Chương mười sáu
Ngày Quốc khánh Dư Dương và Dương Hạo đi Lệ Giang.
Cuộc sống của Dư Dương từ lúc có Dương Hạo hình như dính liền với chữ du lịch thì phải.
Đi chơi xong về nhà, Vương Chí với Phạm Kì nghe nói hai người đi Lệ Giang đều thèm muốn, giọng điệu sặc mùi dấm.
“Học giỏi thật là sướng, ngày nghỉ bố mẹ tớ toàn bắt đi học thêm.” Vương Chí cắn thịt gà như đang cắn thịt kẻ thù không bằng.
Phạm Kì nhìn cậu ta rùng mình một cái sau đó quay sang hỏi Dư Dương: “Các cậu chưa nghĩ xem thi đại học trường nào à? Bố mẹ tớ ngày nào cũng bàn bạc vấn đề này. Không chỉ mình tớ mà cả những đứa khác nữa, hình như chỉ có hai cậu mới ung dung như thế.”
“Đâu có, tại vì đã chọn được trường nên mới không lo.” Dư Dương ăn xong cơm chống cằm chờ bọn họ.
“Cậu định thi trường nào?” Vương Chí hỏi, Dương Hạo với Phạm Kỳ cũng nhìn Dư Dương.
“Đại học Thâm Quyến.”
“Ơ, tớ nghĩ cậu phải thi trường Bắc Kinh chứ.” Phạm Kỳ hơi bất ngờ.
“Xa quá, Thâm Quyến gần hơn.”
“Dương Hạo cũng thế à?” Vương Chí quay sang nhìn Dương Hạo.
“Tớ còn chưa quyết định.” Dương Hạo cười: “Có điều nếu Dư Dương muốn tớ thi cùng trường đại học thì tớ cũng không ngại vào Thâm Quyến.”
“Cảm ơn ạ.” Dư Dương lườm cậu ta một cái, vẻ mặt xin miễn cho em, trái tim lại nhảy lên một cái.
Ra khỏi căng tin Vương Chí và Phạm Kỳ đi thẳng đến sân bóng rổ, Dư Dươn cùng Dương Hạo đi về phòng học, vai chạm vai, Dư Dương nghiêng đầu có thể nhìn rõ lông mi Dương Hạo dưới cặp kính, vừa tan học đã bị Vương Chí lôi đi căng tin làm cậu còn chưa kịp tháo kính ra.
Dương Hạo đeo kính trông đẹp trai thật. Lúc ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Dư Dương giật cả mình, còn chưa bình tĩnh lại Dương Hạo bỗng quay đầu nhìn cậu cười đểu: “Nhìn cái gì? Rốt cuộc cũng phát hiện anh đẹp trai hơn em rồi hả?”
“Hứ.” Dư Dương hất đầu: “Vương Chí Phạm Kỳ hai cái thằng này, giờ này là giờ nào còn chạy đi chơi bóng rổ.”
Dương hạo nở nụ cười, cũng không lật tẩy trò đánh trống lảng của cậu: “Mọi người đều có suy nghĩ của mình, đâu phải chỉ có đỗ đại học mới kiếm sống được.”
Dư Dương nghĩ đến Trầm Tịch, người tài giỏi như thế lại chỉ có thể làm việc trong cửa hàng lưu niệm, cái thế giới này không có bằng cấp vẫn là không được.
“Nhớ Trầm Tịch hả?”
Dư Dương lườm cậu ta: “Đừng có mà đoán bừa ý tưởng của người ta.” Tại sao nhiều lúc cậu cảm thấy mình bị Dương Hạo đi guốc trong bụng vậy ta.
Dương Hạo mím môi, Dư Dương cược là cái động tác đó của cậu ta chính là đang nhịn cười, vừa định nói gì đó, Thu Đình ở phía sau gọi bọn họ. Hai người quay lại, Thu Đình đứng cách họ ba bước, chắc là đã đi theo lâu rồi mới hạ quyết tâm gọi, cô nhìn Dương Hạo, Dư Dương nghĩ lần này cuối cùng cũng tìm đúng người, tất nhiên là nếu một người đeo kính một người không mà còn nhận nhầm thì cô cũng không cần theo làm gì nữa rồi. [Thôi rồi Dương ơi, đến lượt anh trai của em bị tỏ tình rồi :-ss]
“Tôi về lớp trước.” Dư Dương quay đầu tiếp tục đi.
“Anh quên mang từ điển rồi, tí nữa mượn em nhé.” Dương Hạo nói với theo.
Dư Dương đáp lời cậu ta, đi thẳng rồi rẽ lên tầng, nhìn xuống từ tầng hai, nhác thấy năm ba người đứng trên sân bóng rổ nhìn bọn Vương Chí chơi bóng.
Không nhìn thấy Dương Hạo.
Phát hiện ra mình vô thức tìm kiếm Dương Hạo, Dư Dương giật mình, sau đó đi vào lớp.
