Dịch giả: SeagateHDD
------------------------------------------------
Lúc Phỉ Nhiên Thù đưa ra ý luận đạo ở Lăng Vân Phong, đã dự liệu đến tình cảnh hỗn loạn như thế này.
Trên thực tế, hắn làm trọng tài thiên hạ mấy năm qua, phàm là chuyện gì dính dáng đến Đạo Môn, cũng đều không tránh thoát có chút quan hệ.
Thực tế bởi vì Đạo Môn quá hưng thịnh, môn đạo đời nào cũng có người tài giỏi xuất ra, trấn giữ cho Đạo Môn vài chục năm, lời ấy quả thật không hề sai.
Thiên Cơ cung là một yếu tố gây ô nhiễm môi trường cho Đạo Môn,, lại thêm một quốc sư đương triều, gây chia rẻ trong nội bộ hoàng cung, thế lực càng lúc càng mở rộng, dần dần thành công tạo ra một xu hướng hoàn toàn ô nhiễm Đạo Môn.
Lưỡng Nghi Sơn Trang lấy kiếm nhập đạo, quá mức cương mãnh, ít có nữ tu nào đồng thời cùng lúc có ngộ tính và nghị lực để tiếp tục kiên trì, mà nếu có tiếp tục kiên trì lại không bằng khí thế của nam nhân, vì vậy phái này hiện bày ra cái tư thế dương thịnh âm suy.
Bạch Ngọc Cốt gần mười năm danh tiếng kiếm tu, bậc kỳ tài trăm năm khó gặp của nhóm nữ tu, cho dù là ở trong 13 tinh hoa của Đạo Môn, cũng có thể đứng trong năm vị trí đầu.
Nhân vật như vậy, theo lý mà nói, ở Lưỡng Nghi Sơn Trang chắc hẳn là rất được tôn trọng.
Chỉ bất quá vì Nguyên Trường Sinh thường xuyên bế quan tu luyện, Lưỡng Nghi Sơn Trang liền rơi vào trong tay một kẻ “Mặt thì như ngọc, tâm như cầm thú” đại đệ tử Bạch Ngọc Kinh.
Không tới ba năm, liền thành ra cục diện “vừa tĩnh tọa luyện kiếm, vừa trêu ghẹo sư muội“.
Cho đến khi Nguyên Trường Sinh phát hiện ra sự tình, thì đã vô lực vãn hồi cục diện rồi.
Tuy rằng Bạch Ngọc Kinh luôn giả tạo ra bầu không khí nghiêm túc tu đạo, bất quá, chỉ là làm cho người ngoài xem mà thôi —— người trong trang sớm đã loạn thành một đoàn rồi.
-----------------------
Đạo Môn to lớn như vậy, chỉ có Thanh Hoa quan là tương đối bình thường.
Thanh Hoa quan chính là môn phái đứng đầu trong việc tu hành, cũng là phái duy nhất đi theo trường phái thanh tu.
Cái gọi là thanh tu, chính là chấp nhận học thuyết âm dương cùng tồn tại, chặt bỏ sắc dục, miễn cho nhiễu loạn tâm tính.
Thanh Hoa quan chỉ lấy nam tu, một nhà trên dưới luyện khí điều tức, dưỡng sinh cầu đạo, đường hoàng ra dáng chờ tới ngày phi thăng.
Bọn họ lúc bình thường sẽ không để ý đến thế sự giang hồ, nếu như không phải Đạo Môn chi tú hiện thế, khả năng là bọn họ còn đang nơi nào đó chờ Độ Kiếp.
Vậy thì sẽ không bị Bạch Ngọc Kinh quấn lấy quấy nhiễu, hỏi những câu như “Gần nhất lại giết chết bao nhiêu người? Siêu độ bao nhiêu người?” hoặc “Mấy hôm nay có ai keng một cái phi thăng lên trời chưa?” toàn là những vấn đề tẻ nhạt.
