Tuyệt vời chính là ngủ nguyên một giấc từ trưa hôm nay tới trưa hôm sau.
Sau khi tôi dậy, nhà không có ai, ba tôi chắc chắn đã tới công ty, cầm điện thoại lên thì thấy bà Vương nhắn wechat bảo rằng trưa này bà đi dạo phố với cô em họ, tôi cứ tự ra ngoài mua đồ ăn.
Tốt, đúng là mẹ đẻ.
Wechat còn có tin nhắn của La Phú Quý gửi. Tin tiếng Anh, dịch ra đại ý là: Khoa nghệ thuật, thỉnh thoảng cần thức đêm, không hút thuốc, say rượu vẫn ngoan, có thể tính là sạch sẽ, không ồn ào, không nằm lì trong nhà, không đưa người về nhà qua đêm, có thể đảm bảo thực hiện vài điểm ở trên. Nếu anh cũng có thể thì phía em cũng không có vấn đề gì.
Rất thẳng thắn. Tôi cũng không thích người bẩn thỉu, ướt át đâu.
Vậy là tôi trả lời:
“Bên anh không có vấn đề gì. Em cần xem phòng không?”
“Không cần. Trước khai giảng em sẽ gửi hành lí qua, nhờ anh kí nhận hộ”.
“Được, chuyện hợp đồng có hơi phức tạp, em tìm công ty để kí, anh có báo trước với họ là mình sẽ tự tìm bạn cùng phòng, em cứ nói với họ một câu xem họ xử lí thế nào.
“Được”.
Mọi chuyện được quyết định như thế.
Tôi cảm ơn mấy người bạn đã giúp đỡ, bảo họ rằng mình đã tìm được bạn cùng phòng rồi, khi nào về sẽ mời họ đi ăn. Giải quyết xong một vấn đề rắc rối, lòng tôi thoải mái nhiều, ở nhà vui chơi giải trí, đánh bài với bà Vương. Còn hơn hai mươi ngày mới tới khai giảng, tôi liền đi Nhật thăm quan, chơi xong thì về Canada luôn. Kết quả là trên đường đi, tôi gặp chuyện bất ngờ.
Tôi ngồi trong quán rượu ở Tokyo, gọi rượu trắng, ăn chút điểm tâm Nhật rồi đi theo hẻm nhỏ ra đường lớn để về khách sạn.
Trong hẻm này tập trung khá nhiều quán bar, có vài quán theo kiểu Nhật, có vài quán theo dạng bar. Giờ là hơn mười giờ tối, tôi đi đi, nghe chung quanh có tiếng động thì dừng bước, thấy bốn, năm người đang đánh nhau. Nhìn từ xa, một thanh niên cao lớn đang bị một tên béo kéo lại, một người khác thì dùng túi đập vào bụng cậu ta, thanh niên vừa giãy vừa đá trúng khuỷu chân một tên đội mũ, tên đội mũ kêu một tiếng, lảo đảo ngã xuống, xem ra sức không yếu.
Từ trước tới nay, tôi không thích xen vào chuyện của người khác, huống chi đây là địa bàn xa lạ, không làm xã hội đen Nhật được đâu. Tôi dừng bước rồi định đi, bỗng nghe mấy người kia chửi bậy. À, ra là người Trung đấy.
Thấy người Trung, tôi do dự, xem tình huống thì có vẻ là đánh hội đồng, nhìn thế nào cũng thấy do có thù riêng, không thể trở thành tai nạn chết người được. Tôi đành xoay người, gào lên:
– Này, tôi báo cảnh sát đấy! Đừng đánh nữa!
Mấy người kia nghe thế, vội vàng chạy mất.
Tôi thấy thanh niên cao lớn bị đánh đang dựa trên tường, ôm bụng, có vẻ đứng không vững. Tôi thở dài, làm người tốt thì làm đến cùng, tôi tiến tới dìu cậu ta. Tay vừa chạm vào đã bị đẩy ra, tôi lảo đảo về sau, đang không hiểu chuyện gì thì người kia mau chóng lao đến bên cạnh thùng rác, nôn.
