Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai

Chương 39: Chương 39: Không thì chúng ta thử xem?




Editor: Giừa

-

Quãng đường về vốn chỉ dài có hai mươi phút, cuối cùng lại bị hai người dây dưa tận nửa tiếng.

Về đến nhà tắm rửa xong, Lục Thời Niên bảo Giản Du đi ngủ trước, còn hắn thì có việc gấp phải làm.

Giản Du: “Có việc gì mà gấp?”

Lục Thời Niên: “Viết vài thứ.”

Lục Thời Niên là sinh viên năm cuối đã được cử đi học nghiên cứu sinh, không có tiết phải lên lớp, cũng không phải dậy từ sáng sớm tinh mơ để ôn bài, cả ngày nhàn nhã muốn chết, vậy nên hiện tại nghe hắn nói muốn viết lách gì đó, Giản Du cảm thấy hắn như cái hồ nước đang tĩnh lặng lại muốn nổi sóng.

Giản Du: “Anh viết gì đấy? Báo cáo nghiên cứu à?”

Lục Thời Niên: “Ừm, cũng có thể coi là báo cáo?”

Giản Du: “???”

Thấy bộ dạng bé con đầu đầy dấu hỏi chấm quá thú vị, Lục Thời Niên không nhịn được mà cúi người xoa xoa mặt cậu một chút: “Tổ phát thanh của trường nhờ anh ngày mai đến hỗ trợ nên giờ anh đi viết một bản nháp trước thôi, em không cần tò mò.”

“Kệ anh, ai thèm tò mò, chẳng liên quan đến em.”

Giản Du quay đầu về phòng: “Nhớ nhanh lên đấy, nếu sau 12 giờ còn chưa đi ngủ thì sáng mai đừng hòng theo em đi học.”

“Tuân lệnh.” Lục Thời Niên nói: “Bé Du, đêm nay anh lại sang ngủ cùng em nhé?”

Giản Du 'hừ' một tiếng, mắng hắn phiền phức này nọ xong lại hành động một nẻo. Miệng thì lẩm bẩm chê lên chê xuống đấy, nhưng thân thể thì rất thành thật để cửa phòng mở cho hắn.

Lục Thời Niên cong cong môi, xoay người đi vào phòng sách.

Khi Giản Du nằm xuống giường thì đồng hồ vừa điểm 11 giờ, chỉ trong chốc lát đã ngủ thiếp đi.

Cũng không biết có phải vì ăn lẩu cay quá hay gì mà cậu mới chìm vào giấc ngủ chưa được bao lâu đã bị khát đến tỉnh ngủ, miệng lưỡi khô khan mở mắt ra trong bóng tối, theo bản năng mà sờ sờ qua bên cạnh.

Trống rỗng, lạnh lẽo, không có ai, cũng không có dấu vết đã từng có người nằm ngủ.

Mấy giờ rồi mà còn chưa ngủ vậy?

Giản Du mơ hồ nhíu nhíu mày, cầm điện thoại bật màn hình. Đôi mắt vốn đã thích ứng với bóng tối, bất chợt gặp ánh sáng nên khó chịu mà nheo nheo lại, liếc qua một cái—

Đã qua 12 giờ rồi, làm gì mà chưa chịu đi ngủ nữa?

Giản Du trực tiếp loại trừ khả năng Lục Thời Niên quay trở về phòng hắn ngủ thay vì qua đây. Chỉ cần cậu ở nhà, chỉ cần cửa phòng không khóa thì chắc chắn sẽ không thể xuất hiện khả năng này.

Cậu đứng dậy đi vào bếp kiếm cốc nước uống cho đỡ khát, cầm nửa cốc còn lại đi qua phòng sách, quả nhiên là thấy ánh sáng len qua khe cửa.

Cậu đẩy cửa phòng ra, đứng ở cạnh cửa nhấp một ngụm nước, mê man suy nghĩ xem rốt cuộc mục đích mình đi sang đây làm gì, rồi mới mở miệng: “Không nhìn xem mấy giờ rồi à?”

Bầu không khí buổi đêm luôn mang theo ma lực ngấu nghiến hình tượng, cậu vừa tỉnh ngủ, cổ họng cũng chưa thông, dáng vẻ hung hăng giận dữ dọa người rơi vào tầm mắt của người yêu, chẳng phải là đang làm nũng sao?

Hắn mỉm cười, ngoắc ngoắc ngón tay về phía cậu: “Bé Du, lại đây nào.”

