Bạn Cùng Phòng Của Tui Siêu Thơm Luôn

Chương 3: Chương 3: Tôi không đồng ý cái tang sự này




Sáng sớm, Châu Mộ ăn mặc chỉnh tề, hôm nay cậu phải đến chỗ Hồ Hải tản nhân báo danh, sau đó còn phải dự lễ khai giảng.

Lúc Châu Mộ thức dậy, Du Kỳ đã không còn trong ký túc xá, sáng sớm đã đi gặp giáo viên hướng dẫn rồi, cậu cảm thấy cây Hộ Môn Thảo cần chăm lần này hình như có vốn từ vựng cực kỳ phong phú.

Châu Mộ thật cẩn thận dè đặt mở cửa ra, nhìn thấy phiến lá của chậu Hộ Môn Thảo đó xòe ra, bày ra bộ dáng tinh thần quắc thước.

Tối qua đã nghe nó diss người ta rồi...

Chậu cỏ này siêu cọc, Xuân Mười Chín sau này cũng không dám tới quấy rầy nữa, có học sinh đi ngang qua cũng sẽ bị nó nhìn chằm chằm như hổ đói, hễ mà đi không nhanh, dừng lại chừng hai giây liền phải phòng chừng bị chửi ầm cả lên như điên.

Đây, đây xem như là thiết bị chống trộm hàng đầu rồi đi!

Hộ Môn Thảo nhận ra Châu Mộ, phiến lá khẽ run——

Như là đang bị đánh giá.

Không lẽ ngay cả mình cũng bị trách hả, cỏ này có não không đấy, Châu Mộ nhắc nhở: “... Tôi sống ở đây á.”

Hộ Môn Thảo đúng là có thể phân biệt được địch ta thật, nhưng đối mặt với Châu Mộ hoàn toàn không còn bộ dáng run lẩy bẩy như khi ở dưới tay Du Kỳ, chậc chậc hai tiếng, bộ dáng khá là kiêu căng: “Ừm hứm, đóng cửa cho chặt vào!”

Châu Mộ:_(:з」∠)_

Cậu khóa cửa lại liền đi theo bản đồ trường học đến văn phòng của Hồ Hải tản nhân báo danh, ở dưới toà lầu ký túc xá đạp hụt chân trái, may mà kịp thời phản ứng đỡ lấy lan can.

Vừa nhìn, chỗ này cũng có một cái hố, so với cái hố ngày hôm qua thì nhỏ hơn một chút, nhưng cũng đủ để bốn năm người rơi xuống đấy.

Cái gì đây, dưới đất của Hoa Linh có quặng hả? Bị đào thành rây lọc cả rồi?

Việc xây dựng cơ sở hạ tầng này cũng quá kém quá thể đáng, làm cho Châu Mộ quen sống ở thành phố loài người có hơi không thích ứng được, với lại còn có chút ý kiến.

Châu Mộ buồn bực đi tới cửa văn phòng của Hồ Hải tản nhân, còn chưa bước vào đã ngửi được mùi yêu khí nồng đậm của thủy tộc, còn không chỉ có một cái!

Điều này làm cho cậu cực kỳ không thoải mái, không phải nói Học viện của yêu tộc, nhất là loại trường học tổng hợp đều rất chú trọng việc thu liễm khí tức sao?

Đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy bản tôn của Hồ Hải tản nhân, y một thân yến cư phục, râu dài xõa xuống, là hình tượng văn sĩ trung niên tuấn tú, bên cạnh còn có mấy đệ tử còn khá non nớt quay quanh.

Châu Mộ chỉ tán chuyện với Hồ Hải tản nhân, chưa từng được thấy người thật, vừa thấy thầy hướng dẫn có phong thái như thế, vội vàng chào hỏi: “Đệ tử Châu Mộ, chào thầy Loa ạ.”

Không chỉ là cung kính với thầy hướng dẫn, mà còn có chút sùng bái nhà văn đại thần, dù sao thì cậu cũng hay đọc “Tam quốc diễn nghĩa” lắm luôn.

Văn sĩ trung niên sửng sốt một chút, mặt đầy lúng túng: “Ớ, tôi, tôi không phải là thầy hướng dẫn.”

Châu Mộ: “Hả?”

Một thiếu niên đeo balo bên cạnh đứng ra trước một bước, bộ dáng thầy thanh tú trắng nõn, thậm chí còn mang giày thể thao, như bao học sinh trung học bình thường có thể nhìn thấy ở đô thị lớn.