Nói thật, tôi không chịu nổi cảnh có người nôn trước mặt mình. Tôi nghe tiếng cũng thấy ngực mình nôn nao, cổ họng như có điều kiện, cũng muốn nôn. Nhưng say rượu trong đêm ánh trăng bát ngát, quả thực không hợp với cảnh hai người trong ngõ nhỏ, thay phiên nhau tưới đất bằng dịch dạ dày đâu. Vất vả lắm mới nhịn cơn buồn nôn xuống, tôi nghĩ liệu có phải khi nãy là gây sự do rượu không.
Tôi đây không xen vào nữa.
Định bước đi thì thấy một giọng nam cứng ngắc nói:
– Cảm ơn.
Tôi quay đầu, thấy chính diện người kia. Bên khóe mắt hơi ướt, khóe miệng vì dùng khăn giấy lau mạnh nên hồng đến kì lạ, xung quanh lông mày nheo lại, vẻ mặt thận trọng, đôi mắt cũng không sát khí như khi nãy nữa.
Tôi đang thất thần, bỗng thấy có một cảm giác quái dị. Người này… sao trông quen quen nhỉ?
Sau đó, tôi nhớ tới ba tiếng mình dùng để xem facebook của La Hoàn Khởi, gương mặt đó tôi còn ấn tượng tới giờ. Đây chẳng phải là La Hoàn Khởi, La Phú Quý đó sao?
Tôi bối rối. Tôi thực sự cực kì bối rối.
Tình cảnh này không phù hợp để làm quen nhau lắm đâu, dù gì bị người khác nhìn thấy mình ăn đòn cũng đâu phải chuyện vinh quang gì. Tôi đoán tuy mình nhận ra cậu ta, cậu ta cũng không nhất định nhớ ra tôi là ai. Ai có thể ngờ hai người sắp trở thành bạn cùng phòng có thể sớm gặp mặt nhau ở nước ngoài, trong một hẻm nhỏ chứ?
Tôi đã có quyết định của mình nên lập tức rời đi, phất tay tỏ vẻ không cần cảm ơn.
Ánh trăng hôm nay tuy đẹp nhưng dù gì cũng đã khuya, tôi nghĩ cậu ta chỉ liếc nhìn mình thôi, chắc sẽ không nhớ được, bao giờ khai giảng gặp lại, tôi sẽ giả vờ như không biết gì, chuyện này cứ thế là xong.
Tôi quay về khách sạn, chẳng biết vì sao mất ngủ.
Có thể là do mấy chén rượu quấy phá, tôi bỗng muốn đi tắm suối nước nóng. Trong khách sạn có một suối nước nóng nhỏ cho khách, bình thường không nhiều khách tới, tôi thay áo choàng tắm, gọi điện thoại để người ta mang tới cho mình một cái bánh kem.
Sau đó, tôi xuống lầu.
Ngâm mình trong nước quả là rất thư giãn, suối nước nóng ở đây là thiên nhiên, trong hơi nước có mùi lưu huỳnh thoang thoảng. Thật ra đây không phải suối nước nóng nổi tiếng của Nhật Bản, nhưng khách sạn này không nằm trong phố xá sầm uất, xung quanh nhiều cây xanh, tiếng ve hè kêu râm ran, người tới đây cũng ít, đúng là có cảm giác khác. Không lâu sau, mí mắt tôi bắt đầu đánh nhau, tôi ngâm mình trong hồ nước, ngủ quên.
Đang nửa tỉnh nửa mê thì tôi cảm thấy có một người nữa đi vào, không biết là khách từ đâu tới. Sau đó, tôi xỉu. Khi tỉnh lại, một bác phục vụ nói tiếng Anh với tôi, cho tôi biết đã là mười hai giờ đêm, hỏi tôi có muốn về phòng không.
Tôi cảm ơn, dọn dẹp đồ, về phòng. Ban nãy ngủ một giấc no rồi.
Sau khi tỉnh lại, nhớ tới kì ngộ nơi ngõ hẻm đêm qua, tôi vẫn bất ngờ. Vô thức mở ra tường nhà của La Phú Quý, thấy cậu ta đổi hình đại diện là một tấm hình tự sướng, lọn tóc rũ xuống trán còn mang theo giọt mưa, khóe mắt sưng lên, môi khẽ nhếch, khóe miệng còn hơi xanh tím. Có lẽ vừa tắm xong, trên người còn bọt nước, nước theo trọng lực chảy xuôi theo những đường cong cơ bắp. Chẳng thấy caption gì.
Mẹ nó, lúc này không phải lúc để chào cờ buổi sáng!
Mẹ nó.