------------------
Núi Thái Âm Tẩy Nguyệt quan, mặc dù Diệu Thiện pháp sư nổi danh khắp thiên hạ, nhưng tình huống trong nội bộ người khác lại không hề biết, môn phái này khá bí ẩn.
Hành Ca hiện tại được xem là đệ tử đầu tiên của Tẩy Nguyện quan bước vào chốn giang hồ trong hai mươi năm qua, khó tránh khỏi người ta đặc biệt chú ý đến.
Chỉ riêng bản thân Phỉ Nhiên Thù là thấy đặc biệc rồi, sau khi mất trí nhớ, bản thân của Hành Ca ở Tẩy Nguyện quan lại tản ra một mị lực khó lý giải, có lẽ là một loại tính cách điên điên hiếm có thu hút người khác? Khiến cho người khác nhìn thấy nàng liền muốn tiếp chuyện.
Cho nên khi nhìn thấy Thiên Cơ Cung - Phi Dương Tử thừa dịp hỗn loạn tiến đến gần Hành Ca, Phỉ Nhiên Thù cũng không bất ngờ gì.
“Hành Ca đạo hữu xem ra rất quen mặt, chúng ta đã gặp qua hay sao?”
Thời điểm Phỉ Nhiên Thù nghe Phi Dương Tử nói như vậy, phí hết ba phần mười công lực mới không đem trà trong miệng phun ra lổ mũi.
Ách, khó có thể tưởng tượng được, một nam tu nóng bỏng của Thiên Cơ cung lại dùng cái chiêu củ rích như vậy mà mở màn chào hỏi.
Nói thật, Phỉ Nhiên Thù đọc qua biết bao nhiêu truyện ngôn tình rồi, tài tử giai nhân trong tiểu thuyết xem không ít a. Phong lưu Vương Gia nè, vương phi xinh đẹp nè, cái gì mà quân vương rãnh rỗi sinh nông nỗi nè.........nhắm mắt lại hắn cũng có thể kiếm ra hơn 100 câu mở màn cua gái hay hơn câu này nhiều.
Tên Phi Dương Tử này một chút kỹ xảo củng không có, cơ bản liền muốn song tu ngay và luôn đây mà.
“Bần đạo đến đây, khả năng là vì xem số mạng cho ngươi.”
Phỉ Nhiên Thù vừa nghe Hành Ca nói như thế, liền có dự cảm bất tường. Quả nhiên tên không óc Phi Dương Tử liền thuận thế nhảy ngay vào cái hố người ta đào sẳn.
“Hành Ca hữu cũng có nghiên cứu về huyền học thuật số? Không ngại bần đạo đạo hạnh nông cạn, cùng đàm đạo qua một hồi?”
Ngươi thì không thể đối với huyền học thuật số mà nói là nông cạn được, không phải ngươi dùng hết mấy chục năm tuổi đời dùng nghiên cứu thuật số trong phòng hay sao?
Phỉ Nhiên Thì lấy tay bưng trán.
Long Môn Vương Bá Chi Đạo - Phi Dương Tử cái gì cũng có học qua, cầm kỳ thư họa thi từ ca phú lễ nhạc cưỡi ngựa bắn cung, thuật số hắn học hết, chỉ bất quá hắn cái gì cũng học sơ sơ mà thôi.
Huyền học thuật số thì hắn chỉ học “sờ mó gân cốt” đoán mệnh, hắn thích học phần này để sờ mó con gái mới lớn, Long Môn thuật hắn học loại bá đạo nhất là bùa yêu. . . . . .
Phỉ Nhiên Thù còn nhớ, khi xem tin tinh tình báo 13 tinh hoa của Đạo Môn do bồ câu đưa đến, đọc đến phần tư liệu của Phi Dương Tử hết một quyển sách dầy mà kinh sợ trong lòng a —— người này như vậy mà học rộng tài cao loại khủng, không phải nghiên cứu vì xưng vương làm thánh hay để cải tạo thế giới, mà một lòng ở trong phòng nghiên cứu đạo, tìm kiếm một con đường phi thăng cho riêng mình.
