Du Kỳ cõng Châu Mộ xuống lầu, đi đến đâu, các bạn học liền né nơi đó ra mấy chục mét.
Lúc ở dưới lầu, bọn họ còn gặp đàn anh Tiểu Hao đang phơi nắng, Tiểu Hao vừa nhìn thấy Châu Mộ liền gấp đến độ chân sau đạp loạn hai cái, nhảy dựng lên, không dám tiến lên, cũng không dám chạy đi, chôn chân tại chỗ nhìn bọn họ đi đến bên cạnh mình.
Hiện tại cả trường đều biết thân phận của Châu Mộ, hành vi khác thường ngày xưa của đàn anh Tiểu Hao cũng đã có thể giải thích hợp lý, đàn anh khứu giác nhạy bén cũng thuộc loại đã biết quá nhiều...
"Hahaha, đàn anh." Châu Mộ thấy Tiểu Hao còn chào hỏi một tiếng, nói, "Ngồi xổm xuống."
Du Kỳ nghe thấy, còn tưởng rằng Châu Mộ muốn sờ đầu đàn anh, vẫn giữ tư thế cõng cậu mà ngồi xổm xuống.
Tiểu Hao đàn anh cũng cho rằng cậu đang nói với mình, chân sau cong lại, chân trước nâng lên, ưỡn ngực ngẩng đầu vững vàng ngồi xổm xuống.
Động tác của Du Kỳ và Tiểu Hao gần như là hoàn thành cùng một lúc, ánh mắt chạm nhau——
Tiểu Hao: "..."
Du Kỳ: "......"
......Nói sao đây, mặc dù có hơi lúng túng, nhưng đây không phải là lần đầu xảy ra.
Mắt chó của đàn anh nghiêng qua, nhìn Du Kỳ mấy cái, tập mãi thành quen, lè lưỡi ra: "Hè."
Châu Mộ cầm một cành cây lên, dùng sức ném đi, bay ra rất xa, đàn anh lập tức như một mũi tên rời cung mà đuổi theo, chiêu này lần nào cũng có thể lừa được đàn anh.
Sau khi ném xong, phủi phủi tay, Châu Mộ nghe Du Kỳ nói: "Có phải em cố ý không?"
"Không phải nha, tuy rằng các anh thoạt nhìn rất... dễ thương." Châu Mộ nói xong, đầu với về phía trước, hôn lên tai Du Kỳ.
Tốc độ của hậu duệ Hao Thiên Khuyển đương nhiên không cần bàn cãi, đàn anh trong nháy mắt trước khi cành cây rơi xuống đất đã cắn được nó, chạy trở về, vừa nhìn thấy miệng Châu Mộ tới gần lỗ tai Du Kỳ liền sợ tới mức chân chó điên cuồng phanh lại tại chỗ, ma sát với mặt đất một hồi, bụi bặm bay tứ tung, quay đầu chạy như điên, so với lúc nhặt cành cây còn nhanh hơn gấp mấy lần.
Châu Mộ lập tức đắc ý cười to, "Đàn anh nhát gan thật đó."
Với mấy khứa sợ mình đến chết khiếp, cậu chỉ cảm thấy vừa đắc ý lại buồn cười.
Khóe miệng Du Kỳ cũng không khỏi nhếch lên, hắn đi về phía căng tin, "Cho nên lúc trước em đi học, người biết được thân phận của em như là Công Tử Thông có nhiều không? Có trốn tránh em giống vậy không?"
"Yêu tộc thì đều biết, nhưng loài người thì không biết, hơn nữa em học trường của con người, bình thường em đều chơi cùng con người. Hơn nữa, lá gan của loài người rất lớn, cha em chính là lai với loài người đó, em có nhiều họ hàng là con người lắm, lúc em lên mẫu giáo, cô em đã liền thuê em làm vệ sĩ rồi." Tuy rằng Châu Mộ là hung thú giống Du Kỳ, nhưng lại không có trải nghiệm như Du Kỳ, thậm chí đám yêu tộc cũng không dám tránh mặt cậu quá lộ liễu.