Trước giờ học năm phút Dương Hạo mới đến lấy từ điển, Dư Dương rất muốn đùa cợt hỏi nói gì nói lâu thế? Mở miệng lại không thốt ra được lời nào, liên quan gì đến cậu chứ? Thật là!
Vì thế đưa từ điển xong liền đi về chỗ, không thèm nhìn Dương Hạo lấy một cái.
Dương Tử Tân đến S thị, Dương Hạo và Dư Dương về đến nhà thấy anh đang nói chuyện với Dư Lan Lan trong phòng khách, thấy hai đứa về liền cười nói: “Đang chờ ăn cơm, sinh nhật các con ba đang đi công tác không đến được.”
Dương Hạo nói vâng, sau đó về phòng thay đồng phục, Dư Dương đang cởi giày, cúi người xuống, vòng cổ có chữ Y rơi ra khỏi cổ áo, Dương Tử Tân thấy vậy rất vui vẻ, mặc dù Dư Dương không gọi anh là ba.
Sau khi Dư Dương vào phòng Dư Lan Lan nói: “Từ từ rồi sẽ ổn thôi.”
Dương Tử Tân gật đầu.
Lúc ăn cơm Dư Lan Lan hỏi hai anh em định thi trường nào, như là vừa chợt nhớ ra trách nhiệm của người mẹ.
“Con muốn thi đại học Thâm Quyến.” Dư Dương nói trước.
“Còn Hạo Hạo?”
“Con không có ý kiến, thi Thâm Quyến với Dư Dương cũng được.”
“Sao mấy đứa không thi trường tốt hơn?”
“Thâm Quyến ở gần nhà hơn ạ.”
“Nhưng mà…” Dư Lan Lan muốn nói tiếp nhưng Dương Tử Tân ngăn lại, “Dư Dương muốn học gần để chăm sóc em mà, đừng phụ lòng nó, hơn nữa Thâm Quyến cũng không tồi.”
Dư Dương thấy Dương Tử Tân cười với mình liền cúi đầu tập trung ăn cơm. Cũng may ổng không khoe khoang cái thân phận làm ba ra, tất nhiên mình sẽ không thèm để ý ổng, còn ghét hơn, coi như ổng thông minh.
Dương Hạo hầu như biết hết cảm xúc của Dư Dương qua ánh mắt, nhịn không được lắc đầu trong lòng, tên này cơ bản vẫn còn trẻ con lắm.
Ăn cơm xong Dương Tử Tân định đến khách sạn ở, anh đến buổi chiều, còn chưa kịp tìm khách sạn, xe đi về đã nghỉ từ lâu. Dư Lan Lan nói hay là về nhà ngủ, cũng chỉ có một tối, để Dương Hạo ngủ cùng phòng với Dư Dương là được.
Dương Tử Tân nói không cần, Dư Lan Lan giả vờ không nghe nói với Dư Dương: “Cho anh con ngủ cùng một tối nhé?”
Tất cả mọi người nhìn Dư Dương, Dư Dương trừng mắt lườm Dương hạo: “Không được đạp chăn!”
Dương Hạo sờ sờ mũi: “Không biết ai đạp chăn đâu.”
Dư Lan Lan cười mở cửa xe: “Được rồi, cho mỗi đứa một cái chăn.”
Lúc ngồi vào xe Dư Dương cảm thấy thật kỳ lạ, một nhà bốn người kì lạ.
Đây gọi là đoàn viên hả?
Dương Hạo ôm chăn Dư Lan Lan đưa đi vào phòng Dư Dương thì thấy cậu đang nằm trên giường đọc sách tiếng anh, chăn đắp đến hông, mặc áo ngủ caro màu xanh. Dương Hạo ném chăn lên giường quăng qua cái áo khoác: “Cẩn thận cảm giờ.”
Dư Dương khoác vào, hất chăn xuống giường.
“Em làm gì thế?”
“Đi uống nước.” Dương Hạo lại kéo chăn lên đến lưng cho cậu. “Bị cảm là phiền đấy.”
“Ặc, có lạnh lắm đâu.” Dư Dương nhìn Dương Hạo đi ra ngoài lẩm bẩm.
Đưa nước cho Dư Dương xong Dương Hạo đi tắm, lúc ra Dư Dương đã ngủ, sách tiếng anh vẫn cầm trên tay. Dương Hạo lấy sách Dư Dương liền tỉnh, mắt nhập nhèm nhìn Dương Hạo. Như kiểu thắc mắc sao Dương Hạo lại ở phòng mình.
“Ngủ đi, đừng nhìn nữa.”
“Ừ.” Dư Dương bóp tay chuẩn bị nằm lại.
“Chưa cởi áo ngoài kìa.” Dương Hạo giữ tay cậu.
“Ặc.”
Quả thật là tên này lúc buồn ngủ cứ lơ mơ lơ mơ.
_____________
Bạn Hạo dịu dàng hết biết~