Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai

Chương 2: Chương 2: Ngoan, đừng giận




Editor: Giừa:

-

Khi Lục Thời Niên đẩy cửa bước vào, trong phòng đã có không ít nam nữ ngồi kín sofa.

Quách Phồn giơ chén rượu gào thét cái gì đó, thấy hắn tới, liền lớn giọng cảm khái: “Người anh em, vạn năm không gặp rồi, chỉ chờ mỗi ông thôi đó!”

Lục Thời Niên giơ tay lên coi như chào hỏi, trong phòng quá ồn ào hắn cũng lười nói chuyện, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Quách Phồn, tùy ý nhìn quanh một lượt, toàn là những gương mặt lạ lẫm, người quen chẳng được mấy người.

Có điều hắn không biết người ta, không có nghĩa là người ta không biết hắn.

Ngồi xuống chưa được ba phút, bên tai đã Lục thiếu này Lục thiếu nọ, chén rượu trước mặt đã phải rót đầy đến năm sáu lần.

Lục Thời Niên luôn luôn bài xích mấy kiểu quan hệ xã giao này, trong lòng Quách Phồn hiểu rõ rành rành, vậy nên khi có người lại dợm đi tới kính rượu, anh ta liền cản lại: “Các người anh em đừng nhầm lẫn vậy chứ, hôm nay nhân vật chính là tôi cơ mà.”

Cản nhiều lần, những người khác cũng ngại mời mọc tiếp, Lục Thời Niên dựa lưng vào sofa, cuối cùng cũng được bình yên.

“Vụ này coi như tôi sai.”

Quách Phồn nói với Lục Thời Niên: “Tôi cũng không ngờ lại có nhiều người đến vậy, nếu sớm biết thế này thì đã rủ mấy anh em mình đi ăn tôm hùm đất ven đường.”

Lục Thời Niên: “Không phải ông mời à?”

Quách Phồn: “Không hẳn vậy, bạn của tôi thì cũng là bạn của ông, chắc ông cũng biết mà?”

Thừa lúc không ai để ý, anh ta chỉ chỉ về phía bên phải: “Thấy cái tên mập mập mặc áo len xanh kia không? Tên là Tần Hữu Lương, là con trai của đối tác của bố tôi, đầu sỏ vụ này đấy.”

“Hôm nay lúc tôi đến công ty bố thì gặp nó, nghe nói tôi tổ chức sinh nhật thì nó bảo nhất định phải đến, trước mặt bố nên tôi cũng không tiện từ chối, sau đấy nó lại nói muốn dẫn mấy đứa bạn đến cùng, tôi cũng ậm ừ, ai mà ngờ là nó lôi đến cả đám vậy đâu, sợ luôn.”

Lục Thời Niên giật giật khóe miệng, xài tiền như xả rác thế này cũng chỉ có Quách Phồn mới đáp ứng đủ điều kiện.

Bồi bàn mau chóng mang đồ ăn lên, Lục Thời Niên hứng thú nhìn lướt qua, ánh mắt dừng lại ở một chỗ: “Thỏ à?”

“Phải.” Quách Phồn dễ dàng bị phân tán sự chú ý, giới thiệu như thể đang dâng báu vật: “Thỏ ở quán này đặc biệt ngon, mỗi lần đến đây tôi đều phải gọi, cay nóng tuyệt luôn!”

Lục Thời Niên nhìn chằm chằm mấy đĩa thỏ này, không biết nghĩ đến cái gì, tự nhiên nở nụ cười.

“.....?”

Quách Phồn chỉ biết trưng ra một biểu cảm không hiểu nổi nhìn hắn chằm chằm: “Làm sao? Thịt thỏ thì có gì buồn cười à?”

Lục Thời Niên: “Không, chỉ là thấy rất đáng yêu.”

Quách Phồn: “??? Cái gì đáng yêu cơ, đầu thỏ cay á? Ông không bị ấm đầu đấy chứ?”

“Ây ây, cả hội đang náo nhiệt nè, sao còn có hai người ghé tai thì thầm vậy.”

Tần Hữu Lương tinh thần phơi phới, đột nhiên to giọng kêu về hướng bên này: “Lục thiếu, Quách thiếu, có gì hay thì nói ra cho mọi người nghe với nào.”

Lắm mồm như một con khỉ chưa tiến hóa.

Lục Thời Niên không thèm để ý đến nó, cầm đũa thử một miếng thịt thỏ, hương vị quả thật không tệ.

Quách Phồn lại không thể không lên tiếng: “Anh em tôi lâu rồi không gặp, ôn chuyện cũ một tí, mọi người cứ chơi vui vẻ đi, không cần để ý đến tụi tôi.”

“Kệ anh đi ấy hả? Như vậy sao được!”

