Editor: Xin đừng đánh giá title chương:))))))
-
Khi Giản Du phẫn nộ đạp cửa, không cẩn thận lại trúng cái quần treo phía sau cửa, khiến nó rơi xuống đất, ướt đến không dám nhìn.
** mẹ!
Cơn giận càng bùng lên lớn hơn nữa.
Muốn ra ngoài tẩn tên giời đánh kia quá đi!
Trong cái rủi có cái may, quần ngoài và quần lót của cậu vốn treo chung một chỗ, may mà trước đấy mặc quần trong rồi, nếu không thì cậu nên đầu thai thôi chứ sống chi nữa.
Bảo cậu kêu Lục Thời Niên lấy quần hộ á? Tuyệt đối không thể.
Cậu bực bội lau khô người, mặc áo vào xong bước ra ngoài, cầm theo quần áo bẩn và cả cái quần ướt quăng vào máy giặt.
Khi cậu xoay người vào ký túc xá, liền thấy Lục Thời Niên đang nhàn nhã dựa lưng vào bàn chơi điện thoại.
Thấy bóng người xuất hiện, Lục Thời Niên nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt hắn quét từ mái tóc nửa ẩm nửa khô của cậu, quét thẳng xuống đôi chân vừa mảnh khảnh vừa trắng lộ ra dưới vạt áo rộng thùng thình của Giản Du.
“Chân đẹp đó.” Hắn chậm rãi huýt sáo một cái.
Giản Du tự động che chân khỏi tầm mắt chó của hắn.
Lục Thời Niên: “Cơ mà sao không có tí lông chân nào vậy?”
Giản Du lập tức gắt gỏng: “Liên quan đéo—”
Lời còn chưa dứt, trên eo cậu đột nhiên căng thẳng.
Trong một giây không đề phòng, cậu bị Lục Thời Niên bất ngờ ôm qua, một tay hắn quấn quanh thắt lưng không cho cậu động đậy.
Lục Thời Niên hoàn toàn chẳng hó hé gì tới sự giãy giụa của cậu, thoải mái ôm cậu vào lòng như ôm búp bê.
Giản Du cứng cựa chống tay lên vai hắn kéo dài khoảng cách, gào lên dữ tợn đến độ một bên răng nanh lộ ra: “Lại phát điên cái mẹ gì nữa! Bỏ ngay cái móng vuốt ra!”
Lục Thời Niên dùng cánh tay ước chừng vòng eo của cậu một chút, nhướng mày nói: “Ừm? Sao eo em cũng thon quá vậy?”
Giản Du cuối cùng cũng phun ra được câu vừa rồi bị cắt ngang: “Liên quan đéo gì đến anh!”
“Bĩnh tình chút nào, nổi nóng nhiều dễ hỏng gan đó.”
Lục Thời Niên cười tủm tỉm xoa xoa đầu cậu, trông rất giống đang nựng mèo: “Tai thỏ em đâu?”
Giản Du: “Xẻo rồi!”
Lục Thời Niên tiếc nuối thu tay lại, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, lại hỏi tiếp: “Mà em chỉ có tai thỏ thôi à? Có đuôi không?”
Giản Du: “???”
Lục Thời Niên hệt như một đứa trẻ tò mò, vừa nói vừa duỗi tay xuống tìm.
Giản Du kinh hãi đến ngây người.
“Cái tên chó này... Bỏ ngay móng vuốt ra! Con mẹ nó đừng có làm- BẬY!!!”
Mắt cậu trợn trừng, tóm chặt cổ tay hắn.
Mẹ nó tên chó điên này vuốt mông cậu?!!
“Không có làm bậy mà, chỉ sờ sờ tí thôi.”
Lục Thời Niên thu tay về, hài lòng nhìn cặp tai thỏ hiện ra như ảo thuật: “Nhìn kìa, không phải có tai rồi sao?”
Giản Du bị hắn chọc cho tức chết, siết chặt nắm đấm quơ mạnh qua, đáng tiếc là một lần nữa thất bại không ngoài dự đoán.
