Sau khi Tô mẫu rời khỏi, hai người cũng chuẩn bị đồ lên máy bay đi về nhà Phương Chính.
Nhà Phương Chính ngoài cha mẹ còn có ông bà nội, hai người tuổi lớn vẫn luôn ngóng trông được ôm chắt nội, nhưng cháu nội duy nhất của ông bà lại là đồng tính, hai người cũng đành chấp nhận, đến hiện tại biết được chính mình không chỉ có thêm một người cháu nội còn có thêm chắt nữa, hai lão cả ngày vui như mở hội a, cơm đều có thể ăn hai bát lớn. Cha mẹ Phương Chính đều rất hiếu thuận, thấy cha mẹ vui vẻ, hai người cũng vui vẻ theo, đâu thèm để ý “Tức phụ” của con là một nam tức phụ, cũng đâu thèm quan tâm nam nhân mang thai có bao nhiêu kì ba, thế giới to lớn không gì không thể xảy ra, nam nhân sinh đứa nhỏ thì làm sao? Vì thế một nhà bốn người đều phi thường chờ mong Tô Nguyện đến, còn có đứa nhỏ chưa chào đời nữa.
Tô Nguyện vừa ra khỏi trạm kiểm an liền nhìn đến đám người giơ một cái biển thật to “Tô Nguyện”, cậu tưởng mình nhìn lầm liền dụi mắt vài cái, nhìn lại liền thấy, nguyên lai là một bà lão mặc tân triều, trên tóc còn cài trâm... Sau đó Tô Nguyện liền quýnh...
Tô Nguyện:_[:з」∠]_ cảm thấy bà lão ấy so với người trẻ như thế nào còn nghịch ngợm hơn?
Phương Chính:[ chính xác là như vậy]
Cuối cùng Tô Nguyện biết đó là bà nội Phương Chính, bà nội hơn tám mươi tuổi nhưng vẫn còn có tính trẻ con, so với bà nội, ông nội nhìn có vẻ bình thường hơn, nghe nói là một nghệ nhân viết thư pháp, Tô Nguyện may mắn được đi xem thư phòng của ông nội, thật giống như cậu đang xuyên đến cổ đại, mùi hương trầm dễ chịu, thư pháp uốn lượn, gia cụ cổ kính...
Sau đó ông nội vỗ vỗ vai cậu, “Khỏi hâm mộ, này đó đều là cho đứa nhỏ của con, ha ha ha ha cáp...”
Tô Nguyện “......”
Đứa nhỏ a! Giống như so với mình, hài tử càng được hoan nghênh a! Không công bằng nha!
[ tiểu Oai:[ ôm bình sữa ] sao? Không công bằng thì ba ba đi tìm phụ thân nha, nói dài dòng với con thì được gì!]
Ba Phương Chính là một người cuồng sưu tập các loại trò chơi! Từ vài thập niên trước cho đến hiện nay, các loại trò chơi, máy chơi game, trò chơi xx, cái gì cần có đều có! Còn có không ít loại là số lượng có hạn! Tô Nguyện đều sợ ngây người!
Nhưng mà ba Phương Chính cũng vỗ vỗ vai cậu, “Đừng hâm mộ, đây là cho đứa nhỏ của con.”
Tô Nguyện “......”
[╯‵□′]╯︵┻━┻ thiên vị a!
Sau khi khám phá phòng của hai nam nhân trong nhà [?], Tô Nguyện đành buông xuối... Cậu sợ cậu mà xem tiếp, đến cuối cùng có khi sẽ xúc động mà sinh non mất.
[ tiểu Oai:[ baba bình tĩnh ]! Con còn chưa có muốn ra ngoài!]
Tóm lại người nhà Phương Chính có đôi khi có vài điểm kì ba, còn lại đều rất tốt [ nói cho cùng ranh giới giữa tốt và không tốt thật mong manh ].
Ỏ Phương gia hai ngày, Tô Nguyện cảm thấy cậu mà tiếp tục lưu lại thì sẽ tưởng chính mình mới là tiểu oa nhi đi, được mọi người quá mức bảo hộ, vì thế hai người lại bước lên máy bay trở về nhà, nhưng mà mỗi tháng vẫn cần trở về để kiểm tra thai sản!
Tô Nguyện sau khi mang thai, Phương Chính liền xin nghỉ dài hạn ở nhà chiếu cố Tô Nguyện, Tô Nguyện mỗi ngày “bị hầu hạ” giống như là Thái Hậu, bụng cũng càng ngày càng to thêm.
Đến tám tháng, bụng cậu to tựa như một trái bóng cao su, giống như chỉ chọc một phát liền nổ, còn có thể cảm giác được rõ ràng cử động của hài tử trong bụng. Lần đầu tiên cảm nhận được thai nhi cử động là ở thời điểm được năm, sáu tháng, lúc đó Tô Nguyện sợ tới mức đều phải khóc ra, sau biết được càng cảm động mà khóc tiếp. Cậu nghĩ nếu không có cơ hội được mang thai như vậy, cậu vĩnh viễn cũng không biết được cảm giác có một sinh mệnh ở trong bụng mình trưởng thành là như thế nào.
Chút oán niệm nhỏ trong lòng về bất tiện khi mang thai cũng theo cục cưng trưởng thành chậm rãi biến mất.
Cách dự tính ngày sinh càng ngày càng gần, bởi vì đặc thù, Phương mẫu chưa bao giờ gặp qua nam nhân mang thai tự nhiên, không rõ ràng lắm liệu thai kì có giống với phụ nữ mang thai hay không, cho nên đề nghị Tô Nguyện trước tiên sớm đến chỗ nàng, để ngừa vạn nhất.