Edit: Vi
Trung Thu ở nước ngoài rất chán.
Trường Q có một Hội đồng hương Trung Quốc để hỗ trợ các du học sinh Trung Quốc, khi học năm nhất tôi cũng có tham gia, từng trải qua hoạt động chào đón tân sinh một lần, về sau thấy không có gì nên chẳng tham gia nữa. Chủ tịch tên Trà Trà, cùng khóa với tôi và cũng khá thân nữa, là người tổ chức hoạt động năm nay. Cô ấy lo sẽ ít người tham dự nên trước Trung Thu một tuần đã nói tôi phải tới tham gia hoạt động hôm đó.
Tôi xem thời gian biểu, quả là không có việc gì đặc biệt nên đồng ý.
Trà Trà nhắn tin: “Cậu bảo cả Allen tới nhé! *Nắm tay.JPG*”
Tôi lạnh lùng trả lời: “Allen tốt nghiệp rồi”.
Trà trà: “WTF! Bà quên mất đấy! Vậy bây giờ cậu thuê nhà với ai? Người Trung chứ? *Cá khô.JPG*”
Tôi đáp: “Ừ, người Trung”.
Trà Trà: “Bảo cậu ta đi cùng luôn! Cùng là người Trung xa quê mà! *Tay Nhĩ Khang.JPG”
Tôi nhắn lại: “Để tớ hỏi đã, không chắc cậu ấy đến đâu. Mấy cậu có hoạt động gì?”
Trà Trà: “Chuẩn bị đồ ăn, bọn tớ hợp tác với nhà hàng buffet Trung Quốc ở trên thị trấn đấy, bọn họ tài trợ. Sau đó, các bạn nhỏ năm nhất và năm hai phải biểu diễn một tiết mục. Cuối cùng là chơi mấy trò chơi nhỏ”
Tôi hỏi: “Địa điểm?”
Trà Trà: “Mượn một giảng đường. Áp phích xong tớ gửi cho cậu”.
Vì vậy, tới lúc La Hoàn Khởi về, tôi nói về việc đó với cậu ấy. Cậu ấy bảo mình chưa bao giờ tham gia Hội đồng hương Trung Quốc nên sẽ đi.
Tôi bảo:
– Không giống kiểu Tây Âu cậu quen đâu đấy, có khi là một đám người ăn đồ Trung rồi chơi vài trò thôi. Không uống rượu đâu.
La Hoàn Khởi lạnh lùng:
– Em không phải loại người thích nhậu nhẹt mà.
– Cậu cứ nhìn cái tủ rượu trong bếp sắp đầy kia đi đã.
Cậu ấy cười:
– Trang trí thôi mà. Em thấy chai đẹp là mua!
– Vậy anh trả lời cô ấy là em đi nhé?
– Trả lời đi.
Tôi mau chóng nhắn tin cho Trà Trà rồi nói:
– Ha ha! Em có phải học năm hai không? Năm nhất và năm hai sẽ phải biểu diễn đấy!
La Hoàn Khởi đang uống nước liền phun ra:
– Xấu hổ thế!
Tôi gật đầu lia lịa:
– Đàn em, cố lên!
Đến sáng Trung Thu, tôi video call với cha mẹ ngàn dặm cách xa một lần, bà Vương rơm rớm:
– Con trai à, nhà mình như trăng tròn trên trời vậy, có một chút bóng đen bên trên, tại con chưa tìm được bạn gái đó.
Tôi bảo:
– Con tìm được bạn gái hay không thì trăng cũng đều có bóng đen thôi, cảm ơn mẹ.
Bà Vương lại rơm rớm:
– Con trai à, hai tháng nữa mẹ qua thăm con được không? Mấy đứa có nghỉ Lễ Tạ Ơn chứ?
– Được ạ, lúc đó mẹ tới đi.
Tôi nghi ngờ là bà Vương muốn tới kiểm tra, bà sợ tôi kim ốc tàng kiều đấy. Tôi cây ngay sợ gì chết đứng, đến thì đến đi.
Chờ cúp máy rồi tôi mới nhận ra La Hoàn Khởi nhắn tin, nói là trưa có việc nên gặp lại vào buổi tối.
Tối đến, tôi giúp Trà Trà một chút, hoạt động gồm hai tiếng, sáu giờ bắt đầu, tám rưỡi tối mọi người sẽ ra về hết.
Gần sáu giờ, La Hoàn Khởi bắt đầu đi. Cậu ấy mặc quần ống côn, áo khoác đen hàng hiệu, nhìn rất nổi bật. Tôi đã ngồi từ trước, cũng giữ một chỗ cho cậu ấy, thấy cậu ấy tới thì giơ tay ra hiệu.