Cậu khoa tay múa chân múa chân kể lại, rằng lúc mình còn nhỏ xíu như thế thì đã bị những họ hàng là con người coi như vũ khí có tính sát thương, lấy cậu ra để dọa dẫm yêu tộc rồi.
Du Kỳ tưởng tượng ra một bé Thao Thiết chỉ to có một mẫu lúc đó, thật sự rất khó có suy nghĩ nào khác ngoài hai chữ đáng yêu.
Lúc mới gặp nhau Du Kỳ đã nghĩ rằng, đây quả nhiên là một yêu tộc lớn lên ở thành phố loài người. Giờ đây tình huống đã nghiêng trời lệch đất, hắn vẫn muốn cảm khái một câu. Chính là một Châu Mộ hung tàn mà không cô độc như thế, nên mới hấp dẫn Du Kỳ.
Trong khi nói chuyện thì đã đến căng tin, lúc còn ở cửa, Châu Mộ cũng đã nhảy xuống lưng Du Kỳ, chạy hai bước nhỏ, vọt vào cửa lớn.
Một đám học sinh trong nháy mắt Châu Mộ đồng loạt lui về phía sau một bước lớn, hoàn toàn là dáng vẻ bất ngờ không kịp đề phòng nên đã hú vía một phen.
Đặc biệt là lúc Châu Mộ giật giật mũi: "Hừm, hôm nay ăn gì đây nhỉ?"
Mọi người đều không thể xác định ánh mắt Châu Mộ là đang nhìn vào quầy chọn món hay là mình...
May mắn là vào lúc này, Du Kỳ cũng vén rèm ung dung đi vào, thuận tay tóm Châu Mộ vào trong ngực mình, đi về phía quầy đồ ăn.
Thoáng cái, các học sinh đang cứng đờ như pho tượng đều sống lại, khôi phục lại hành động đang làm, tuy rằng đã chậm hơn trước nhiều, đang cẩn thận chú ý động tác của Châu Mộ.
Phù, nguy hiểm quá, may mà bạn học Du Kỳ đến rồi.
Du Kỳ lắc mình biến hóa, trở thành bạn học được hoan nghênh ở trường, chứng kiến đãi ngộ của mình đã thay đổi cực lớn ở tất cả mọi nơi, hắn cũng không biết nên có cảm nghĩ như nào.
Châu Mộ gọi một đống thức ăn, cùng Du Kỳ ngồi xuống, liếc nhìn những bạn học biến hóa đa đoan kia, nói: "Sau này em dẫn anh về quê em, ở thành phố của con người, mới không ai để ý anh là thứ yêu ma quỷ quái gì."
Du Kỳ lại nghĩ đến lời nói của Công Tử Thông, Châu Mộ đối xử với hắn thật sự là rất khác biệt nhỉ...
Nếu như bây giờ Châu Mộ bảo hắn hôn một cái, vậy thì sẽ càng tốt hơn.
Du Kỳ nhìn chằm chằm vào môi Châu Mộ.
Dường như Châu Mộ hoàn toàn không hay biết gì cả, còn đang cảm khái: "Hầy, em thật sự thích quê của em lắm luôn, lúc em rời khỏi đó, các ban ngành liên quan của yêu tộc còn trao cho em giải thưởng cống hiến cho thành phố nữa đó."
Một câu nói kéo Du Kỳ ra khỏi tâm tư kiều diễm, cúi đầu: "Giải thưởng cống hiến cho thành phố?"
Châu Mộ giải thích: "Chính là giải thưởng cho cư dân có đóng góp tích cực cho môi trường hoặc cuộc sống đô thị đó, còn có một cái huy chương màu vàng rực nữa, nhưng em để ở nhà rồi."
Du Kỳ im lặng, "Anh biết, ý anh là, tại sao lại phát cho em?"
