Dịch giả: SeagateHDD
------------------------------------
Trong hỗn độn, Hành Ca lẻ loi độc hành, ngũ giác tựa hồ như bị giam giữ.
Nàng chỉ nhớ mình được hai vị mỹ nữ cho ăn, một đêm chưa ngủ, cơn buồn ngủ rốt cục bạo phát, nặng nề mê man. Liền giờ khắc này nơi đây, nàng lại phát bệnh rồi chăng?
“Vô Cực, ngươi trong cung không phải áo hồng thì áo đen, không chán hay sao?”
Thanh âm của một cô gái vang lên.
Hành Ca còn chưa kịp hết bỡ ngỡ vì âm thanh có chút quen tai này, liền nghe được một âm thanh khác vừa lạnh lẽo vừa ngông cuồng vang lên:
“Ngươi gả cho ta, thì chính là Hư Nguyệt cung chủ nhân, đến lúc đó ngươi yêu thích màu sắc mộc mạc hoặc là cái gì khác, ta đều chìu ngươi.”
A a, là một đôi cẩu nam nữ! Hành Ca nghe qua có chút kích động. Ngày xưa phát bệnh nhìn thấy đều là một ít hình ảnh, nghe được đều là tàn cục,đây là lần thứ nhất tình cờ gặp được một vở kịch có nội dung hoàn chỉnh, nàng sao không hưng phấn cho được.
Chỉ nghe đôi trai gái này nói qua nói lại, tựa như đang nói về việc hôn lễ. Hàn Ca nghe được rõ ràng, càng hiếu kỳ muốn thấy mặt hai người, chỉ là bốn phương một mảnh tối đen như mực.
Mà trong bóng tối, có một con mắt chăm chú theo dõi nàng, như rắn độc đang trong bóng tối lè lưỡi, vừa tựa như lửa mạnh ở vực sâu đốt chích.
Trên người Hành Ca chợt lạnh chợt nóng, nàng đột nhiên mở mắt, ngồi dậy.
Tỉnh cơn mơ.
Giơ tay lên trên trán, lau đi một mảnh mồ hôi lạnh.
----------------------
Đã vào đêm, hai người hầu gái đã rời đi, một cây nến đỏ đã đốt hết nửa đoạn.
Trên Lăng Vân Phong ban đêm lạnh cực kỳ, Hành Ca rời giường lấy thêm một cái áo khoác vận vào, nghiêng ngã đi đến bên cạnh bàn, uống một chén nước trà.
Nước trà lạnh, đi vào miệng lại hơi chát, Hành Ca lập tức hơi tỉnh táo lại, rốt cục phát hiện ra trong phòng có chút quái dị.
Bên cửa sổ có một người đang đứng.
“Nàng, rốt cục tỉnh rồi.”
Âm thanh có chút quen tai a. . . . . .
Hành Ca dám khẳng định, nàng không quen biết người này.
Kẻ không quen biết, nửa đêm lại xông vào khuê phòng. . . . . . Hành Ca có chút khó tin, “Không nghĩ tới a, thiên hạ đệ nhất trang còn có thể có hái hoa tặc.”
Người đến đột nhiên cất bước, hướng về phía nàng đi tới.
Hành Ca khổ tâm khuyên nhủ:
“Bần đạo tuy rằng xinh đẹp như hoa, nhưng tính tình quái lạ, là người thô lỗ, thực sự không phải đẹp như vẻ bề ngoài ngươi nhìn thấy. Còn nữa, trong thiên hạ đệ nhất trang ám vệ vô số, bần đạo nếu hô to một tiếng, đến lúc đó ngươi coi như có lấy bần đạo làm con tin, chỉ sợ cũng khó chạy trốn. Vì lẽ đó tráng sĩ ngươi giờ khắc này nên dừng cương trước bờ vực, thời gian chưa muộn a! Rẽ phải là ra ngoài, tạm biệt không tiễn.”
