Ở Luân Đôn đợi một ngày, sáng sớm hôm sau Lucas tước sĩ liền chuẩn bị đi Hunsford bái phỏng Collins. Jane cùng Bentley đúng là thời điểm nùng tình mật ý, một phần một giây cũng luyến tiếc tách ra. Tuy rằng Elizabeth cũng không muốn đi, nhưng nghĩ đến Mary sắp sửa một mình đối mặt Collins ngu xuẩn đến cực điểm, nàng thật sự là thương em gái.
Cuối cùng, Lucas tước sĩ, Charlotte, Elizabeth cùng Mary đi lên xe ngựa đi Hunsford. Dọc theo đường đi phong cảnh phi thường mê người, không khí cũng cực kỳ tươi mát, giảm bớt tâm tình tối tăm của Elizabeth cùng Mary.
Bọn họ được Collins nhiệt liệt hoan nghênh, hành lý còn chưa kịp buông đã bị lôi kéo đi thăm phòng ốc hắn mới tu sửa. Vách tường tuyết trắng, nóc nhà màu đỏ, hoa viên đủ loại Sắc Vi, đợi cho cuối mùa xuân năm sau, hoa Sắc Vi phấn hồng sẽ nở rộ, đóa hoa sáng lạn rực rỡ cùng chung quanh tràn ngập mùi hương, cảnh tượng kia nhất định rất đẹp.
Nói thực ra, đây là một phòng ốc tương đối ấm áp, nhưng vì Collins hết sức khoa trương, thao thao bất tuyệt khen ngợi lại mất đi đại bộ phận mị lực.
Mary cùng Elizabeth đều có chút mỏi mệt, vài lần ám chỉ Collins các nàng muốn về phòng nghỉ ngơi trước, chờ tinh thần no đủ lại đi thăm nhà mới. Nhưng hắn giống như không nghe thấy, được Lucas tước sĩ cùng Charlotte khen ngợi lại muốn ngừng mà không được.
Chờ hắn rốt cục cảm thấy vừa lòng đã là hai giờ sau, Mary cùng Elizabeth mặt như cà tím trở lại phòng giành cho khách.
“Charlotte · Lucas tiểu thư năm nay bao nhiêu, Eliza?” Mary vừa sửa sang lại hành lý vừa hỏi.
“27, thế nào bỗng nhiên nhớ tới chuyện này?” Elizabeth lộ ra biểu tình nghi hoặc.
“Tiếp qua ba năm liền ba mươi, khó trách nàng cùng Lucas tước sĩ gấp như thế.” Mary hiểu rõ gật đầu, “Chị chẳng lẽ không phát hiện sao? Nàng luôn cố ý vô tình quyến rũ Collins cùng nàng nói chuyện, Lucas tước sĩ lại khắp nơi kéo hắn. Theo em thấy, bọn họ muốn cùng hắn kết thân, nếu không sẽ không đi một chuyến thật xa đến đây.”
“Nha, trời ạ! Thật không có khả năng! Charlotte làm sao có thể để ý Collins? Mary, em nhất định là suy nghĩ nhiều.” Elizabeth kiên quyết không chịu tin tưởng.
“Thời gian sẽ chứng minh em đoán. Hiện tại, chúng ta ngủ một giấc đi!” Mary nhanh chóng đổi áo ngủ, chui vào trong chăn thư thái thở dài.
Elizabeth càng nghĩ càng cảm thấy nàng đoán thực vớ vẩn, khi ngủ khóe miệng còn cầu một chút cười cổ quái.
‘Vị hôn thê’ tiến đến bái phỏng, trong đầu Collins đưa ra một cái ý niệm là khoe ra nhà mới của mình, cái ý niệm thứ hai trong đầu chính là mang nàng đi bái kiến ân chủ mình —— de Bourgh phu nhân.
Chờ khách nhân đều an trí, hắn lập tức viết một phong bái thiếp đưa đến Rossing trang viên. Rossing trang viên cách nhà của hắn chỉ một con phố, hồi âm rất nhanh được đưa đến, de Bourgh phu nhân phi thường vui mời bọn họ cùng ăn bữa tối.