“Không dám, không dám, bần đạo trẻ người non dạ, sao dám cùng đạo huynh luận đàm.”
Chỉ có Phỉ Nhiên Thù nghe là hiểu được ý, cô nương này chỉ cần nhấn mạng “nàng còn trẻ”, người khác nắm bắt điều này là được rồi, mấy chuyện khác là không quan trọng.
Hành Ca nhìn khuôn mặt ôn nhu tuấn tú của Phi Dương Tử, đột nhiên thở dài một hơi, nói:
“Từng lo đa tình tổn hại tâm đạo, vào núi chỉ vì sợ khuynh thành. Đạo huynh vì tìm kiếm đại đạo, ước chừng khắp cả chúng sinh, người khác chỉ nhìn thấy ‘dâm’, bần đạo nhìn thấy toàn là phóng đãng buông thả.”
Phi Dương Tử biểu hiện cứng lại, “Là?” Hắn hơi trầm ngâm, sau đó lấy một loại ánh mắt hoàn toàn mới nhìn Hành Ca, nói, “Hành Ca đạo hữu đây là nói, con đường đại đạo?”
Hành Ca nói:
“Chính là như vậy. Giáo đồ Đạo Môn vạn ngàn, có người thanh tu nhập đạo, có người lấy kiếm nhập đạo.......mà chuyện nhập đạo, ...hiện tại rất gian nan. Bởi vì vạn vật luôn kiên nhẫn, không bền lòng thì sẽ luôn biến chuyển, không hình không thái, đi tới vô định, vô tình nhất là đa tình, đa tình lại tựa như vô tình. Chuyện đời không có “nếu như” hay “có lẽ”. Chuyện người, vốn đơn giản như vậy mà nói.”
Phi Dương Tử nghe vậy, nhất thời mắt lộ ra vẻ thông suốt, phảng phất như phát hiện ra Hành Ca là một loại bảo vật gì đó, nhìn chằm chằm lấy nàng.
Im lặng một lát, bỗng nhiên hắn lộ ra ý cười gian nan, nói:
“Hành Ca nói như vậy, chuyện không bền lòng định, bần đạo. . . . . . Khụ, ước chừng khắp cả chúng sinh vẫn cứ mư cầu chính đạo, đến tột cùng là nên làm gì mới có thể chân chính rõ ràng?” Lời nói ra đầy nhất thiết, khó nén nhiệt tình.
Hành Ca nhịn không được lại nhìn vị đạo hữu dáng mạo đẹp đẽ này thêm hai lần, lời nặng ý dài nói:
“Hành Ca không dám ôm ước vọng đàm luận chỉ giáo. Chỉ là chuyện vô thường, nói ra lại không thường. Phi Dương tử đạo huynh giờ khắc này là tìm kiếm thăm dò, muốn biết chính đạo là cái gì? Không ngại nói thẳng, ngươi không sờ tới không nhìn thấy, không có nghĩa là nó không tồn tại, chỉ đại biểu là ngươi còn phải đi rất nhiều và xa.”
“Nói đơn giản, chính là thế giới lớn như vậy, hẳn là nên ra ngoài xem xem?”
“Nhưng thiên vận luân hồi, mưu cầu đại đạo cũng không cần phải đi tìm kiếm lung tung, có khả năng là ở ngay bên cạnh, “bỗng nhiên quay đầu người đứng đó, dưới tàn tro”.”
Phi Dương Tử trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên thốt lên một câu:
“Cái kia ở bên cạnh, Hành Ca đạo hữu sẽ không phải là chỉ —— Phi Hồng Tử chứ?”
Hai người cùng nhau nhìn phía Phi Hồng Tử, chỉ thấy nàng từ đầu tới cuối hứng thú đúng một việc, tầm mắt nóng rực chưa từng rời khỏi ghế chủ vị, bên trên nó vị Vô Song công tử đang rảnh rỗi quá ngồi ăn chè đậu xanh, mà vị Phỉ Nhiên Thù công tử kia không nhúc nhích chút nào, ánh mắt từ ái vừa ăn chè vừa nhìn chúng sinh, nghiễm nhiên trở thành nửa người nửa thánh.