"Không phải em vừa nói rồi sao?" Châu Mộ cắn nĩa, vô tội nhìn hắn, "Bởi vì em rời khỏi nơi đó."
Du Kỳ: "......"
Nếu nói như thế, em chẳng những trở về, mà còn mang một con hung thú khác về theo, có phải là có hơi phụ lòng giải thưởng này rồi không?
Ba ngày sau, ngày diễn ra trận chung kết cuộc thi đấu võ tự do theo đội, cũng là ngày cuối cùng của đại hội thể thao sinh viên yêu tộc.
Châu Mộ nằm sấp trong lòng Du Kỳ tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nhìn thấy Xuân Mười Chín, "Sao anh còn ở ký túc xá của bọn tôi."
Cái gì mà ký túc xá của "bọn cậu" cơ? Của hai người là ở đối diện nhé!!
Xuân Mười Chín đầu tiên là cực hạn bi phẫn, sau đó chuyển thành vui mừng, "Ý ngài là, tôi có thể chuyển đi sao?"
Không cần nữa, không cần nữa, chỉ cần Châu Mộ chịu buông tha cho gã, phòng này nhường cho hai người họ ở cũng được luôn.
Châu Mộ tỉnh táo một chút, ngồi dậy tiếp tục ngẩn người, nửa ngày sau mới nói: "Chờ chút, sau khi anh dọn đi thì ai phụ trách việc nhà, quên đi, anh ở lại."
Châu Mộ thay áo choàng đồng phục, Du Kỳ cũng theo sau rời giường, ôm lấy Châu Mộ đang gần trong gang tấc, hôn lên bên eo cậu.
Châu Mộ liền trèo trên người hắn, "Đúng rồi, hôm nay còn có trận chung kết nha."
Nghe nói theo tập tục của mấy lần trước, mấy ngày nay mọi người đều sẽ cá cược, đặt cược vào một người đoạt giải vô địch.
Mấy ngày nay Châu Mộ cũng không lên mạng xem, hoặc là nói từ khi cậu vào trường đến nay căn bản là không xem diễn đàn trường học, nơi này dùng mạng nội bộ, bình thường cậu lên mạng thì cũng chỉ dùng mạng của loài người thôi, "Cũng không biết tỷ lệ thắng của chúng ta là bao nhiêu."
"Cái đó thì căn bản không có người đặt cược, bởi vì cực kỳ không cần thiết." Xuân Mười Chín cười gượng, nói, "Ngài không biết nhỉ, bây giờ hạng mục cá cược hot nhất đều là giữa tôi và Du Kỳ, cậu thích ăn ai hơn."
Châu Mộ nghi hoặc nói: "Sao lại so sánh anh với Du Kỳ chứ."
......Tôi thật sự cảm ơn cậu ha. Xuân Mười Chín miễn cưỡng tươi cười, "Đúng đấy, sao lại thế nhỉ, tôi tuổi gì chứ."
Gã lấy điện thoại ra, tra một chút, "Dù sao cũng không có trận cá cược nào liên quan nữa, trận liên quan nhất thì là đang cược xem á quân là ai, còn có vài cái như là dùng tư thế gì để ăn mừng nhận giải này nọ lọ chai, không đáng kể."
Trận tranh á quân này còn kịch liệt hơn cả tranh quán quân, cũng hồi hộp hơn nhiều.
Cũng nhìn ra được, người của Hoa Linh điều tiết bản thân khá tốt, cái này mà cũng muốn đánh cược một phen, không hổ là học viện theo phong cách hung tàn trong truyền thuyết.
Châu Mộ nghĩ đến hôm nay còn phải quyết định xem á quân là ai, tâm tình cũng tốt hơn, "Ừm, còn hơn một tiếng nữa mới bắt đầu ăn cơm... Ấy, bắt đầu cuộc thi, thế anh mau đến căng tin mua cho tôi vài lồng tiểu long bao* đi, tôi muốn ăn trước bữa ăn!"