Giản Du lập tức bước tới, sau đó Lục Thời Niên đoạt lấy cốc nước từ tay cậu. Giản Du cho rằng hắn muốn uống nước nên bèn buông tay cho hắn cầm.

Kết quả là Lục Thời Niên vừa đặt cốc nước lên bàn xong thì chộp ngay lấy cổ tay cậu kéo về phía mình, Giản Du không kịp đề phòng ngã ngồi lên đùi hắn, mặt đối mặt, bầu không khí vừa ái muội vừa thân mật.

Tư thế dán chặt lấy nhau khó để miêu tả, cổ Giản Du chợt nóng bừng: “Anh làm gì vậy?”

Lục Thời Niên nhéo cằm cậu hôn lên.

Có lẽ là vì ánh đèn quá dịu nhẹ, hoặc có thể là vì Dữu Dữu cũng không ngủ được nên đi theo vào rồi ngoan ngoãn ngồi cạnh ngửa đầu nhìn hai người, không thể dạy hư trẻ nhỏ được nên nụ hôn của Lục Thời Niên dịu dàng đến lạ.

Răng môi nhẹ nhàng cọ xát, từng hơi thở âu yếm e ấp, Giản Du cảm thấy mình đang bị sự dịu dàng thân mật này mê hoặc, thoải mái khép hờ đôi mắt lại, khi phát hiện đối phương muốn rút lui cậu còn lưu luyến đuổi theo.

Tiếng cười tràn ra khóe môi.

Ngay sau đó, con sói xám mới ngụy trang được hơn ba phút đã hiện nguyên hình, đè tay lên ót cậu hôn ngấu nghiến. Hắn cố kìm nén sự thô bạo, bắt đầu quá trình chiếm đoạt hô hấp quen thuộc.

Giản Du: “....”

Đậu má! Cái đồ chó gian dối này.

Như thường lệ thì hắn luôn phải hôn cậu đến mức không thở nổi thì mới buông tha, sau đó lại hóa thành một con cún bự dính người hôn hôn thơm thơm từng tấc da trên khuôn mặt cậu, lúc bị đánh cũng vẫn cười hì hì, rất hãnh diện gọi đó là nụ hôn “giải độc“.

“Bé Du.” Hắn sờ sờ trán Giản Du: “Em gọi “anh ơi” nghe êm tai lắm, gọi thêm một tiếng được không?”

Giản Du quyết đoán: “Không.”

“Sao vậy nè.” Lục Thời Niên cười cười nhìn vào mắt cậu:: “Gọi một tiếng, đổi lại anh trai sẽ kể cho em một bí mật không ai biết, được không?”

Là một chú thỏ mang đầy thuộc tính mèo, sự tò mò của Giản Du chỉ kéo dài được có ba phút, thấy cây chọc mèo lắc qua lắc lại hai cái đã không chịu được mà duỗi móng vuốt nhỏ ra.

“Bí mật gì cơ?” Cậu hỏi.

Thỏ con quả nhiên đã mắc câu, Lục Thời Niên lại ra vẻ thần bí: “Gọi một tiếng đi rồi anh nói cho em.”

Giản Du thật sự rất muốn nghe, thậm chí đã bắt đầu não bổ về cái bí mật gì kia, là hồi nhỏ hắn tè dầm trên giường ra hình bản đồ, hay là hồi học cấp ba yêu đương trên mạng bị lừa ba mươi vạn.

Nhưng hiện giờ không có bầu không khí như lúc chiều, hai chữ mà Lục Thời Niên muốn nghe, tách nhau ra đứng riêng lẻ thì chẳng có vấn đề gì, nhưng ghép lại với nhau thì lại trở nên nặng trĩu.

Miệng lưỡi cậu như bị treo ba vạn quả cân, gian nan trằn trọc mấy chục lần vẫn không thể kêu ra thành tiếng.

“Du Du?”

“Anh ơi.”

Hai âm thanh với âm lượng khác nhau không cẩn thận chồng chéo lên nhau, càng khiến giọng của Giản Du hệt như tiếng muỗi vo ve.

Mắt Lục Thời Niên sáng lên: “Ừm?”

Cả người Giản Du đều thấy mất tự nhiên, ương ngạnh chặn lời không cho hắn nói: “Chính anh nói chỉ cần gọi một tiếng, dù sao em cũng gọi rồi đó, anh có nghe thấy hay không cũng chẳng phải vấn đề của em.”

