Bạn Cùng Giường Trái Tính

Chương 6: Chương 6




Sáng sớm hôm sau, Tess ngồi trên hàng rào trắng của bãi cỏ cách cổng trước tòa biệt thự cả trăm thước và suy nghĩ ủ ê. Cô kéo chiếc áo khoác lính thủy gần hơn quanh mình và nhìn ra phong cảnh xung quanh: những con ngựa đầy sức lực, đám cỏ màu lục non tươi tốt, bầu trời quá xanh để có thể là thực, sự vuốt ve bởi cơn gió dịu dàng đượm hương hoa kim ngân.

Tên bịp bợm, cô nghĩ. Và lũ chim chết tiệt đó cũng có thể im miệng.

“Sáng nay trông cậu như từ địa ngục ra ấy,” Gina nói sau lưng cô, và Tess giật mình ngạc nhiên, túm chặt hàng rào để khỏi ngã. Cô tư lự nhìn xuống bạn mình, và Gina, quấn trong chiếc áo cổ rùa thùng thình màu đen, dựa người vào hàng rào, khuôn mặt cô đang mang chiếc mặt nạ u ám. “Nếu cậu đang nghĩ về chuyện chấm dứt tất cả, chờ chút – vì mình sẽ đi với cậu.”

“Không đùa đâu,” Tess nói. “Đấy là một ý nghĩ.”

“Mình biết tại sao mình chán nản,” Gina nói. “Mình tự làm chính mình và Park ngượng vì vụ bánh tối qua, và giờ thì mình sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa, dù sao đó là điều mình đã biết, nhưng mình vẫn có chút hi vọng. Cậu biết không? Ôi, vứt xuống địa ngục cho rồi.” Gina ngồi lên bờ rào cạnh Tess và đan đôi chân phủ màu đen quanh đường rào. “Sao cậu ủ rũ thế? Cậu và Nick cãi nhau à?”

“Không,” Tess rầu rĩ nói. “Bọn mình đã làm tình. Nó tuyệt diệu. Rồi mình thức dậy và anh ta đã đi rồi. Nhưng anh ta để lại một mẩu giấy.” Cô rút một mảnh giấy ra từ túi áo khoác và đưa nó cho Gina.

“Đến gặp Welch về bản hợp đồng,” Gina đọc. “Vấn đề có vẻ tốt. Gặp em vào bữa trưa. Nick.” Cô cau mày nhìn Tess. “Cậu có chắc là các cậu đã làm tình không? Vì nếu các cậu đã làm chuyện đó, mình không nghĩ anh ta còn nhớ.”

“À, mình nghĩ vậy.” Tess thở dài. “Nhưng mình đã sai rồi. Mình cũng đã cảm thấy quá ấm áp về anh ta.” Cô đá gót vào hàng rào khi nhớ lại. “Mình đã quá mềm yếu và ướt át về chuyện đó. Và rồi hắn đã thả cho mình một ranh giới khi hắn ta đi. Thậm chí hắn không đánh thức mình dậy để hôn. Hợp đồng trên hết.” Cô trút ra một hơi dài buồn bã. “Mình không thể tin mình lại ngã vào hắn lần nữa. Không phải là mình không biết hắn ta là như thế. Vậy nên mình ra đây để quên đi.” Cô nhìn Gina lần đầu tiên. “Nhưng mình sẽ sống. Cậu thì sao? Park có dừng trước phòng cậu để chúc ngủ ngon không?”

“Ừ,” Gina nói. “Và rồi anh ấy đi.”

“Thật không?” Tess chớp mắt trong nỗi ngạc nhiên. “Nghe không giống anh ta. Có lẽ hắn rất tôn trọng cậu nên mới bỏ đi.”

“Cậu đang cố làm mình vui à?” Gina gặng hỏi. “Cậu biết tại sao anh ấy không cố làm gì hết. Điều mình đã làm với món xốt. Mình đã làm anh ấy ngượng.” Cô cúi đầu thấp hơn. “Mình không biết cậu đã không mong chờ chuyện đó.”

“Không,” Tess lắc đầu. “Không phải chuyện ấy. Anh ta đã ngạc nhiên, nhưng không quan tâm.” Gina rên rỉ, và Tess lại lắc đầu. “Dừng lại đi. Nó không phải chuyện gì ghê gớm lắm. Anh ta không quan tâm. Không ai chú ý ngoại trừ cô nàng Sigler đáng ghét đó.” Cô cau mày khi nghĩ về Tricia Sigler và cơ hội không-thể-xa-hơn để kiếm việc ở Decker. Rồi với một nỗ lực cô kéo tâm trí mình trở lại để an ủi Gina. “Và mình nghiêm túc về phần tôn trọng đấy. Cậu đã đúng về cách anh ta đối xử với cậu. Mình đã quan sát anh ta cả tối qua – sẵn sàng giết nếu anh ta hắt hủi cậu – nhưng cậu đúng. Anh ta đối xử với cậu như một nữ hoàng. Mình chưa bao giờ thấy anh ta hành động như thế với một phụ nữ khác. Nên mình nghĩ cậu sẽ ổn.” Tess ngừng lại ngẫm nghĩ khi cô nói. “Nếu dính dáng đến Park từng được xem là ổn.”

“Kìa, Tess,” Gina bắt đầu.

Tess giơ tay lên. “Được, được. Đủ chuyện ám ảnh về đàn ông rồi. Đầu tiên chúng ta biết họ là lũ chuột. Phụ nữ chúng ta đã được giải phóng. Dù sao thì chúng ta không cần họ. Hãy quên bọn họ và đi kiếm thứ gì ăn sáng thôi.” Tess trượt khỏi hàng rào và bắt đầu sải bước, Gina nhảy xuống và theo cô, mất gấp đôi thời gian để bắt kịp.

“Thật cậu nghĩ Park không quan tâm?” Gina hỏi, sự nài nỉ hiện rõ trong giọng cô. “Thật cậu nghĩ anh ấy đối xử khác với mình?”

“Ừ,” Tess miễn cưỡng nói. “Đừng hiểu sai mình, anh ta luôn lịch thiệp không chê vào đâu được với mọi phụ nữ mà anh ta từng biết, nhưng họ luôn có nhiều hơn – ”

“Tầng lớp thượng lưu,” Gina nói.

“ – những món phụ tùng,” Tess nói nốt. “Mình thề là anh ta vớ được vài người trong số họ với những cái cà vạt của mình. Nhưng anh ta trò chuyện với cậu. Anh ta lắng nghe cậu. Nếu cậu có vẻ ngập ngừng, anh ta nắm tay cậu. Nên có thể lý do anh ta không thật sự phá rào là vì anh ta quá tôn trọng cậu.”