Thiếu niên: “Châu Mộ đúng không, thầy là giáo viên hướng dẫn Hồ Hải tản nhân của trò, đây là sư huynh trò Yến Hành Khác.”

Châu Mộ: “...”

Đây mới là Thầy Loa??

Cũng không phải Châu Mộ lớn lên cùng loài người liền quên sạch rằng vỏ bọc bên ngoài của yêu tộc cùng tuổi tác chả có quan hệ gì với nhau hết, thật sự là nội dung giáo dục bắt buộc chín năm của loài người hố cậu mà!

Yến sư huynh này... Bộ dạng giống vẻ ngoài của La Quán Trung trong sách giáo khoa y như đúc!

“Thật ngại quá, thầy, sư huynh.” Châu Mộ ngoan ngoãn nhận sai, “Em nhận nhầm rồi.”

“Không sao đâu sư đệ.” Rõ ràng là Châu Mộ nhận sai người, Yến Hành Khác thoạt nhìn so với Châu Mộ còn đứng ngồi không yên hơn, vẻ mặt lúng túng liên tục nói, “Rất nhiều người đều sẽ nhận nhầm, khụ khụ.”

“Vậy Yến Hành Khác, trò dẫn Châu Mộ theo chỉ dẫn chút đi, trò ấy là vượt khu khi qua đó.” Hồ Hải tản nhân lại lần lượt giới thiệu đệ tử môn hạ của mình cho Châu Mộ, này học cùng khoá này, này là khoá trước này.

Châu Mộ có chút hoa cả mắt, không phải không nhớ được người ta, chủ yếu là mấy người bọn họ đều không chịu thu liễm yêu khí, Hồ Hải tản nhân là nặng nhất.

Châu Mộ ngửi thấy, trước mắt dường như đã có thể nhìn thấy một con ốc to béo, phần thịt sống đang ngọ nguậy...

Hồ Hải tản nhân phát lịch học ra, răn dạy vài câu, nhất là một số sư huynh vì than vãn bài luận văn mà bị thây phê bình rất nhiều: “Có từng ấy chữ mà đã than lên than xuống, vi sư năm đó điều kiện gian khổ, không phải cũng ngày viết ba nghìn chữ sao.”

Các sư huynh chỉ dám thấp giọng nói thầm tiểu thuyết cùng luận văn thì giống nhau được chắc, nhưng không dám nói lớn tiếng, bởi vì nguyên hình của sư phụ rất lớn, nhìn cái gì không ưng liền kéo vào trong vỏ ốc của mình giảng dạy 1 kèm 1 một trận.

Hồ Hải tản nhân nhìn thời gian cũng sắp đến rồi, đuổi bọn cậu đi tham gia lễ khai giảng, lại cố ý dặn dò Châu Mộ: “Trò vừa mới nhập học, còn chưa tiếp nhận huấn luyện, đi cùng Yến Hành Khác đi, để trò ấy chỉ điểm cho trò một chút.”

“Cảm ơn thầy ạ!” Cũng không cần chỉ điểm mấy thứ, ví như cậu nhập học liền liên tục bị rơi xuống hố đâu.

Châu Mộ nhìn thầy chằm chằm không chớp mắt, lưu luyến không thôi mà rời khỏi văn phòng.

Nhưng vừa ra khỏi văn phòng, Châu Mộ liền không nhịn được, hỏi Yến Hành Khác: “Yến sư huynh, em muốn hỏi một chút, vì sao bọn họ đều không ẩn giấu khí tức vậy?”

Rõ ràng lúc báo danh chủ nhiệm còn cố ý dặn dò cậu, nói là không ẩn giấu khí tức thì phiền phức cực kỳ, cậu vẫn cho rằng tất cả mọi người ở Hoa Linh đều ẩn náu hết cả vào, là một thế giới thanh tịnh, tuân thủ quy củ.

Yến Hành Khác hỏi ngược lại: “Em không thích ứng được sao? “

Châu Mộ không được tự nhiên nói: “Có một xíu, em có một chút huyết thống con người, ngửi không quen mùi này cho lắm.”

Ồ, huyết thống con người, hẳn là rất yếu đi, nói là không quen, thật ra là sợ hãi nhỉ.

Yến Hành Khác đồng tình nhìn Châu Mộ một cái, như vậy thì sống ở Hoa Linh sẽ rất chật vật đó.