Mặc cho Hành Ca phun một tràng dài, người đến vẫn từng bước một, từ trong bóng tối đi ra, ánh nến chiếu rọi, khuôn mặt từ từ rõ ràng.
“Ồ?” Thời đại này đẹp trai như vậy phải đi làm hái hoa tặc sao? Hành Ca trố mắt.
Chỉ thấy người đến khuôn mặt thật tuấn tú, mũi cao môi đỏ, đặc biệt là một đôi mắt phượng vô cùng có thần, không giận mà tự uy, giờ khắc này hắn đang nhìn nàng, tự mang ba phần cường thế, khiến nàng khiếp sợ trong lòng.
Nếu như nói riêng về dung mạo, lại có vẻ dễ nhìn hơn Phỉ Nhiên Thù.
Chỉ là so sánh về khí chất là không đúng, Phỉ Nhiên Thù như trăng sáng trong đêm, tĩnh lặng như nước, người này rực rỡ như mặt trời giữa trưa, hừng hực như lửa thiêu đốt.
“Vân nhi, Vân nhi, ta rốt cục tìm được nàng rồi.”
Người tới chính là người lúc trước giả mạo Mạc Thủy, gặp Hành Ca một lần - Nguyệt Vô Cực.
Hành Ca vừa nghe hai chữ “Vân nhi”, trong lòng lập tức kêu thảm, cố nhân a cố nhân, ngươi đến cùng thay ta chọc ra bao nhiêu oan nghiệt?
“Ngươi nhận lầm người, bần đạo cùng Vân nhi trong miệng của ngươi xác thực dung mạo có chút tương tự, nhưng bần đạo chung quy không phải là người kia, người kia cũng không phải bần đạo. Ngươi đêm khuya lẻn vào thiên hạ đệ nhất trang, nếu như chỉ vì tìm nàng, e là phải thất vọng rồi. Vẫn là thừa dịp hiện tại không kinh động những người khác, mau mau rời đi thôi.” Hành Ca nói.
Nguyệt Vô Cực nghe vậy, nguyên bản đang mừng như điên, ánh mắt lập tức tối lại, lộ ra vẻ thảm đạm, môi hắn run run, nói:
“Vân nhi, nàng là đang trách ta? Ta. . . . . . khi đó Tẩu Hỏa Nhập Ma. . . . . . Sau đó lại đi tìm nàng, ròng rã suốt một tháng, chưa từng tìm được một mảnh góc áo. Ta cho là nàng. . . . . . hài cốt không còn. . . . . .”
Hành Ca rốt cục nghe ra âm thanh quen thuộc ở nơi nào. Cũng không phải là trong dĩ vãng nàng quen biết người này, mà là vừa mới đây! Khi nàng đang phát bệnh thì mơ nghe được âm thanh kia, nam tử . . . . . .”Vô Cực. . . . . .”
Hành Ca vô ý thức phun ra cái tên nghe được trong mộng, lập tức cả người như bị nóng lên không rõ nguyên do.
“Vân nhi, nàng không biết khi ta nghe thấy Đạo Môn chi tú hiện thân trên giang hồ, trong lòng là vui mừng đến cỡ nào hay không? Vừa mong chờ vừa sợ sệt. . . . . . may mà, đúng là nàng. Vân nhi, theo ta trở về đi. Lần này, không có bất kỳ người nào có thể thương tổn đến nàng.”
Nguyệt Vô Cực ôm chặt lấy Hành Ca, âm thanh rõ ràng kích động cùng run rẩy.
Hành Ca bối rối, nàng cảm nhận được đôi tay nóng hầm hập của hắn, đang siết lấy eo của nàng, chặt đến mức như muốn đem nàng cắt đứt làm hai đoạn, cảm giác tuyệt vọng lại có tình cảm ấm áp như bão táp thình lình dâng trào lên trong lòng nàng, giờ khắc này Hành Ca tứ chi cứng ngắc, ngũ giác như tê liệt, nhưng trong lòng đột nhiên lại thấy vừa quen thuộc ấm áp lại xa lạ nghìn trùng.