Gina đá chân trên đất. “Mình không muốn sự quá tôn trọng đó.”

Tess thở dài với bực tức. “À, vậy thì, làm điều gì đi.”

“Cậu đã làm gì để Nick vượt qua đấy?”

“Mình hít thở,” Tess ủ rũ nói. “Nick là người năng động. Và anh ta làm, mà rõ ràng là anh ta đã làm. Mình nên biết mới phải.”

Gina nhún vai. “Vậy nên đừng gặp lại anh ta sau tuần này nữa.”

“Ồ, mình sẽ không, nhưng…” Tess dừng lại, tập trung để cố gắng đặt nỗi buồn vào trong lời nói. “Mình sẽ nhớ anh ta. Chàng Nick tốt. Mình sẽ nhớ anh ấy rất nhiều.”

“Chàng Nick tốt?”

Tess cắn môi. “Nick…có những biến đổi,” cuối cùng cô nói. “Phía sau hoặc kiểu đó. Sâu bên trong, mình nghĩ có một chàng Nick thực sự, nhưng hầu như chỉ có gã Nick chất dẻo người đang trèo lên đỉnh nghề nghiệp của gã ta và không thèm quan tâm về điều gì khác. Và mình ghét cách anh ta hành động khi anh ta như thế.”

“Như là quên sự tồn tại của cậu?”

“Như thế, ừ, nhưng còn – ” Tess lại bắt đầu bước và Gina bám gót cô “ – cách anh ta đang làm với Welch. Lúc nào cũng kính cẩn để anh ta có thể kiếm được hợp đồng. Hay cái cách anh ta đi nhà hát bởi vì nó tạo nên hình ảnh của anh ta trong xã hội. Và vấn đề là, trong một lúc mình đã nghĩ đó chỉ là một giai đoạn anh ấy đang trải qua. Khi anh ấy đã có nó, anh ấy sẽ trở lại là chính mình.” Cô nhìn Gina. “Lúc này, mình không chắc anh ta biết người nào là thật – anh chàng tử tế hay gã trèo cao. Mình yêu một người và ghét người kia và mình sợ, thật sự sợ rằng mình sẽ kết thúc với gã người kia. Jekyll.”

“Thay vì Heckle?” Gina lắc đầu. “Mình có thể nói họ chưa từng tách rời.”

“Không, thay vì Hyde.”

“Mình đã nghĩ Hyde là một con quái vật.”

“Giữ cái nhìn gần gũi với Jekyll trước đây,” Tess nói. “Đặc biệt nếu tiên bạc và một chức vị dính dáng đến.”

“Có lẽ cậu nên cho anh ấy một cơ hội khác,” Gina nói. “Ý mình là, anh ấy thật lòng thích cậu – ” cô ngừng lại khi Tess tặng cho cô một ánh nhìn mỉa mai “ – à, ít nhất một phần thời gian, và đêm qua hẳn là rất ngoạn mục hoặc là cậu đã không quan tâm điều anh ấy làm, và cậu cũng thích chiếc xe nữa.” Gina nhún vai. “Mình sẽ theo nó.”

Tess nhìn cô đầy hoài nghi. “Cuộc sống cần nhiều thứ hơn tình dục và một chiếc xe đẹp.”

“Ừm, đúng. Nhưng không nhiều lắm.”

Tess nhướng mắt nhìn Gina trong sự phẫn nộ giật mình, chỉ đẻ thấy cô đang tươi cười với mình. Nụ cười đầu tiên cô thấy ở Gina kể từ khi họ tới Kentucky, nên cô cười lại, khuây khỏa rằng Gina đang thể hiện vài dấu hiệu hồi phục.

“Cậu là một phụ nữ tốt, DaCosta,” Tess nói, ôm Gina. “Nhưng chúng ta cần phải làm việc với trái tim cậu. Cậu không có gì.”

“Mình đang luyện tập trở thành một người cứng đầu.” Nụ cười của Gina nhạt dần. “Không có nghĩa là mình sẽ không có một.”

Tess cau có. “Nghe này, mình có ý như vậy khi mình bảo cậu rằng vụ bữa tối không thành vấn đề, nhưng mình cũng đã bảo cậu rằng khao khát Park Patterson là một ý tưởng tồi.”

“Mình biết,” Gina nói. “Đừng lo về mình nữa. Cậu có đủ những rắc rối phải lo rồi.”

“Đấy là sự thật,” Tess nói, rồi cả hai người quay trở lại ngôi nhà, chìm đắm trong sự ảm đạm.

Bữa trưa không tốt tí nào.

Đồ ăn, dĩ nhiên, không chê vào đâu được, vì Henderson phụ trách phần đó. Nhưng thậm chí Henderson cũng không cứu được cuộc nói chuyện giữa Nick và Tess.

“Chỉ cần bảo anh đã làm sai chuyện gì,” Nick nói trong hơi thở, cố gắng không gây chú ý để không ai biết họ đang cãi vã.

“Tôi không muốn nói về chuyện đó,” Tess nói.

“Nếu em không nói về chuyện đó, ắt hẳn là anh sẽ lặp lại. Mặc dù anh sẽ xuống địa ngục nếu anh biết điều gì tồi tệ về chuyện chúng ta làm tình cả đêm qua.”

“Không phải đêm. Buổi sáng,” Tess nói.

“Chúng ta đã không làm tình vào buổi sáng.”

“Đúng,” Tess nói. “Thế đấy.”

“Nếu em muốn làm tình, chỉ việc nói. Anh có phải người đọc ý nghĩ đâu.”

“Tôi không muốn làm tình. À, thật ra tôi đã muốn, nhưng không phải chuyện đó.”

“Hả, vậy cái gì?”

“Rắc rối à, Jamieson?” Welch kêu từ đầu bàn kia.

“Không có gì,” Nick nói lại, mỉm cười. “Chỉ là đang thích thú một bữa ăn tuyệt vời nữa, thưa ngài.”

“Anh thật kinh tởm,” Tess nói với Nick.

“Anh đã làm gì?” Nick hỏi, nhưng cô quay khỏi anh và trò chuyện với người đàn ông bên cạnh.

Tess xoay xở để giữ sự lạnh nhạt suốt buổi trưa và tới lúc đọc sách, nhưng rồi tính hiếu kỳ làm cô thấy tốt hơn. Trong phòng khách, Henderson đã sắp hàng những chiếc ghế gỗ walnut chạm khắc, chỗ ngồi của họ được phủ tấm thảm thêu màu xanh biển và nâu, để nơi đó trông như hội trường diễn thuyết được thiết kế bởi Architectural Digest. Những cái ghế đã đầy những người có địa vị, uy tín và các thợ may thật sự tốt, khiến Tess băn khoăn tại sao Welch lại chọn những vị khách này. Họ có địa vị quá cao, hiển nhiên là không như ông ta, ông ta hài lòng một cách cộc cằn khi thấy họ ở đó. Chỉ một điều cô có thể nghĩ được là ông ta đang câu họ để thúc đẩy cuốn sách của ông ta, một động cơ không chắc chắn cho một hình tượng văn học.