Nhưng Yến Hành Khác vẫn tận tâm giải thích cho Châu Mộ, “Quy củ đúng là như vậy, nhưng các thầy cô đương nhiên sẽ không bị quy định của trường ràng buộc, cũng không phải là ép buộc. Cho nên, trong số học sinh cũng có người tự nhận bản thân tài cao gan lớn, không sợ bị người ta biết lai lịch. Hoặc là, quá rõ ràng nên giấu cũng không giấu được, dứt khoát không giấu nữa luôn.”

“Như Du Kỳ* ở viện cách vách kia, tuy rằng giấu xuống, nhưng tất cả mọi người đều biết hắn là hung thú Du Kì* hoá thành, trời sinh tính cách tàn bạo ngạo mạn, sát tâm cực nặng, sinh ra đã có khổ nạn bị sáu dục vọng quấn thân, nhập học liền bị hiệu trưởng kiên trì yêu cầu tự khoá miệng lại—— Đúng rồi, em vừa mới tới, nhớ cách xa hắn một chút.”

(*游岐 yóuqí: tên của Du Kỳ;

游骐 yóuqí: Du Kì, tên của một thượng thiên thần thú trong truyền thuyết, xuất phát từ tuyển tập “Tử hư phú 子虚赋” của Tư Mã Tương Như 司马相如.

Mình để y với i để mọi người dễ nhìn nhận khi nào là gọi tên Du Kỳ, khi nào là gọi tên thần thú nhó.)

Châu Mộ: “...”

Yến Hành Khác nhìn thần sắc vi diệu của cậu, hỏi: “Em đã nghe qua người này?”

Châu Mộ: “Ngủ, ngủ qua rồi.”

Yến Hành khác: “??”

Châu Mộ gắng gượng giải thích câu chuyện hề này của mình: “Ớ hơ hơ hơ, em ở cùng ký túc xá với cậu ấy.”

Ơi là trời, Yến Hành hít một ngụm khí lạnh: “Nếu không thì em đi nhờ thầy, giúp em đổi phòng, thầy của chúng ta ở trước mặt hiệu trưởng cũng có vài phần mặt mũi đấy.”

“Không cần đâu.” Châu Mộ hồi tưởng lại dáng vẻ của Du Kỳ một chốc, “Em cảm thấy cũng được á, cậu ấy săn sóc em phết ra á.”

“Ồ, được được, em vui là được rồi.” Yến Hành Khác cúi đầu nói lung tung, một tay che mặt, ài, ngại quá à.

Nói xấu bạn cùng phòng của người ta ngay trước mặt chính chủ, còn bị khước từ lại, ánh mắt y cũng đã ngại không dám nhìn Châu Mộ nữa luôn rồi, ngón chân liều mạng bám vào đất.

“Đúng rồi, sư huynh, anh có biết sao trong trường lại có nhiều h...” Châu Mộ còn chưa nói hết, đã nhìn thấy ngón chân Yến Hành bám đất, đào ra một cái hố ngay tại chỗ.

Đồng tử Châu Mộ chấn động——

Ngón chân Yến Hành Tuân linh hoạt lại cứng rắn, cái hố kia phút chốc bị đào thành một phòng ngủ một phòng khách, bóng người cũng sắp mất hút luôn rồi.

Châu Mộ: “Sư huynh???”

Hèn chi cậu nói trường học lấy đâu ra mà nhiều hố như vậy, còn là phía trên hẹp phía dưới rộng, chứng hay ngại ngùng của sư huynh y cũng nghiêm trọng quá rồi đi!

Thanh âm của Yến Hành Khác ở dưới đáy hố xa xa truyền tới: “Sư đệ chúng ta mau đi lễ đường, lễ khai giảng sắp bắt đầu rồi.”

Hắn đào ở phía dưới, Châu Mộ ở phía trên đuổi theo muốn chết đi sống lại: “Sư huynh——”

Ở lễ khai giảng.

Châu Mộ nghe hiệu trưởng thâm tình nhớ lại lịch sử sáng lập của trường, thì ra nghe nói hiệu trưởng sáng lập trường là đệ tử của Nhị Lang Thần Dương Tiễn, cho nên trên quảng trường lớn của bọn họ mới dựng tượng Nhị Lang Thần.

Còn có cả cổng lớn, nơi người ta đặt sư tử đá, cái Hoa Linh đặt lại chính là hai con Hao Thiên Khuyển đá.

Học viện Hoa Linh không chỉ là trường trung học, còn bao gồm cả phụ trung, phụ tiểu*, lại vì thu nhận sinh vật âm gian cho nên còn có trường học ban đêm.