Trong lúc hoảng hốt, trong cái đầu bị bệnh đột nhiên thoáng hiện ra một bóng người vận đồ đỏ.
Ở một bến đò nọ, trên người hắn bị thương rất nặng, nàng nhìn hắn dễ coi, liền giúp hắn điều tức chữa thương.
Bên trong Đào Hoa Lâm, nàng cười nhạt nhẽo, nói, ngươi ngụ ở trên đỉnh núi, ta ngụ ở bên dưới vách núi, nghe tới đúng là hữu duyên, chỉ là duyên phận này, cự ly xa đến lợi hại.
Trong Hư Nguyệt cung, hắn cau mày, nói, ngươi hao tổn quá nặng, nếu không điều dưỡng tốt, sợ là không sống được. . . . . . Nàng vẫn như cũ cười nhạt nhẽo, nói, chung quy phải giúp ngươi tu luyện Hư Không Nghiệp Hỏa, mới không uổng công ngươi liều chết cưới ta. Hắn trong nhất thời mặt lành lạnh như sắt, điểm vội mấy chỗ đại huyệt cho nàng.
Sau đó là chiêng trống huyên náo, mười dặm phủ vải đỏ, động phòng ở bên trong, nàng mặc áo cưới. . . . . .
Sau đó là ngay tại đỉnh núi, ngực dính một chưởng, đỉnh núi gió lớn, áo cưới bay lên, như một ngọn lửa lớn cháy rực trong đêm. . . . . .
Trong ngực Hành Ca nỗi lên một trận đau đớn như kim châm!
Nguyệt Vô Cực rốt cục phát hiện tình huống không đúng, buông nàng ra, từ lòng bàn tay một luồng kình đạo ôn nhu rót vào cơ thể Hành Ca.
Hắn nhìn Hành Ca khuôn mặt đang trắng bệch, trong lòng liền đau xót, ánh mắt lập tức vằn tia máu, cắn răng nói:
“Ta nên giết Huyễn Vân Cơ .”
“Huyễn Vân Cơ?”
Lòng Hành Ca đau đớn vẫn chưa hết, trong đầu hỗn loạn tưng bừng, nhưng từ trong tiềm thức lại bài xích tiếp tục cuộc trò chuyện này, nàng không muốn trong đầu lại xuất hiện bất kỳ hình ảnh nào nữa, liền nói:
“Vị công tử này ngươi thật sự nhận lầm người, những người từ trong miệng ngươi, bần đạo không biết bất cứ ai. Công tử vẫn là mau rời đi, bằng không bần đạo cũng không dám bảo đảm, bần đạo sẽ làm ra cái gì.”
Nàng chậm chạp không kêu cứu, bất quá bởi vì biết người này có thể qua mắt được ám vệ mà xông vào trong trang, nhất định người mang tuyệt kỹ, nếu bị bức ép mà cuống lên, thì cá chết lưới rách. Ôi, không biết bên Thản Nhiên các có thể nghe được động tĩnh bên này?
Nguyệt Vô Cực nghe nàng nói một cách điềm tỉnh, trong mắt không yêu không hận, hắn xưa nay quyền sinh sát nắm trong tay không hề biết sợ hãi là gì, lúc này trong lòng tự nhiên lại có chút e sợ, “Nàng thật sự. . . . . . không nhớ rõ? Người yêu trong lòng nàng..........người trong lòng nàng........nàng thật sự đều đã quên?”
“Trong lòng ta. . . . . . ngươi nói A Phỉ sao?” Hành Ca nghi hoặc nói.