Phi Dương Tử rùng mình một cái, “Nếu như con đường chính đạo là Phi Hồng Tử sư muội , bần đạo quyết định. . . . . . Chuyển qua Thanh Hoa quan, thanh tu nhập đạo.”
Hành Ca an ủi:
“Không nên bi quan như vậy, cũng không nhất định là Phi Hồng Tử đạo hữu a, ta thấy Thiên Cơ cung chưởng giáo chân nhân, “ước chừng” chắc là không sai a.”
Lời vừa nói ra, trong Trùng Minh trong điện đột nhiên yên tĩnh lại.
Bạch Ngọc Kinh không còn quấy rầy Thanh Hoa quan Phong Chân cùng Mạc Bi Hoan nữa, Phi Hồng Tử cũng không si mê dùng ánh mắt quấy rầy Phỉ Nhiên Thù. Phỉ Nhiên Thù vứt luôn bộ mặt từ ái dùng ánh mắt quấy rầy chúng sinh, mọi người nhất trí nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Hành Ca, đến lúc này vẫn không hề biết mình nói ra cái gì.
Sức mạnh của im lặng, vĩnh viễn nặng hơn so với huyên náo ồn ào.
Hành Ca trong lòng lắc đầu liên tục, cái đám tu đạo này, luôn cả tên Phỉ Nhiên Thù không tu đạo, đều là cái thứ xấu xa a.
Một mặt giả bộ không để ý tới nàng, cùng người khác vừa nói vừa cười, trên thực tế mỗi một người đều phân ra con mắt thứ ba nhìn chằm chằm nàng, còn nghe trộm nàng nói chuyện a.
Đây là cái thói xấu gì? Không thể cùng vị Thiên Cơ cung nam nói chuyện tu hành hay sao?
Đến giờ nàng vẫn hồn nhiên, không hiểu cái chữ “ước chừng” đối với Thiên Cơ cung có ý nghĩa như thế nào.
• Đoạn này tác giả chơi cái chữ “ước chừng” vào câu nói, ta phí hết sức ba trâu chín hổ để làm cho nó rõ ràng một chút, nếu sạn quá, xin bỏ qua.
Trong một bầu không khí đầy im lặng, Phi Dương Tử coi như là rõ ràng rồi:
“Nghe quân một lời nói, còn hơn mười năm tu hành a. Hôm nay có thể kết bạn với Hành Ca tiểu hữu, bần đạo thật là không uổng công chuyến này. Ngày khác nếu Hành Ca muốn so tài Huyền Môn thuật số hoặc Đạo Môn bí thuật, có thể tới tìm bần đạo. Bần đạo cái gì đều hiểu sơ, nhưng lúc nào cũng cái đồng ý tiếp đón.”
Nói xong, hướng về Phỉ Nhiên Thù chắp tay, lại cùng Hành Ca và chúng đạo hữu cáo biệt, kéo Phi Hồng Tử rời đi.
Phi Hồng Tử mặc dù không muốn đi, nhưng không dám chống đối sư huynh, không thể làm gì khác hơn là cẩn thận mỗi bước theo sát đi ra ngoài.
----------------------------
Bên ngoài Trùng Minh điện, giáo chúng Thiên Cơ cung tiến lên nghênh tiếp, tranh nhau hỏi vị Đạo Môn chi tú này có xứng danh hay không.
Phi Hồng Tử thật ra không để ý Hành Ca chút nào, mục đích của nàng chỉ muốn gặp Vô Song công tử Phỉ Nhiên Thù mà thôi, nhưng vào lúc này Phi Dương Tử lại làm ra vẻ mặt thần bí mỉm cười, chỉ nói hai chữ:
“Thú vị” .
Giáo chúng không thể nào phân tích được hai chữ này, nhưng từ biểu hiện mà thấy, Phi Dương Tử đạo huynh hình như chấp nhận vị Đạo Môn chi tú này rồi, chỉ là. . . . . . hai chữ thú vị, là xưng tụng hay khích lệ?