Tần Hữu Lương nói, cầm chén rượu đầy đi tới, bộ dạng cà lơ phất phơ đứng đó: “Lục thiếu, ngưỡng mộ đã lâu, lại đây, lần đầu được gặp, tôi mời anh một chén.”

Lục Thời Niên thuận tay cầm nửa chén rượu trong tay giơ lên với nó một chút, ngửa đầu uống sạch, sau đó buông chén xuống tiếp tục chậm rãi ăn thịt thỏ, toàn bộ quá trình không thèm ngẩng đầu nhìn nó lấy một cái.

“Lục thiếu, anh như vậy có hơi qua loa đó nha.” Tần Hữu Lương có mắt như mù lại rót đầy thêm một chén, còn rót luôn cả vào chén của Lục Thời Niên: “Nào, Lục thiếu, chúng ta nghiêm túc cạn một cái có được không?”

Không ít người nhìn về phía bọn họ, giữa hai hàng chân mày Lục Thời Niên như lộ ra một chút thiếu kiên nhẫn, quay đầu liếc Quách Phồn một cái.

Anh ta bày khuôn mặt bất lực với hắn, ý bảo hắn chịu khó nhịn một chút, đừng để anh ta phải khó xử.

Lục Thời Niên thu hồi ánh mắt, nâng chén rượu lên chạm một cái với Tần Hữu Lương: “Rồi đấy.”

(chỗ này trong raw là cạn chén với Quách Phồn nhưng mình nghĩ là tác giả ghi nhầm)

Kết quả là vừa đặt tay xuống, chén lại được rót đầy.

Lục Thời Niên tặc lưỡi một tiếng, sắc mặt lạnh xuống.

Tần Hữu Lương: “Quy củ trên bàn rượu, uống ba chén coi như kết giao bằng hữu, Lục thiếu, chúng ta làm thêm chén nữa, coi như cho tôi mặt mũi đi.”

Lục Thời Niên một lần nữa dựa vào sofa, ngẩng đầu nhìn Tần Hữu Lương, khóe miệng nhếch lên nụ cười không có chút nhiệt độ nào: “Nếu tôi không muốn cho thì sao?”

Bầu không khí có vẻ không ổn lắm, căn phòng dần trở nên yên tĩnh.

Tần Hữu Lương bị tạt một gáo nước lạnh, mặt mũi không khống chế được biểu cảm, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Hai người giằng co, chung quanh không ai dám lên tiếng.

Quách Phồn vỗ vỗ cái đầu đau nhức, đang muốn nói câu gì đó để hòa giải, thì cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, một nhân viên phục vụ đẩy xe đẩy đầy rượu đi vào.

Lục Thời Niên nghiêng đầu nhìn một chút.

Hắn thấy cái mũ bóng chày kia trông rất quen.

Mà cùng lúc còn có một kẻ khác nhìn người đó chằm chằm không thôi, đó là Tần Hữu Lương.

Một giây trước nó còn đang nghẹn lửa tức, một giây sau đã bị Giản Du hấp dẫn toàn bộ sự chú ý.

Nó nhếch miệng, ánh mắt không chớp lấy một cái, chắc chỉ sợ mọi người trong phòng không biết cái tâm tư không biết xấu hổ của nó.

Chỉ có Giản Du không biết gì hết.

Cậu cúi đầu không nhìn ai, lấy rượu ra đặt chỉnh tề lên bàn, ngẩng đầu đọc thoại có sẵn: “Quý khách còn có yêu cầu gì cần...”

Ánh mắt va chạm nơi nào đó, giọng nói nhất thời bị kẹt lại, đồng tử cậu co rút lại.

Mẹ kiếp.

Sao anh ta lại ở đây?

Nghe thấy giọng nói của cậu, Tần Hữu Lương cười càng tươi hơn.

Nó lảo đảo đi tới, chỉ vào rượu trên bàn tủm tỉm cười hỏi cậu: “Ầy, cho anh hỏi chút nè, đây có phải là rượu đắt nhất quán em không?”

Không xác định được người kia có nhận ra mình hay không, Giản Du nhíu mày rời tầm mắt khỏi Lục Thời Niên, theo thói quen đè vành mũ xuống: “Không phải.”

Tần Hữu Lương: “À, vậy lát nữa phiền em quay lại một chuyến, đem hai chai rượu đắt nhất quán lên đây nhé.”

Giản Du không nghĩ nhiều, bảo chờ một chút, rồi quay người rời đi.

Người vừa đi xa, có người nhân lúc ồn ào, liền vạch trần chuyện vừa xong.

“Lão Tần à, cẩn thận kẻo rớt tròng mắt ra bây giờ.”

“Từ từ đừng uống rượu vôi, lau nước miếng đi đã.”

“Sao rồi, thích em trai kia hở?”