Nguyệt Vô Cực chấn động, nhất thời ánh mắt thâm trầm nắm chặt lấy vai Hành Ca, nói:
“Nàng nếu thật sự đã quên, thì làm sao lại cho rằng người trong lòng là Phỉ Nhiên Thù? Là hắn nói cho nàng? Là hắn tìm được nàng trước, sau đó nói với nàng như vậy? Hắn có nói cho nàng biết hay không? Nàng là được ta cưới hỏi đàng hoàng! Nếu như người trong lòng nàng là hắn, tại sao lại gả cho ta? Nàng không tự hỏi mình một chút hay sao?”
“Không. . . . . . Hắn chưa nói. . . . . . Là bần đạo chính mình suy đoán. . . . . . A. . . . . .”
Hai vai của Hành Ca bị bóp đến đau nhói, cơ hồ có thể nghe được âm thanh của xương vang lên, nàng há miệng, rốt cục đau đến độ nói không ra lời.
Lúc này chợt nghe bên ngoài cửa tiếng sáo vang dài, mãnh liệt du dương. Một âm thanh lành lạnh của người nam, từ từ lọt vào tai.
“Trong đình ngọc thụ tê hàn dạ, lãnh lộ vô thanh thấp quế hoa. Không biết Nguyệt Vô Cực công tử ghé qua, chậm trễ tiếp đón rồi.”
Một đạo cương phong phá cửa, ngoài cửa không thấy bóng người, chưởng phong lại tới trước.
Một chưởng này đầy bạo liệt, Thiên Địa Âm Dương trộn đủ, Nguyệt Vô Cực nghe thấy gió chưởng liền biết người đến căn cơ khá cao, chỉ đành buông Hành Ca ra, xoay người lại sử dụng tuyệt học “Hư Không Nghiệp Hỏa”, dùng chưởng tiếp đón. Nhưng mà, hắn đánh giá tình hình sai một chút.
Người tới quả thật quá điên cuồng, ngay ở chiêu thứ nhất đã không thèm thăm dò thực lực, một chưởng xuất ra không hề nương tay chút nào.
Thời khắc song chưởng giao nhau, Nguyệt Vô Cực liền biết là không xong rồi, hắn lập tức vận nội khí bung ra bảo vệ tâm mạch, nhưng thân hình vẫn bị lùi đi mấy bước, miệng phun máu tươi.
Người đến thu chưởng, đi vài bước đến bên cạnh bàn, miễn cưỡng tiếp được Hành Ca vì bị buông ra đang lung lay sắp ngã.
Hành Ca ngẩng đầu, hình dáng lạnh lùng của Phỉ Nhiên Thù đập vào mắt, đột nhiên trong lòng của nàng nổi lên một trận quyết tâm. Lại nhìn qua Nguyệt Vô Cực, không nhịn được kinh ngạc thốt lên một tiếng:
“A.”
Chỉ thấy Nguyệt Vô Cực đôi môi nhuốm máu, mắt phượng long lên, sát khí hừng hực, cả người tựa như đang ở trong một biển lửa, làm cho người khác không dám nhìn gần. Hắn liếm liếm máu trên môi, ho khan một tiếng, lạnh lùng nói:
“Phỉ Nhiên Thù.”
Ngữ điệu vô cùng hung ác, nếu trong lời nói mà gắn được theo cung tên, Phỉ Nhiên Thù chắc chắn là thương tích đầy mình.
“Lại gặp mặt a. . . . . . Hư Nguyệt cung, Nguyệt Vô Cực.”
Nguyệt Vô Cực thanh âm đã lạnh, Phỉ Nhiên Thù nói ra càng lạnh hơn.
Nhưng mà không có ai biết, giờ khắc này trong lòng của Hành Ca lạnh đến đóng băng luôn rồi.
Làm cái gì đây? Làm sao cảm giác hai người các ngươi trong lúc đó có chút cái gì đây? Đừng a! Cố nhân muốn khóc!