“Sao Welch cần những người này?” Tess hỏi Nick, quên rằng mình đang điên tiết với anh.

“Em yêu, mọi người đều cần những người này,” Nick nói. “Có hai thượng nghĩ sĩ và một thống đốc ở đây.”

Tess quắc mắt. “Em biết rồi. Cái đó thì can hệ gì đến văn học?”

“Chả có gì.” Nick tư lự trong một suy nghĩ, và Tess biết anh đang vận hành bánh xe phân tích. “Anh nghĩ đó là về giao tiếp đại chúng. Anh nghĩ Welch muốn đi xa hơn nghề viết văn. Anh đã quan sát ông ta cả dịp này, và anh nghĩ ông ta sẽ đi theo một sự nghiệp chính trị. Anh đã nói chuyện với Tricia Sigler về Decker lúc trưa nay, và đó là nơi yêu cầu lý lịch cao, nhiều bậc phụ huynh có thể lực gửi con cái mình đến đó, và ông ta đã dính chặt với Bob O’Donnell cả cuối tuần – ”

“Bob O’Donnell?”

“Đảng Cộng hòa ở Kentucky,” Nick nói. “Anh nghĩ Welch tự thấy mình như một người gánh vác tiêu chuẩn phe cánh hữu. Và em biết không, đấy không phải là ý tưởng ngu ngốc. Không phải là thời điểm tệ cho một người siêu bảo thủ thăng tiến. Đang có vài phản ứng dữ dội chống lại các nhà lãnh đạo Dân chủ. Và ông ta vẫn còn khá trẻ. Nhiều thời gian để bắt đầu sự nghiệp chính trị. Một ghế Thượng nghị sĩ sẽ là một sự thăng tiến tốt cho ông ấy.” Nick thoải mái dựa vào ghế. “Cũng là do quan tâm đến một bí ẩn khác nữa, giờ đó là điều anh đang nghĩ. Park đã bảo anh rằng Welch không ưa cha cậu ấy, Kent Patterson, và không đời nào ưa, vậy tại sao ông ta lại thết đãi và mời chúng ta ăn tối?”

“Tại sao?” Tess hỏi, hoàn toàn bối rối.

“Bởi vì Kent có địa vị trong các tầng lớp xã hội điều mà Welch cần nếu muốn được bầu chọn,” Nick nói ngay lập tức. “Kent biết tất cả những người có tiền sẽ thích quan điểm chính trị của Welch. Kent có thể là một luật sư tồi, nhưng ông ấy biết mạng lưới truyền thông ra sao. Vậy nên Welch mời Park và anh đến đây để xem liệu bọn anh có chút đầu óc nào để thực hiện vài vấn đề luật pháp cho ông ấy. Sau đó ông ấy có thể đưa cho bọn anh bản hợp đồng để liên kết với Kent.” Nick lắc đầu trong sự vui thích. “Em biết không, anh đang bắt đầu thích Welch hơn nhiều.”

“Em đang bắt đầu thích ông ta ít hơn nhiều,” Tess nói. “Tất cả mớ này. Chuyện gì đã xảy ra với những ngày tốt đẹp xưa kia khi những người đàn ông da trắng giàu có chỉ việc mua đường tới văn phòng?”

“Lạm phát,” Nick nói. “Không ai giàu theo kiểu ấy nữa.” Anh mỉm cười với Tess. “Em biết không, anh nợ em vì dịp này. Welch thật sự thích em, và chuyện đó sẽ tốt cho anh.” Anh vỗ lên vai Tess, và vẻ mặt cô phẫn nộ nhìn anh. “Không, anh thật lòng có ý đó. Anh đã quan sát hai người lúc trưa. Ông ta thích khoảng thời gian khó khăn em dành cho ông ta như việc em thích dành nó cho ông ta vậy. Anh sẽ ghen trừ việc anh biết em phát điên vì anh.”

“Đấy là đêm qua, giờ là ngày hôm nay,” Tess nói, nhưng anh nhăn nhở cười với cô một cách tự tin. Cô nhìn ra ngay vừa lúc thấy Welch bước vào phòng để diễn thuyết.

Ông ta thật bệ vệ khi đứng đằng sau bục gỗ walnut đồ sộ mà Henderson đã đặt cuối phòng, và rồi ông ta bắt đầu nói về những tàn phá của chủ nghĩa tự do và bình đẳng giới đã tác động tới đất nước, một điều hiển nhiên là ông ta đang nói với hầu hết những thính giả muốn lĩnh hội. Cũng hiển nhiên là Nick, như thường lệ, ủng hộ tiền bạc. Welch đang chuẩn bị để bước vào chính trường.

“Mình không thích chuyện này,” Gina thì thầm với cô.

“Mình biết,” Tess thầm thì lại. “Mình biết.”

“Nếu các bạn nghe những người đó,” Welch đang nói, “các bạn sẽ nghĩ cuộc đời chỉ là một câu chuyện thần tiên nơi mà mọi người đều tốt và lương thiện và những thứ thành ra là hạnh phúc mãi mãi về sau. Nhưng bạn biết đấy, tôi luôn hồ nghi về mấy vụ hạnh-phúc-mãi-mãi-về-sau đó. Anne Sexton không phải là người duy nhất thắc mắc về chuyện gì xảy ra khi những con gà về chuồng tìm chỗ ngủ.” Ông ta lặng lẽ cười và rồi bắt lấy ánh nhìn của Tess. Cô lè lưỡi vào ông ta, và ông ta lại cười thầm, nhưng lần này hình như có vẻ bồn chồn trong nụ cười đó.

“Vậy nên cuốn sách của tôi viết về điều xảy ra sau hạnh-phúc-mãi-mãi-về-sau,” Welch nói. “Đấy là lý do nó được gọi là Tiếp sau mãi mãi. Phần mở đầu là chuyện cổ tích về một người phụ nữ trẻ sống trong những năm sáu mươi. Tên cô ấy là Cinderellen – ” những thính giả khúc khích một cách lịch sự “ – và cô ấy kiếm được hạnh-phúc-mãi-mãi-về-sau theo một cách hoành tráng. Đấy là cái kết chuyện thần tiên.”