Lục Thời Niên nghiêng đầu nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu, nhìn đến mức Giản Du muốn phát hỏa thi đột nhiên cười: “Bé Du, em có biết lúc ở ban công ký túc xá anh nghĩ cái gì không?”

Sự tsundere của Giản Du vẫn chưa kịp tan hết: “Nói vớ vẩn cái gì vậy trời, em có phải con giun trong bụng anh đâu mà biết anh nghĩ cái gì.”

“Vốn dĩ anh chỉ định đùa em chút thôi.”

Lục Thời Niên nói: “Nhưng lúc em gọi 'anh ơi', anh bỗng cực kỳ muốn làm nhiều thứ với em hơn cả mấy chuyện thanh niên kia làm trong phim.”

Giản Du không để ý quá nhiều, nhưng chung quy là vẫn có một vài cảnh phim ăn vào tâm trí, bao gồm những cảnh không chỉ dừng lại ở ôm đè lên tường sờ soạng.

Vừa nghe xong, ánh mắt cậu như có phản xạ lập tức dừng lại ở cơ bắp trên cánh tay Lục Thời Niên, não chưa kịp nghĩ nhưng miệng đã nói: “Anh có thể vừa bế vừa làm được hả?”

Lục Thời Niên bất chợt nhíu mày, nửa cười nửa không: “Không thì chúng ta thử xem? Xem anh có thể vừa bế vừa làm em không.”

Giản Du: “???”

Giây tiếp theo, hai chân cậu bị nhấc bổng lên, cuốn chặt quanh vòng eo thon gầy của hắn. Giản Du như chợt bừng tỉnh khỏi cơn mộng, cuống quít: “Cái đm! Anh làm cái gì đấy hả?!”

Lục Thời Niên giọng cái giọng nghe như 'em biết rồi còn hỏi': “Bé Du, em nói thử xem anh làm gì?”

Bạn nhỏ Giản Du vốn chỉ định rời giường húp miếng nước hiện giờ lại phải húp thêm ngụm khí lạnh, không thể tin rằng mình lại tự hại mình như vậy: “Con mẹ anh không thấy đau đớn lương tâm hả?”

Lục Thời Niên giương khóe mắt: “Sao lại đau?:

Giản Du gắng gượng duỗi eo kéo dài khoảng cánh với hắn, trong cái khó ló cái khôn: “Chờ đã, đây là cái từ từ mà anh nói hả?!”

Hồi chiều mới vừa dắt tay, buổi tối đã muốn kéo cậu lên giường tái hiện phim hành động yêu đương con mẹ nó luôn. Cậu đương nhiên biết là mình không thể dừng lại ở giai đoạn này quá lâu, nhưng có cần phải nhanh đến mức này không hả?

Thế này là nhảy cóc hai bước luôn rồi còn gì!

Lục Thời Niên chợt bừng tỉnh, nhớ ra mình còn hứa hẹn một chuyện như vậy, vô cùng hổ thẹn, nhanh chóng nói xin lỗi: “Ặc, xin lỗi em, anh quên mất.”

Giản Du: “...”

Xin lỗi gì mà không thấy chút thành ý nào hết! Ngoài miệng thì xin lỗi nhanh lắm, nhưng lại hoàn toàn không có ý định thả cậu xuống, thậm chí bước chân hắn còn không hề chậm lại, ôm cậu đi thẳng vào phòng ngủ chính.

Giản Du thực sự hoảng loạn, nắm chặt vai áo Lục Thời Niên, chỉ nhìn mặt đã thấy cậu không hề bình tĩnh nổi, liên tục quay đầu nhìn cái giường đã trở thành ngọn nguồn kinh hoàng kia.

“Lục Thời Niên, anh định làm thật đấy à?”

Càng tới gần giường, cảm giác khẩn trương càng tăng lên. Rõ ràng Lục Thời Niên chỉ mới ôm cậu, còn chưa kịp làm gì mà chân cậu đã bắt đầu mềm nhũn ra rồi.

Thậm chí trong đầu cậu đã bắt đầu tính đến phải chuẩn bị cái gì, cần đến thứ gì luôn rồi.

Bao?

Ngoài bao ra thì còn cần gì nữa?

Đm đm đm!

Ngoài cái này ra thì cậu chẳng biết gì hết!

Nam với nam phải làm như thế nào, cậu không hề có tí kiến thức dự phòng nào hết!

Rồi, chịu chết!