Nguyệt Vô Cực thấy Hành Ca nhu thuận dựa vào lòng của Phỉ Nhiên Thù, không biết nhớ tới cái gì, cắn răng cười lạnh nói:
“Phỉ Nhiên Thù, ba năm nay là ngươi che dấu Vân nhi sao? Là ngươi thừa dịp nàng mất trí nhớ, hướng dẫn nàng, lừa nàng, làm cho nàng nhận sai người trong lòng? Ha, thiên hạ võ lâm nói ngươi là công tử Vô Song, gọi ta là tà ma ngoại đạo, theo ta thấy, ngươi giả nhân giả nghĩa đến làm cho người buồn nôn!”
Nghe nói như thế, Hành Ca không vui.
“Vị công tử này ngươi nói như vậy không đúng. Ba năm nay bần đạo một mực ở Tẩy Nguyệt quan tu hành, chưa từng gặp qua A Phỉ? Người yêu trong lòng cũng là ngươi nói, A Phỉ lừa gạt bần đạo lúc nào? Người yêu trong lòng cứ để bần đạo suy đoán a! Ngươi cứ như vậy nói thẳng ra, bần đạo thẹn thùng a! Nếu như A Phỉ đối với bần đạo mang ý đồ xấu, ban đêm chỉ cách một bức tường, hắn đến qua ngủ chung còn chưa có, thì nói đến làm gì!”
“Ngươi cũng nên giữ danh dự của mình chứ.”
Phỉ Nhiên Thù nhắc nhở, Hành Ca nhảy ra nói lung tung khiến hắn đau đầu không thôi.
Hành Ca vung vung tay, nói:
“Tướng mạo xinh đẹp lại hành tẩu trong giang hồ, chút lời ong tiếng ve là tránh không khỏi, bần đạo chịu đựng được.”
Nguyệt Vô Cực còn chưa từng thấy qua Nhiếp Vân như vậy? Nhiếp Vân ở trước mặt hắn là thông tuệ, là điềm đạm, thậm chí cao ngạo, sao giờ cảm giác nàng có vẻ vô liêm sỉ quá? Nếu không phải có dung mạo cùng thanh âm giống nhau, thương thế trong người là Âm chưởng của Huyễn Vân Cơ gây ra, hắn thật muốn hoài nghi người này không phải Nhiếp Vân.
Như vậy, ba năm qua đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Tại sao tính tình của Nhiếp Vân thay đổi lớn đến như vậy?
Nguyệt Vô Cực nhìn tư thái thong dong của Phỉ Nhiên Thù, trong lòng tự biết, nếu như lúc này động thủ cướp người, thì dựa theo quy củ của thiên hạ đệ nhất trang, Phỉ Nhiên Thù chắc chắn là ra tay giết chết, huống chi trong bóng tối còn một tên thổi sáo cho Phỉ Nhiên Thù, mà hắn hiện tại đã bị thương, phần thắng coi như bằng không. . . . . .
“Vân nhi. . . . . .”
Khẽ thở dài một tiếng, thân hình của Nguyệt Vô Cực như én liệng, một đạo Hồng Ảnh trước mắt liền biến mất, mà Hành Ca lúc này đang nhớ đến lời hắn nói về thân phận của mình, có một câu.
Một câu có liên quan với Phỉ Nhiên Thù.
-----------------------
Nguyệt Vô Cực rời đi, tiếng sáo dần tắt.
Hành Ca thoát khỏi lòng Phỉ Nhiên Thủ, biểu hiện hết sức nghiêm túc.
Phỉ Nhiên Thù biết Nguyệt Vô Cực chắc chắn sẽ không như vậy mà bỏ qua, trước khi rời đi hắn đã nói ra tất cả thông tin, giờ nhìn thấy Hành Ca như vậy, Phỉ Nhiên Thù ánh mắt ấm áp, ôn nhu hỏi:
“Hành Ca, ngươi có cái gì muốn biết? Nguyệt Vô Cực mang đến cho ngươi rất nhiều nghi hoặc?”
Hành Ca gật đầu, lại lắc đầu.