Trà Trà lúc ấy đứng cạnh tôi, tất nhiên cô ấy không thể không hô lên:
– Thôi xong rồi, cậu không phải người đẹp trai nhất hội ta nữa rồi, tớ muốn bỏ phiếu cho cậu em này! Sao lại đẹp trai thế chứ?
Tôi bảo:
– Có phải lượng từ ngữ của cậu hơi ít không hả, ngoại trừ đẹp trai thì không biết dùng từ nào nữa à?
Trà Trà lườm tôi rồi nhiệt tình chào hỏi với La Hoàn Khởi.
Đồ Trung Quốc ở nước ngoài đúng là khó ăn, toàn thay đổi theo khẩu vị của người ngoại quốc, vừa lắm dầu vừa ngọt. Khẩu vị của tôi khá thanh đạm nên chọn đồ lót dạ thôi.
La Hoàn Khởi có vẻ dễ tính, rất rộng rãi và chấp nhận mọi hoạt động đề ra. Đến lúc cậu ấy biểu diễn, La Hoàn Khởi không luống cuống chút nào, đi mượn một cây guitar của sinh viên năm nhất rồi vừa đàn vừa hát hai bài.
Trong giảng đường không có đèn sân khấu, thậm chí cũng không có dàn âm thanh chuẩn, giọng hát của cậu ấy vẫn dày và không hề bị vọng, mắt tôi cứ như dính chặt vào cậu ấy vậy.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt tôi, cậu ấy hướng về phía tôi, cười.
Tôi nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Tôi chợt nhớ có một sáng cuối tuần, tôi muốn giặt quần áo, thấy có một bộ đồ của cậu ấy trong máy, không biết là đã giặt hay chưa. Tôi nghĩ cậu ấy dậy rồi nên qua phòng gõ cửa, cậu ấy bảo “Vào đi” nhưng vào rồi tôi mới thấy cậu ấy còn chưa tỉnh, giọng nói vẫn hơi uể oải, có chút ngái ngủ và trẻ con. Tôi còn nhớ rõ hình ảnh cậu ấy gãi đầu dưới ánh dương.
Tôi chẳng dám nhớ lại nữa.
Tôi nghiêm túc hồi tưởng lại chi tiết cuộc sống sau khi thuê nhà chung với La Hoàn Khởi.
Thật tiếc, chẳng có dấu hiệu nào cho thấy cậu ấy là gay, huống chi còn gia đình cậu ấy nữa.
Tôi có lẽ hơi thích cậu ấy rồi, nhưng cậu ấy không phải gay thì tôi không thể quấy rầy, tôi phải sớm bóp chết tâm tư này. Tôi nghĩ mình còn khống chế được khi còn kịp.
La Hoàn Khởi hát xong, huýt sáo rồi nhảy xuống bục, lại trở về ngồi cạnh tôi, nghiêm túc nghe tiết mục tấu nói (1). Tôi thừa dịp cậu ấy xem biểu diễn, mải mê ngắm cậu ấy.
Sau đó, tôi thấy điện thoại cậu ấy sáng. Cậu ấy nghe, ừ mấy tiếng:
– Cứ chờ gọi lại rồi hãy nói.
Cúp điện thoại, cậu ấy có vẻ không yên lòng nói với tôi:
– Cố Nhuận, em có chút việc phải về trước.
Lòng tôi rối bời, gật bừa. Cậu ấy vội vã đi.
Tôi tham gia hoạt động mà chẳng biết mình đang làm gì. Mọi việc vừa kết thúc, chẳng chào Trà Trà một câu, tôi về nhà ngay.
La Hoàn Khởi không ở nhà.
Tôi đi tắm, cũng chẳng biết mình hoang mang vì cái gì nữa. Tôi chẳng qua là có khả năng thích La Hoàn Khởi thôi mà. Ái tình ấy, tồi tệ nhất mà cũng tươi trong nhất vào cái thuở ban đầu, ngoài sáng trong tối dò hỏi, thận trọng kéo gần khoảng cách, vẫn còn quấn quýt, vẫn còn vui, cam tâm tình nguyện trở thành kẻ ngốc.
Tôi phải dừng lại. Tôi nhận ra mình thích La Hoàn Khởi hơn những gì bản thân dự đoán. Tôi cũng không nỡ mất đi người bạn này, tôi chẳng thể hỏi xem cậu ấy có phải gay không vì một khi mở lời chính là đánh liều với khả năng mất đi cậu ấy.
Lòng tôi thấy cay đắng lắm: “Chúng mày không thể đâu, cậu ấy chỉ coi mày là bạn thôi”, thế nhưng đồng thời cũng mang theo hi vọng mong manh: “Cậu ấy là kiểu khoe cơ bụng selfie! Cậu ấy có khả năng là gay!”. Cảm giác thật giống như bị giày vò trong chảo dầu sôi nhưng trên vết thương lại được bôi mật vậy.