Mẹ nó, lại buồn đái!
Tối qua không nên vừa uống rượu vừa uống sữa!
Đến lúc ra ngoài ăn trưa, tôi mới nghĩ tới có phải La Hoàn Khởi là gay không.
Bất hạnh thay, vì không có kiến thức rộng rãi, tôi không có cái gọi là gaydar. Tôi cũng biết có vài gay thích chụp tự sướng nhưng tôi vẫn lo, luôn giữ thái độ chỉ cần cậu không nói thì tôi không biết, duy trì nguyên tắc không đoán bừa. Điều này dẫn đến việc trong thực tế, tôi cũng là một người mà đồng loại không thể nhận ra. Đúng là không có cách nào lấy chồng.
Sau đó tôi ngẩn ra, sao tôi lại để ý đến chuyện La Hoàn Khởi có phải gay không?
Hành vi này là sao?
Thèm đàn ông phát điên hả? Bạn Cố Nhuận êi?
Tôi lượn lờ ở Nhật thêm vài ngày, cảm thấy hè ở Nhật Bản thật chán, vậy là tôi hăng hái về đại học Q sớm. Lập tức về nhà trọ, số 87 phố Sunset, phòng 0510.
Cũng may, một thầy giáo tôi khá thân quen đang tuyển nhóm, tôi báo danh từ trước, bây giờ về cũng không phải không việc để làm, ban ngày tôi ở trong phòng thí nghiệm, tối thì tra tài liệu, còn bận hơn cả lúc trong năm học. Còn ba ngày nữa là tới khai giảng, học sinh ở thị trấn dần đông, quán bar cũng bắt đầu ồn ã.
Thị trấn này chỉ có một trường đại học, còn lại là dân cư, đúng là một vùng quê rộng lớn, chỉ khi nào học sinh bắt trở về học thì mới náo nhiệt hơn một chút. Chúng tôi thường trêu nhau rằng ở đây sẽ thành thị trấn quỷ vào ngày nghỉ.
Hôm nay, đang làm thí nghiệm thì tôi có điện thoại, nói rằng có rất nhiều thứ được chuyển tới nhà tôi, tôi đành bỏ dở việc, về nhà trọ xem, trên đường còn nhận được tin nhắn của La Hoàn Khởi.
“Có lẽ mấy ngày này là đồ đạc được chuyển tới, anh cứ để đó, em tìm người dọn”.
Tôi nghĩ cùng lắm chỉ là cái vali size 28 thôi, lại còn cần người dọn á? Kết quả vừa mở cửa là tôi trợn mắt. Ba ông anh đang đứng trong phòng khách, kê sofa.
Sau đó, tôi lại nhận được tin nhắn:
“Một số đồ gia dụng em đổi mới, hôm nay có lẽ sẽ hơi ồn, anh có thể ra ngoài thuê khách sạn, em trả tiền”.
Nói chuyện có lí chút đi, cậu đổi giường đổi tủ phòng cậu thì miễn cưỡng tính là được, nhưng giờ phòng khách cũng thay đổi hoàn toàn rồi, chuyện này hơi quá rồi đó.
Đương nhiên tôi không bỏ tiền nên tôi chẳng nói gì cả.
Nhưng chưa chính thức gặp mặt, tôi đã thầm dán nhãn cho La Phú Quý một nhãn mới “Ám ảnh cưỡng chế”. Lại còn là ám ảnh cưỡng chế có nhiều tiền.
Tôi tự thấy điều kiện gia đình mình cũng được, từ ngày hiểu chuyện tới nay, tôi chưa bao giờ khó khăn kinh tế, nhưng cũng sẽ lo lắng chuyện tiết kiệm tiền. Nhưng mà La Phú Quý ấy, đúng là phú quý xịn, phòng thuê mà còn phải thay hết cả đồ gia dụng, tôi thực sự được mở mắt.
Tôi về phòng thí nghiệm, làm việc tới nửa đêm, lúc về phòng trọ đã không còn sợ hãi nữa.
Nói thật, nếu không phải chìa khóa của tôi còn mở được cửa, khi nhìn thấy phòng khách đã thay đổi một trời một vực, tôi thực sự muốn thốt lên một cậu” Xin chào, có ai ở nhà không?”