Phi Dương Tử chắp tay nhìn mây mù bay đầy núi Lăng Vân Phong, biểu lộ cảm xúc:
“Sống lâu như thế mới gặp được một người nói hưu nói vượn đạt đến trình này a. . . . . . đặc biệt là không hề biết xấu hổ mới tài, rất giống phong thái của ta khi còn trẻ.”
“Sư huynh phong nhã hào hoa, hiện tại cũng không già.” Phi Hồng Tử nói.
“Sư muội, đừng như thế khen ngợi sư huynh, trong lòng huynh sợ...........”
Phi Dương Tử nhớ tới Hành Ca thuận miệng nói lung tung “Bỗng nhiên quay đầu người đứng đó” , không khỏi có chút sởn tóc gáy.
“Sư huynh ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ muốn ngươi bỗng nhiên quay lại nhìn một chút, có người cản đường kia có biết hay không?”
Phi Dương Tử vừa quay đầu lại, chỉ thấy Phi Hồng Tử biểu hiện lo lắng, mà phía trước cách đó không xa, một người đang lau kiếm chờ chém người, chính là Bạch Ngọc Cốt.
“Hừ, đồ nhát gan.” Bạch Ngọc Cốt nhìn bóng lưng Phi Hồng Tử, lạnh lùng nói.
“Ồ, bần đạo còn tưởng là ai, hóa ra là băng thanh ngọc khiết nhưng tâm thì để ở quán trà Bạch Ngọc Cốt sư thúc a. Đáng tiếc là bần đạo có chuyện quan trọng trên người, bằng không tất nhiên sẽ hướng sư thúc lĩnh giáo cái quán trà nào gần đây có trai đẹp nhất. Đi trước một bước!”
Phi Hồng Tử nói xong, đẩy sư huynh ra, triển khai thần hành bộ pháp, trong nháy mắt biến mất trong rừng núi.
Phi Dương Tử lại cười cười nhìn Bạch Ngọc Cốt, thân hình như chim yến, áo dài phiêu phiêu, bay vào mây .
“Sư thúc, không đuổi theo sao?” Mực Thư Kiếm dè dè dặt dặt mà dò hỏi.
Bạch Ngọc Cốt lạnh lùng liếc hắn một cái: “Ta đang chờ đại sư bá của ngươi.”
Mực Thư Kiếm bị ánh mắt kia nhìn làm cho run lên một cái, vội vã từ bỏ ý nghỉ gieo tai họa cho người khác, lẫm liệt nói:
“Đại sư bá thật không ra gì, hai người bọn ta đến thiên hạ đệ nhất trang, cái cần chính là cốt sư thúc phải tỏ ra một thân thân chính khí, làm trụ cột vững vàng cho chúng ta, ngoài chém gian nịnh, trong môn thì nghiêm túc thì mới đúng a!”
“Ngươi học được cái miệng lưỡi trơn tru từ đại sư bá rồi!”
Bạch Ngọc Cốt không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên ửng đỏ mặt, vỗ cho Mực Thư Kiếm một chưởng.
Mực Thư Kiếm kinh hãi đến biến sắc, lăn khỏi chỗ, miễn cưỡng né được. Chỉ thấy chưởng phong xuất ra, một gốc cây đại thụ ngọn tận trời xanh đứt gốc mà ngả, lảo đà lảo đảo.
Đại sư bá quả nhiên là sáng suốt , tiểu sư thúc hung ác dử dội như vậy, xác thực không thể tùy tiện mà thả rông được, phải chăn dắt a. Nhưng Mực Thư Kiếm hắn có trêu ai ghẹo ai đâu!
Hắn vốn xuất thân từ Long Môn, gân cốt đã không tốt, nhưng lao lực thiên tân vạn khổ mới gia nhập được vào Đạo Môn, không thể cứ như vậy mà chết trong cơn hờn dỗi của tiểu sư thúc —— nếu như vậy thật là không có thiên lý.
Mực Thư Kiếm trong lòng có nước mắt.