Vào thời điểm thế này, tôi không thể ngăn cản bản thân nhớ lại tôm hùm Úc, rượu dâu tây, tôi giận mình nghĩ vẩn nghĩ vơ, cũng giận mình sao toàn nghĩ về La Hoàn Khởi. Cuối cùng, tôi bắt đầu thất thần nhớ về người ấy. Tâm tình tôi chông chênh, chờ tới khi hoàn hồn, tôi mới nhận ra bên ngoài khung cửa sổ, trận mưa đã đến tự bao giờ.
La Hoàn Khởi không mang ô.
Tôi hơi lo lắng, ở Đại học Q, chỉ cần không phải mưa xối xả thì đám thanh niên hầu như sẽ không dùng ô, như thế rất dễ cảm lạnh. Đang sốt ruột, tôi nhận được điện thoại của La Hoàn Khởi:
– Cố Nhuận, em ở Five O’clock, em uống hơi nhiều, mưa to lắm, anh tới đón em được không?
Tôi vội vàng mặc áo khoác, cầm chìa khóa và di động, đem theo một cái ô rồi lập tức tới quán bar.
Mưa không nhỏ, khi tôi đến, La Hoàn Khởi đang đứng dưới mái hiên. Tôi bảo:
– Sao không chờ ở bên trong?
– Đôi lúc muốn ngắm mưa thôi.
Tôi dìu cậu ấy vào dưới tán ô mới nhận ra mình quan tâm quá sẽ bị loạn, tôi chỉ mang theo mỗi một cái ô, đáng ra có thể không chen nhau thế này cơ. Tôi cố gắng để tán ô nghiêng về phía cậu ấy, không để cậu ấy dính mưa. Cậu ấy có vẻ không vui, luôn cúi đầu. Chúng tôi cứ sóng vai yên lặng về nhà như thế, chớp lóe sáng trời đêm, tôi thấy khuôn mặt cậu ấy tái nhợt, lòng tôi đau. Sau đó là sấm, cậu ấy càng hoảng, tôi ôm cậu ấy, trấn an.
Đến nhà, nửa người tôi đã ướt sũng, La Hoàn Khởi vẫn không sao, chỉ bị ướt tóc và một ít trên vai. Tôi thở phào, chạy vào nhà tắm, vội dùng khăn lau người, đổi một bộ đồ ngủ khô. Ra ngoài, tôi thấy La Hoàn Khởi đi chân trần, ngồi trên ghế.
Tôi rót cho cậu ấy một cốc nước nóng rồi đưa khăn mặt riêng cho cậu ấy nhưng cậu ấy chỉ cầm cốc nước chứ không nhận lấy. Tôi thở dài, đặt khăn lên đầu cậu ấy, nhẹ nhàng lau tóc rồi quàng khăn lên cổ cậu ấy để ngăn nước chảy từ tóc xuống.
Tay tôi đang định vòng qua để cầm khăn mặt, bỗng lưng bị ôm chặt. La Hoàn Khởi đang ôm lấy eo tôi, đầu đặt trước bụng tôi. Tay tôi còn cầm khăn, thật tiến thoái lưỡng nan, đang chẳng biết phải mở lời ra sao thì nghe thấy cậu ấy nức nở.
Như một con mèo, co ro, nỉ non.
Tôi đặt tay lên đầu cậu ấy, tay kia thì vỗ nhè nhẹ cho cậu ấy thoải mái.
Tôi rất ít khi thấy ai khóc, càng lớn bản thân cũng càng ít khóc, mà người ta cũng ngày càng ít khóc trước mặt mình. Tôi không biết làm thế nào, hơn nữa còn là đàn ông chứ. Chẳng thể làm gì khác hơn là dốc hết sức tưởng tượng của mình ra, tôi nói:
– Ngoan nào, khóc lên là được rồi, chuyện gì cũng giải quyết được thôi.
Không biết câu nào làm cậu ấy xúc động mà bỗng dưng cậu ấy khóc tướng lên, hệt như một đứa trẻ, khóc tới không còn chút hình tượng nào. Chẳng biết khóc bao lâu rồi, cậu ấy mệt, tiếng khóc cũng ngừng. Tôi nói:
– Nước mắt nước mũi lau hết lên áo anh rồi, có giặt sạch được không đây?
La Hoàn Khởi nín khóc, mỉm cười.
Tôi bảo:
– Sao lại như đứa trẻ thế này?
Cậu ấy yên lặng.
– Có sẵn lòng nói nguyên nhân không?
