Bạn Đã Từng Dành Thanh Xuân Để Yêu Ai Đó?

Chương 3: Chương 3: chương 2 ( tiếp theo)




Sau lần tránh mặt ấy, tôi không biết cậu xin được số tôi ở đâu nữa. Bắt đầu mỗi buổi sáng cậu đều chúc tôi vui vẻ, tối thì lại chúc tôi ngủ ngon, thỉnh thoảng lại hỏi tôi đang làm gì, hay ăn gì chưa. Đều đặn ngày nào cũng như vậy. Đôi lúc tôi trả lời lại tin nhắn của cậu một cách cộc lốc, nhưng những lúc ấy tin nhắn cậu gửi đến lại nhiều hơn nữa. Và rồi tôi luôn trả lời lại tin nhắn của cậu mỗi khi cậu nhắn đến. Việc đó làm tần số nhắn tin của chúng tôi trở nên ngày càng dày đặc. Tuy nhiên lúc lên lớp tôi chẳng nói chuyện với cậu mặc cho cậu luôn lải nhải với tôi.

Vào một buổi chiêù, lớp chúng tôi có tiết Giáo dục quốc phòng. Đột nhiên hôm ấy cậu lại nhảy lên ngồi cùng tôi, bộ tứ tan rã của chúng tôi lại hợp lại. Hiển nhiên người cậu ngồi gần là tôi. Tôi vẫn thực hiện nguyên tắc của mình – lơ đi. Suốt tiết học, cậu luôn hỏi tôi chỗ này chỗ kia, tôi chỉ trả lời “không biết”. Kết thúc giờ học, cậu bỏ ra ngoài trước, bộ dáng bực bội, tôi cũng chẳng biết chuyện gì đã khiến cậu bực đến thế. Cậu ta....giận tôi ư? Mà tôi cũng chẳng muốn tìm hiểu nguyên nhân đó là gì nên cũng mặc kệ, cùng hai đứa bạn thân về nhà. Tối đó, cậu vẫn như thường lệ chúc tôi ngủ ngon, nhưng tuyệt nhiên không hỏi thêm gì về vấn đề khác.

Cuộc sống của tôi những ngày sau đó cũng thật bình thường, vẫn như mọi ngày, đều lên lớp nhìn cậu với vẻ mặt thờ ơ chẳng nói năng gì, về nhà chỉ làm việc, học bài và đúng giờ sẽ nhận tin nhắn của cậu.

Thấm thoắt thời gian cũng trôi qua, lớp tôi đã chuẩn bị cho kì thi học kì I. Thời gian chạy nhanh thật, tôi cứ ngỡ mình mới học được mấy ngày đâu, mà quay sang cũng đã gần kết thúc một học kì rồi. Chúng tôi vội vã chuẩn bị thật tốt để vượt qua kì thi này. Tôi thì bận rộn mãi, thậm chí còn chẳng nhớ tới cậu nữa, cho đến khi cậu nhắn tin đến. Ngày hôm sau, chúng tôi có tiết kiểm tra môn Hóa. Khi kiểm tra, thấy tôi có vẻ loay hoay, nên cậu nghĩ tôi không làm được. Cậu quăng cho tôi tờ giấy nhỏ. Trớ trêu thay, cậu quăng... trật. Thay vì trúng tôi, lại quăng trúng cậu bạn kế bên. Tất nhiên sau đó phải tận dụng hết sức, cậu bạn ấy mở tờ giấy và “sử dụng” nó. Tôi thì lại nhìn bài cậu ta. Và tôi nghĩ bạn có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra. Cậu giận tôi lần thứ hai. Tôi cũng chả hiểu chuyện gì đang đến nữa, chả hiểu lý do gì mà cậu lại giận. Hay là vì tôi không lấy được giấy mà để người khác lấy? Thì không phải cậu bạn kia cũng chép lại của cậu sao, tôi có chép lại cũng như chép của cậu thôi. Cậu lần đầu tiên... lần đầu tiên cậu dám nói móc tôi. Tôi hiểu ý cậu chứ. Cậu ta... cũng trẻ con thật.