Xuân Mười Chín: "...Vâng ạ vâng ạ."
Sân đấu.
Hầu như toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường tề tụ lại đây, hiệu trưởng học viện Hoa Linh cũng có mặt, bên cạnh là tình nguyện viên, bạn học Thiên Kỳ, hôm nay nhóc phụ trách bưng khay lưu ly, trên khay là thầy Tay.
Nhà vô địch của vài hạng mục quan trọng ngày hôm nay sẽ được hiệu trưởng và thầy Tay trao thưởng.
Đầu tiên là đấu võ tự do cá nhân, ba tuyển thủ đã có mặt ở hiện trường, bắt đầu khởi động, từ lúc này mọi người đã hô hào không ngừng rồi. Đôi khi một hành động nhỏ của người tham gia cũng có thể làm cho khán giả reo hò, cảm thấy rằng đấy là dấu hiệu của chiến thắng.
Hiệu trưởng mỉm cười, nói với Thôi Giác: "Lão Thôi à, ông coi trọng ai hơn?"
Hiệu trưởng nói chuyện rất là văn nhã, không nói đặt cược, chỉ nói là coi trọng.
Thôi Giác thành thật nói: "Tôi cược lớn vào một người ở Kinh Sơn, cược với người ta một cây tử chi*."
(*紫芝: một loài nấm linh chi màu đen đến đen tía hoặc nâu sẫm được tìm thấy ở Trung Quốc, Nhật Bản và Đài Loan, mọc trên gỗ mục nát của cây lá rộng và gốc thông. Tử ở đây là màu tím.)
Hiệu trưởng cười: "Kinh Sơn năm nay quả thật không tệ, rất có tính cạnh tranh, nhưng nếu so với trường chúng ta thì vẫn không được đâu."
Thôi Giác có chút buồn bực, "Sếp à, trường chúng ta năm nay có vào chung kết đâu."
"Thi cá nhân không vào, thi đội không phải là vào rồi sao, hàm lượng vàng của giải này cao hơn giải cá nhân nhiều, chúng ta đã sớm nắm chắc giải quán quân, hơn nữa ngay cả á quân và quý quân cũng coi như là lính của chúng ta." Hiệu trưởng nhẹ nhàng nói.
......Ngài biết cách an ủi bản thân thật đó, còn gì mà 'lính' nữa!
Vừa nhớ lại, Thôi Giác liền muốn chửi đổng cả lên, lúc trước, người bàn chuyện nhập học với Châu Mộ chính là hiệu trưởng, nhưng sau khi cậu vào trường, người phụ trách giám sát lại là Thôi Giác, xảy ra chuyện thì người đi thu dọn vẫn là Thôi Giác, hiệu trưởng chỉ biết động mồm thôi.
Thôi Giác xoa mặt, bỏ đi, mọi người đều chỉ là tìm niềm vui trong bể khổ mà thôi.
Lúc thầy đang nghĩ, những tuyển thủ thi cá nhân kia cũng tiến vào sân đấu, bên kia, đội ngũ thi đấu đội cũng lục tục xuất hiện, bắt đầu "khởi động", khác với khởi động đến mồ hôi đầm đìa của bên thi cá nhân, cái gọi là khởi động của bên này, không có động tác gì lớn cả.
Hai đội bên ngoài Hoa Linh thì ngồi tại chỗ, thỉnh thoảng xắn tay áo lên, hoặc là cởi áo khoác ra.
Mỗi lần lộ ra da thịt mềm mại là diễn dẫn tới những tràng hoan hô chẳng kém lúc tuyển thủ thi cá nhân khởi động là bao: Nhìn xem, với chất lượng thịt này, không lấy được á quân thì có hợp lý không?!