Lòng bàn tay Lục Thời Niên ôm lấy nắm đấm của cậu, tay kia dùng sức, lật đổi vị trí của hai người.
Giản Du bị bế lên bàn, người trước mặt cậu hiện tại hơi nghiêng người chống mép bàn, nắm cổ tay cậu, vây kín người cậu.
Lục Thời Niên: “Ngồi xuống nào, thương lượng với tôi một chuyện.”
Giản Du: “Không kêu được! Không nhảy được! Không thương lượng gì hết! Thả ông xuống!”
Lục Thời Niên sửng sốt, xong phì cười: “Em nghĩ tôi định nói gì với em? Không đùa nữa, đây là chuyện nghiêm túc.”
Giản Du không tin nổi: “Tên điên nhà anh nói được chuyện mẹ gì mà nghiêm túc!“. truyen bjyx
Lục Thời Niên: “Sao lại không nhỉ? Hỏi em nhé, có phải giáo sư Trần tìm gặp em vài lần không, để nhờ em tham gia giúp đỡ một nhóm thí nghiệm?”
Giản Du nghi ngờ: “Làm sao anh biết?”
Lục Thời Niên: “Tôi là tổ trường nhóm thí nghiệm đó.”
Giản Du trầm mặc hai giây, lạnh giọng: “Ờ, rồi sao?”
Lục Thời Niên: “Mời em gia nhập nhóm giúp đỡ một chút?”
Giản Du quyết đoán, quay mặt sang một bên: “Không giúp, cút đi.”
Lục Thời Niên nhướng mày: “Hậu bối à, chúng ta làm bạn cùng phòng một thời gian rồi, tôi thật lòng muốn nhờ em giúp, em không nể mặt tôi một chút được sao?”
Đối diện với tên này, Giản Du không kìm được nóng nảy: “Các cụ nhà anh dạy anh mang cái thái độ này đi nhờ vả người ta hả?!”
Mặt bàn vừa lạnh vừa cứng, hiện giờ cũng không phải mùa hè, anh nghĩ không mặc quần ngồi lên thoải mái lắm hả?
“Nhờ vả?”
Lục Thời Niên tỏ vẻ đăm chiêu với cách dùng từ của cậu, sửa lại: “Em nhầm rồi, không phải là tôi nhờ vả em.”
Sắc mặt Giản Du trầm xuống: “Vậy anh đang làm cái gì? Uy hiếp tôi à?”
Lục Thời Niên: “Yên tâm, tôi không làm loại chuyện uy hiếp ngu xuẩn như vậy, chúng ta ở vị trí bình đẳng, vậy nên tôi chỉ là muốn trao đổi với em thôi.”
Biểu cảm của Giản Du vẫn không tốt lên được: “Trao đổi gì?”
Lục Thời Niên: “Kỳ phát tình của em có phải rất dài không? Đứt quãng, lại không có người giúp nên càng khó chịu.”
Giản Du: “Ai bảo anh là tôi khó chịu? Anh có tin anh nhắc một câu phát tình nữa là tôi đánh chết anh không?”
Lục Thời Niên: “Xin lỗi, là tư xuân.”
Giản Du: “Lục Thời Niên, tôi—”
“Tôi sẽ giúp em.”
Lục Thời Niên ngắt lời cậu: “Lúc nào em cần thì cứ gọi cho tôi, em thấy thế nào thoải mái thì làm, bảo tôi cởi hết đồ cho em cọ cọ tôi cũng nhất định sẽ làm theo, điều kiện duy nhất là em gia nhập nhóm giúp tôi thôi, thấy thế nào?”
Giản Du: “.....”
Giản Du: “Tôi không biến thái như thế.”
Miệng vẫn cứng lắm, nhưng mà ngữ điệu rõ ràng là mềm đi rồi.
Lục Thời Niên tất nhiên nhìn ra được sự do dự của cậu, tiếp tục dụ dỗ: “Giản Du, tôi đã biết bí mật của em, cũng là người duy nhất có thể giúp em, em cứ nghĩ thật kỹ đi, lỡ bỏ qua tôi rồi thì về sau chắc cũng chẳng có ai nữa đâu.”