Sau đó Welch bắt đầu đọc một cảnh trong đó nữ anh hùng của ông đứng lên trong một vũ hội và diễn thuyết bênh vực tầm quan trọng của môi trường hơn là kinh tế, bài diễn thuyết ngay tức khắc đã chiếm được trái tim một hoàng tử, và trái tim Tess ngừng đập. Không chỉ vì giọng điệu cạnh khóe mà Welch sử dụng – giọng điệu làm cho nhiều người trong đám thính giả ban đầu mỉm cười trong niềm thích thú mỉa mai và sau đó bật cười trong sự chế nhạo không thể nhầm lẫn – mà những lời lẽ đó, những từ ngữ quá quen thuộc với cô đến nỗi cô đã lặp lại chúng một cách yên lặng cùng lúc với Welch khi ông ta đọc, và kết thúc với: “Và từ đó Cinderellen cùng hoàng tử tìm kiếm sự tốt đẹp mỗi ngày và cố gắng chắc rằng họ là một phần trong việc tạo nên điều đó.”

Một trận cười lớn nổ ra, và Tess cảm thấy căn phòng nhào xuống quanh mình khi toàn bộ cơ thể cô đi từ nóng bừng tới giận dữ. Ông ta đang kể câu chuyện CinderTess, cậu chuyện của Lanny, và mua vui cho mọi người bằng nó. Nó là câu chuyện của cô, và ông ta đang nhục mạ nó, nhục mạ cô và mọi thứ cô tin tưởng. Cô quá yên lặng với cơn thịnh nộ bị kìm nén đến nỗi Nick quay lại xem có chuyện gì.

“Tess?” anh thầm thì.

Cô lắc đầu, cố gắng sắp xếp những ý nghĩ của mình.

Welch đã tiếp tục câu chuyện của Cinderellen ba mươi năm sau. Cô nàng bị ngập ngụa bởi những món tiền vay không trả, bị kéo vào những người nghèo khổ cô đang cố giúp đỡ, không thể giữ công việc kiếm ăn nhỏ bé của mình tiếp tục vì giới hạn môi trường và được san sẻ gánh nặng bởi một hoàng tử người hóa ra là một gã ngốc nhạt nhẽo không tưởng. Khi đám thính giả gật gù, thích thú những thảm họa được mong đợi xảy đến với cô nàng anh hùng ngây thơ đó, Tess nhắc mình thở sâu, tập trung, làm bất cứ điều gì để kiểm soát cơn cuồng nộ đang tăng ngập tràn trong cô bởi vì Welch đang kể câu chuyện của cô.

Câu chuyện của Lanny.

“Em sẽ giết lão ta,” cô lầm bầm trong hơi thở, điều nhắc Nick giữ cô im lặng.

Welch kết thúc đoạn đó với bài diễn thuyết về sự giải phóng của Cinderellen: cô nàng phát điên và sẽ không tiếp tục nữa. Sau đó Welch dừng lại để phác thảo sự biến đổi của Cinderellen. Cô hợp lý hóa công ty của mình bằng cách từ bỏ công nhân và tiết kiệm được một bọc tiền nhờ việc không giúp đỡ người nghèo, nhưng thế là chưa đủ. Cô đến chỗ bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ giỏi nhất và để ông ta biến đổi mình thành một nàng xinh đẹp ở vũ hội. Sau đó cô diễn lại câu chuyện của mình. Nhưng lần này, cô sẽ làm nó đúng đắn, sử dụng tất cả những thứ đàn bà của mình. Cảnh cuối cùng ông ta đọc là một trò cám dỗ hài hước trong đó Cinderellen sử dụng vẻ đẹp mới phục hồi mới tinh để dụ dỗ người đứng đầu Cục bảo vệ môi trường (EPA,US) nhằm miễn thuế kiểm soát môi trường cho công ty của cô, lôi kéo ông ta bằng một bài thuyết trình về tầm quan trọng của thương mại hơn môi trường trong khi cô ban đầu thì trượt qua bàn làm việc của ông ta và rồi đến thân thể ông ta. Khi một phần sự châm biếm kết thúc, một sự bắt chước hoàn hảo bài diễn thuyết nguyên gốc của Cinderellen. Mọi người ngã ra khỏi ghế vì cười.

Tess mất trí bởi cơn thịnh nộ.

“Chuyện gì vậy?” Nick cúi xuống gần hơn khi mọi người vỗ tay tán thưởng vào lúc kết thúc buổi đọc sách. “Em ổn chứ?”

“Không,” Tess quay qua anh. “Chúng ta phải ngăn ông ta lại. Lão ta không thể xuất bản cuốn sách đó.”

“Tess,” Nick nói một cách cảnh giác. “Em sẽ không ngăn cản. Đó là sách của ông ấy.”

“Không phải. Lão ta ăn cắp nó.”

Nick nhắm mắt. “Không. Đừng nói với anh chuyện này.”

Tess lắc đầu. “Ông ta đạo văn. Em biết câu chuyện đó. Nó không phải là của ông ta.”

“Được rồi.” Nick đóng cửa phòng đọc của Welch sau lưng Tess, Park và Gina. “Giải thích cho anh đi.”

Tess quăng một cái nhìn thờ ơ dò dẫm quanh căn phòng, nơi khoe ra những thanh nẹp đắt tiền, những tấm thảm kiểu phương đông, một bộ sô-pha lớn bằng da-và-đồng cùng những cái kệ tầm thường chứa sách bọc da trên mấy cái giá gỗ walnut phủ lớp kính đằng trước. Tiền bạc, cô nghĩ. Luôn luôn quay lại chuyện tiền bạc.

“Tess?” Nick thúc giục.

“Ông ta đạo văn,” cô trả lời. “Phần mở đầu về Cinderellen? Ông ta đã ăn cắp nó. Từng từ một, toàn bộ. Ônh ta đã ăn cắp nó.”

“Sao lại có người chôm mớ rác ấy?” Nick hỏi. “Nó quá tệ. Phần hay đến sau cơ. Anh chỉ hi vọng mấy nhà phê bình chuyển nhanh qua mớ rác ấy để tới phần hay.”

“Anh không nghe em,” Tess nói. “Nó không đời nào tới được với các nhà phê bình. Ông ta đạo văn, và em sẽ cản ông ta.”

“ Không! ” Nick và Park nói cùng lúc, và Gina nói một cách mềm mỏng, “Ồ, không,” Sau đó Nick kéo Tess xuống cái ghế da độn rồi ngồi lên bàn trước mặt cô.

“Đấy là một ý kiến không hay,” anh nói.

“Sao không?” Tess sẵng giọng.

Park khịt mũi. “Bởi vì có nhiều tiền đang bị đe dọa ở đây, đó là lý do không được.”