Mà đội của Châu Mộ bên này, Xuân Mười Chín với tư cách là nhân viên hậu cần cũng có mặt, xách theo một túi tiểu long bao, thỉnh thoảng lại cho Châu Mộ ăn một miếng, khai vị cũng coi như là khởi động rồi.
Chỉ cần Xuân Mười Chín hoặc Du Kỳ đến gần Châu Mộ, khán giả liền sẽ reo hò.
Cái màn này thì sau khi được Xuân Mười Chín giải thích, Châu Mộ đã biết tỏng rồi, là bởi vì bọn họ đặt cược xem mình thích ăn Du Kỳ hay là Xuân Mười Chín hơn. Châu Mộ cũng khá là thích mấy trò thất đức, nghe được tiếng hoan hô, cậu thậm chí còn giả bộ há mồm sau lưng Xuân Mười Chín, muốn ăn mất đầu gã.
Xuân Mười Chín đang quay lưng lại với Châu Mộ nghe thấy tiếng thét chói tai của khán giả: "......"
Tạo nghiệp mà!!
Du Kỳ vẫn mặc bộ đồ Châu Mộ tặng, có điều bởi vì tiết trời dần trở lạnh, hắn cũng mặc áo vest trong bộ lên luôn, chẳng qua bởi vì không biết thắt cà vạt nên cổ áo khá là lỏng lẻo, hắn lạnh nhạt đứng bên cạnh, nhìn Xuân Mười Chín bị dọa.
Trong mắt người khác, tỷ lệ thắng của hắn thật sự không bằng Xuân Mười Chín.
Tiếng còi kết thúc vang lên, quán quân của trận đấu cá nhân đã được quyết định, tiếng vỗ tay cùng tiếng reo hò vang lên như sóng biển, trên màn hình lớn, trên mặt quán quân còn có vệt máu, gào lên một tiếng ăn mừng thắng lợi, rồi nhanh chóng chạy ra khỏi sân.
Rất nhanh, bóng dáng chạy như điên của cậu ta đã xuất hiện lại trong tầm mắt mọi người... Lúc tới cách Châu Mộ khoảng chừng năm mươi mét thì rẽ đi, đánh đường cong vọt tới trước bục chủ tịch, nắm chặt tay, vẫy cờ.
Châu Mộ cũng vỗ tay hai cái, sau đó sờ bụng, nói: "Ha ha, đến chúng ta rồi."
Người dẫn chương trình nuốt một ngụm nước bọt, lần này đã có chuẩn bị trước, lời bình luận của anh cũng hợp với tình hình hơn nhiều, chỉ là nghe có hơi kỳ quái: "Tiếp sau đây, chúng ta xin mời ba đội của trận đấu võ tự do theo đội tiến vào sân đấu, đây là trận đấu mà mọi người đều đang rất mong chờ, cũng rất quen thuộc với đặc điểm của từng đội."
"A, người đang đi đầu mà chúng ta nhìn thấy kia chính là bạn học Chứ Ký, cậu ấy đến từ Bắc Hải, mình ngựa nhưng có cánh, có thể nói là có cả hai loại phong vị. Hơn nữa, truyền thuyết về Chứ Ký có nói rằng 'thấy là sống lâu', vì vậy bạn học Chứ Ký còn có tác dụng chăm sóc sức khỏe!"
Nói đến câu này, những người ủng hộ Chứ Ký đều điên cuồng hò hét, "Á quân! Á quân! Á quân!"
"..." Chứ Ký cũng không biết mình có nên cười hay không, đến tham gia đại hội thể thao, nhưng lại lưu lạc thành thực phẩm bảo vệ sức khỏe, cậu ta vẫy tay một cách cứng còng.
Tổng trọng tài Tạ Như Lâm âm thầm lắc đầu: Thật vặn vẹo!