(*Phụ trung: trường trung học phụ thuộc của một trường nào đó, cũng là một dạng trường chuyên. Ví dụ như Thanh Hoa phụ trung là trường trung học phụ thuộc của Đại học Thanh Hoa, phụ tiểu cũng tương tự vậy.)

Cũng không biết hiệu trưởng đang cầm bản thảo dài ai viết mà gắng đọc đến nửa tiếng đồng hồ, giọng điệu xấu hổ đến cực điểm, hại Yến sư huynh lại xây phòng tại chỗ.

Sau một buổi lễ, chân đã đứng đến cứng đờ rồi.

Châu Mộ nghĩ, cái chuyện phát biểu dông dài này, thật đúng là khắp tam giới đặt đâu cũng chuẩn á.

Cuối cùng, hai giờ sau, hiệu trưởng lưu luyến không thôi mà buông bản thảo xuống: “Điều cuối cùng, thầy còn muốn cho chư vị học tử một lời khuyên chân thành. Hoa Linh là nơi học tập, xin đừng để dục niệm của các trò làm hỏng việc học, làm cho mảnh đất sạch sẽ này lại rơi vãi máu tươi! Người mạnh ở Hoa Linh chúng ta lớp lớp xuất hiện, các giáo sư có thể có còn chỗ chăm lo không chu toàn, nhưng mà, sư tổ sáng lập trường đã tự để lại một tay* ở nhân gian rồi.”

(*留了一手: giấu đi một tay, chỉ những cao thủ thâm tàng bất lộ, giấu nghề, không bộc lộ hết tài năng.

Đoạn '但是,创校祖师自在人间留了一手' này còn có thể hiểu theo một cách khác, nhưng tui thấy hiểu theo nghĩa là 'sư tổ đã đi nhưng vẫn sẽ biết tình hình của trường' sẽ khớp với đoạn trên hơn, nên để như này nhó.)

Thầy dứt lời, ánh mắt uy nghiêm nhìn các học sinh một vòng.

Không ít học sinh đều nhìn theo một hướng—— Du Kỳ.

Không chút nghi ngờ nào, hiệu trưởng vừa rồi đang mỉa mai hung thú trời sinh này.

Trong biển học sinh mênh mông này người người chen chúc, Châu Mộ cười cười với hiệu trưởng, cũng theo dòng người đi nhìn sang Du Kỳ, nhưng lại chạm mắt với Xuân Mười Chín ở đầu bên kia. Vừa sững người, Xuân Mười Chín liền làm ra bộ dáng muốn đi qua.

Châu Mộ vội vàng nhảy xuống cái hố Yến Hành Khác bên cạnh đào ra.

Mơ hồ còn nghe được Xuân Mười Chín ở bên ngoài điên cuồng cười.

...... Biến thái quá à!

Châu Mộ nghe hiệu trưởng đã tuyên bố hết lễ, liền vội vàng cùng Yến Hành Khác kết bạn rời đi.

Trên đường đi qua một cánh đồng.

Hoa Linh diện tích rộng lớn, có một mảnh đất lớn là liền dùng cho học sinh vào học, làm thí nghiệm, ví như nơi này, trồng đầy các loại linh chi tiên thảo, chính là bài tập của các học sinh chuyên ngành.

Vù——

Vù——

Tiếng xé gió vờn quanh trên đỉnh đầu.

Yến Hành Khác nhìn thoáng qua lập tức nói: “Hầy dà, Hổ Ưng* từ đâu lẻn vào, bài tập của ai đó sắp gặp họa rồi.”

Châu Mộ nhìn chăm chú, là một con vật cái đầu còn lớn hơn cả trâu, nhưng lại mọc ra một đôi cánh rộng lớn, “Hổ Ưng? Em chưa nhìn thấy bao giờ luôn á.”

(*Hổ Ưng: thượng cổ thần thú, mình hổ cánh chim ưng, “Thân to như trâu, cánh dài bốn mét hơn, chuyên ăn hổ báo“.)

“Em là loài người, hiển nhiên chưa từng nhìn thấy, yêu thú hoang dã đó.” Yến Hành Khác chả thèm để ý Châu Mộ nói mình chỉ có một tí ti huyết mạch của con người, trực tiếp xem cậu là loài người luôn.

Không phải là Quả Hạt Cam* có 5% thịt quả liền có thể gọi là quả hạt cam sao, chín bỏ làm mười thì Châu Mộ chính là một con người...