Tần Hữu Lương cũng không có ý giấu giếm: “Phải đấy, thích lắm.”

“Lúc nào cũng thèm thuồng mấy người phục vụ, lão Tần đúng là chả biết chọn lựa gì hết.”

“Ầy, mấy người còn không hiểu tôi nữa à, chơi đùa thôi thì để ý thân phận làm gì, mặt đẹp không phải là đủ rồi sao?”

“Người khác thì không nói, nhưng cậu này quả là đẹp thật, bao nhiêu năm rồi chưa từng thấy ai xinh vậy luôn á.”

“Lương ca có đớp được không đây? Không được là tôi ra tay nhá?”

Tần Hữu Lương cười nhạo một tiếng: “Người Lương ca thích mà còn có thể để trượt khỏi tay à? Cứ chờ đấy.”

“Vãi thật.” Quách Phồn ghé đến bên tai Lục Thời Niên: “Chả khác mẹ gì thằng lưu manh.”

Lục Thời Niên như có như không sờ sờ điện thoại, không biết đang suy nghĩ cái gì, thờ ơ nói: “Ai bảo không phải đâu.”

Giản Du quay lại quầy làm việc, lấy hai chai rượu từ tủ ra bỏ lên khay.

Đồng nghiệp ở một bên nhìn mà líu lưỡi: “Mấy người này lai lịch thế nào vậy, một chai hơn mười vạn mà cũng tùy tiện gọi được hả?”

Giản Du: “Không rõ lắm.”

Cậu cầm rượu quay lại tầng hai, lần này vừa vào phòng, tất cả ánh mắt đều đồng loạt chĩa đến người cậu, chủ yếu đều là xem náo nhiệt, cũng không thiếu những ánh nhìn đầy ý vị.

Giản Du bị nhìn đến không thoải mái, mở rượu đặt lên bàn xong liền muốn chạy bay khỏi đây, kết quả vừa mới quay người, đã bị cái tên kêu cậu cầm rượu lên chặn đường.

“Sao phải vội thế? Uống một chén với anh trai nhé?”

Tần Hữu Lương nhìn chằm chằm mặt cậu, đánh giá qua lại, càng nhìn càng hài lòng, thực sự đẹp đến mức lòng hắn nảy lên một cái.

Tâm trạng Giản Du trầm xuống.

Giờ thì cậu đã hiểu mấy ánh mắt kia có ý gì rồi.

“Thật ngại quá.” Cậu đè tính khí của mình xuống, không biểu hiện gì cả: “Quán bar có quy định, không thể uống rượu của khách.”

“Khách hàng vẫn là thượng đế, thượng đế cho phép mà em không uống à?” Tần Hữu Lương híp mắt sán lại gần cậu: “Hơn nữa tụi anh gọi mấy thứ rượu này, em đều được trích phần trăm mà phải không?”

Giản Du lùi lại một bước, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, không nói gì.

Biểu cảm rất không dịu dàng, gai góc trên người dựng thắng hết lên, hệt như một con sói lạc đàn.

Điều này khiến cho lũ ngồi xem náo nhiệt càng thêm hứng thú.

Quách Phồn nhỏ giọng khen ngợi: “Đúng là có cá tính, xem ra thằng lưu manh sắp giẫm phải đinh rồi.”

Lục Thời Niên nhìn bàn tay đang nắm chặt thành quyền của Giản Du, hắn cười nhạt, không đáp lại lời của Quách Phồn.

Hắn tiện tay cầm lấy chai rượu vừa mở trên bàn, hỏi Giản Du: “Chai này giá bao nhiêu?”

Giản Du: “Mười vạn tám.” (= 108.000 tệ = khoảng hơn 350 củ Đông Lào )

“Vậy hai chai này cộng lại, hẳn là em được ăn phần trăm không ít nhỉ?” Tần Hữu Lương xòe năm ngón tay ra: “Chắc là được ngần này ha?”

Giản Du lại không nói gì thêm.

Tần Hữu Lương đưa chai rượu đến trước mặt cậu, giọng điệu ái muội: “Tôi nay em đi theo anh, anh trực tiếp chuyển hết tiền hai chai rượu này vào thẻ của em, thấy thế nào?”

Tần Hữu Lương miệng huyên thuyên, tay cũng không an phận, nóng lòng muốn kéo Giản Du lại gần mình, kết quả còn chưa kịp đụng tới thì đã bị cậu dùng sức hất mạnh ra.

Lục Thời Niên không khỏi nhướn mày.

Ây dô, chiêu này hắn quen lắm nha.

Đám người xung quanh lập tức ồn ào.

“Bé đẹp mà giỏi thiệt nha, lớn gan lắm.”

“Có biết đây là ai không mà động thủ thế em?”