Bị nhét vào ổ chăn, cậu trợn trừng mắt hãi hùng, liều mạng ôm chặt Lục Thời Niên không buông, vì muốn thoát một kiếp mà hoảng loạn: “Không được, anh chờ đã, từ từ!”

“Hiện giờ không được, Lục Thời Niên, em vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ, ít nhất anh cũng phải cho em thêm thời gian học tập chứ.”

Lục Thời Niên trực tiếp cúi đầu ngậm lấy môi cậu.

Hai người họ đã hôn nhau quá nhiều lần, từ huyền quan, đến phòng khách, phòng sách, thậm chí là ở ký túc xá trường.

Giản Du vốn chỉ là một bé con mạnh miệng, chỉ biết nói lời hung dữ, chứ thật ra chẳng thể làm gì được. Không thể kiềm chế lực, cũng không thể hô hấp, lần nào cũng bị Lục Thời Niên đơn phương nghiền ép đến mức tay chân mềm nhũn, đầu váng mắt hoa.

Nhưng chưa lần nào giống như hôm nay, ở cái khoảnh khắc “có nguy cơ cao bùng phát sự cố” này, có một loại cảm giác háo hức và niềm thôi thúc tiềm ẩn như bị kéo mở. Đó là thứ xúc cảm xa lạ, dọa người, nhưng lại vì biết rõ đối phương là ai, cậu lại thấy có nhiều hơn vài phần kỳ vọng không thể bỏ qua.

Lục Thời Niên nồng nhiệt, ấm áp, mang đến cho cậu cảm giác cực kỳ an tâm. Giản Du tựa như một loài thú vật nhỏ lang bạt khắp chốn, còn hắn chính là một cây đại thụ nguyện vì cậu mà sinh trưởng.

Nhánh cây đại thụ đó duỗi đi tứ phía, tạo thành một tán ô khổng lồ. Thỉnh thoảng sẽ có vài dây leo rủ xuống trêu chọc cậu, nhưng lại có thể che chắn cậu khỏi ánh mặt trời thiêu đốt vào những ngày oi bức, chặn đi mưa tuyết vào những ngày đông, hoàn toàn bảo vệ cậu trong phạm vi của riêng mình.

Vì vậy mà Giản Du dần dần dịu đi, ánh mắt cũng trầm xuống, ôm lấy cổ Lục Thời Niên trúc trắc học tập cố gắng đáp lại. Đây là lần đầu tiên cậu không gắng chiếm lấy thế thượng phong, mà chỉ đơn giản là muốn làm hắn vui một chút.

Cậu biết rõ, người này vẫn luôn như vậy, chưa từng che giấu bất kì cảm xúc nào khi đối mặt với cậu. Mọi chân thành trong lòng hắn đều đưa tới trước mắt cậu, nói với cậu rằng có anh ở đây, từ trong ra ngoài đều thuộc về em, em có thể tùy ý sử dụng, anh cam tâm tình nguyện.

Hắn cho cậu tất cả tình yêu của hắn không chút do dự, chưa từng yêu cầu cậu trao đi tình cảm ngang bằng. Giản Du có những lúc vô tình đáp lại một chút, lại hệt như nhỏ một giọt nước vào chảo dầu sôi, khi nóng bùng nổ nhanh chóng bao vây lấy cậu.

Cảm xúc kiên định có thể chữa lành hết thảy những khe rãnh mà gió sương không thể lấp đầy, và cả những vết thương mà thời gian không thể lấy đi.

Trong phòng không có ánh sáng, Giản Du mở hé đôi mắt, chỉ có thể khắc họa được bóng dáng mơ hồ của Lục Thời Niên.

Nhận được sự hồi đáp, cơ thể bạn học Lục quả nhiên ửng lên ánh hồng, năm ngón tay chen vào siết chặt lấy từng kẽ ngón tay Giản Du, như muốn dính chặt vào lòng bàn tay cậu.

Sau khi đã nghiền ép đôi môi nhiều lần, những nụ hôn nhỏ bắt đầu lan đi khắp nơi, lưu lại một hồi bên vành tai mẫn cảm, rồi lại hướng gáy đi xuống.

Giản Du run rẩy, nghiêng mặt đi thì suýt chút nữa cắn phải tai thỏ bên cạnh.

Vòng eo nhỏ bị một bàn tay nắm lấy, Lục Thời Niên cắn lên yết hầu cậu, làm cậu khẽ kêu lên một tiếng, sờ sờ lên tai hắn.

“Anh, chút nữa làm nhẹ một chút.”