Mấy giờ sau, Collins vẫn đều vì bữa tối làm chuẩn bị. Hắn sai người làm đánh thức khách nhân trước tiên, ngay cả trang phục của bọn họ đều phải nhất nhất hỏi đến, vừa không muốn bọn họ ăn mặc quá mức chú ý, lại không muốn bọn họ ăn mặc quá mức mộc mạc, lại ép buộc vài lần. Khi nhẫn nại của Mary sắp tới cực hạn, hắn rốt cục gật đầu tỏ vẻ vừa lòng.
Mary không ngừng hít sâu mới miễn cưỡng duy trì biểu tình bình tĩnh. Nàng nghĩ, cự tuyệt Collins cầu hôn có lẽ là quyết định chính xác nhất đời này nàng đã làm.
Elizabeth cùng nàng đối diện, nhanh chóng làm cái mặt quỷ hỏng mất.
Cùng các nàng hoàn toàn tương phản, Lucas tước sĩ cùng Charlotte tuyệt không cảm thấy phiền lòng, thập phần kiên nhẫn đổi mới trang phục, cũng hỏi hắn khi tiếp de Bourgh phu nhân nhu phải chú ý gì, thái độ thận trọng kia rất giống vào cung yết kiến nữ hoàng.
Collins bị lấy lòng, cười tủm tỉm cùng bọn họ chia sẻ kinh nghiệm, trên đường đi Rossing vẫn cùng bọn họ nói chuyện với nhau, hoàn toàn đem Mary cùng Elizabeth quên đến sau đầu.
Nhìn Charlotte cười đến thập phần sáng lạn tốt đẹp, Elizabeth nhíu mày. Nàng có chút tin tưởng Mary phán đoán, nàng phán đoán mười có tám, chín là chính xác, trừ bỏ sự kiện Wickham bị hại kia.
Nữ quản gia Rossing chiêu đãi bọn họ, nói phu nhân đi tiếp hai vị khách quý, sẽ nhanh trở về, để cho bọn họ trước tiên đi thăm trong phòng khách.
Rossing trang viên phi thường rộng lớn, từ ngoài cửa sổ vọng ra ngoài sẽ thấy một rừng tùng lớn, lá tùng đã khô vàng rơi xuống, xám xịt mênh mông mông mông vô bờ, gió lạnh phất qua mang đến một cỗ hương vị tùng bách nồng đậm, làm người ta vui vẻ thoải mái. Cảnh sắc mùa đông bao la hùng vĩ, đến xuân hạ là xanh um tươi tốt, sinh cơ bừng bừng. Đó là một địa phương tốt.
Mary ở bên cửa sổ nhìn ra xa, con ngươi trạm lam sắc yên tĩnh giống như bầu trời.
Elizabeth nhìn trong chốc lát liền bị âm thanh Lucas tước sĩ cùng Charlotte chậc chậc tán thưởng hấp dẫn.
Cùng ngoài cửa sổ tự nhiên mở mang không giống, trạch viện Rossing tu kiến vô cùng tráng lệ, gia cụ xa hoa từ nước Pháp vận đến, trang sức phẩm từ Đông phương cùng Ấn Độ vận đến, còn có từng tấm cửa thủy tinh nhiều màu vây khắp.
Hành tẩu ở trên hành lang trống trải tựa như hành tẩu ở một trong con đường ánh sáng, như cảnh trong mơ minh cùng ám, không đúng thực!
Lucas tước sĩ cùng Charlotte hoàn toàn bị rung động, tay chân đều không biết nên đặt ở chỗ nào.
Elizabeth từ nhỏ liền gan dạ sáng suốt hơn người, điểm phú quý này còn không dọa được nàng.
Thực bình tĩnh nhất là Mary, con ngươi của nàng từ đầu đến cuối cũng chưa kích khởi gợn sóng, cước bộ không nhanh không chậm tựa như tản bộ ở đình viện nhà mình.