Nếu như giờ khắc này Mực Thư Kiếm chỉ là trong lòng có lệ, hắn tuyệt không nghĩ tới sau một khắc, trong đầu của hắn lại ngập nước luôn.
“Lưu Phong, Hồi Tuyết, mau đỡ ta vào nhà, ta xem không nổi hình ảnh tàn nhẫn như vầy. . . . . . Rốt cuộc ta nhìn lầm, hay trước mắt là thật đây —— cái tên heo nào chém gẩy Đại Thụ oai hùng của nhà chúng ta? Nó đứng ở Lăng Vân Phong canh gác cho thiên hạ đệ nhất trang, có trêu ai ghẹo ai đâu? Tại sao? Tại sao như vậy. . . . . .”
Thiên hạ đệ nhất trang đại tổng quản Tần Miên Miên, đang được hai người cái hầu gái nâng đỡ, thân như liễu yếu đang khóc lóc như mưa, khuôn mặt đau xót như mất cha, cứ như vậy xuất hiện ở cạnh cái cây, buồn buồn bã bã, thậm chí phái người đi kiếm đại phu đến, miệng nào lẫm bẫm “Cứu Đại Thụ, cứu Đại Thụ a.”
Mực Thư Kiếm vào giang hồ tự nhiên đâu có ít? Nhưng hắn chỗ nào gặp được một trận chiến dạng này?
Nhất thời liền choáng váng, trơ mắt ra mà nhìn thần y Cố Thanh Cừ cứ như vậy xuất hiện tại cái cây, xoa bóp chổ này, sờ mó chổ kia, thậm chí khoa trương lấy ra hai cái ngân châm hướng vào cái cây mà......châm cứu. Sau đó vô cùng ngưng trọng nhìn Tần Miên Miên, nói:
“Đại Thụ huynh đệ thương thế quá nặng, thuốc và kim châm vô hiệu rồi. Tần tổng quản, ta và tập thể bác sĩ đã cố gắng hết sức, ngươi nén bi thương.”
Tần Miên Miên, Cố Thanh Cừ cùng hai vị hầu gái, bốn người tám con mắt cứ như vậy trừng trừng nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Cốt cùng Mực Thư Kiếm.
Mực Thư Kiếm vội vã đến xem kẻ cầm đầu tiểu sư thúc.
Bạch ngọc Cốt vốn vẫn còn ở ngoài, có điều cũng nhận ra tình huống không đúng, liền đè hỏi Mực Thư Kiếm:
“Phát sinh chuyện gì? Hai người này tới gây hấn? Ngươi đắc tội qua bọn họ?”
Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, ánh mắt hung ác, “Cô nương kia khóc đến thương tâm như vậy, ngươi không phải là đối với người ta làm ra chuyện cầm thú gì chứ? Nếu như vậy, ta không thể làm gì khác hơn là thanh lý môn hộ rồi!”
Mực Thư Kiếm nghĩ thầm, đi theo cái vị tiểu sư thúc vừa hung tàn, vừa không não này, hở một chút là muốn mất mạng không minh bạch, không bằng. . . . . .
“Ta không giết cái cây, cây lại vì ta mà chết. Tuy rằng cũng không phải tại hạ tự tay giết chết vị. . . . . . Đại Thụ tráng sĩ này, nhưng tại hạ khó tránh khỏi liên can, tại hạ đồng ý phụ trách, đồng ý bồi thường cho thiên hạ đệ nhất trang, cho dù là bất kỳ yêu cầu bồi thường gì. Nhưng mà. . . . . . tại hạ không có tiền.”
Cố Thanh Cừ vừa nghe, nhất thời cười như con hồ ly, nói:
“Nói đến tiền há chẳng phải quá tục? Công tử đồng ý phụ trách là tốt rồi. Phục Linh, Đỗ Trọng, mang vị công tử này về trang, thu xếp cho ở trong Kỳ Hoàng lâu của ta.”
Hai hầu gái buông Tần Miên Miên ra, đối với Mực Thư Kiếm nói:
“Xin mời.”