Cậu 'chậc' một cái, đã đi tới bước này, dứt khoát bất chấp hết: “Em hơi, hơi sợ.”

“Anh ơi”

Lục Thời Niên ngừng động tác, ngẩng đầu lên. Ánh sáng trong phòng quá yếu, bằng chút nguồn sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào, hắn chỉ có thấy Giản Du cắn môi dưới, nhăn mày, giống như một tinh thể bằng ngưng tụ trong hồ nước tối tăm, tinh xảo xinh đẹp, lại yếu ớt như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ tan.

Hệt như một bát nước chanh to được quấy thêm thật nhiều đường, trong lòng Lục Thời Niên lập tức mềm nhũn, hắn chợt hối hận vì không bật đèn trường khi vào phòng.

Sao hắn lại có thể tìm được một cục cưng quý giá như vậy nhỉ.

“Đừng sợ.”

Lục Thời Niên không nhìn thấy rõ Giản Du, cũng không biết rằng giờ phút này chính ánh mắt hắn cũng mềm thành một mớ hỗn độn.

Hắn học theo động tác xoa xoa lỗ tai của cậu, nghiêng người nằm xuống ôm cậu vào lòng, hôn nhẹ lên tai thỏ của cậu, giọng nói cực dịu dàng: “Anh chỉ đùa em thôi, không định bắt nạt em đâu.”

Cảm giác đè nén trên người biến mất, Giản Du thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng thoáng có chút mất mát dâng lên trong lòng.

Cậu dựa vào lồng ngực Lục Thời Niên, nghe thấy nhịp tim cũng không mấy bình tĩnh của hắn. Một lúc sau, cậu kéo kéo tay áo hắn lẩm bẩm: “Thật ra thì, cũng không phải là không được, nếu anh thực sự muốn...”

Còn chưa kịp nói xong, nụ hôn trên tai thỏ đã biến thành một ngụm cắn không hề nhẹ.

Giọng nói Lục Thời Niên khàn khàn, hắn không muốn đụng vào cậu nên chỉ đành nhéo gáy cậu cho hả giận: “Bé Du, em ngoan một chút, đừng có khiêu khích anh.”

Hắn vốn đã suýt lau súng cướp cò, nhưng cuối cùng chỉ nghiến răng chịu đựng. Giản Du hoàn toàn không hiểu tình hình hiện tại của hắn, mỗi câu nói đều như đổ thêm dầu vào lửa.

Giản Du nhíu nhíu mày, còn muốn nói gì đó, nhưng lại nghe tiếng của Lục Thời Niên vang lên trên đầu: “Nhưng mà nếu em thật lòng muốn thỏa mãn nguyện vọng của bạn trai, còn có một biện pháp nữa.”

Nói ra lời này vào thời điểm này, thực sự có chút đáng ngờ.

Giản Du biết.

Nhưng cậu lựa chọn mặc kệ: “Là gì?”

Lục Thời Niên cọ cọ lên đỉnh đầu mềm mại và cả lỗ tai bông xù sờ là nghiện của cậu: “Bạn trai, chúng mình không chia phòng ngủ nữa nhé?”

Thay vì chạy sang phòng cậu lúc nửa đêm, hắn vẫn muốn mỗi đêm được quang minh chính đại ôm người nằm xuống, trước khi nhắm mắt nhìn thấy cậu, sáng dậy mở mắt cũng có thể thấy.

Hắn cũng biết đại khái cái yêu cầu của mình có hơi vô lại, cho nên hắn nghĩ nghĩ một tí, lấy ra một cái lý do vô cùng thuyết phục: “Như vậy thì về sau nhỡ nửa đêm có mất điện thì có sẵn anh ở đấy rồi, em tỉnh lại cũng không phải sợ nữa.”

“Nửa đêm em khát nước, anh còn có thể rót nước cho em, em không cần phải tự mình xuống giường nữa. Lúc nóng anh có thể quạt cho em, lúc lạnh thì anh có thể làm công cụ giữ ấm hình người cho em ôm ngủ.”

“Em còn muốn nghe kể truyện trước khi đi ngủ không? Mai anh đi tìm bổ sung một trăm truyện ngắn trước khi đi ngủ.”

Giản Du ôm hắn, cũng không cà khịa mấy cái lý do hắn bịa ra.

“Ai thèm nghe anh phá nát mấy cái truyện ngụ ngôn đó chứ.”

“Em muốn nằm bên sát tường. Anh mà dám kéo chăn là em sút anh xuống đất.”

-

Hết chương 39.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.