ha ha ha ha

Lầu 30: Tôi hình như biết là ai rồi! ( đầu chó)

Lầu 32: Lầu trên nói là ai?

Lầu 33: Nhất định là lớp toán của lão Tôn khối mười một của chúng ta, tiếng anh dốt có tiếng ( đầu chó)

"Thao, còn có lớp chúng ta nữa." Bài đăng này mới lên chưa được bao lâu, mà đã được phủ khắp nơi, Quan Thần lắc đầu thở dài nói, "Không nghĩ tới a thật là không nghĩ tới, lần này tôi nổi tiếng toàn trường mà lại không phải bằng giá trị nhan sắc, mà lại bởi vì mấy chuyện ngu ngốc này."

Hắn quay đầu lại tò mò hỏi, "Aizz, Châu Biên, cậu tại sao lại cảm thấy đây là của tôi?"

Châu Biên trả lời rất tinh túy: "Bởi vì cậu rất ngu ngốc aha ha ha ha."

Quan Thần ngu ngốc mọi người đều biết, hắn thở dài lắc đầu, tang thương nói: "Không có biện pháp, aizz, vì sao tôi cả bề ngoài lẫn bên trong đều hấp dẫn người khác như vậy."

Trần Tử Tinh: "......" Muốn đánh chết hắn.

Sau đó, Quan Thần cúi đầu, cạch cạch bắt đầu đánh chữ, lặng lẽ dùng nick riêng của Châu Biên mà gửi tin nhắn đến cho người đăng bài, muốn lấy lại tác phẩm mà hắn tân tân khổ khổ viết ra.

Châu Biên sáp lại nhìn một chút, liền nhìn chằm chằm cái tin nhắn kia——

"Thân, có đó không, tôi là Châu Biên ở lớp 11-3, có thể hẹn thời gian trả lại tự truyện kia cho tôi không (^ v ^)?"

Sau một lúc lâu, Châu Biên mới kịp phản ứng lại.

Cái tên này con mẹ nó sao lại dùng nick của cậu ta! Lại còn dùng tên của cậu ta a a a!

"Cậu! Cậu! Tôi con mẹ nó!"

Châu Biên xông lên muốn cùng Quan Thần đồng quy vu tận, ngay tại lúc này, Quan Thần lại bất động ngồi trên ghế, thản nhiên nâng lên mí mắt, tay làm động tác kẹp điếu thuốc, tư thế giống như lão đại ca.

"Từ từ." Quan Thần nói."Tôi vẫn còn lời muốn nói."

Sau đó Trần Tử Tinh liền nhìn thấy Châu Biên thật sự dừng lại đợi.

"Đừng chọc đến tôi, cậu trai, cậu không thể chọc vào tôi."

Cười lạnh một tiếng, Quan Thần nâng lên mí mắt, ánh mắt đáng sợ lia đến chỗ Châu Biên.

Đây, đây là cái loại khí phách gì... loại khí phách tổng tài à!

Đột nhiên, ở giây tiếp theo, hắn kéo mạnh cái ghế ra đứng lên, nhanh như sét đánh, ánh mắt sợ hãi, đưa tay ra nắm lấy tay của Trần Tử Tinh, người con trai mà hắn cưới hỏi đàng hoàng, sau đó liền xông ra ngoài, "Vợ, chạy theo anh!!"

Trần Tử Tinh đột nhiên bị hắn nhanh như chớp kéo chạy đi, đầu đầy dấu chấm hỏi "???"

"Cậu bị bệnh à!!"

Nhưng cậu không nhớ ra Châu Biên cũng là một tên ngốc.

Khi Châu Biên kịp phản ứng lại, từ phía sau đuổi theo thở hổn hển: "Các cậu hai tên gian phu dâm phu! Tôi đập chết các cậu!!"

Trần Tử Tinh: "??"

Quan Thần quay đầu lại hét: "Đừng đuổi theo nữa Chu huynh, bây giờ thu hồi lại tin nhắn còn kịp đấy!!"

Bước chân chậm lại, sau đó thì Châu Biên dừng hẳn.

Gian kế!

Cậu ta chỉ vào bóng dáng Quan Thần cùng Trần Tử Tinh nói: "Một ngày nào đó, một ngày nào đó...... Tôi sẽ báo thù các cậu!"

Trần Tử Tinh: "??"

Quan Thần chạy chậm lại, quay lại cười tà mị: "Mỏi mắt mong chờ!"

Trần Tử Tinh: "......"