Cậu ấy lắc đầu.
– Vậy em muốn anh ra ngoài chứ?
Cậu ấy vẫn lắc đầu.
– Anh đứng mệt lắm.
Cuối cùng cậu ấy cũng lên tiếng, giọng khàn khàn:
– Anh có thể ở lại với em một lát không?
Tôi ngồi xuống ghế. Cậu ấy yên lặng một lát rồi bỗng ôm lấy tôi, vùi đầu vào hõm vai tôi. Chúng tôi cứ thế ôm lấy nhau.
Trong không gian an tĩnh này, tôi nghe được tim mình đập thình thịch, sau đó là xấu hổ muốn chết. Khi nãy rối loạn thì không thấy gì, bây giờ phải làm sao đây? Tôi có lẽ đang yêu thầm người ta đấy! Không, không phải là có lẽ, tôi đã hồi hộp đến thế này rồi, chắc chắn là đúng rồi!
Có lẽ vì lòng có quỷ, bàn tay vốn đang vỗ sau lưng cậu ấy của tôi cũng dần cứng lại, không dám vỗ tiếp nữa. Kết quả, cậu ấy ôm tôi chặt hơn, hỏi:
– Anh tiếp tục vỗ được không?
Loại tiếp xúc thân thể thế này! Người La Hoàn Khởi vẫn còn hơi ướt! Làm sao để tôi không nghĩ lung tung?!
Tôi cương. Thật bi kịch. Thật lúng túng. Ngay lúc này luôn.
Thật may là cậu ấy không thấy. May quá.
Tôi chỉ đành cố gắng che giấu phần háng đi thôi vậy. Tôi cảm giác cứ ngồi kiểu này, có lẽ mông mình sẽ có sáu múi.
Qua hai phút, La Hoàn Khởi nói:
– Anh vỗ như thế khiến em nhớ tới mẹ. Khi còn bé, em khóc, mẹ sẽ vỗ như thế.
Hay lắm, La Hoàn Khởi thật biết nói chuyện, có thể khiến người ta ngừng nghĩ lung tung trong nháy mắt.
Tôi nhũn ra. Là thế thân của mẹ, tôi thực sự không thể tiếp tục cái xấu xa nhỏ mọn của bản thân nữa.
Tôi không biết bọn tôi đã ôm nhau bao lâu, về sau cả hai đều mệt, mắt cũng không mở nổi, vậy là nói với nhau tiếng ngủ ngon rồi ai về phòng nấy.
Câu chuyện này nói cho chúng ta biết rằng đời sống tinh thần có nền tảng từ đời sống vật chất. Yêu đương cũng phải lấy chuyện ăn no ngủ kĩ ra làm điều kiện tiên quyết.
Hôm sau, tôi dậy khá sớm. Người tôi yêu hôm qua đau lòng, hôm nay nhất định phải làm bữa sáng ngon, tôi dậy từ bảy giờ đi nấu cháo. Cuối cùng, hơn mười giờ cậu ấy mới dậy, chờ rửa mặt xong, cháo thành bữa trưa, hơn nữa còn đặc thành cơm nát. La Hoàn Khởi cau có:
– Sao thảm thế, trưa nay chỉ có cháo thôi à? Ngược đãi phải không?
Nếu em mà dậy sớm ba tiếng thì đây là cháo bữa sáng vô cùng tri kỉ đấy!
Nhưng tôi cùng với vành mắt đen cũng không muốn giải thích thêm, bất lực nói:
– Thích thì ăn, không thích thì ra ngoài ăn.
La Hoàn Khởi vươn cổ, bĩu môi:
– Chàng trai dịu dàng hôm qua ở đâu rồi hả?
Nói thật, nghe lời hờn dỗi như thế, tim tôi lại đập mạnh. Nhưng tôi mau chóng nghĩ thông, con hàng này hôm qua dám phóng túng bản thân thế, có lẽ nhận ra mặt ấu trĩ và yếu ớt của mình đã lộ nên hôm nay cho lộ hết luôn rồi.
Tôi vẫn không lung lay:
– Hôm qua anh bị quỷ nhập đấy.
La Phú Quý tưởng thật:
– Em bày cho anh cái trận pháp. Bát kim khâu lần trước đâu?
Đám thảo nê mã trong lòng tôi kêu meo meo. Tôi cắm đầu ăn xong cơm nát, nói:
– Chiều nay anh có tiết, đi đây.
La Phú Quý bảo:
– Vậy anh về có thể mua gà rán cho em không? Tối nay em không muốn ăn cơm nát nữa đâu.
Tôi không quay đầu lại, đi thẳng.
Hừ, có mấy người ấy mà, chiều thành quen.
___________
(1) Tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt