Bạn Cùng Giường Trái Tính

Chương 9: Chương 9




Nick túm lấy tay và xoay cô lại trước khi cô có thể đến đủ gần Park để tấn công hắn ta. “Em định làm cái quái gì đấy?” anh thì thầm, kéo cô ra phía khác của quán khi vài người bắt đầu nhìn chằm chằm.

“Hắn đang bỏ rơi Gina,” Tess nói lớn. “Cô ấy đang ở nhà chờ hắn đến đón vậy mà hắn ở đây với… với…”

Nick nhắm mắt. “Ôi, chết tiệt.”

“Anh không ngạc nhiên,” Tess nói, điếng người vì phát hiện đó. “Em nghĩ anh bênh vực hắn ta, nhưng anh không ngạc nhiên chút nào.”

Nick nhẹ nhàng đẩy cô lên một chiếc ghế đẩu bên quầy và chặn cô dựa vào đó bằng cách đặt tay anh lên tay vịn hai bên. “Anh đã lo về chuyện này. Coi nào, Tess, Park không thể nói không với bất cứ ai. Cậu ấy là một người tốt nhưng không có nhiều nghị lực. Một vấn đề mà cậu ấy dứt khoát kiên quyết là không từ chối cha mình. Và cha cậu ấy sẽ không đời nào cho phép Gina là một phần trong cuộc đời Park. Vì vậy Park sẽ không gặp Gina nữa. Anh thực lòng xin lỗi. Anh nghĩ Gina là một người tuyệt vời, nhưng chuyện là vậy đấy.”

Tess cứng người bởi cơn thịnh nộ. “Em vẫn muốn giết hắn. Hắn làm tổn thương cô ấy. Em không quan tâm về cái nghị lực chết dẫm của hắn. Em vẫn muốn giết hắn.”

“Nào, em không thể,” Nick nói. “Em đang ở nơi công cộng đấy. Kiểm soát mình đi. Người ta đang ngó kìa.” Anh bắt gặp ánh mắt cô và dịu lại. “Cậu ta không gọi cho cô ấy phải không?” anh hỏi nhẹ nhàng. “Cô ấy gọi cậu ta. Anh không nói chuyện đó khiến việc cậu ấy làm là đúng, nhưng Gina đã kiếm được việc, cô ấy gọi cho Park bảo rằng hãy chúc mừng và cậu ấy nói chắc rồi.”

“Ôi, quái quỷ.” Tess chớp mắt với cơn giận. “Em đã biết là cô ấy không nên gọi cho hắn. Chỉ vì cô ấy phát điên vì hắn. Cô ấy đã không thể chờ.” Cô nhẹ đẩy Nick ra và đứng lên. “Được rồi, em sẽ không giết hắn ở nơi công cộng. Mai em sẽ gọi cho Gina và xem em có thể làm gì. Có lẽ nếu em giới thiệu cô ấy với một anh chàng làm ở Quỹ…”

“Tess, em không thể lo mọi thứ cho mọi người,” Nick nói, nhưng giọng anh đầy cảm thông và anh vòng tay quanh người cô. “Và đây là chuyện giữa Park và Gina. Không phải việc của em – của chúng ta. Thôi nào, chúng ta sẽ kết thúc sớm để em không phải nhìn cậu ấy lâu quá.”

“Em muốn hắn chết,” Tess nói.

“Anh biết,” Nick nói. “Cố gắng đừng làm thế.”

Cao điểm của cuộc gặp với Park và cô nàng tóc đen Corinne là khi Corinne đề cập đến một phòng triển lãm nhỏ thú vị nơi họ đã uống cà phê đêm hôm trước. Cái đêm Park đã bảo Gina rằng họ đi chơi để mừng công việc mới của cô ấy. Đi chơi hai đêm liền, Gina đã lấy làm lạ. Gina tội nghiệp. Chờ đợi hai đêm liền. Tất cả những điều tồi tệ Tess từng nói về Park đang trở lại ám ảnh cô bởi vì chúng không đủ tệ hại.

Cô đăm đăm nhìn Park, gã cũng nhìn cô với vẻ ngang bằng của nỗi khiếp sợ và sự bối rối và rồi ngay lập tức gợi ý với Corinne rằng tốt hơn hết họ nên đi.

“Em muốn hắn chết,” Tess lặp lại với Nick khi họ còn lại một mình, và Nick nói, “Anh biết. Anh biết.”

Bữa tối với nhà Siglers chỉ cải thiện được chút ít, mặc dù Tess quá nản lòng về chuyện Gina đến nỗi cô đã thật sự lịch thiệp và hòa hợp.

“Em đã cư xử rất tốt tối nay,” Nick nói khi họ trên đường về nhà. “Gia đình Siglers bị ấn tượng. Anh nghĩ Tricia sẵn sàng tha thứ cho em về trận chiến bánh mì ấy.” Khi Tess không trả lời, anh liếc qua cô. “Em ổn chứ?”

“Gina,” Tess nói. “Chắc hẳn ngay lúc này cô ấy đang nức nở trong gối.”

“Em muốn qua đó không?” Nick hỏi. “Anh sẽ chờ nếu em cần ở bên cô ấy.”