Khi chúng tôi thi xong thì cũng sắp đến Tết rồi, lớp chúng tôi chả như những lớp khác, người ta đều ngóng chờ thành tích của bản thân, còn lớp tôi thi xong thì cứ như được giải thoát. Dù kết quả là tốt hay xâú, mặc kệ nó, chúng tôi vẫn vui chơi và lên kế hoạch cho ngày Tết đến. Riêng bản thân tôi, tôi chẳng bao giờ tham gia vào những kế hoạch đó cả, cứ để chúng nó quyết định xong thì tham gia thôi. Đảm bảo rằng, kế hoạch đi chơi cùng nhau của chúng nó sẽ đổ vỡ tan tành. Tôi biết mà, ngồi nói không được mấy câu thì chúng lại lên tiếng cãi, miệng đứa nào cũng như cái loa, vang dội khắp nơi. Nếu tôi là người ngoài, chắc hẳn tôi sẽ nghĩ rằng lớp này đang tổ chức phản động, bạo loạn hay đại khái chuẩn bị chiến tranh nội bộ gì đó. Và kết quả cuối cùng cũng có, chúng nó quyết định nhà ai nấy ở, tiền ai nấy xài. Tôi cũng chả thèm góp ý gì thêm cho mệt, lỡ khi không bị chửi té tát luôn nữa thì sao.

Trước tết vài tuần, tôi cùng hai đứa bạn thân lên phố chơi, mua đồ tết, mà chủ yếu là để bạn tôi thăm người yêu nó thôi, chúng tôi đi chỉ để cho nó đỡ buồn. Trong khi chờ nó thăm người yêu, tôi ngồi ở ngoài lấy chiếc điện thoại của mình ra nghịch giết thời gian. Sao mà có người yêu cực vậy nhỉ? Phải dành thời gian này nọ với người ta nưã, nhưng mỗi lần đi thăm người yêu nó, tôi luôn thấy nó cười tươi, mặt rạng rỡ lên hẳn, ờ... diệu dàng hơn hẳn mọi ngày, chẳng nhẽ tình yêu khiến con người thay đổi mạnh mẽ đến vậy sao, bình thường nócũng điên đâu có vưà, thằng nào mà nhìn mặt nó dữ lên là sợ chạy chết khiếp, mỗi lần mặt lạnh là không ai có thể tới gần. Tự dưng tôi thấy sợ, liệu như sau này tôi có giống nó không. Ồ!! Bạn biết không. Tôi đoán đúng đấy, và nó là chuyện của sau này.

Quay lại chuyện nhé. Khi tôi đang cầm điện thoại, lướt lên lướt xuống trên mạng xã hội thì tin nhắn đến, là của cậu. Cậu hỏi tôi đang ở đâu, làm gì và ăn uống gì chưa. Tôi trả lời cậu như bình thường, nhưng sau đó cậu nói hôm nay cậu mệt, chúc tôi đi chơi vui vẻ và cậu muốn nghỉ ngơi một chút, dặn dò tôi nhớ đi đường cẩn thận. Ờ thì... cũng có chút cảm động, hơn nữa tự dưng thấy lo lo. Cậu ta ốm rồi sao? Không biết như thế nào nưã, bị nặng hay nhẹ nữa. Mà quái lạ, sao hôm nay đột nhiên quan tâm cậu ta đến vậy nhỉ? Tôi nghĩ rằng cậu ta là bạn, mình từng chơi thân với cậu ta, quan tâm xíu có gì đâu.

Chiều tối chúng tôi mới bắt đầu về, trên đường tôi luôn nghĩ về câụ, không biết cậu ta uống thuốc hay chưa nữa. Khi tôi về tới nhà thì cũng bảy giờ hơn, tôi lao nhanh vào nhà tắm để lột bỏ lớp bụi đường cả ngày hôm nay, rũ bỏ những mệt mỏi sau chuyến đi. Đột nhiên tôi nhớ đến câụ, không biết cậu ta ăn uống gì chưa, bệnh như thế nào rồi nhỉ? Nghĩ phòng trọ của cậu gần đây, tôi bước ra đường, ghé vào hiệu thuốc đối diện nhà, mua vài vỉ hạ sốt, rồi chạy vào tiệm tạp hóa mua đỡ một bì cháo ăn liền đi đến phòng thăm cậu.