Thực xin lỗi, là cậu sai rồi.

Cậu không nên có cái suy nghĩ rằng ở KTX cũng có người bình thường!!

Trần Tử Tinh ngại mất mặt, thừa dịp lúc Quan Thần với Châu Biên đang hét qua hét lại, làm bộ như người qua đường không hề biết bọn họ để trốn đi, nhưng mà cậu vừa mới đi được mấy bước về phía trước thì Quan Thần ở phía sau đã đột nhiên bổ nhào đến.

"Tinh ~ Tinh." Quan Thần như keo mà ôm lấy cậu từ phía sau, giống như mấy đồ trang sức cố đeo lên, không biết xấu hổ nói, "Cậu muốn chạy ư? Không được, ngô, cậu cõng tôi đi."

Trần Tử Tinh muốn quật hắn qua vai ném xuống đất, nhưng cậu tự nói với chính mình không được tức giận không được tức giận, tức giận hỏng người không có cái thay, ngã chết còn phải bồi thường một khoản tiền, cậu hét: "Cậu cũng không tự mình nghĩ xem cậu nặng bao nhiêu!"

Cái tên ngốc này tuyệt đối là bị động kinh——

Không bình thường, không bình thường, cái chân của con chó sói nhỏ này đã khoác lên người mình.

Trần Tử Tinh vội vàng tránh khỏi cái ôm của hắn, không muốn cùng hắn dây dưa, lấy vận tốc ánh sáng để chuồn đi, nhưng Quan Thần làm sao có thể dễ dàng đối phó như vậy, chân dài bước mấy bước đã bắt được Trần Tử Tinh, giống như một con chó lớn bổ nhào vào người cậu.

Quan Thần lúc này từ bên hông ôm chặt lấy Trần Tử Tinh, dùng tư thế nghiêng ngả đi trên hành lang, cọ gần đến bên tai cậu gọi, "Tiểu ~ Tinh ~ Tinh."

Mẹ của Trần Tử Tinh thường gọi cậu là Tinh Tinh.

Cái tên ngốc này tuyệt đối là cố ý!

Quan Thần học mẹ cậu gọi cậu bằng nhũ danh, làm cho Trần Tử Tinh bị gọi đến không tự nhiên, Quan Thần ở khoảng cách gần có thể thấy được trên mặt Trần Tử Tinh đang chậm dãi đỏ lên, nhíu mày, vẻ mặt có chút hung dữ, cũng có chút lạnh nhạt.

Tim không hiểu tại sao đập nhanh.

Kỳ quái ——

Trần Tử Tinh triệt để bị Quan Thần trọc tức rồi, cậu thẹn quá hóa giận đẩy hắn ra nói: "Còn kêu thêm một lần nữa, tôi liền đánh nát cái đầu chó của cậu."

Nói là nói như vậy, nhưng Trần Tử Tinh vẫn không xuống tay được, ngược lại Quan Thần giống như là bị một câu này của cậu dạo sợ, im lặng, gãi gãi má, nhưng thật ra là đang không được tự nhiên đứng lên.

"...... Làm gì?" Trần Tử Tinh dừng lại nhìn hắn, đến gần một bước nói, "Tôi nói đùa thôi, không đánh cậu đâu, đã sợ rồi?"

"...... Ai bảo cậu cứ hay bắt nạt tôi." Trần Tử Tinh than thở nói.

"Ha, " Quan Thần cười một tiếng, tay nhét vào túi quần, đi lại trước mặt Trần Tử Tinh, đưa một tay qua ôm lấy vai của cậu nói, "Tôi sợ cái rắm, cậu đáng yêu như vậy thì có gì mà phải sợ......không có, cậu không đáng yêu cậu không đáng yêu."

Trần Tử Tinh liếc mắt nhìn hắn, khó có được những lúc mà hắn ngoan ngoãn đi theo, thời tiết hơi lạnh, thân thể thiếu niên cực nóng, lúc kề sát lại với nhau, thật tê dại.

"A......" ở lúc không chú ý tới, Quan Thần có chút ảo não che mặt than thở, "Tôi thật sự bị thần kinh rồi......"

Trong nháy mắt lúc ai cũng không chú ý kia——

Tim lỡ mất một nhịp.

- ------------------------------------------------------------------------

*Tao: chỉ những cử chỉ cợt nhả



Có ai u mê mấy em này như tớ không? lâu nay cắm đầu làm mấy em này chẳng còn tâm chí làm gì nữa haha.

Chart của nhà Len Lẻn Lèn Len

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.