“Không,” Tess nói. “Gina không thích khóc trước mặt người khác. Em sẽ chờ đến mai khi cô ấy thét lên, và rồi em sẽ làm gì đó.” Chúa biết là gì, cô nghĩ và chìm xuống lớp vải da đắt tiền êm ả đầy bảo đảm của chiếc ghế xe trong khi anh lái về nhà.

Ngày hôm sau, Tess mua năm pound sô cô la và đến gặp Gina ở chỗ làm. Cô hỏi về Gina ở bàn tiếp tân, một món đồ gỗ walnut lớn hết sức phù hợp với sàn đá hoa bụi bẩn và những bức tường ván ốp cùng với một nàng tiếp tân cứng đờ như gỗ, trông như được bọc trong bộ đồ thảm thêu của cô ta.

“Chuyện này có liên quan tới nhà hát chứ?” người phụ nữ hỏi, chằm chằm nhìn Tess một cách nghi ngờ qua lớp kính gọng sừng của mình. Rõ ràng Tess khong phải kiểu khách hàng cô ta trông đợi.

“Dứt khoát nó có khả năng gây xúc động,” Tess trả lời, và nàng tiếp tân ra hiệu cho cô tới cánh cửa dưới sảnh, và nghển cổ trông theo.

Tới cửa phòng Gina, Tess hít một hơi rồi đi vào, mỉm cười, quyết tâm kéo Gina lên từ hố sâu tuyệt vọng.

“Tess!” Gina rạng rỡ nhảy lên và chạy tới chào đón Tess, quăng tay mình quanh cô và ôm chặt. “Đây là văn phòng của mình! Nó không tuyệt sao? Cuộc đời không tuyệt vời sao?”

“Dứt khoát là thế,” Tess nói, định dạng lại phần hố-sâu-tuyệt-vọng trong kế hoạch của mình.

“Kẹo à?” Gina nói, phát hiện cái hộp lớn.

“Ừm, nó là món quà sưởi ấm căn phòng.”

“Giống y Park,” Gina nói đầy hạnh phúc. “Anh ấy gửi hoa. Coi này!”

Quả thực là Park đã gửi hoa. Một tá hồng đỏ rực rỡ trên bàn, một tá hồng nhạt rạng rỡ nơi tủ hồ sơ, một tá hồng trắng và tá hồng vàng chen chúc trên bàn làm việc, và một tá hồng đào duyên dáng nơi kệ sách, mỗi bó trong một chiếc lọ pha lê.

“Anh ấy nói không biết mình thích màu gì, nên anh ấy gửi tất. Anh ấy nói mình có thể ném những bó mình không thích,” Gina nói, ngắm nghía khu vườn xa hoa của mình với sự hài lòng. “Mình đã bảo anh ấy là mình yêu thích mọi thứ anh ấy tặng mình.”

“Ồ,” Tess nói, ngồi xuống ghế.

“Bọn mình đã ăn tối ở một nhà hàng Hi Lạp nhỏ tối hôm trước, để ăn mừng,” Gina huyên thuyên. “Và anh ấy đã nắm tay mình. Cậu có thể tưởng tượng được không? Thực là lãng mạn.”

“Tối hôm trước?” Tess hỏi đầy ngờ vực. “Cậu chắc chứ?”

“Ừ,” Gina nói. “Hơi muộn vì là anh ấy phải làm việc trễ, nhưng điều đó cũng có nghĩa bọn mình là những người duy nhất ở đấy. Hết sức riêng tư và lãng mạn – ”

“Muộn à,” Tess nói. “Muộn cỡ nào?”

“Anh ấy đón mình lúc mười rưỡi,” Gina nói. “Và đêm qua, anh ấy đến nhà mình lúc mười một giờ, anh ấy muốn mình ra ngoài, nhưng mình đã bảo anh ấy ở lại.” Gina mang một cái nhìn khêu gợi mơ màng trên đôi mắt.

“Đêm qua?” Tess nói, lần này thật sự bối rối. Cùng lúc đó ánh mắt Gina tông sầm vào cô. “Ôi, không, cậu không làm thế chứ?”

“Rất tuyệt diệu,” Gina nói, thả mình xuống ghế. “Anh ấy là một quý ông đích thực, ngay cả ở trên giường.”

“Tuyệt,” Tess nói, nhưng cô nghĩ, Tuyệt thật, hắn lừa dối cô ấy và hắn thật đáng chán trên giường. Mình sẽ giết hắn.

“Anh ấy rất ngọt ngào với mình, Tess,” Gina nói. “Và anh ấy rất vui tính. Mình cảm thấy rất tuyệt vời khi ở bên anh ấy.

“Tuyệt,” Tess nói. Việc đúng đắn phải làm là kể cho Gina về Corinne, nhưng cô không thể làm thế. Gina đang quá hạnh phúc. Cô sẽ phải giết Park thật chậm rãi, bằng tay không, và rồi Gina có thể than khóc cho sự mất mát của mình mà không bị bẽ mặt bởi sự phản bội. “Tuyệt,” Tess lại nói.

Nàng tiếp tân thò đầu vào cửa, phô bày sự phản đối trịnh thượng. “Cô lại tắt hệ thống liên lạc của mình, cô DaCosta.”