Nick giơ tay lên. “Cậu sẽ để tớ lo chuyện này chứ?” anh nói với Park. “Được chứ?” Anh quay lại với Tess. “Là như thế này. Chúng ta đang là khách trong nhà ông ấy, và giờ em muốn buộc tội ông ấy ăn cắp ý tưởng. Anh biết em sẽ thấy việc này khó hiểu, nhưng nó có vẻ không phù hợp trong bất cứ hoàn cảnh nào.”

“Vứt sự phù hợp xuống địa ngục cho rồi,” Tess nói. “Đây là một vấn đề đạo đức. Không, còn hơn vấn đề đạo đức. Đó là cuộc đời em mà ông ta đang coi như rác. Đó là mọi thứ Lanny từng dành cho em, và em sẽ đương đầu với ông ta.”

“Đương đầu với anh trước đã,” Nick nói.

“Đừng để cô ta nói với cậu về chuyện này,” Park cảnh cáo.

Tess yêu cầu Park. “Sự thật là ông ta đã đánh cắp một phần cuốn sách đó không ảnh hưởng gì đến anh sao? Anh là một luật sư. Anh phải giữ gìn pháp luật.”

“Đấy là việc của cảnh sát,” Park nói. “Đừng làm bọn tôi lúng túng. Bọn tôi kiếm ra nhiều tiền. Và bọn tôi sẽ tiếp tục kiếm nhiều tiền nếu cô giữ miệng về việc đạo văn.”

“Tôi không tin chuyện này,” Tess nói. “Anh muốn ông ta chạy thoát với nó.”

“Chờ một chút,” Nick nói. “Bọn anh thậm chí không biết ông ta chạy thoát với cái gì. Giải thích đi.”

“Ôi, tuyệt,” Park nói.

Tess bắn anh ta bằng một cái nhìn dơ bẩn, rồi tập trung vào Nick. “Khi em khoảng tám tuổi, nhà em sống ở một khu gần Yellow Springs. Ở Ohio.”

“Anh biết Yellow Springs ở đâu,” Nick nói. “Tiếp đi.”

“Lũ hippi,” Park xen vào.

“Đó là một khu tốt,” Tess tóe lửa. “Dù sao thì, một ngày không lâu sau khi gia đình em đến đó, một người đàn ông xuất hiện.” Cô cắn môi, cảm giác trống rỗng nơi bụng ngày càng tăng khi cô nhớ lại Lanny đã đặc biệt thế nào và làm sao mà Welch lại chiếm đoạt câu chuyện của ông ấy. “Ông ấy thật sự kỳ diệu,” cô nói. “Hẳn là ông ấy mới hơn hai mươi. Một người vạm vỡ to lớn.” Cô mỉm cười. “Em đã nghĩ ông ấy là một ngọn núi. To lớn và vững chắc với mái tóc nâu và bộ râu lớn màu nâu. Đôi tai lớn. Mọi thứ về ông ấy đều lớn hơn bình thường.”

“Tuyệt,” Nick nói. “Đi vào vấn đề đi.”

“Tên ông ấy là Lanny.”

“Chuyện này quan trọng không?” Park hỏi. “Vì Gina và tớ đang lỡ tiệc cocktail.”

“Im đi, Park,” Nick nói.

“Ông ấy đã kể cho em câu chuyện y hệt,” cô nói. “Phần mở đầu. Từng từ một, đó là câu chuyện của Lanny.”

“Và em vẫn nhớ nó sau ba mươi năm?” Nick hỏi. “Thôi nào.”

“Ông ấy đã kể đi kể lại trong cả mùa hè,” Tess nói. “Mỗi lần kể, ông ấy thêm vào điều gì đó, một nhiệm vụ khác mà nữ anh hùng phải làm, một vấn đề khác cô ấy phải giải quyết, và nó trở nên thật dài. Khi ông ấy bỏ đi vào cuối mùa hè, ông ấy đã viết tất cả ra cho em, và Elise đã đọc các phần của nó cho em mỗi đêm trong suốt hai năm gia đình em sống ở đó. Em thuộc nằm lòng từng phần của nó.” Cô trừng trừng nhìn Nick. “Và gã nhà văn Mỹ xuất sắc của anh đang đọc câu chuyện y hệt. Em có thể nhẩm từng đoạn cùng với ông ta. Ông ta đã ăn cắp câu chuyện ấy.”

“Ai là Elise?” Nick hỏi, bối rối.

“Mẹ em.”

“Và bà ấy đọc cho cô câu chuyện về Ellen này?” Park nói. “Tôi không tin.”

“Không. Chuyện của tôi là về CinderTess.”

Park đảo tròn mắt.

“Lanny đã viết câu chuyện đó cho em,” Tess nói với Nick, lờ Park đi. “Welch đã đánh cắp nó, và em sẽ –”

“Em chắc không, Tess?” Nick nói. “Việc này nghiêm túc đấy.”

“Em đã bảo anh,” Tess nói. “Ông ấy viết nó cho em. Nó là câu chuyện của em. Và kết thúc Lanny luôn luôn nói, ‘Và CinderTess cùng hoàng tử luôn tìm kiếm điều tốt đẹp nhất mỗi ngày và chắc chắn rằng họ có một phần trong việc tạo nên điều đó’” Cô chăm chăm nhìn Nick một cách bướng bỉnh. “Đấy chính xác là điều Welch đã kết thúc phần đọc cho chúng ta.”

“Có thể là tương tự,” Nick nói miễn cưỡng. “Vậy nên em nói rằng Welch đang sử dụng những phần của câu chuyện y hệt ấy.”

“Không,” Tess nói. “Ông ta đang sử dụng toàn bộ câu chuyện y hệt ấy. Từng từ một. Và thậm chí tệ hơn là, ông ta dùng nó mua vui. Ông ta làm chuyện của em nghe ngu ngốc và…” Cô nghẹn thở và cố gắng hạ nhiệt. “Xem này, chuyện CinderTess rất quan trọng đối với em. Thực tế, đôi khi em nghĩ nó có nhiều ảnh hưởng đến em còn hơn là cha mẹ. Em biết Lanny đã làm.” Cô dừng lại và nhìn Nick, hàm cứng lại với quyết tâm. “Em biết nó nghe trẻ con với anh, nhưng về cơ bản, Lanny đã dạy em cách sống cuộc đời mình như thế nào với câu chuyện đó, và em sẽ không để vài gã bảo thủ già cỗi với cái đầu học giả xoay nó ra thành một bài đả kích bất bình đẳng giới. Em sẽ nói chuyện với Welch.”

“Chờ chút.” Nick khoanh tay lại và nhìn chằm chằm vào cô trong sự phẫn nộ. “Để anh nói cho rõ. Lý do em luôn đâm đầu vào cứu thế giới là vì một người đàn ông đã kể cho em một câu chuyện thần tiên?”