Giản Du nhíu mày không nói gì, cậu đang suy nghĩ.
Lục Thời Niên cười cười: “Tôi nghe nói động vật nhỏ khi tư xuân nếu mặc kệ quá lâu thì dễ bị bệnh đó, nhất là mèo nè, không biết thỏ tụi em có giống không?”
Hắn buông cổ tay Giản Du ra, đổi thành nắm lấy cằm, buộc cậu nhìn về phía mình, tiếc nuối nói: “Thế nên là, nếu em không đồng ý, tôi vì suy nghĩ đến sức khỏe của em, chỉ còn cách mang em đi triệt sản thôi.”
“Đm? Triệt triệt cái lìn, cái đồ đần này!”
Giản Du kéo kéo cánh tay hắn: “Thả tôi xuống!”
Lục Thời Niên: “Trả lời trước đã, em có đồng ý không?”
“Biết rồi biết rồi! Tôi đi được chưa!”
Giản Du không nhịn nổi dùng sức đẩy hắn ra: “Buông tay ra, để tôi còn đi mặc quần!”
“Hế lô cả nhà! Mọi người ăn chưa? Tui mua cháo hải sản ở quán ở cổng Tây về nè~”
Giản Du vừa gắt lên một tiếng, giây sau Đới Lượng Lượng xách theo hai túi đồ ăn ào ào xông vào phòng.
Giản Du giật mình, Lục Thời Niên lại phản ứng cực nhanh, nhanh chóng cầm khăn khô bên cạnh trùm lên đầu Giản Du, đè hai tay lên, che đi đôi tai cực kì bắt mắt của cậu.
Đới Lượng Lượng ngẩng đầu lên thấy một màn ly kỳ này, biểu tình vui vẻ dần ngưng trệ, chuyển thành kinh ngạc.
Không phải, không phải anh ta nhìn lầm đâu, phải không?”
Lục ca đang lau đầu tóc cho người khác à?
Càng kinh khủng hơn ấy là, đối phương lại chính là người bình thường hơi tí đụng là nổi khùng, hiện tại lại có thể ngoan ngoãn ngồi đó, cho người khác đụng vào đầu??
Thân mật vậy hả???
“Hai người... làm gì vậy?”
Anh ta hãi hùng, há miệng run cầm cập, suýt nữa cắn trúng lưỡi mình.
Lục Thời Niên trông lại rất tự nhiên: “Không thấy hả, đang đánh nhau.”
Giản Du trừng mắt nhìn hắn, tay phải nắm chặt cổ tay hắn, khổ hạnh vì không đủ sức, bằng không đã bẻ gãy tay hắn rồi.
“?”
Thế giới quan của Đới Lượng Lượng bị chấn động một phen: “Tôi ít đọc sách, đây là kiểu đánh nhau gì vậy? Lẽ nào... mối quan hệ của hai người tự nhiên trở nên... trơn tru vậy hả?”
“Thôi được rồi.”
Lục Thời Niên ấn lên đầu Giản Du, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, quay đầu lại nhìn anh ta: “Đúng rồi, ông mang cháo gì về đấy? Có cà rốt không?”
Đới Lượng Lượng: “Hả?”
Giản Du buồn bực dùng sức đạp vào đùi hắn một cái.
Ánh mắt Đới Lượng Lượng bị một cước này hấp dẫn.
Nhìn kỹ, anh ta mới thấy Giản Du đang không mặc quần!
“??!”
Anh ta há hốc mồm, ngón tay run run, biểu cảm đờ đẫn: “Vãi đái... đánh nhau mà còn không mặc quần, mấy người, mấy người như này...”
Một màn này thật sự quá chấn động, trong nháy mắt đầu anh ta có vô số tính từ chen chúc chạy qua, vốn từ vựng quá giàu tự nhiên lại biến thành nghèo một lúc lâu, sững sờ thở ra một cậu:
“Tình thú quá rồi.”
-
Hết chương 6.