Với sự ngạc nhiên to lớn của Tess, Gina không hề nép mình. Cô ấy chỉ cúi xuống và gạt công tắc hệ thống liên lạc. “Cô đi được rồi, Pamela,” cô nói.

Pamela khụt khịt. “Điện thoại ở đường dây số ba.”

“Ai vậy?” Gina hỏi.

“Tôi không biết,” Pamela nói, nhìn chằm chằm vào Gina một cách láo xược.

Gina chằm chằm nhìn lại.

Pamela lại khụt khịt và nói, “Tôi sẽ hỏi,” rồi đóng sầm cửa lại.

“Xin chào.” Tess nói, ngạc nhiên. “Cái gì đấy? Gina DaCosta – kẻ hủy diệt à?”

“Park dạy mình thế,” Gina nói, toe toét cười. “Hôm qua anh ấy gặp cô nàng khi đón mình ăn trưa, và anh ấy bảo mình cô ta sẽ khiến mình khốn khổ trừ khi mình điều khiển cô ta. Rồi anh ấy dành buổi trưa dạy mình cách điều khiển cô ta. Cậu sẽ không tin ấn tượng tuyệt vời mà anh ấy gây ra cho cô ta đâu.”

“Cũng lúc đó,” Tess nói.

“Mình đã bảo cậu rồi. Anh ấy tuyệt vời.”

Pamela thò đầu trở lại cửa. “Là ngài Patterson,” cô ta rít lên, gò má ửng đỏ bởi sự kích động. “Cô đang để ngài Patterson chờ.”

“Cảm ơn, Pamela,” Gina nói. “Nhưng lần tới, sử dụng máy liên lạc ấy.”

“Ồ,” Pamela nói. “Phải rồi.” Cô nàng quay ra, lần này đóng nó trong yên lặng.

“Cậu không phải là người tốt,” Tess bảo Gina. “Giữ vững việc ấy.”

Nhưng Gina đã nghe điện thoại, vẻ tươi tắn khi lắng nghe Park.

“Mình không thể chịu được chuyện này,” Tess lầm bầm. Cô ra hiệu cho Gina khi đứng lên đi ra, chỉ dừng lại để lấy hai con rùa sô cô la đen từ hộp kẹo.

Cô để lại năm pound sô cô la cho Gina. Cô ấy sẽ cần nó.

***

Bữa tối với gia đình Patterson không thú vị tí nào.

Tess chưa bao giờ thích The Leeve. Cô không chắc là vì tất cả những người bồi bàn đều trông như Donny Osmond và hành xử như hoàng tử Philip, hay là vì đá cẩm thạch trang hoàng lộng lẫy và vải lanh màu đào, hoặc là vì thực đơn như một Martha Steward đặc biệt tồi tệ.

Tuy nhiên, tất cả chúng đều không là gì bên cạnh những người đồng hành cô đang tiếp kiến.

Kent Patterson có tầm vóc đẹp và mang màu xám, một người đàn ông của tước vị và cũng biết mình là người của tước vị. Vài người quỳ gối khi ông ta đi vào trong nhà hàng và không phải tất cả họ đều là bồi bàn. Người quản lý gọi ông ta bằng tên. Ông ta đáp lại một cách thân thiện. Viên quản lý bất tỉnh.

Melisande Patterson không có dáng vóc đẹp. Bà xương xương và khô khốc, như loại giấy hình kim, những điểm da nám, mờ dần và thắt lại cho đến khi bà ta trông như một xác ướp với mái tóc bạch kim. Bộ đồ của bà mang nhãn Chanel, và tất cả những gì bà đang thiếu là cái nút Chỉ Nói Không Với Mọi Thứ. Bà thăm dò Tess qua hàng mi và rồi nhìn đi nơi khác, như thể là quá khó khăn để chịu được hình ảnh đó.

“Để em ra khỏi đây,” Tess nói trong hơi thở, nhưng Nick giữ chặt cô.

“Kent, Melisande,” anh nói. “Tôi muốn hai vị gặp Tess Newhart. Tess, đây là Kent và Melisande Patterson. Họ như là cha mẹ anh vậy.”

“Với sự hài lòng của chúng ta, con trai,” Kent thân mật nói. Ông bắt tay Tess. “Vậy đây là người phụ nữ bé nhỏ chúng ta đã nghe nói.”

“Tôi cao năm thước chín,” Tess nói, và Nick đá vào mắt cá chân cô.

“Thú vị làm sao,” Melinsande nói, hiển nhiên là không thích thú, nhưng trước khi Tess có thể vặn lại, Park đã tới cùng người hẹn hò của hắn và rồi tất cả họ ngồi xuống.

Corinne, dĩ nhiên, không phải Gina.

Tess hít một hơi trước khi nói với gã, và nó nghe như một tiếng rít.

“Park!” Nick vội vàng nói. “Gặp cậu thật tuyệt. Cô trông đáng yêu quá, Corinne.”

“Corinne luôn luôn trông đáng yêu,” Kent nói. “Luôn luôn.” Ông nhăn nhở và vỗ tay cô, và Corinne uể oải cười lại, quá kín đáo trong việc bộc lộ cảm xúc. “Ta nhớ khi cháu còn là một cô bé mảnh khảnh, cùng với Park tới nhà cô Windesham. Không nhiều hơn năm hay sáu tuổi đâu.” Kent bợ đỡ cô nàng như một người cha. “Ta luôn muốn một đứa con gái như cháu. Dĩ nhiên chưa muộn để có một đứa cháu gái giống cháu đâu, phải không, Park?”

