Bạn Cùng Phòng Luôn Nghi Ngờ Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 11: Chương 11




Cố Nghiêu không ngốc, cho dù có thần kinh thô hơn nữa cũng phát hiện ra tên chó má Cố Diệc kia có ý xấu trong đầu. Cố Nghiêu nghĩ đi nghĩ lại có phải mình bị quỷ ám hay không, cuối cùng quyết định thi hành chính sách hoãn binh.

Phòng 312 đối diện nghiễm nhiên trở thành nơi cư trú tốt nhất hiện giờ của cậu. Cậu vừa tan học sẽ trốn sang đó chơi game, buổi tối đến lúc sắp đi ngủ mới lề mề đi về, rửa mặt xong lập tức trèo lên giường ngủ.

Hành động của Cố Nghiêu hai ngày nay trong mắt Cố Diệc chính là Nghiêu Nghiêu nhà tui tự loạn trận cước, Nghiêu Nghiêu nhà tui xấu hổ, Nghiêu Nghiêu nhà tui thật đáng yêu. Cố Diệc không sợ cậu trốn mất chỉ sợ đầu óc cậu chậm chạp.

Buổi tối, Cố Nghiêu vừa mang theo máy tính ngồi yên vị bên phòng 312, mấy nam sinh phòng 312 liền thần thần bí bí kéo nhau lại một chỗ thì thà thì thầm, sau đó một người đi khoá cửa, mở laptop ra nói với Cố Nghiêu ngồi đối diện:“ Nghiêu ca, cùng xem không?”

Cố Nghiêu ghé mắt nhìn, thì ra là một bộ phim, bên trên có một chữ “Đảo” mà cậu nhìn một lần đã hiểu, lập tức mây đen đầy đầu:“... Không xem, các cậu cứ tùy ý, không cần để tâm đến tôi.”

Nam sinh dẫn đầu cười hì hì:“ Vậy Nghiêu ca, chúng tôi sang bên kia, ngài cứ tiếp tục chơi game nha...”

Mấy người vây quanh một laptop vẻ mặt vô cùng hưng phấn Cố Nghiêu ôm laptop của mình chạy đến một bàn khác.

Đi lánh nạn gặp phải bạn học phòng đối diện đang xem AV*? Đây gọi là tình huống gì...

*AV: Adult Video hay còn gọi là phim s*x

Cố Nghiêu cảm giác mình đã đánh giá thấp công lực của bộ phim nhập khẩu này rồi. Chờ cậu khởi động máy tính xong, đeo tai nghe lên, nhạc nền của game to cách mấy cũng không ngăn được tiếng rên ư ư a a và âm thanh âm dương quái khí đầy hưng phấn phía sau lưng.

Con mẹ nó! Trò chơi đã kết nối xong, Cố Nghiêu liền muốn giết người.

Cố Nghiêu cảm thấy đối phó loại tình huống này phải lấy độc trị độc, không chơi game được nhưng mấy bộ phim kinh dị anh mập gửi cho cậu vẫn còn trong hòm thư, đúng lúc có thể dùng tạm.

Anh mập bên kia cũng đang online, vừa nhận được thông báo hòm thư đã được nhận liền gửi tin nhắn cho Cố Nghiêu: Nghiêu ca! Bộ phim này thật sự rất khủng bố! Cậu tốt nhất nên chuẩn bị một cái bùa hộ mệnh Thập Tự Giá hay là máu chó đen gì đó rồi hãy mở...

Cố Nghiêu khinh thường trả lời một câu: Thế kỉ hai mươi mốt rồi còn mê tín như thời phong kiến.

Mười phút sau, cửa phòng 312 mở ra một cái khe.

Cố Nghiêu lặng lẽ chuồn về phòng ngủ cầm theo một cái gối, rón rén mở cửa đi ra ngoài, đúng lúc đụng phải Cố Diệc mới trở về.

Cố Nghiêu:“...”

Cố Diệc chặn trước mặt cậu, hắn cúi đầu đã thấy trên mặt Cố Nghiêu mọc lên hai đoá hoa hồng, hai tay ôm một cái gối.