“Bộ anh chưa từng có cuốn sách nào khi anh còn nhỏ tác động đến anh như thế à?” Tess hỏi. “Anh biết đấy, như Thợ săn thỏ? Tình yêu là điều làm anh có thật?”

“Người ta nên cẩn thận hơn với những thứ họ đọc cho con mình,” Park nói. “Vài thứ nghe thật nguy hiểm.”

“À há, chỉ là trẻ con không bắt kịp Tạp chí phố Wall, Park,” Tess nảy lên. “Chúng dạy dỗ còn sâu sắc hơn người lớn.” Cô quay lại với Nick. “Nhưng điều quan trọng là ông ta đã lấy câu chuyện này và lộn ngược nó. Như thể ông ta viết lại The Little Engine That Could thành ra couldn’t.”

“Tôi có cuốn ấy,” Park nói.

“Em cũng vậy,” Gina nói.

Park mỉm cười với Gina. “Đấy là cuốn sách hay phải không?”

“Chính xác!” Tess nói trước khi Gina có thể đề cập tới bất kỳ sở thích tuổi thơ nào. Cô quắc mắt với Park. “Anh sẽ không giận nếu có ai ăn cắp cuốn sách đó và làm cái xe lửa hỏng?”

Trông Park giật mình. “À, có. Nhưng đó không – ”

“Ừ, đó là lý do tôi tức giận,” Tess nói. “Ông ta không chỉ ăn cắp câu chuyện của Lanny, ông ta làm nó nghe… ngu si. Ngốc nghếch.”

“Nó ngu ngốc,” Nick nói.

“Không phải. Không nếu anh là một đứa bé con. Và vẫn không nếu anh có chút giá trị nào đấy.”

“Ôi, chết tiệt, đừng bắt đầu chứ,” Nick nói. “Để anh nghĩ về chuyện này.”

Park ngồi xuống cạnh anh trên mép bàn. “Đừng băn khoăn.” Anh ta quay qua Tess. “Đây là một bản thảo viết tay, phải không? Chưa được xuất bản dưới bất kỳ hình thức nào?”

“Đúng. Nhưng đấy không – ”

“Và chuyện đó là vào những năm sáu mươi?” Park hỏi.

Tess nhẩm tính. “Khoảng sáu lăm hay sáu sáu. Tôi không chắc.”

“Vậy thì tính hợp pháp không thành vấn đề,” Park nói. “Theo luật bản quyền 1976, mọi tác phẩm tự động có bản quyền ngay khi nó được viết ra. Nhưng trước đó, nghĩa là những năm sáu mươi, chúng ta sử dụng luật 1947 – nói rằng những tác phẩm không được tạo ra với mục đích thương mại phải được đăng ký với văn phòng bản quyền, và tôi không tưởng tượng được ông bạn hippi của cô đã làm thế. Dĩ nhiên, vì ông ta đã viết nó ra và đưa một bản cho mẹ cô, thứ có thể được xem như một ấn bản, nhưng không đủ để loại bỏ nó khỏi một giả định không thiên vị là nó được phát hành công khai. Tôi nghĩ Welch được bảo hộ.”

Tess lắng nghe anh ta mở miệng và rồi quay qua Nick. “Đây là Park? Cuốn từ điển luật sống này là Park?”

Nick nhún vai. “Anh đã bảo em – không ai biết luật hợp đồng rõ như Park.”

Park tiếp tục như thể không nghe họ. “Thêm nữa, một phần luật 1976 nói rằng đạo văn chỉ là vấn đề khi một tác phẩm mới ảnh hưởng đến tiềm năng tiêu thụ của tác phẩm còn nghi vấn. Thẳng thắn mà nói, từ những gì tôi nghe được, không có tiềm năng tiêu thụ nào cho mấy lời ngớ ngẩn trẻ con đó. Thực ra, nếu sách của Welch làm nên điều gì ghê gớm, ông bạn hippi của cô có thể có lợi nhuận thật bởi vì có lẽ sẽ có một nơi tiêu thụ đống vớ vẩn của ông ta. Ngoài ra, Welch không thể giữ bản quyền một thứ thuộc về người khác ngay cả khi ông ta sử dụng nó trong một cuốn sách có bản quyền. Nên ông bạn của cô vẫn có thể đòi bản quyền cho câu chuyện cũ của mình và xuất bản nó.” Park ngừng lại, thình lình bởi một ý nghĩ. “Tôi tự hỏi liệu ông ta có đại diện cho ai không. Cô đã nói tên ông ta là gì?”

“Tôi không quan tâm luật viết gì,” Tess nói, phục hồi từ cơn sốc do sự sắc sảo đột ngột của Park. “Tôi biết Welch đã ăn cắp nó và thế là sai. Nó thuộc về Lanny. Điều cuối cùng ông ta có thể làm là dành cho Lanny sự công nhận Lanny tuyệt vời.” Cô đứng lên. “Và tôi sẽ nói với Welch – ”

“ Không! ” hai người đàn ông lại nói.

“Chờ đã,” Nick nói. “Chờ cho đến khi Park và anh có thể xem xét kỹ chuyện này.”

Park cau có. “Tại sao? Tớ đã nói với cậu, tính hợp pháp không là vấn – ”

“Ừm, có lẽ có một vấn đề đạo đức,” Nick nói. “Đặc biệt nếu một ngàn người hippi cũ nổi khùng bắt đầu viết những thứ chết chóc và gửi chúng từ những chiếc Mercedes của họ.”

“Ôi, coi nào,” Park nói. “Tất cả từ một khu Ohio nhỏ bé?”

“Ông ấy chuyển đi,” Nick nhắc anh ta. “Ông ấy ở lại một thời gian và rồi chuyển đi.” Anh quay qua Tess. “Ông ấy ở lại đó bao lâu?”

Tess nhún vai, vẫn sôi sục bởi cơn giận. “Chỉ trong một mùa hè. Nhưng mà, ai quan tâm về Lanny? Hãy bảo vệ gã Norbert Welch xuất sắc và hàng triệu đô của gã trước đi.”

“Tess, tập trung nào,” Nick kiên trì. “Về Lanny. Có những người khác nghe mấy câu chuyện đó không?”

“Dĩ nhiên,” Tess nói. “Có nhiều trẻ con ở đấy. CinderTess là một trong nhưng chuyện kể trước giờ ngủ của bọn em trong mùa hè ấy.”

Nick cau mày. “Ông ấy đã đến đâu khi bỏ đi? Đến một vùng khác hả?”

“Em không biết. Thậm chí em không biết nơi ông ấy đến tiếp theo. Pennsylvania, có thể.”