“Không,” Park khổ sở nói.

“Nhưng cũng không cần vội đâm vào gì cả, phải không, Park?” Melisande nói đều đều.

“Không,” Park nói, thậm chí còn khổ sở hơn.

Corinne dường như không màng những cảnh xung quanh nhưng Tess giật mình. Cô hướng đôi mắt đầy thắc mắc tới Nick, nhưng anh chỉ nhún vai. Hiển nhiên đây là chuyện bình thường trong gia đình Patterson. Nếu Park không hành xử như một kẻ đáng ghét như thế, cô sẽ cảm thấy thương hại anh ta.

“Corinne đã học ở Radcliffe,” Melisande nói với Tess, khiến cơn giận của cô hướng tới một kẻ thù mới khi Park đang bị dọa nạt. “Cả hai chúng tôi đã học ở trường đại học nữ. Cô đã học ở đâu, cô Newhart?”

Tess chống lại cơn bốc đồng muốn hỏi một cách nghi ngờ, “Ai đã cấp bằng cho bà?” mà thay vì vậy mỉm cười. “Ohio State,” cô nói. “Ngành nghệ thuật tự do.”

“Ồ, một trường công.” Melisande mỉm cười tinh quái và rồi nhìn Nick, nhướng mày.

“Phải, trường công,” Tess nói. “Đó là lý do chúng tôi gọi nó là Ohio State, thay vì Ohio xa xỉ và kiêu căng.” Cô dịch chân ra trước khi Nick có thể tìm thấy nó bằng chân anh.

Melisande chớp mắt, rồi Nick nói, “Tess là giáo viên. Cô ấy đang nghĩ về việc gia nhập Decker Academy.”

“Giáo viên?” Corinne chớp mắt nhìn Tess. “Cô là giáo viên?”

“Phải,” Tess nói nhẹ nhàng, không có gì chống lại Corinne ngoài trừ sự tồn tại của cô ta. “Cô làm gì?”

“Làm gì?” Corinne lặp lại, bối rối, và Tess thả nổi chủ đề đó. Một sự thật đáng buồn là Corinne hoàn hảo với Park. Không ai trong bọn họ từng có một ý nghĩ mạch lạc trong cuộc sống của mình. Và có Kent, lãnh đạo những đứa cháu lảm nhảm của ông ta. Sẽ thích thú làm sao khi được xem ai là người thắng, Melisande hay Kent. Dù là ai, người đó không phải là Park, và Tess cảm thấy một chút nhói lòng cảm thông cho anh ta. Anh ta là một con chuột cống, nhưng là một con chuột bị bẫy.

Gina tội nghiệp.

“Vậy ra cô làm việc kiếm sống,” Melisande nói. “Thú vị làm sao.”

Tess mở miệng định nói gì đó nhưng rồi liếc nhìn Nick. Anh ngồi cạnh cô, vẻ mặt anh cam chịu để sự nghiệp của mình bị xiên thủng, và bỗng nhiên cô thấy có tội. Cô sẽ không chết khi cư xử tốt và gỡ rối cho anh. Anh không chỉ gỡ rối cho cô, anh đã cứu Gina, những người thuê nhà khác và Angela. Đừng như một kẻ phiền phức thế, cô tự nhủ. Cô quay qua Melisande và mỉm cười. “Vâng. Rất thú vị. Hầu hết thời gian là công việc tình nguyện. Bà có làm tình nguyện không, bà Patterson?”

“Sao, à có.” Melisande chớp mắt ngạc nhiên và rồi vui vẻ trò chuyện dông dài về sự khổ cực của việc tổ chức để Opera Guild mở cửa hàng năm. Tess gật đầu tán dương những lúc thích hợp, và sau đó, khi người bồi bàn mang món đầu tiên ra, Nick cúi xuống.

“Cảm ơn em,” anh thầm thì bên tai cô, và cô rung động với sự dễ chịu bởi hơi thở ấm áp của anh.

“Anh xứng đáng với điều này,” cô nói. “Cảm ơn anh. Vì công việc của Gina, vì Angela và vì mọi thứ.”

“Với sự vui lòng của anh,” anh thầm thì lại, sau đó anh quay qua toàn tâm toàn ý khen ngợi Melisande.

Chết tiệt thật, Tess nghĩ, và rồi cô cũng mỉm cười lại với mẹ Park.

Chỉ một tối thôi. Có gì hại chứ?

***

Cho đến Thứ sáu tuần tiếp theo, Nick cảm thấy hoàn toàn tự tin. Tess đã thích ứng một cách đáng ngạc nhiên với cuộc sống xã hội của anh, anh yêu thích việc trở về nhà với cô mỗi tối, và Welch đang thể hiện mọi biểu hiện là ông muốn ký hợp đồng. Tess vẫn muốn giết Park, và Park biết thế - sự thù địch có thể sờ mó được mỗi lần cậu ta xuất hiện với Corrinne khiến cậu ta suy nhược lo lắng – nhưng cô đã xoay xở để không gây tổn hại thân thể cậu ta. Với Tess, đấy quả là một bước tiến đáng kể hướng tới sự chín chắn. Thậm chí Nick cũng có thể trò chuyện với cô về Corinne mà không dính tới Gina. Cứ đà này, Tess sẽ trở nên lịch thiệp đến nơi.