Tôi đến trước cửa phòng, gõ cửa vài cái, được một lúc cậu vẫn không ra mở cưả, hay cậu ta đi đâu rồi? Tôi đưa tay vặn ổ khoá, cửa không khóa, vậy hẳn cậu ta ở trong rồi. Mà cũng thiệt tình, ở một mình mà còn không khóa cửa, không sợ trộm vào khiêng cậu ta đi mất sao. Tôi mở cửa bước vào trong. Sao lại tối om thế này? Tôi đưa tay theo trí nhớ tìm công tắt bật điện, từ đâu đó tiếng vù vù thoát ra làm tôi giật mình. Tôi sợ ma, đứng trong bóng tối lại còn nghe tiếng vù vù này thì tim tôi muốn rớt ra ngoài luôn rồi. Khi định hình lại tôi mới biết hóa ra mình bật lộn chỗ, bèn lần mò bật lại lần nữa. Tới khi đèn sáng, mắt tôi nhíu lại, đảo mắt tìm cậu. Cậu đang nằm trùm chăn kín mít, hẳn là cậu đang ngủ. Tôi tiến đến gần, đặt tay lên trán cậu. Nóng quá! Chết thật, sao lại nóng như thế này nhỉ? Tôi lo lắng, quay qua quay lại không biết nên làm gì. Sau đó tôi tiến lại đống đồ của cậu đặt gần đó, lục lọi tìm chiếc khăn lau mặt, chạy vội đi vắt nước đắp lên trán cho cậu.

Nửa tiếng sau, tôi bắt đầu lay cậu dậy, cậu mở mắt ra nhìn tôi, cố nở cho tôi một nụ cười. Cậu cười thật yếu, mở miệng ra như muốn nói gì đó với tôi nhưng lại không được. Tôi tìm đến giúp cậu cốc nước, đỡ cậu dậy uống một chút cho đỡ khô miệng. Một lúc sau, cậu có vẻ như tỉnh hơn chút, dựa vào thành giường, cậu hỏi tôi: “Sao Q lại ở đây?”. Tôi không biết phải trả lời cậu như thế nào nưã, nói tôi lo lắng nên đến đây xem cậu ư? Không thể nào.

Tôi quay người đi, tiến đến bàn học, nơi tôi đặt thuốc và bịch cháo ở đó, lấy bịch cháo hướng về bếp để nấu cháo cho cậu, che dấu cảm xúc hiện tại của mình, thờ ơ đáp lại “ Sáng nghe nói T ốm nên nãy tiện đường mua đồ giúp mẹ, tiện thể ghé qua đây đưa chaó, ai ngờ lại sốt cao như vậy”. Tôi lén liếc mắt nhìn câụ, cậu ta cười. Vẫn yếu ớt nhưng lại trông rất đẹp. Tôi lại bối rối. Xoay mặt trở lại nồi nước đang nấu trên bếp, chờ đợi nước sôi rồi chế vào tô đã cắt bịch cháo ra, chờ đợi cháo chín. Quay lại lấy thuốc và nước để sẵn đầu giường cho câụ, bưng luôn tô cháo đặt trước mặt cậu. Cậu đột nhiên ho khan, thả người nằm phịch xuống giường “ Làm ơn đi, T không có sức cầm thìa nữa rồi, Q đút giùm T nhá.” Tôi chẳng biết nên làm gì với cậu nữa. Nhìn bộ dáng mệt mỏi của câụ, tôi xiêu lòng cầm thìa lên đút cậu ăn. Nhìn cậu ăn được tôi cũng thấy vui, nhưng ngoài mặt tôi vẫn như bình thường, đối với cậu là “không cảm xúc”.

Cho cậu ăn xong, đưa thuốc cho cậu uống, giúp cậu soạn lại vài thứ đồ vươn trên sàn. Nhìn lên đồng hồ, đã 9h kém rồi sao, tôi phải nhanh chóng về nhà mới được. Tôi quay lại nhắc nhở cậu đóng cửa cẩn thận khi tôi về, mai tôi sẽ xin phép cho cậu nghỉ học, rồi nhớ uống thuốc đầy đủ, hôm sau tôi sẽ quay lại. Tôi thấy cậu cười, cười thật tươi, thật... mãn nguyện. Mãn nguyện ư? Vì điều gì nhỉ? Chỉ vì tôi chăm sóc cậu ta mà mãn nguyện đến vậy ư? Tôi không hiểu tâm lý của đám đàn ông con trai các cậu đâu, chắc còn phức tạp hơn phụ nữ chúng tôi nữa. Tôi ra về, lòng vẫn còn nhớ đến câụ, không biết có tự lo được hay không nữa. Nhữngngày kế tiếp tôi đều mua đồ ăn đến giúp câụ, chăm sóc cho câụ, và tôi nghĩ tôi có ... chút tình cảm với cậu.