(*Minute Maid là dòng nước cam đóng chai của hãng Cocacola, cam kết có 5% thịt quả trong sản phẩm, tên tiếng Trung là 果粒橙, dịch thô là quả hạt cam. Mình không đổi lại tên tiếng Anh để mọi người dễ hiểu ý của sư huynh.)

Chỉ thấy Hổ Ưng kia vờn quanh một lát, quan sát tình huống xong, liền cắm đầu lao về phía tiên thảo.

Châu Mộ cùng Yến Hành Khác đứng bên cánh đồng thí nghiệm, Hổ Ưng lao thẳng xuống, tình hình này lại giống như đang cắm đầu lao đến bọn cậu.

Một cỗ huyết khí từ rất xa phả thẳng vào mặt, Hổ Ưng há miệng phát ra tiếng gầm gừ: “Grào——”

Yến Hành Điềm có chút hoảng hốt: “Cái thứ đồ chơi này hung dữ lắm, sư đệ né ra chút.”

Y lùi lại vài bước, phát hiện Châu Mộ thế mà vẫn đứng tại chỗ không có phản ứng, đăm đăm nhìn thẳng vào Hổ Ưng, dáng vẻ như bị dọa đến khờ luôn rồi.

Đúng lúc đó, sau lưng có một thân ảnh nhanh chóng lóe qua, nhảy lên cao mấy trượng, trong tay là một thanh trường đao sáng như tuyết vượt không bổ xuống, xuyên thấu thân thể của Hổ Ưng!

Không, thứ đầu tiên xuyên qua nó không phải là lưỡi dao, mà là luồng gió vô hình trước lưỡi dao, sắc bén phá tan da thịt. Ngay sau đó, thân thể khổng lồ mới bị trường đao xuyên qua, không hề bị trì trệ mà nện lên mặt đất, phát ra tiếng rầm rầm vang dội.

Động tác như nước chảy mây trôi, nhẹ nhàng mà chính xác, có thể nói là tao nhã, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh kinh người.

Trường đao rút ra, Hổ Ưng kêu khóc một tiếng, máu tươi tuôn ra!

Cái đầu chậm rãi rũ xuống...

Ngã xuống bên chân người cầm đao.

Cách cái răng nanh nửa tấc, Du Kỳ cầm đao đứng đó.

Bóng người đột nhiên xuất hiện này thì ra là Du Kỳ, mà cũng chỉ có thể là hắn, ngoại trừ Du Kì sinh ra để ngự phong, không ai có thể vung ra một đao kia.

Du Kỳ nghiêng đầu nhìn bọn họ một cái, trong mắt còn phản chiếu huyết quang, khuôn mặt bị rọ mõm cấm chế có khí tức nguy hiểm khiến người ta không cách nào nhìn thẳng.

Đừng nói là sau lưng, Yến Hành Khác chỉ cảm thấy máu mình cũng lạnh luôn rồi, này so với Hổ Ưng còn nguy hiểm hơn nhiều!

Lại nhìn Châu Mộ, vẫn là bộ dáng còn chưa hoàn hồn.

Du Kỳ liếc mắt một cái, trong lòng xẹt qua một tia thất vọng nhàn nhạt, nhưng hắn sớm đã quen, khẽ vung trường đao, một chuỗi giọt máu thấm vào trong bùn đất, sau đó nâng tay lên muốn xử lý con Hổ Ưng dám phá hoại bài tập của hắn.

Bạn cùng phòng nhỏ bé yếu đuối của hắn giơ tay nói, “Chờ đã, cậu định xử nó thế nào?”

Hỏi như vậy là ý gì, không lẽ còn muốn đưa đi cấp cứu, con Hổ Ưng này đã chết xừ rồi còn đâu.

Du Kỳ nhướng mày: “Hỏa táng.”

Hắn nhìn thấy bạn cùng phòng mày nhíu hết cả lại, giống như đang xoắn xuýt một chút, cuối cùng hạ quyết tâm, trịnh trọng nói: “Tôi không đồng ý cái tang sự này!”

Du Kỳ: “?”

Yến Hành Khác: “??”

Yến Hành Khác thiệt không muốn ở lại chỗ này nữa, hận không thể lập tức chạy trốn, nhưng lại không nỡ bỏ lại sư đệ, em nói coi em trả treo Du Kỳ làm cái gì, “À ờm, sư đệ à...”