Nick rất hài lòng.

Dĩ nhiên, không phải mọi thứ đều hoàn hảo. Từ tuần trước đến giờ tối nào họ cũng ra ngoài – gồm hai bữa tối với Norbet Welch – không về đến nhà được cho tới sau nửa đêm, và trong khi Nick thực hiện những thảo luận xã hội và củng cố sự nghiệp của mình với sự giúp đỡ đáng ngạc nhiên từ nàng Tess kín đáo, ăn vận tuyệt vời, anh cũng quá mệt mỏi để làm tình. Tin tốt là Tess cũng thế - sự căng thẳng khi phải điềm tĩnh và lịch sự hết tối này đến tối khác cũng gây ra tổn thất – nhưng vì lý do nào đó, đấy không phải là một điều an ủi. Nick vui mừng vì sự biến đổi thành một người kiểu-vợ đầy trách nhiệm của cô, nhưng anh cũng bắt đầu cảm thấy có lẽ mình đã mất điều gì đó quan trọng.

Và tối nay, khi không có hẹn ăn tối, họ mắc kẹt trong buổi du hành tới một ngôi nhà cổ vì lợi ích của Opera Guild. Tất cả những gì anh thật lòng muốn là ở nhà và để Tess vuốt ve cổ mình, nhưng Opera Guild mở cửa là điều quan trọng với Melisande Patterson, vì vậy họ phải đi.

Khi Tess về muộn từ công việc ở Quỹ, anh tức điên. Cô thay chiếc váy ngắn, áo sơ mi trắng và vest đen. Anh không nhận ra cho đến lúc giúp cô ra khỏi xe khi đến ngôi nhà trưng bày, cái áo vest là một trong những cái nhãn Armani của anh. Anh cũng chắc chắn áo sơ mi là của anh.

“Trông em ổn đấy,” anh nói. “Cảm thấy tự do mặc đồ trong tủ quần áo của anh chứ.”

“Em đã làm vậy,” Tess nói. “Coi này, anh sẽ phát điên với em lâu thế hả? Vì anh đã biết rằng em phải dạy học, và thậm chí em đã về sớm để đến ngôi nhà ngu xuẩn này – ”

“Đừng bắt đầu,” Nick cứng rắn nói, trong khi dẫn cô đến cửa.

“Cậu Jamieson, vui làm sao!” Bà mệnh phụ nghiêm nghị đứng nơi ngưỡng cửa dịu dàng giơ tay. “Chúng tôi bắt đầu nghĩ rằng anh không thể đến.”

“Tôi sẽ không bỏ lỡ nó, bà Tate,” Nick nói. “Tôi muốn bà gặp một người bạn của tôi, Tess Newhart. Tess, phu nhân Tate đang tự mình điều hành Opera Guild.”

“Bậy nào,” Bà Tate vẫy tay, đỏ mặt và tan chảy như một phụ nữ tốt bụng hoàn hảo bị quyến rũ bởi một quý ông tốt bụng hoàn hảo. Nick nghe thấy Tess thở dài, anh nhìn qua thấy cô đang mỉm cười với anh, chấp nhận một sự chinh phục khéo léo nữa, và anh cảm thấy cơn giận của mình bắt đầu tan rã.

“Đó là lỗi của tôi,” Tess nói với phu nhân Tate. “Tôi đã làm việc trễ. Chúng tôi vẫn có thể ngắm ngôi nhà chứ?”

“Ồ, dĩ nhiên,” Phu nhân Tate nói, tươi tắn nhìn cô. “Thực ra, đây mới là thời điểm thích hợp. Thực tế là hiện giờ không có ai ở đây. Các bạn có thể thong thả tham quan.”

“Thật tốt.” Tess dựa vào cánh tay Nick và mỉm cười với anh. “Chúng ta hãy thưởng ngoạn mọi thứ.”

Trái tim anh được sưởi ấm nhờ nụ cười của cô, và anh nghĩ về cuộc sống vui vẻ cùng với cô và rằng nó sẽ ra sao nếu không có cô. Rồi anh nghĩ về việc anh ngày càng chắc chắn hơn là sẽ không bao giờ muốn sống cuộc sống thiếu cô nữa – bất kể cô có thể khiến anh phát điên thế nào. Quái quỷ thật, chắc chắn đôi lúc anh cũng khiến cô phát điên. Chớ quan trọng hóa, anh tự nhủ. Nó sẽ chỉ là vấn đề khi tự mày coi nó quá trầm trọng.

“Em mặc cái áo vest đó trông hợp hơn anh đấy,” anh bảo cô, và nụ cười của cô mở rộng tưới mát lòng anh.

“A, đấy cũng là điều em đã nghĩ,” cô nói.

Chút giận dữ cuối cùng biến mất, anh để cô dẫn theo khi họ đi tham quan, giúp cô xây dựng những kế hoạch điên rồ tốn kém để trang hoàng lại ngôi nhà của anh trong lớp nhung xanh, đá cẩm thạch hồng và vải sa màu tía. Cô cười và lao vào hết phòng này đến phòng khác, và khi họ đến tầng bốn, cả tuần lễ họ đã không quan hệ lấp đầy tâm trí anh, anh muốn cô quá mức đến nỗi anh không chắc có thể chờ đến nhà không.