Nội tâm của nàng bây giờ không phải là tan vỡ, mà là tuyệt vọng. Bởi vì nàng nhớ lại, khi được Diệu Thiện pháp sư cứu, trên người nàng đang vận áo cưới.
Lại nghĩ đến hai âm thanh trong giấc mơ, một người chính xác là Nguyệt Vô Cực, mà đang cùng hắn bàn về hôn sự, giọng nữ kia vô cùng quen tại, bởi vì đó chính là thanh âm của nàng!
“A Phỉ, Nguyệt Vô Cực nói, cố nhân là hắn cưới hỏi đàng hoàng.” Hành Ca nói.
“Có thể cố nhân là đúng, nhưng ngươi không phải là Hành Ca sao? Tiên trời hạ phàm Hành Ca.” Phỉ Nhiên Thù đáp.
“A Phỉ, bên trong trang đều nói ngươi cùng với cố nhân quan hệ. . . . . . phức tạp, có thật không?” Hành Ca nói.
“Ta với cố nhân từng vui buồn có nhau, người trong lòng có ta, ta trong lòng có ngươi.” Phỉ Nhiên Thù đáp.
Hành Ca hít vào một ngụm khí lạnh, trong nháy mắt xích ra vài bước, không dám nhìn thẳng Phỉ Nhiên Thù.
Đều nói người trước trồng cây người sau ăn trái, vì sao đến nàng, cố nhân lại gieo nghiệp chướng? Người trong lòng có ta, ta trong lòng có ngươi. . . . . . Là, là nàng nghĩ tới ý đó sao? Nàng không dám nghĩ nữa rồi! Không đúng, trước mắt còn có rất vấn đề nghiêm trọng ——
“A Phỉ, người thổi sáo, phải chăng là Công Tôn Dị?”
“Đúng rồi.”
Thấy mợ rồi, tiền đâu mà trả!
“Hành Ca hảo hữu, có khoẻ hay không?” Như một con gió, Công Tôn Dị hiện thân.
Cứu mạng a!
Phỉ Nhiên Thù tên khốn kiếp này! Nàng làm sao quên sự kiện kia! Ngày đó bên Thái Hồ gặp mặt, hai người này, hai người này. . . . . . đáng thương cho tri âm, hết lòng biểu lộ tình cảm, vì hắn mà thổi sáo, hắn không biết cảm ơn, còn lớn tiếng nói về cố nhân, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi! Quả thực vô liêm sỉ! Hạ lưu! Tàn nhẫn!
Hành Ca suy nghĩ đến đây, nhất thời lệ nóng tung trào, “Tri âm a!”
Công Tôn Dị mất hồn rồi, chưa từng thấy qua loại hoan nghênh cỡ này, nhất thời mờ mịt, Phỉ Nhiên Thù lại một phen đau đầu.
Chỉ nghe Hành Ca khóc lớn nói:
“Tri âm ngươi mạnh khỏe a! Ta muốn cùng ngươi ra sức uống 3000 trận! Không cần để ý đến kẻ bạc bẽo phụ tình, nam nữ đều ăn sạch, khốn kiếp mà! Thật là chịu không nỗi mà! Cứ tưởng mình có bộ mặt đẹp đẽ một chút liền có thể bắt nạt ngươi tướng mạo xấu hơn mình hay sao? Đi, chúng ta đi uống rượu! Ô oa, nói đến uống rượu ta lại nghĩ tới một việc, tri âm ơi tri âm, ta ngay cả năm trăm lạng cũng không có để trả lại ngươi. . . . . .”
Khốn kiếp, bạc bẽo phụ tình, nam nữ ăn sạch?
Dù là không hiểu việc Hành Ca đang nghỉ trong lòng, giờ khắc này cũng có thể đoán ra bảy, tám phần rồi.
Công Tôn Dị thấy Phỉ Nhiên Thù khóe môi chậm rãi nở ra một vẻ ôn nhu, nhưng trong con ngươi khí lạnh dâng lên đến bảy phần, lòng kêu lên không ổn.