Trận ốm nặng đi qua, cậu lại trở lại là chàng trai hoạt bát, năng động, nói nhiều như ngày nào. Cậu vẫn cứ lẽo đẽo đi cùng tôi, tôi ...cũng không bài xích cậu nữa. Tôi nhận ra khoảng cách của chúng tôi như được kéo lại gần hơn.

Tết đến. Vậy là một năm đã đi qua, tôi tự hỏi một năm vừa rồi, tôi đã làm được gì không biết. Thôi mà kệ, đã đến năm mới rồi thì chuẩn bị có lì xì chứ sao. Còn sắp về quê thăm ông bà nữa chứ. Tôi háo hức đón cái tết bên gia đình. Còn cậu, cậu cũng đã về nhà rồi. Mười ngày nghỉ tết, chúng tôi sẽ chẳng được gặp nhau. Sao tôi lại thấy nhớ cậu thế nhỉ? Dường như thói quen mỗi ngày có cậu theo sau đã hình thành. Và thói quen là một điều vô cùng không tốt.

Sáng mồng một tết, cậu nhắn tin chúc mừng năm mới, nói sẽ cho tôi một bất ngờ. Bất ngờ gì vậy nhỉ? Quà năm mới cho tôi sao? Chắc hẳn là vậy. Tôi cũng theo thế mà chờ đợi. Cho đến khi... Sáng mồng hai, tôi ở nhà đón khách giúp ba mẹ, và hẳn cậu là vị khách đặc biệt nhất ngày hôm nay của tôi. Nhìn thấy cậu từ xa, vẫn điệu dáng không thay đổi ấy dù đã lớn thêm một tuổi. Cậu hôm nay ăn mặc thật chỉnh chu, đầu tóc vuốt keo gọn gàng, mùi thơm trên người cậu tỏa ra khắp nơi. Tôi thích mùi này, không hiểu sao tôi lại cảm thấy thích nó, nó nhẹ nhàng, không khiến tôi khó chiụ, lại rất thơm nữa. Cậu vẫn giữ nụ cười hằng ngày, tiến lại khều tay tôi, dúi vào một vật gì đó. Tôi nhìn xuống, thì ra là một phong bao đỏ, là lì xì của cậu cho tôi. Tôi mời cậu ngồi xuống, định bước đi lấy nước và bánh kẹo mời câụ, nhưng cậu lại từ chối “Ba mẹ T đang gần đây, chờ T đến rồi qua nhà bác thăm, để dịp khác T tới nhé!” Tôi có chút hụt hẫng, tiếc nuối không muốn cậu đi, nhưng đầu lại khẽ gật đưa cậu ra cửa. Suốt những ngày sau đó, tôi chỉ nhắn tin cho cậu chứ không hề gặp lại một lần nào nữa.

Tết qua đi, chúng tôi trở lại công việc thường trực của mình – đến trường. Với chút khí xuân còn lại, lớp chúng tôi bàn nhau lên kế hoạch đi picnic. Sau khi đề xuất ý kiến với giáo viên chủ nhiệm và được cô đồng ý, chúng tôi lựa chọn thời gian, chọn địa điểm, lên kế hoạch để đi dã ngoại. Sáng chủ nhật, chúng tôi họp nhau tại nhà cô chủ nhiệm, kiểm kê lại đồ đạt và thức ăn, điểm danh lớp rồi tiến hành lên đường. Địa điểm dã ngoại của chúng tôi là một khu du lịch nằm trong huyện. Phong cảnh nơi đây cũng khá thơ mộng, xung quanh là những ngôi nhà sàn đơn sơ, mộc mạc. Dọc hai bên lối đi là hai hàng cây cao, tán tỏa rậm rạp, che phủ cả một vùng. Vài tia nắng len lỏi xuyên qua tán cây, chiếu xuống con đường, tạo thành những chấm nhỏ li ti. Thoảng bắt gặp vài cái xích đu treo lúc lắc trên cành cây. Khắp nơi là bãi cỏ lấp lánh còn đọng những hạt sương sót lại. Bao quanh khu du lịch là một cái hồ lớn. Chúng tôi chọn một khu gần ngày hồ, vừa thoáng vừa có thể nhìn ra mặt hồ, còn có thể nghịch nước nữa. Sau khi phân công mọi thành viên làm xong công tác chuẩn bị, chúng tôi bày biện thức ăn ra, các bạn nam đều đi kiếm củi nhóm lưả, con gái chúng tôi thì ngồi xiên thịt, lấy thức ăn bày ra. Tôi cũng tham gia vào giúp mọi người nướng thịt, cậu hăm hở chạy lại gần, giúp tôi thổi lửa. Tôi cứ nghĩ cậu sẽ chẳng biết mấy chuyện này, có vẻ tôi đã sai lầm, xem ra cậu còn rất giỏi nữa là khác. Thậm chí có vẻ giỏi hơn tôi. Con trai như cậu mà cũng biết nấu ăn, lại học giỏi, đẹp trai nữa. Đây không phải mẫu người lí tưởng của mọi cô gái hay sao. Tôi lại suy nghĩ, tôi có gì để cậu ta chú ý đến được đâu chứ. Tệ....toàn diện mà.