“Em nghĩ dứt khoát là chúng ta nên che rèm phòng tắm bằng nhung xanh,” Tess nói khi lên tới đầu cầu thang. “Nó giữ hơi nước rất tốt.” Cô dựa người vào anh, anh đặt tay quanh người cô và hôn tóc cô, cô cười với anh, đôi mắt nhắm hờ.

“Không khí tốt,” Nick yên lặng đồng ý. Nếu ngay bây giờ họ đi về, anh có thể cùng cô trong nhà tắm của mình trong hai mươi phút. “À, anh nghĩ chúng ta đã xem…” anh bắt đầu nhưng Tess đã kéo anh tới phòng bên cạnh.

“Ồ, Nick,” cô nói, và anh theo cô vào trong.

“Lại mành nữa,” Anh quan sát bức tường, lần này nó được phủ trong lớp satin trắng dày. “Có chuyện gì với những người này và sự xếp nếp thế nhỉ?”

“Nơi này trông như nhà anh ấy.” Tess đứng cạnh một chiếc đàn piano lớn màu đen nằm cô quạnh giữa sàn nhà lát ô trắng-và-đen, cô chậm rãi quay xung quanh. Tiếng cười đã rời khỏi giọng cô, bỗng nhiên cô có vẻ khổ sở. “Mọi thứ đều trắng, đen và trống rỗng.”

“Không hẳn là trống rỗng.” Nick nhìn cô di chuyển qua căn phòng, mái tóc đỏ nổi bật như quả cầu lửa đối chọi với màu satin trắng. “Có đàn piano và em.”

Nhưng Tess đã khựng lại và đăm đăm nhìn xuống trang phục của mình, kinh hoảng. “Thậm chí em cũng như thế. Chúa tôi, từ khi nào em bắt đầu mặc màu trắng và đen thế này?”

“Trông em rất tuyệt,” Nick phản đối. “Và tin anh đi, với mái tóc đó, em không cần lo lắng về màu trắng hay đen. Em luôn luôn rực rỡ.”

“Đây là điều anh muốn sao?” đột nhiên cô hỏi. Cô giang hai tay và nhìn xuống trang phục của mình. “Anh muốn em như thế này sao?”

Anh dừng lại, giật mình. “Anh muốn em là người mà em muốn,” anh nói, lúng túng. “Như em đang là mình kể từ khi em chuyển đến nhà anh. Ý em là về quần áo? Trông em rất tuyệt trong màu trắng và đen.”

“Đấy không phải ý em.” Tess cau mày băn khoăn, cô quay lưng lại với anh và lướt đôi tay lên những phím của cây đàn piano.

“Tess – ” Nick ngừng nói khi cô cúi xuống xem gì đó trên phím đàn.

“Em không tin nổi,” cô nói, sự chán ghét tràn đầy trong giọng cô. “Họ đã biến cái này thành cây đàn piano tự động.”

“Sao?”

Tess quay xung quanh, phẫn nộ. “Họ không chỉ lột bỏ mọi sắc màu khỏi căn phòng này, họ còn lột bỏ mọi người nữa. Thậm chí anh không cần một người chơi đàn. Chỉ việc gạt công tắc thôi.” Cô quan sát căn phòng rồi quay lại với anh. “Em không thể chịu đựng thêm nữa. Em đang bắt đầu trở nên giống căm phòng này. Anh gạt công tắc và em hành xử lịch sự lạnh lùng.” Hàm cô cứng lại khi cô lắc đầu. “Em không muốn trở thành căn phòng này, Nick. Căn phòng này cần chút náo động trong cuộc đời nó. Và em cũng vậy.” Cô đi sang một phía của cây đàn, nhún mình nhảy lên trên, đu đưa chân trong sự tự do bất ngờ và mỉm cười với anh một cách tinh nghịch. “Tới đây.”

“Em điên không?” Nick nói, vừa hốt hoảng vừa bị khuấy động. “Xuống khỏi đó đi.”

“Thôi nào, Nick.” Tess nằm duỗi ngang qua toàn bộ chiều dài cây đàn, để cánh tay đu đưa trên bàn phím, và Nick cố gắng giữ tâm trí mình rời khỏi những đường cong của cô và bám lại ở phần xuống-khỏi-đó-đi. “Hãy đấu tranh cho loài người nào. Chứng minh anh không phải robot. Qua đây và làm tình với em.”

“Tess – ”

“Nếu anh lo lắng về việc em sẽ phá hủy một nhạc cụ tuyệt vời,” Tess nói, nghiêng đầu nhìn anh từ trên xuống dưới. “anh không cần nghĩ đến. Người ta đã làm thế khi họ biến đổi nó. Anh có thể tin họ đã làm thế không?”

“Không,” Nick nói, mất trí khi cô cuộn tròn người và hất giày ra. “Em đang làm gì thế?”

Tess tựa cằm lên tay. “Anh đã từng xem The Fabulous Baker Boys chưa?”