“Khuyên cậu một câu nhé, Lương ca đã coi trọng cho cậu mặt mũi rồi thì đừng có không biết tốt xấu.”

Tần Hữu Lương bị quạt cho một phát đau điếng, bắt đầu cáu tiết: “Mẹ mày rượu thưởng không thích lại thích rượu phạt phải không? Có tin ông mày thở một câu là mày cút khỏi chỗ này luôn không?”

Quách Phồn trợn tròn mắt: “Vãi! Nhìn không ra cậu nhóc này còn ghê gớm vậy luôn, Tần Hữu Lương cáu thật rồi, chắc sẽ không đánh nhau đâu chứ hả?”

Lục Thời Niên: “Nói thế là sai rồi.”

Dù sao thằng kia cũng chỉ giỏi gáy to là chính.

Quách Phồn: “Vậy thì toang rồi, Tần Hữu Lương mập như heo thế kia, nếu đánh nhau thật thì cậu nhóc này chắc chắn chịu thiệt!”

Lục Thời Niên: “Sẽ không.”

Quách Phồn: “Sao cơ?”

Lục Thời Niên: “Sao mà chịu thiệt được.”

Dứt lời, cạnh mắt Quách Phồn lóe lên bóng người, khi quay đầu lại thì chỗ ngồi bên cạnh đã trống trơn.

Thằng cha kia làm Giản Du cực kì ghê tởm, hai tay siết nắm đấm đến mức trắng bệch, nếu đối phương có dấu hiệu muốn động thủ thì cậu chắc chắn không do dự tặng nó một đấm.

Cùng lắm thì bay việc thôi chứ có gì đâu!

Mà Tần Hữu Lương cũng chẳng làm cậu thất vọng, mồm vừa nhả câu sỉ nhục xong liền không khách khí muốn túm cổ áo cậu.

Giản Du nhẫn nại đến cực hạn rồi, nhưng cánh tay vừa vung lên một nửa thì đã bị một bàn tay không biết từ đâu ra giữ chặt nắm đấm, dễ dàng khống chế lực đạo.

Lục Thời Niên kéo cậu ra phía sau mình, mang theo tư thái bảo vệ đứng chắn giữa cậu và Tần Hữu Lương.

Tần Hữu Lương sững sờ hai giây, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Cho dù nó có kịp thức thời, nhưng cũng bị mấy pha dội nước lạnh của Lục Thời Niên từ nãy đến giờ chọc giận: “Lục thiếu làm vậy là có ý gì nhỉ? Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”

“Ừm, nói vậy cũng không sai.”

Lục Thời Niên nói xong cũng chẳng chờ phản ứng của tên kia, quay qua Giản Du, nói với cậu bằng ngữ khí quen thuộc lại có chút bất đắc dĩ: “Giờ thì đã biết lòng người hiểm ác thế nào chưa?”

Giản Du đang sững sờ thì chợt hoàn hồn, còn chưa hết giận, lập tức dùng sức muốn rút tay về: “Nói xàm cái mẹ gì đấy!”

Sức lực của cậu không nhỏ, nhưng Lục Thời Niên lại có thể thoải mái khống chế cậu không tốn tí sức nào, thậm chí còn nắm luôn cái tay kia của cậu.

“Đm, Lục Thời Niên, anh...”

“Nghe lời nào.”

Lục Thời Niên đưa tay lên, lòng bàn tay cách lớp mũ đặt lên đỉnh đầu cậu, hắn có thể cảm giác được cơ thể cậu đột nhiên cứng ngắc vì căng thẳng.

Sợ bị người khác đụng vậy sao?

Lục Thời Niên không khỏi nhếch môi, ánh mắt dung túng, bàn tay ác độc cố tình xoa hai cái lên đầu Giản Du.

Giản Du cắn chặt răng, cả thân thể bắt đầu run rẩy nhẹ, tay càng dồn sức giãy giụa, đôi mắt xinh đẹp trừng lên nhìn hắn như muốn bắn ra lửa.

Ý cười nơi đáy mắt Lục Thời Niên càng đậm hơn.

Hắn cảm thấy mình như đang trêu chọc một chú mèo hoang nhe nanh muốn cắn người.

Thú vị lắm.

“Ngoan nào, đừng giận.”

Hắn nghiêng người kề sát vào, dùng lực siết tay Giản Du đau đớn không nhúc nhích nổi, tư thế của hai người trông lại cực kì thân mật.

Thanh âm lười biếng không cao không thấp, vừa vặn đủ để cả phòng nghe thấy: “Chơi đủ rồi thì về sớm chút đi, chờ tôi xong việc ở đây rồi sẽ về dỗ em.”

-

Editor's note: xưng hô tôi - em đơn giản vì Lục Thời Niên lớn hơn Giản Du một tuổi:v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.