“Vậy thì ông ấy có thể mang câu chuyện này đi khắp cả nước,” Nick nói. “Hàng ngàn người có thể đã nghe nó.”

Tess mỉm cười, hân hoan vì một khúc ngoặt mới trong sự việc. “Ha. Hãy nghĩ về tất cả bọn họ ngoài đấy, chờ đợi tấn công khi thứ này được đưa ra các nhà sách.” Cô nhìn hai người đàn ông một cách nghiêm túc. “Chúng ta phải cản Norbert Welch. Vì sự tốt lành của chính ông ta.”

“Không,” họ lại nói, nhưng sự dữ dội không còn nằm trong giọng điệu, Nick trông tư lự, Park trông bị phiền phức.

“Chúng ta có thể tạm để yên chứ?” cuối cùng Park nói. “Welch sẽ chưa xuất bản thứ chết dẫm đó vào ngày mai. Chúng ta có thể chờ một thời gian và đưa ra vài cân nhắc ban đầu?”

“Và rồi chúng ta sẽ cản ông ta?” Tess sẵng giọng.

“Có thể,” Nick nói. “Nghe này, chúng ta không muốn đâm đầu vào chuyện gì ở đây. Có nhiều thứ chi phối. Vấn đề cộng sự của anh, là một. Nếu cuốn sách đó không được xuất bản, anh sẽ ra đi trong sự ghẻ lạnh.”

Tess nhìn anh trong sự khinh ghét. “Tôi không thể tin anh là một gã cứng đầu đáng khinh. Tôi nên biết anh không phải là hoàng tử.”

Park nhìn anh trong sự khinh ghét tương đương. “Cậu cứ phải mang cô ta, phải không? Cứ phải là Tess.” Anh ta lắc đầu và rời khỏi phòng.

Gina nhìn sau lưng anh ta một cách khổ sở, quay lại nhìn Tess cũng với sự khổ sở tương tự, và rồi theo chân Park.

Nick thở dài. “Sẽ chẳng có gì là tốt cho chúng ta nếu lao ra gào thét xung quanh ‘Đồ đạo văn’ giữa đám đông. Hãy nghỉ chút đi và để anh nghĩ chuyện này.”

“Đến thứ hai,” Tess nói. “Em sẽ cho anh đến thứ hai. Sau đó em sẽ nói chuyện với Norbert Welch, và nếu ông ta không hiểu lý lẽ, em sẽ gây sức ép.”

“Em thật là một người hẹn hò vui vẻ quỷ quái,” Nick nói.

“À, em sẽ không lo về điều đó, vì em sẽ không bao giờ đi đâu với anh nữa.” Với câu nói đó Tess bước thình thịch khỏi phòng.

“Viết điều đó ra cho anh,” Nick gọi sau lưng cô. Rồi anh dựa lưng vào ghế và lầm bầm.

Tess tự khen mình với việc hành xử đủ lễ độ với Welch khi cô nói tạm biệt chiều hôm sau. Nick, dĩ nhiên, còn hơn là lễ độ, ngay cả khi Welch ân cần bảo với anh là cần nhiều thời gian hơn để xem xét hợp đồng.

“Tôi sẽ gọi anh trong tuần tới, Jamieson,” ông ta nói, lắc tay anh và hoàn toàn lờ đi một gã Park lúng túng. “Có thể chúng ta sẽ ăn tối. Mang Tess theo. Tôi thích cô ấy.”

“Chúng tôi sẽ vui lòng, thưa ngài,” Nick nói, tự hỏi anh sẽ nói chuyện với Tess thế nào trong một bữa tối kinh doanh dài dặc khi mà cô vừa thề rằng sẽ không gặp lại anh.

Trong lúc đó Tess đang chào tạm biệt với người đàn ông duy nhất trong ngôi nhà này cô vẫn còn trò chuyện. “Tôi thật lòng thích ngắm nhìn ông dịp vừa rồi, Henderson,” cô nói, rồi kiễng chân hôn lên má người đàn ông lớn tuổi đó. “Ông thật kỳ diệu.”

“Cảm ơn, cô Newhart,” Henderson bình thản nói.

Khi họ vào xe, Nick nhăn nhở với cô. “Em sẽ làm cho người đàn ông có nhiều ý nghĩ đấy.”

“Ít nhất ông ấy không ăn cắp chúng từ ông chủ mình,” Tess nói, và Nick ngậm miệng. Cô ấy thật vô vọng. Ngủ với cô thật là tuyệt vời, ừm, còn hơn cả tuyệt vời, và anh quan tâm đến cô, nhưng cô sẽ dìm chết sự nghiệp của anh bất kể anh làm gì. Dù anh muốn cô bao nhiêu, dù anh thích được ở bên cô bao nhiêu, anh sẽ phải ngừng liên lạc với cô.

Điều đó cũng không hại gì, vì cô đã bảo anh rằng cô sẽ không đời nào nói chuyện với anh nữa. Lần cuối cùng cô nói thế với anh, mất hơn một tháng anh mới làm cô nói chuyện lại với mình. Anh không có thời gian lãng phí kiều ấy với bất cứ người phụ nữ nào, đừng nói là với một người ám sát sự nghiệp.

Nửa giờ trôi qua mà Tess không nói gì, Nick lén liếc nhìn cô. Cô đang trừng trừng vào khoảng không.

“Giờ thì có chuyện gì?” anh hỏi.

“Em cần làm gì đó cho Lanny.” Giọng Tess nghe quẫn trí. “Em cũng cần giúp Gina nữa. Anh đúng – cô ấy đang rời bỏ con đường của mình và cố kiếm việc ở nhà hát Charles. Em không biết ai ở đó, nên có một vấn đề. Nhưng trước tiên em cần về nhà và gọi vài cuộc. Em cần cố gắng tìm Lanny hoặc ít nhất là tập bản thảo, hoặc là sẽ không có ai từng nghe em nói về chuyện này.” Cô nhìn qua Nick và toàn bộ cơn giận rời khỏi ánh mắt cô. “Em biết anh ghét chuyện này vì việc làm cộng sự. Em hiểu. Thậm chí em hiểu rằng anh không thể làm gì về việc này chỉ với mình lời nói của em. Em sẽ không bảo anh rằng em sẽ tìm cái bản thảo đó để làm anh phát điên. Thậm chí chính em cũng không phát điên thêm nữa. Nhưng em muốn anh biết là em sẽ tìm nó. Em phải tìm. Nó thật sự quan trọng với em.”