“Rồi. Xuống khỏi cây đàn đó đi.” Nick đi tới bậc cửa và kiểm tra hành lang. Không có ai trong phạm vi vài dặm cả, điều đó làm đầu óc anh nhẹ nhõm khá nhiều. Anh quay lại và thấy Tess đã xuống khỏi cây đàn, điều đó còn làm đầu óc anh nhẹ nhõm nhiều hơn. Nhưng rồi cô luồn tay dưới váy và lấy ra chiếc quần lót bikini đen của mình, điều đó không làm anh nhẹ nhõm tí nào hết. Cô quăng cái quần về phía anh, và anh bắt lấy nó.

“Không,” anh nói, cảm thấy chính mình đang chặt lại khi nhìn cô lại nhảy lên cây đàn.

“Thế còn Pretty Woman?” cô hỏi anh.

“Không. Xuống khỏi đó đi.” Anh nhìn xuống mảnh ren đen trong tay mình và rồi nhét nó vào túi trước khi nó gợi cho anh nhiều ý nghĩ hơn nữa.

Tess uốn ngón tay về phía anh. “Tới đây. Chúng ta sẽ cải tạo cái nhà xác này bằng niềm đam mê của con người.

“Không, không đâu.” Nick dựa mình vào ngưỡng cửa, gắng tỏ ra lạnh lùng. “Quên đi. Mặc đồ vào. Chúng ra sẽ về nhà. Thậm chí chúng ta có thể dừng lại và kiếm một cây đàn piano trên đường nếu nó gây ảnh hưởng đến thế này với em, nhưng không phải ở đây.”

“Làm ơn đi?” Tess dùng lưỡi liếm môi và mỉm cười với anh, anh cảm thấy nhiệt độ đang khiến đầu óc mình quánh lại.

Không, không, không, không.

“Không,” anh nói, cầu nguyện là giọng mình nghe kiên quyết. “Chúng ta không thể. Anh không có thứ gì bảo vệ và – ” Anh dừng lại bởi vì Tess đang trượt hai ngón tay xuống túi áo vest và kéo ra một cái bao cao su. “Em đã lên kế hoạch chuyện này?”

“Dĩ nhiên không phải,” Tess nói, thả nó lên cây đàn. “Nhưng em đã học nhiều điều từ anh. Chủ động. Lo xa.” Cô nháy mắt. “Điều khiển.”

“Đừng làm điều này với anh,” Nick nói, và rồi cô bắt đầu cởi áo vest, và anh đi đến để ngăn cô lại bởi vì ai đó phải làm người lớn trong quan hệ của họ.

Anh chỉ hi vọng là mình có thể.

Một giọng nho nhỏ trong Tess lên tiếng, “Việc này thật ngu ngốc,” nhưng nó bị chìm nghỉm bởi một giọng lớn hơn, “Mày đang trở thành bản sao vô tính của Corinne đấy. Phá vỡ luôn đi.” Nỗi sợ hãi là có thực và cũng là nỗi khát khao. Bỗng nhiên cô cần trọng lượng của Nick ở trên mình, cần hơi ấm, tình yêu và cảm xúc những thứ dường như rất xa lạ trong nhà Nick một khi anh không ở đó với cô – và đôi lúc ngay cả khi anh cùng ở đó. Anh đang đứng nơi ngưỡng cửa nhìn cô lại với khuôn mặt của Jekyll, và cô muốn chàng Nick thật quay lại. Căn phòng quá lạnh lẽo, mà chàng Nick thật thì quá nóng bỏng, và cô muốn anh ta.

Vì vậy khi anh đến để kéo cô khỏi cây đàn, cô nghiêng người vào anh, luồn ngón chân lên đường chỉ áo và nới lỏng cà vạt của anh trong khi cô dịu dàng di chuyển miệng mình lên cổ anh.

“Không,” Nick nói, cố gắng tránh khỏi miệng cô. “Thôi nào, Tess, không phải ở đây.” Anh nhìn qua vai mình. “Ai đó có thể vào đây.”

“Ôi, coi nào, Nick,” cô nói khi chạm vào cổ anh, và anh nói, “Không. Dừng lại.”

Tess ngừng việc di chuyển môi mình trên cổ anh và tựa trán vào vai anh trong nỗi thất bại. Không được. Cô phải đối mặt với một thực tế: nếu cô muốn Nick thì cô sẽ phải theo cách của anh. Và nó không chỉ có nghĩa là làm tình trên giường, mà nó là mọi thứ. Đột nhiên cô thấy một cuộc đời với những bữa tiệc tối kiểu cách và những ngôi nhà Opera Guild mở cửa trải dài trước mắt mình, và ý nghĩ ấy quá chán nản đến nỗi làm chết ham muốn trong cô.

“Được rồi,” cô nói, trượt khỏi cây đàn để đứng xuống cạnh anh. “Hãy về nhà.” Nick nhìn cô, trán nhăn lại vì băn khoăn, và cô ráng mỉm cười với anh. “Ổn cả thôi. Hãy đi nào. Em đã quá ngu ngốc.”