Đến giữa trưa, chúng tôi ngồi ăn cùng nhau, hát những bài ca quen thuộc, pha chút di dỏm, làm rộn cả một vùng. Cậu ngồi sát bên tôi, chăm chút tôi từng chút một, làm cả lớp nhìn chúng tôi với ánh mắt kì dị, lâu lâu lại có vài đứa châm chọc chúng tôi. Tôi cũng chỉ biết im lặng không nói gì. Chính xác hơn là không dám nói, chỉ sợ lại bị tình nghi nhiều hơn. Có vẻ tôi quá khinh thường đầu óc của lũ lớp tôi rồi, hiển nhiên chúng nó cho rằng, im lặng tức là đồng ý.

Ngày qua tháng lại, thời gian thấm thoát trôi nhanh, chúng tôi sắp kết thúc một năm học, và để kết thúc nó, chúng tôi lại vất vã chuẩn bị hết sức vượt qua kì thi cuối năm. Tôi không còn thờ gian quan tâm cậu nưã, cậu cũng ít nhắn cho tôi hơn. Thỉnh thoảng tôi cũng thấy... nhớ cậu. Cảm giác ấy từ đâu đến, nó bắt đầu từ khi nào? Tôi cũng không rõ, nhưng cứ thấy nhớ cậu thôi.

Kết thúc kì thi với thành công tốt đẹp, chúng tôi quyết định làm buổi tiệc chúc mừng, đồng thời chia tay mọi người một thời gian. Buổi tiệc của chúng tôi được giáo viên chủ nhiệm tổ chức ở tại phòng học nhỏ của lớp vào buổi chiều. Khi đó trường chỉ có mỗi lớp chúng tôi, thoải mái đùa giỡn rượt nhau khắp hành lang, cõng nhau cầm chổi lên “chiến”, thi nhau gào la hét khàn cổ cũng không chịu ngừng, dăm ba đứa xúm lại chụp ảnh lưu niệm, còn tôi vẫn tách biệt như mọi khi, đứng trong lớp dọn dẹp vài thứ. Bỗng cậu đi ngang qua, nhét vào tay tôi tờ giấy. Tôi chậm rãi mở tờ giấy ra, đọc những chữ xiên vẹo của câụ, học giỏi nhưng sao chữ tệ thế không biết, nhưng cái làm tôi quan tâm hơn chữ viết chính là nội dung trong tờ giấy. Tôi đưa lên, chậm rãi đọc...

* * *

Chạy thật nhanh ra ngoài, đảo mắt tìm kiếm bóng dáng người con trai ấy. Bóng cậu mất hút rồi, tôi đã chậm mất rồi sao. Đột nhiên, nơi ấy hiện lên trong đầu tôi, là chỗ cậu thường đến. Tôi lại dùng sức chạy đến chỗ đó.

Bóng lưng cao gầy xuất hiện trước mắt tôi. Tim tôi đập mạnh. Từ lúc nào đó, tim tôi không còn ổn định mỗi khi gặp cậu. Tôi nhận ra, tôi đã yêu người con trai ấy, người đã luôn quan tâm, chăm sóc, trân trọng tôi, luôn làm mọi việc vì tôi, và... người ấy sợ mất tôi. Có phải hạnh phúc chỉ cần đơn giản thế thôi không? Chẳng cần những lời nói hoa mĩ, chẳng cần những món quà xa xỉ đắt tiền, chỉ cần hành động của cậu đã khiến trái tim tôi cảm thấy ấm áp.

Tôi lớn tiếng gọi: “T ơi”.

Cậu quay lại, nhoẻn miệng cười. Ánh hoàng hôn rọi vào khuôn mặt ấy, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc. Tôi biết, thanh xuân của mình đã trọn vẹn, trọn vẹn khi có cậu ở bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.