“Hai người không cảm thấy như vậy rất lãng phí sao?” Châu Mộ tiến lên ngồi xổm xuống, lật thi thể kiểm tra một chút, “Đường đao này chuẩn xác, vết cắt thì trơn bóng, chúng ta hoàn toàn có thể đem lông thú bán đi, xương cốt đem ngâm rượu, nội tạng thì hong gió để làm thuốc—— Hoa Linh có thể hoàn toàn không thiếu nguyên liệu, nhưng phía bên kia của bọn em có cực nhiều người sẵn lòng mua luôn!”

Du Kỳ: “...”

Khuôn mặt bị rọ mõm làm cho cực kỳ hung tàn của hắn thế mà lại có một tia mờ mịt.

Yến Hành Khác trợn mắt ngoác mồm, bắt được lỗ hổng logic trong lời nói của Châu Mộ: “Sư đệ, em vừa mới biết Hổ Ưng năm phút liền nghĩ đến chế thuốc rồi, em có biết nó có công hiệu gì không? Ai sẽ mua đồ em làm?”

“Em bán lại cho loài người nha, không có độc là được.” Châu Mộ nói, “Mấy loại thuốc lạ không biết công hiệu thì nhấn đầu nói là tráng dương thôi.”

Yến Hành Khác: “.........”

Châu Mộ không để ý đến ánh mắt hoảng sợ đến quỷ dị, thậm chí còn mang theo vẻ bội phục của Yến Hành Khác, cậu gảy bàn tính đến là cực vang: “Sau đó, sau đó chúng ta có thể lấy thịt hầm ăn, thịt của nó thoạt nhìn chắc lắm á.”

Đây là cái phát ngôn to gan, khác hẳn với hình tượng bản thân gì đây, Yến Hành Khác thậm chí nhịn không được sờ sờ eo của mình.

Du Kỳ tắt đài rồi.

Không hổ là...

Châu Mộ có khí chất của loài người.

Nếu đem ra so sánh với yêu tộc, thì loài người dường như là tầng chót của chuỗi thức ăn, nhìn thấy yêu quái, dã thú liền sợ tới mức té cứt té đái, nhưng mâu thuẫn chính là, loài người cũng to gan lớn mật nhất.

Bọn họ dám yêu đương với yêu tộc, dám cùng với quỷ yêu đương...

Thậm chí giống như này, một giây trước còn bị dọa đến ngu người, giây sau đã dã tâm bừng bừng muốn xử hết sạch sành sanh luôn.

Hơi thú vị đấy.

Sau đấy, Yến Hành Khác liền nhìn thấy Du Kỳ thế mà cười cười, đem Hổ Ưng ném cho Châu Mộ: “Cầm đi.”

Trên đường trở về ký túc xá Yến Hành Khác luôn bày ra ánh mắt phức tạp, như vậy cũng được hả, Du Kỳ, cứ như vậy đem Hổ Ưng cho Châu Mộ rồi.

Mặc dù nói Du Kỳ trước kia cũng chưa từng có bạn cùng phòng nào khác, không có cách nào đem ra tham khảo, nhưng đây chắc chắn không phải là phương thức Du Kỳ ở chung với bạn cùng nằm phòng trong phạm vi tưởng tượng của Yến Hành Khác! Nằm ngoài đề cương rồi!

Châu Mộ nói: “Bái bai, em đi phanh thây đây.”

Yến Hành Khác: “...”

Châu Mộ dưới ánh nhìn chăm chú nơi xa xa của Yến Hành Khác, thản nhiên kéo Hổ Ưng trở về toà số 5.

Thứ đồ chơi này quá lớn, cậu tí nữa đã bị kẹt ở hành lang, hai tay nâng Hổ Ưng chen đến trước cửa, muốn mở cửa, nhưng ít nhiều cũng có chút phí sức, trong mũi toàn là mùi máu tanh nồng đậm.

Hộ Môn Thảo treo ở đó im lặng ba giây, nho nhã lễ độ nói: “May I help you, sir.” (Tôi có thể giúp được gì cho ngài.)

Rong có lời muốn nói:

Mình để nhiều chú thích như vậy là sợ những bạn không biết xem không hiểu, còn những bạn đã biết rồi thì cứ bỏ qua nha~. Mong các bạn không thấy khó chịu UwU.

Định đào truyện khi viết xong luận văn, những vã quá nên đào luôn. Mình đang bận thi cuối kỳ nên cập nhật chương hơi chậm, khi nào thì xong thì sẽ cố gắng ít nhất một tuần ba chương nho. Iu mụi người, moah moah tá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.