Anh cúi xuống hôn cô dịu dàng. “Em không bao giờ ngu ngốc,” anh thì thầm bên má cô, và lại hôn nữa. Lần này miệng anh ấm nóng ngọt ngào, lưỡi anh xoắn xuýt với lưỡi cô, và cô cảm thấy sức nóng lại tràn lên. Rồi anh để tay quanh người cô, cô cảm giác anh do dự khi nhận ra cô không mặc áo lót. Sự ngập ngừng rất ngắn, rồi anh di chuyển tay quanh ngực cô, cô dựa sát anh, rên rỉ một chút khi áp lực từ tay anh làm dịu đi sự nhức nhối ở đó.

“Ôi, đừng,” cô thầm thì. “Em muốn anh vô cùng và em không thể chịu được.”

Anh lại hôn cô, miệng anh dịu dàng nơi miệng cô khi anh thưởng thức cô bằng lưỡi mình. “Anh cũng không thể chịu được,” anh thì thầm. “Anh sẽ không bao giờ làm ở nhà.” Anh đặt tay lên eo cô và đưa cô lên cây đàn piano, rồi lại giữ chặt miệng cô bằng miệng anh.

“Nick?” cô nói khi hít không khí, và anh nói, “Đừng thay đổi nhiều quá. Anh cảm kích tuần vừa rồi, nhưng đừng thay đổi nhiều.”

Khi sự nhẹ nhõm của cô biến thành cơn đói khát, cô kéo anh xuống, quặp chân quanh người anh và đưa tay anh xuống dưới làn áo của cô. Tay anh mát lạnh trên ngực cô, cô nhắm mắt bởi cảm giác sung sướng thuần túy vì sự đụng chạm của anh, rồi anh đẩy cô xuống và lăn lên trên cây đàn với cô. Cô dựa sát vào anh và ngửa đầu khi anh kéo áo cô lên và chiếm lấy ngực cô bằng miệng mình. Miệng anh quá tuyệt và cô muốn anh quá nhiều.

Ồ, phải, cô nghĩ khi sức nóng đến choáng váng thân quen dâng tràn như lũ trong cô. Sau đó anh hất váy cô lên trên hông và kéo cô sát chặt vào anh. Cô rên rỉ và nó là một phần của tiếng cười bởi vì cảm giác quá tuyệt với khi ép mình chạm vào anh sau một tuần dài dặc, lạnh lẽo, và bởi vì bề mặt cứng, mát lạnh của cây đàn piano khiến cho cơ thể cứng cáp, nóng bỏng của anh còn kích thích hơn. Rồi những ngón tay của anh ở bên trong cô, và cô di chuyển cho đến khi cô nghĩ mình chết mất. Cô cắn vai anh qua làn áo khoác và cào anh trong khi anh làm việc với cái bao, rồi anh bóp nghẹt những tiếng rên của cô bằng miệng mình, và rồi anh ở trong cô, cô không thể nghĩ gì thêm nữa.

Họ chìm đắm trong nhịp điệu của mình, cô cảm thấy mình đang cuộn chặt hơn bên dưới anh, cảm thấy sự bùng nổ, rồi anh ngừng di chuyển và đặt tay ngang miệng cô. Cô chớp mắt bối rối.

“Cậu Jamieson?” Phu nhân Tate gọi từ dưới lên rõ ràng là lần thứ hai.

Tiếng cười bật ra của Tess bị bóp nghẹt dưới tay Nick. “Vâng?” anh gọi lại, dành cho Tess cái nhìn trừng trừng cảnh báo rồi tan ra thành một nụ cười.

“Cậu có thấy cái đàn piano tự động không?”

“Có,” Nick nói. Anh cố gắng giữ giọng đều đặn và Tess thông cảm, cô thật sự thông cảm, nhưng anh vẫn đang cứng ngắc trong cô và cô không thể chịu được. Cô bắt đầu di chuyển, và anh nhắm mắt lại.

“Tôi sẽ lên và bật cho cậu nhé?”

“ Không, ” Nick nói. “Không, cảm ơn. Tôi sẽ bật.”

Tess đẩy tay anh khỏi miệng. “Công tắc ở phía trái dàn phím,” cô thở vào tai anh. “Và sau đó, nếu anh không biết, làm ơn, em nghĩ em có thể đạt tới nếu anh chuyển động một chút thôi.” Cô rung chuyển và giọng cô vỡ ra. “Em đã thật sự rất gần đến trước khi anh ngừng nói chuyện.”

“Anh mất trí rồi,” Nick thầm thì bên tai cô. “Và đó là lỗi của em. Nhưng kệ xác nó.” Anh với tay qua bàn phím, lần mò công tắc, và cô run rẩy khi anh dịch chuyển trong cô. Rồi cây đàn piano bắt đầu cuộc sống bằng cách chơi bản Minute Waltz và Tess cười lớn, rồi Nick rung chuyển bên cô cho đến khi mọi thứ tự do tràn đến trong cô và tất cả những lo âu đều đi vào vũ trụ cùng với những suy nghĩ có lý lẽ khác mà cô có thể có.

“Thật không tin nổi,” sau đó cô bảo anh, khi họ cuộn tròn cùng nhau trên giường. “Lần đó là tuyệt nhất.”

“Anh biết anh nên bảo Christine kiếm cho anh đệm lót gối.” Nick nhăn mặt khi anh duỗi chân dưới lớp chăn. “Anh quá già cho việc này.”

“Ha,” Tess nói, và để mình thuyết phục anh rằng anh không như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.