Nữ quản gia ngoài ý muốn nhìn nàng vài cái, nghe thấy trên đường truyền đến tiếng vó ngựa mới ngừng đánh giá, đem khách nhân mời vào phòng khách. Vị hôn thê mục sư Collins thoạt nhìn cũng thật không giống cô gái nông thôn! Nàng yên lặng nghĩ đến.
“Buổi tối tốt lành, các vị, để mọi người đợi lâu.” De Bourgh phu nhân đi vào phòng khách, thanh âm to lớn nói.
Thân thể của bà phi thường gầy, tóc cùng Darcy giống nhau là màu nâu, nhưng hai bên mai nhiễm một chút hoa râm, ánh mắt tinh quang bắn ra bốn phía cùng xương gò má cao cao khiến bà nhìn qua có chút không tốt.
Bà lúc này nâng cằm đánh giá mấy vị khách nhân, biểu tình nghiêm túc lộ ra vài phần soi mói cùng kiêu căng. Đi theo phía sau bà là hai nam một nữ. Cô gái tuổi trẻ gầy yếu có vẻ chính là Anna · de Bourgh tiểu thư, hai vị nam sĩ một vị rõ ràng là người quen cũ nhà Bennet – Darcy tiên sinh.
“Đã lâu không gặp Darcy tiên sinh!” Collins đầu tiên cúi đầu với de Bourgh phu nhân, lập tức thân thiết cùng Darcy chào hỏi.
Lucas tước sĩ cũng vội vàng hành lễ.
Ba vị nữ sĩ gật đầu thăm hỏi đối với bọn họ.
“Ngồi đi. Nói vậy mọi người ở Lang Vaughn đã gặp qua, nhưng tôi còn muốn thay mọi người dẫn kiến cho nhau một chút.” De Bourgh phu nhân ngồi xuống ở chủ vị, nhất nhất giới thiệu khách nhân của mình.
Cùng Darcy đi tới là anh họ của hắn Fitz William thượng tá, bộ dạng tuy rằng không có anh tuấn như Darcy, nhưng nhìn thập phần chính phái. Khi giới thiệu đến Mary, hắn liên tục nhìn nàng vài lần, lập tức lộ ra mỉm cười ôn hòa có lễ.
De Bourgh phu nhân cũng càng chú ý đối với Mary. Chờ những khách nhân bưng hồng trà lên uống bà từ từ mở miệng, “Cô chính là Mary · Bennet? Nghe nói cô cự tuyệt Collins cầu hôn?” Ngữ khí của bà nghe qua phi thường bất mãn.
“Đúng vậy, phu nhân.” Mary cười nhẹ, không chút bị khí thế của bà kinh sợ.
Ngay cả một câu giải thích dư thừa đều không có, liền thoải mái thừa nhận như vậy? De Bourgh phu nhân nhìn qua lại càng không thích, lạnh lùng mở miệng, “Muốn tôi nói, các cô gái hiện tại càng ngày càng không thực tế. Bỏ lỡ Collins, lấy tướng mạo cô bình thường cùng đồ cưới gầy còm chẳng lẽ còn có thể tìm được người tốt hơn sao? Huống chi hắn còn kế thừa tài sản nhà các cô. Tôi dám nói, tiếp qua vài năm quay đầu nhìn lại, cô nhất định sẽ vì cô hiện tại sở tác sở vi cảm thấy hối hận!”
Bà biểu hiện cả vú lấp miệng em, cao cao tại thượng.
Collins ở thời điểm bà nói chuyện không nhịn được gật đầu, dào dạt đắc ý làm vẻ ta đây tức giận đến mức tay Elizabeth nắm chén trà đều phát run.
Mary cười nhẹ như cũ, không nói được một lời, đôi mắt trạm lam sắc không lộ ra chút thần sắc khuất nhục hoặc phẫn hận, phân đại khí kia thong dong có vẻ làm de Bourgh phu nhân thập phần không thể lên mặt bàn.
Chỉ nhìn khí thế một cách đơn thuần, de Bourgh phu nhân cũng đã thua hoàn toàn, chính bà giống như cũng đã nhận ra, sắc mặt xanh tím biến ảo, không biết nên tiếp tục răn dạy như thế nào.