Cố Diệc cau mày nhìn cậu:“ Lấy gối làm gì?” Còn muốn ở đó qua đêm?

Ngón tay Cố Nghiêu bám chặt lấy cái gối, khí thế không đủ vẫn muốn mạnh miệng:“ Mắc mớ gì đến cậu! Tôi, tôi đi...”

Cố Nghiêu đương nhiên sẽ không để cho hắn biết bên trong cái gối mày có một lá bùa hộ mệnh Cố Thiết Chùy cho cậu. Vài năm trước lúc Cố Điềm ở nhà rất thích xem phim kinh dị, lúc nào xem cũng lôi Cố Nghiêu xem cùng, kết quả đang xem lại buồn chán mà ngủ mất. Còn lại Cố Nghiêu bị doạ cho cứng người ngồi trên ghế sofa không dám động đậy. Cho dù bàn tay đã đầy mồ hôi lạnh, nhưng Cố Nghiêu thấy một cô gái như Cố Điềm còn không sợ chút nào cậu đành lén lút lau mồ hôi trên tay vào quần áo, kiên trì nói mình cũng không sợ.

Cố Nghiêu sau khi trở lại nắm chặt một góc gối, chỗ có một lá bùa hộ mệnh hình tam giác, lúc này mới an tâm một chút.

Cố Diệc ngồi trong phòng ngủ vẫn không yên lòng, sau đó Lý Xán nháy mắt nói cho hắn biêt hôm nay phòng 312 tụ tập xem AV.

Vừa nói xong Cố Diệc lập tức trở mặt, ném toàn bộ đồ vật lên giường, một thân áp suất thấp đi qua phòng 312.

Âm thanh gõ cửa trên hành lang yên tĩnh đặc biệt vang dội, nhưng phòng 312 vẫn không có chút phản ứng nào.

Cố Diệc nhớ tới khuôn mặt hồng hồng của Cố Nghiêu khi nãy, sắc mặt càng thêm khó coi, gõ cửa càng thêm dùng sức, ngữ khí bất thiện nói:“ Mở cửa, phụ đạo viên kiểm tra phòng.”

Sau một hồi âm thanh xô đẩy bàn ghế vang lên lạch cạch, có tiếng bước chân đi ra, Cố Nghiêu thành công vươn chân dài bước vào phòng 312, hắn không rảnh nhìn đến mấy nam sinh còn đanh kinh hồn bạt vía, trước tiên lướt qua mấy cái đầu đi đến chỗ Cố Nghiêu ngồi ở góc phòng.

Cố Nghiêu để chân trần khoanh tròn trên ghế, trong ngực còn ôm một cái gối, cậu xoay người dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn Cố Diệc, trên màn hình máy tính trước mặt phóng đại hình ảnh một gương mặt xác chết trắng bệch.

Nam sinh phòng 312 suýt nữa bị doạ cho hồn phi phách tán, còn không kịp phàn nàn. Ánh mắt Cố Diệc đảo trên người Cố Nghiêu vài vòng, cuối cùng thốt lên:“ Thật ngại quá, kiểm tra theo lịch thôi.” Sau đó nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài.

Toàn thể thành viên phòng 312:“...”

Sau khi cánh cửa đóng lại Cố Nghiêu bắt đầu phun tào:“ Có bệnh, hừ hừ hừ.”

Ngày hôm sau đúng như dự đoán Cố Nghiêu lại chạy sang 312.

Buổi tối Cố Diệc chơi bóng xong trở về phòng phát hiện không thấy cậu, quay người trực tiếp sang phòng đối diện.

Lần này hai tiếng “Cốc cốc” còn chưa dứt, Cố Diệc cũng chưa kịp mở lời, cánh cửa phòng 312 đã lập tức mở tung, đồng thời lộ ra một khuôn mặt tươi cười.

Đối phương nói:“ Diệc ca! Chống mại dâm theo lịch hả? Mời ngài mời ngài!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.