Hắn cùng với Phỉ Nhiên Thù làm bằng hữu rất nhiều năm, quan hệ tương đối là tốt, cho dù gần đây hắn cùng với tiểu tổ tông của Long Môn đi lại thân mật, nhưng cũng không động chạm đến tình bạn của hắn và Phỉ Nhiên Thù.
Công Tôn Dị lăn lộn trong giang hồ, ngoại trừ dựa vào da mặt dày, công phu nhìn mặt hiểu lòng người là cực kỳ chính xác.
Phỉ Nhiên Thù hiện đang cười như hoa nở, nhưng tên này khi cười cũng có bảy lần ba hai mươi mốt kiểu cười, nụ cười vào giờ phút này chính là —— rét tháng ba.
Bây giờ còn không chạy là hết cơ hội rồi, Công Tôn Dị thân hình loáng lên một cái, ôm eo Hành Ca với vẻ mặt điếc không sợ súng, hướng ra ngoài chạy gấp.
Ở trong phòng, Phỉ Nhiên Thù ngưng cười, khóe môi chảy ra tơ máu.
Hàm Quang từ chỗ tối hiện thân, tiến lên đỡ hắn ngồi lên giường điều tức, lại nói:
“Thuộc hạ đã cho Thừa Ảnh theo dõi Nguyệt Vô Cực.” Chần chừ một lát, rốt cục vẫn hỏi:
“Khi trang chủ luận đạo vì đánh Hỗn Độn khúc đã hao tổn thân thể. . . . . . vì sao lại sử dụng Thiểu Dương chưởng khiến thương hại đến kinh mạch? Hư Không Nghiệp Hỏa của Nguyệt Vô Cực cũng không lợi hại đến thế, muốn đánh lui hắn, cũng không cần phải như vậy a. . . . . .”
Phỉ Nhiên Thù không đáp.
Hàm Quang vốn là người ít lời, nhưng việc có quan hệ đến thân thể của trang chủ cùng Vân tỷ, không nhịn được lại nói:
“Trang chủ vì sao cố ý để Công Tôn Dị mang Vân tỷ đi? Vì sao không cho Vân tỷ chữa thương. . . . . .”
“Yên lặng!”
Phỉ Nhiên Thù quát khẽ, thanh âm không lớn, nhưng ý nặng vạn cân.
Trong lòng Hàm Quang hoảng hốt, lập tức im miệng, lùi sang một bên.
Phỉ Nhiên Thù hiện tại đang phẫn nộ.
Khi hắn biết mạng mình trời sinh ốm yếu, khắc cha khắc mẹ, hắn chưa từng phẫn nộ.
Lại biết được mình gân cốt cực kỳ kém, không cách nào luyện võ, hắn cũng chưa từng phẫn nộ.
Biết được Nhiếp Vân có người yêu, bội ước thời gian rời đi, hắn vẫn chưa phẫn nộ.
Biết được ngày hôn lễ của Nguyệt Vô Cực, cô dâu rơi từ đỉnh núi xuống mất tích, hắn chưa từng phẫn nộ.
Mà giờ khắc này, hắn đang phẫn nộ.
Vì sao, vì sao, vì sao.
Tất cả mọi người đang hỏi hắn vì sao, tất cả mọi người biết hắn chỉ nói lời thật, tất cả mọi người đều tin tưởng đáp án từ hắn.
Như vậy là vì sao, trước khi Nguyệt Vô Cực rời đi lưu lại một tin tức như vậy, nhất định cùng hắn có quan hệ, vì sao đến cuối cùng Hành Ca lại nói bóng nói gió, giả ngây giả dại, nhất định không chịu hỏi?
Là nàng đã biết đáp án, hay là sợ phải nghe được lời nói thật?
Là nàng không tin mình, hay là vì quá tin tưởng đây?