Mi tâm Darcy xuất hiện vài đạo khe rãnh thật sâu. Mâu sắc hắn lạnh như băng liếc mắt nhìn Collins, khi đảo qua Mary lại hòa tan thành một bãi nước.
“Con nghĩ, đã muộn thời gian dùng cơm, dì.” Hắn trầm giọng mở miệng.
Cháu ngoại trai nhắc nhở hiển nhiên giúp de Bourgh phu nhân tìm cái bậc thang, bà thuận thế đứng lên, ngữ khí thư hoãn nói, “Mời đi nhà ăn dùng bữa tối đi, các vị.”
Mọi người dời bước đến nhà ăn, vây quanh bàn ăn thật dài ngồi xuống.
“Thỉnh tự tiện.” De Bourgh phu nhân bài trừ một cái mỉm cười.
“Trăm ngàn không cần khách khí.” Anna · de Bourgh tiểu thư nhẹ giọng bổ sung, cố ý cứu lại không khí xấu hổ. Nàng thậm chí ôn nhu cười cười với Mary.
Mary đáp lại nàng một cái mỉm cười càng ôn nhu, không có lập tức ăn cơm, mà là cầm lấy ly rượu trong tay quơ quơ, hơi hơi nhắm mắt mũi nghe thấy hương rượu trong ly.
Darcy vẫn âm thầm chú ý nhất cử nhất động của nàng, thấy thế cũng cầm lấy ly rượu lay động, nhìn dung nhan nàng tú lệ nhợt nhạt uống một ngụm, sau đó khóe môi không dấu vết gợi lên.
Mary buông chén rượu, đem bít tết cắt thành khối nhỏ, đều đều như nhau, dùng nĩa xiên một miếng nhỏ đưa vào miệng, ngẫu nhiên mân một ngụm rượu vang. Động tác nàng ăn tao nhã nói không nên lời, trừ phi tất yếu tuyệt không mở miệng nói một câu, khi đem đồ ăn đưa đến bên miệng cũng không làm cho mỡ dính lên môi của nàng, mà là vươn cái lưỡi đem đồ ăn cuốn vào.
Tầm mắt Darcy bị đầu lưỡi nàng phấn nộn hấp dẫn.
Hầu kết hắn cao thấp mấp máy, khoang miệng một trận lại một trận nuốt xuống.
Hắn muốn dời tầm mắt lại phát hiện mình hoàn toàn làm không được.
“Darcy, dì hỏi chú nói đi.” Thượng tá Fitz William đụng phải cánh tay của hắn.
Darcy lập tức hoàn hồn, vẻ mặt bình tĩnh nhìn lại de Bourgh phu nhân, “Con vừa rồi nhớ tới một ít công sự, thất lễ với dì.”
De Bourgh phu nhân oán trách, “Con luôn cả ngày nghĩ công sự, liền ngay cả lễ Noel cũng không có thể đến gặp ta, thói quen này cùng cha con giống nhau như đúc! Darcy, con phải cảnh giác, quá độ mệt nhọc sẽ tổn hại sức khỏe của con!”
“Con đã biết, dì. Cám ơn dì quan tâm” Darcy gật đầu.
De Bourgh phu nhân lặp lại vấn đề lúc trước, “Georgia na gần nhất có khỏe không? Con bé qua vài ngày có thể đến hay không?”
“Con bé tốt lắm, cùng Aniston phu nhân đi hồ Lochness nghỉ phép, mùa đông qua đi mới về Pemberley. Con bé phi thường tưởng niệm dì, nhờ con mang theo phong thư cho dì.”
De Bourgh phu nhân vừa lòng gật đầu, bắt đầu hỏi tình huống trong nhà Fitz William thượng tá.
Darcy lại nhìn lại Mary.
Mary phát hiện hắn nhìn chăm chú, hướng hắn giơ lên ly rượu của mình.
Trong mắt Darcy thấm ra ý cười đặc hơn, vừa chăm chú nhìn mặt của nàng vừa uống xong rượu vang trong ly, sau đó âm thầm đặt về chỗ cũ.