“Tại sao nó quá quan trọng đến thế?” Nick hỏi. “Ông ấy là gì với em?” Anh cố giữ sự ghen tuông khỏi giọng mình bởi vì thật là kì cục khi ghen với một người đàn ông Tess đã biết khi cô ấy còn là một đứa trẻ, đặc biệt khi mà ông ta cũng chưa từng gặp lại cô ấy.

“Bởi vì em yêu ông ấy,” Tess nói, và Nick cảm thấy sự ghen tuông bùng lên bất chấp ý định tốt đẹp của mình.

“Em mới sáu – ”

Tess ngắt lời anh. “Em tám tuổi,” cô nói. “Nhưng đấy không phải vấn đề. Ban đầu em chỉ ngưỡng mộ ông ấy theo cái cách trẻ con ngưỡng mộ các ngôi sao điện ảnh. Ông ấy quá to lớn, tràn đầy sức sống và đầy… tràn ngập những ý tưởng và những câu chuyện. Những câu chuyện diệu kỳ. Và sau một thời gian, ông ấy còn là nhiều thứ hơn. Như một người anh lớn, một người cha, một người mẹ và người bạn thân nhất. Ông ấy quan tâm đến em. Ông ấy lắng nghe điều em nói, như thể nó quan trọng. Ông ấy hỏi em những câu hỏi và lắng nghe câu trả lời. Và ông ấy khôn ngoan hơn bất kỳ ai quanh em. Ông ấy luôn thật sự thô lỗ và hành động như ông ấy bực mình vì phải dành thời gian cho em, nhưng không phải như thế, và ông ấy đã dạy em những điều hữu ích. Ý em là, Daniel sẽ bảo em rằng điều quan trọng là sống một cuộc đời yên lành hòa thuận với mọi thứ khác.”

“Daniel?”

“Cha em,” Tess nói. “Nhưng vấn đề là, đám trẻ trong khu có thể rất thô tục, và thật khó để sống một cuộc đời an lành khi anh có Nazis-bé-nhỏ chèn ép xung quanh. Và không nói quá là em đã sợ phải chống lại nhưng em không biết làm thế nào. Vì vậy em đã hỏi Lanny, và ông ấy nói chìa khóa của đấu tranh là không bao giờ đấu tranh trừ khi động cơ hết sức mạnh mẽ đến nỗi cháu không thể chịu được mà không bảo vệ nó và những thất bại cháu sẽ trải qua là những điều cháu có thể trả để chấp nhận. Sau đó ông nói, nếu cháu quyết định đấu tranh, điều nên nhớ là cháu sẽ bị tổn thương, vì đó là điều xảy ra trong chiến đấu, vậy nên cháu cũng có thể để mình chấp nhận nó ngay từ đầu và rồi bất kể khi nào nó diễn ra.”

“Lời khuyên tuyệt vời cho một đứa trẻ,” Nick nói, ráng để không nghe gắt gỏng như anh đang cảm thấy.

“Đấy là lời khuyên tuyệt vời cho bất cứ ai,” Tess nói. “Thật sự thì em đã đi xa khỏi hầu hết những điều đúng đắn bởi vì em đã không bận tâm nhiều về điều chúng đang quấy rầy em. Và khi em đấu tranh, em đã không bận tâm vì em biết dù sao thì mình sẽ bị khuấy đảo lên. Sau vài lần, những đứa trẻ khác hầu như để em yên. Đấy luôn là cách của Lanny. Ông ấy bảo em điều tốt đẹp, những điều thật hiệu quả. Như câu chuyện CinderTess. Bất kể ông ấy thay đổi nó bao nhiêu, nó luôn kết thúc bằng một hạnh-phúc-mãi-mãi-về-sau thực sự đến từ việc cố gắng làm thế giới trở thành nơi tốt đẹp hơn. Và đó là thứ Welch đã chế nhạo. Ông ta chế nhạo Lanny. Khi ông ta làm thế, ông ta chế nhạo tất cả mọi điều em tin tưởng.” Tess quay ra đối mặt với Nick. “Em phải đấu tranh cho chuyện này. Và em biết em sẽ bị thương. Em biết Welch mạnh mẽ hơn em, giàu có hơn em, và nhiều sức mạnh hơn em. Và em biết anh sẽ giúp ông ta, không phải em. Nhưng em không thể bỏ qua Lanny. Em không thể bỏ qua mọi điều em tin tưởng.”

Nick im lặng một lúc. “Coi này,” cuối cùng anh nói. “Nếu chuyện này quan trọng đến vậy với em, anh sẽ giúp.” Tess chớp mắt. “Thế còn bản hợp đồng?” Nick nhún vai. “Anh cần biết mọi điều có thể về cuốn sách chết tiệt đó nếu anh có hợp đồng. Và nếu thật ông ta đã ăn cắp, anh cần biết.” Nick dừng lại một chút, thử tưởng tượng sự kinh hoàng mà vụ đạo văn thật sự có thể tạo nên. Có lẽ anh nên vui mừng vì Tess đã phát hiên sớm, trong khi anh có thể kiểm soát nó. “Vậy thỏa thuận thế này. Anh sẽ giúp khi em cần giúp đỡ, và anh sẽ ở ngoài cuộc để em có thể làm vụ này theo cách của mình. Được chứ?”

Cô không nói năng gì, và anh liếc nhìn cô. “Tess?”

“Còn hơn là được nữa,” cô nói. “Em đã quên mất anh có thể như thế này. Em đã quá chán ngán phần mọi-cách-cho-thành-công của anh đến nỗi quên mất phần này.”

“Đó là anh, một người đàn ông nhiều lớp,” Nick nói.

“Cảm ơn,” Tess nói. “Cảm ơn anh rất nhiều.”

“Được rồi,” Nick nói. “Cứ coi nó như món quà chia tay.”

Họ hoàn thành chuyến đi trong những ý nghĩ của riêng mình, và Nick gần như bắt mình cam chịu để không bao giờ ở bên cô nữa. Đó là một kế hoạch lo-gic, cực kỳ hợp lý, anh không biết tại sao mình đang cố tìm ra lỗ hổng trong đó.

Khi họ lên tới cầu thang tầng ba tới căn hộ của cô, anh tin rằng mình đang làm điều đúng đắn. Chỉ cần thả đồ đạc của cô xuống và thoát đi. Chỉ việc đi khỏi.

“Nghe này, anh không thể ở lại…” anh bắt đầu, khi họ đến gần đầu cầu thang lên tầng của cô.

“Hẳn là anh không thể,” Tess nói khi đặt chân lên sàn. “Em rất vui vì anh đề nghị giúp, nhưng chúng ta sẽ không bao giờ - ”

Anh va mạnh vào cô từ phía sau khi cô đóng băng ở đầu cầu thang. Rồi anh bước vòng qua cô.

Cánh cửa phòng đã bị đá bung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.