Người dẫn chương trình tiếp tục bình luận: "Sau đó, chúng ta còn nhìn thấy tuyển thủ Thần Bồng kia, vị này có ưu thế về nguồn gốc, hương vị độc đáo giòn tan, ở vòng tuyển chọn đã được bạn học Châu Mộ cực kỳ ưu ái, trong một đám lớn toàn là cá thịt, hương vị tươi mát của cậu ấy đã đi ngược lại tất cả, nhưng lại có hiệu quả kỳ diệu, cũng là ứng cử viên nặng ký cho ngôi vị á quân."
Tràng pháo tay của những người ủng hộ anh ta cũng được vang lên.
Thần Bồng bình chân như vại, dù sao anh ta cũng đã nương nhờ chỗ Châu Mộ rồi.
"Phải biết rằng, thắng bại chỉ trong nháy mắt, thực lực của mọi người xêm nhau, chi tiết quyết định thành bại, cho dù là một trận mưa to, cũng có thể thay đổi khẩu vị, màn tiếp theo đây sẽ khiến cho chúng ta mỏi mắt mong chờ!"
Tiếng còi của Công Tử Thông vang lên, trận chung kết cũng chính thức bắt đầu.
Bắt đầu rất nhanh, mà kết thúc thì còn nhanh hơn.
Sau khi Châu Mộ được khởi động bằng tiểu long bao thì cũng có khẩu vị hơn, tiến hành thưởng thức các vận động viên đã nếm thử ở vòng sơ tuyển lần nữa, lần này cũng nếm ra được chi tiết nhiều mùi vị hơn.
Đặc biệt là khi đứng đối diện Thần Bồng, Châu Mộ còn vẫy tay: "Ấy, cái này nhất định phải ăn cùng một chút Quy Quy."
Quy Hữu Kỳ: "......Tôi chỉ mới mọc ra có mười xentimét thôi!!"
Châu Mộ: "Chỉ một miếng thôi mà~"
Không ít người xì xào bàn tán, nếu Quy Hữu Kỳ này mà ở đội khác, chắc đội đấy cũng có một điểm cộng đó.
Rất nhanh, Châu Mộ, người đã nếm hết một vòng, nâng cánh tay của Thần Bồng lên, tuyên bố á quân.
Xem ra gần đây Châu Mộ đi ăn tiệc nhiều rồi, giờ thích vị thanh mát hơn, hoặc là cậu đang chiếu cố nhân viên của mình, điều đó thì cũng không ai biết được.
Hiệu trưởng dẫn đầu mọi người, vừa cười vừa vỗ tay.
Khán giả cược thắng cũng nhảy cẫng lên: "Thắng rồi! Yeah!"
Ai không biết còn tưởng rằng Thần Bồng mới là người đoạt giải quán quân đó.
Châu Mộ vẫn ở dạng nguyên hình, bước ra khỏi sân đấu đầu tiên, cái đuôi vui vẻ lắc lư qua lại, đi về phía bục chủ tịch, bọn họ phải đi nhận giải cùng với top 3 của hạng mục cá nhân.
Thiên Kỳ nâng thầy Tay đứng bên cạnh bục trao giải.
Hiệu trưởng phụ trách trao thưởng cho giải đấu đơn, thầy Tay phụ trách trao thưởng cho giải đấu đội, lúc này, trong tay nó có cầm vài tấm huy chương, bên cạnh còn đặt hoa tươi, đây là hoa được trồng ở vườn hoa của trường, nơi đây tập hợp tất cả hoa của bốn mùa.
Trong tiếng vỗ tay, Châu Mộ cùng bốn người kia đứng trên bục trao giải quán quân, khi Du Kỳ bước lên bục liền hóa thành hình người, tay đặt lên sừng của Châu Mộ, cậu liền thân mật dùng đầu cọ cọ.
Khán giả nhìn thấy cảnh này, đương nhiên cũng vang lên tiếng vỗ tay ủng hộ Du Kỳ.
Du Kỳ mặt không đổi sắc.