Tần Miên Miên không ai nâng đỡ, lập tức đi qua hướng Cố Thanh Cừ ngã liền trên người, Cố Thanh Cừ cả người cứng đờ.
“Cố tiên sinh, Đại Thụ bị chết thật đáng thương a. . . . . . Miên Miên cảm giác sắp thở không nổi, ngươi ôm Miên Miên vào trong lòng. . . . . .”
Tần Miên Miên lôi kéo tay của Cố Thanh Cừ hướng về trên người mình thả xuống, hiếm thấy Cố Thanh Cừ lại không có phản kháng, trong lòng nàng vui vẻ, nhưng sau một khắc liền vui không được rồi.
Cố Thanh Cừ thuận thế điểm huyệt đạo của nàng, đem bàn tay đang sờ loạn trên người của hắn vứt ra.
Mực Thư Kiếm không thấy hai người này âm thầm giao chiến, chỉ cho rằng vị Tần đại tổng quản này khóc sướt mướt chưa hết thương tâm, Cố Thanh Cừ đang an ủi. Trước khi đi không nhịn được quay đầu lại dặn dò Bạch Ngọc Cốt:
“Tiểu sư thúc a, ngươi ngoan ngoan đứng ở đây chờ đại sư bá, ngàn vạn lần đừng chạy loạn, cũng không động tay động chân, một cái lá cây cũng đừng sờ loạn. Ghi nhớ kỹ ghi nhớ kỹ.”
Bạch Ngọc Cốt gật đầu, nói:
“Ngươi đi đi. Tuy ngươi là người của Lưỡng Nghi Sơn Trang, lại để cho người ta đến tận cửa mà bắt rể, có chút nhục nhã đó. Bất quá ngươi dũng cảm gánh chịu, biết sai có thể sửa, mới không thẹn với đạo dùng kiếm, có thể đạt được cảnh giới chi kiếm, trong lòng sẽ ngộ ra nhân kiếm hợp nhất. Sư thúc vĩnh viễn là sư thúc của ngươi.”
Mực Thư Kiếm suýt chút nữa là phun ra một ngụm máu. Hắn đây là vì ai vậy?! Tại sao tiểu sư thúc một chút tự giác đều không có? Còn coi hắn là một lãng tử khốn khiếp bội tình bạc nghĩa giờ quay đầu? Còn đang bên kia ra cái dáng tha thứ khoan dung hắn. . . . . . Hắn trêu ai ghẹo ai a!
Mực Thư Kiếm trong lòng có hận.
Mực Thư Kiếm theo hai vị hầu gái đi trở về, đột nhiên nhớ tới Tần Miên Miên và Cố Thanh cừ đối với hai người này xưng hô không giống, liền hỏi:
“Hai vị rốt cuộc là gọi Lưu Phong Hồi Tuyết, hay là Phục Linh Đỗ Trọng?”
Trong đó một vị hầu gái nhớ lại Phỉ Nhiên Thù, Tần Miên Miên, Cố Thanh Cừ, Thừa Ảnh, gần đây lại thêm Hành Ca chế biến thêm cách gọi, không biết trả lời ra làm sao, đành nói:
“Tình huống là như vầy. Tên đầy đủ của tỳ nữ tên là Xuân Giang Lưu Phong Phục Linh hay tiểu mỹ nữ cũng được.”
Người còn lại nói:
“Tỳ nữ tên đầy đủ là Nguyện Hoa Hồi Tuyết Đỗ Trọng, tất nhiên tiểu mỹ nữ cũng được.”
Mực Thư Kiếm đột nhiên không dám tra cứu tiếp. Hắn có linh cảm nếu như hắn tiếp tục hỏi, sẽ hỏi ra “chúng ta đều là ‘tiểu mỹ nữ”, hỏi loại vấn đề này chính hắn liền muốn đánh mình hai tát tai. Quả nhiên là sâu xa.
Thiên hạ đệ nhất trang, đến tỳ nữ cũng sâu không lường được như vậy a. . . . . .