Tôi sững sờ ở cửa, xách túi đứng nhìn hồi lâu, cái giỏ đựng túi trước đây đã không thấy đâu, cạnh cửa là một giá treo túi theo kiểu chạc cây, mỗi cành cây đều được tạo hình ngón tay, mà còn là ngón giữa. Trong phòng khách có thắp mấy cây nến thơm, không bật đèn. Được lắm, sinh viên La Phú Quý khoa nghệ thuật.
Tôi vào bếp, định hâm ít đồ ăn. Chưa kịp bật đèn đã nghe thấy tiếng gì đó rồi lại như không có gì. Tôi cảnh giác, lẵng lẽ quay lại, vừa ra đến cửa đã đâm vào một người, tôi sợ đến mức kêu “Oái” lên một tiếng.
“Tách” một tiếng, người kia bật đèn bếp lên, mắt tôi bị ánh đèn làm chói. Hoàn hồn, tôi nhận ra đó là bạn cùng phòng mới của mình, La Hoàn Khởi.
– Sao không bật đèn?
Tôi đáp:
– Anh thấy phòng khách thắp nến, bật đèn có vẻ phá hoại không khí quá. Xin chào, anh là Cố Nhuận.
– Em biết.
Cậu ta cười, lúc này tôi mới thật cậu ta thực sự rất cao.
Tôi cũng không lùn, khi tôi còn nhỏ, Phan Trường Giang (1) rất nổi tiếng, tôi có xem rất nhiều tiểu phẩm của ông. Bà Vương sợ tôi như Phan Trường Giang nên ngày nào cũng bắt tôi uống sữa, ăn phomai, tôi cao cũng tới mét tám. Nhưng La Hoàn Khởi phải cao hơn mét tám, dù sao cậu ta cao hơn tôi cả nửa cái đầu.
Bạn cùng phòng cũ là Allen không cao lắm, chưa tới mét bảy còn hơi béo, ngày nào tôi cũng nhìn tóc anh ấy để nói chuyện. Bây giờ đổi thành La Hoàn Khởi rõ cao, tôi không quen lắm, trong không gian hẹp này, tôi cảm thấy bị áp bức quá.
Vậy là tôi lùi ra sau hai bước, kết quả không chú ý, đụng vào cạnh bàn, không đau lắm nhưng tôi giật mình.
Cứ như chuyện tôi đâm vào cạnh bàn đã làm La Hoàn Khởi vui, cậu ta cười tươi hơn, mắt híp cả lại, thế nhưng chỉ một giây là cậu ta đã thu biểu tình lại, khuôn mặt trở thành mặt liệt đầy nghiêm túc.
Chúng tôi cứ lúng túng đối diện nhau như thế, đương nhiên tôi xấu hổ là chủ yếu thôi, tôi thực sự chẳng biết nên làm gì. Cậu ta lướt qua tôi, đến tủ lạnh cầm chai nước có ga, nói:
– Không có việc thì em về phòng trước.
Tôi gật đầu lia lịa. Giờ mới nhận ra tủ lạnh cũng đổi rồi, bên trong chứa đầy thức ăn.
– Mọi thứ em mang tới trong khu vực chung, anh cứ thoải mái dùng.
Trước khi ra khỏi cửa, cậu ta nói:
– Em còn đang lệch múi giờ, lúc ngủ em không tốt tính lắm đâu, xin lỗi nhé.
Ừ, người ngày lúc nào chẳng lệch múi giờ.
Tôi nghĩ việc cùng thuê nhà còn có rất nhiều quy định cần đặt ra, dưới sự ảnh hưởng của ba tôi, tôi thường nói việc xấu trước, làm việc theo kiểu tiên binh hậu lễ (2), quyết định chờ cậu ta nghỉ xong rồi bàn bạc sau.
Nằm trên giường, tôi bắt đầu nghĩ cậu ta có nhận ra mình không. Ở Nhật chỉ gặp thoáng qua, phỏng chừng cậu ta sẽ không có ấn tượng gì, nếu vậy thì thôi không nhắc nữa. Nhưng vì sao cậu ta bị đánh? Chẳng lẽ là đầu gấu? Càng nghĩ càng không thông, tôi mơ màng ngủ. Đang nửa tỉnh nửa mê, loáng thoáng nghe thấy cậu ta cắn răng, nói:
– Sợ đếch gì, lần sau gặp lại một lần là tao đánh một lần, đừng để tao nhìn thấy thằng khốn đó nữa.