Châu Mộ nhìn thấy cảnh này, con ngươi màu hổ phách cũng đảo qua lại, há miệng, ngậm một đóa sơn trà* từ trong bó hoa ra, tầng tầng cánh hoa đỏ tươi còn đọng lại vài giọt sương, bị hung thú ngậm vào trong miệng, mỏng manh đến mức như là liền có thể bung ra từng mảnh.
Khán giả nhìn đến có hơi khó hiểu, sao thế, ăn thêm miếng đồ chay hả?
Lại thấy đệm móng màu hồng nhạt của Châu Mộ vỗ Du Kỳ một cái, xoay đầu, cắm hoa sơn trà vào trong túi trước ngực Du Kỳ, đóa hoa đỏ rực nở rộ trên lớp vải đen ở ngực hung thú.
Du Kỳ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó chóp tai ửng đỏ, im lặng không nói gì.
Hắn nghe được trên hàng ghế khán giả có chút yên lặng, dường như mọi người vẫn chưa phản ứng lại được, rằng hành động này của Châu Mộ đại biểu cho điều gì, bọn họ có hơi không tìm được đầu mối, thậm chí còn có người nói đùa: "Tôi đã nói rồi mà, ai không biết chắc còn tưởng rằng đang yêu nhau đấy..."
Tự gông xiềng mình nhiều năm, Du Kỳ rất ít khi làm những việc vượt quá quy củ, ngay cả chuyện ăn uống bình thường cũng bị hắn bỏ qua, mặc dù là thế, nhưng tất cả mọi người vẫn cho rằng sớm muộn gì hắn cũng sẽ phá giới.
Đến nỗi hiện tại, mọi người đều đang suy đoán giữa hắn và Xuân Mười Chín, Châu Mộ thích ăn ai hơn, hắn cũng không nói gì.
Động tác ngậm hoa của Châu Mộ giống hệt như lúc mà cậu đút điểm tâm đến bên môi Du Kỳ, hắn vuốt ve hoa sơn trà, nhìn Châu Mộ thật sâu, "...Có thể không?"
Châu Mộ hóa thành hình người, ngẩng đầu, nháy nháy mắt trái, đưa tay cởi bỏ rọ mõm mà mình tự tay đeo lên.
Thầy Tay thấy thế, nhanh tay lẹ mắt buông huy chương xuống, che mắt Thiên Kỳ.
Một giây sau, dưới ánh mắt trần thịt của mọi người ở hiện trường và cả cảnh quay mà màn hình lớn ghi lại, Du Kỳ dịu dàng ôm lấy eo Châu Mộ, cúi đầu hôn cậu, mà hung thú khiến người ta run rẩy kia cũng khiễng chân, nâng hai má Du Kỳ, đáp lại.
Tóc và vạt áo của mọi người đều bị gió thổi qua, truyền đến mùi hương thơm mát của hoa lá cỏ cây được gió cuốn lên, vang động phần phật, yên tĩnh đến độ chỉ có thể nghe thấy được tiếng lay động qua lại của gió mà thôi.
Trầm mặc vẫn tiếp tục kéo dài, cho đến khi hai người từ từ tách ra.
Điều khiến mọi người lại kiếp sợ thêm lần nữa, chính là Châu Mộ liếm liếm môi dưới, nói: "Ừm... Bạn cùng phòng của tui siêu ngon luôn."
- END-
Tác giả có lời muốn nói:
Tui muốn nói là, đánh dấu end ở đây là vì chỉ lên ý tưởng cốt truyện đến đây thui XDD, nhưng vẫn muốn viết thêm ở phía sau nữa, cho nên sẽ dùng phương thức tương đối qua loa như phiên ngoại, nghĩ đến đâu viết đến đó, như vậy có thể vui vẻ mà bùng ra thêm mấy vạn chữ nữa, cho mọi người thấy cuộc sống hằng ngày uy phong lẫm liệt của Mộ Mộ.
Mọi người có thể cung cấp ý tưởng, để tui nhìn coi mọi người muốn xem cái gì (ngoại trừ chit).