Bán Diện Trang

Chương 18: Chương 18




Chương 18

Dương Hạo đuổi theo ra khỏi nhà hàng, làm gì còn tung tích Dư Dương, không biết cậu rẽ trái hay tạt phải, con người thật dễ dàng biến mất, đã không nhìn thấy thì khó có thể tìm được. Dương Hạo cúi đầu suy nghĩ, rẽ trái đuổi tiếp, nếu là chú định tất sẽ tìm thấy Dư Dương, nếu không gặp thì từ giờ trở đi cậu sẽ học cách buông tay.

Dương Hạo vừa chạy vừa gọi điện cho Dư Dương, 5 mét, 10 mét, 20 mét… 50 mét, 100 mét, Dương Hạo rốt cuộc cũng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đứng bên đường chống tay thở dốc, sau đó vừa nhìn cậu vừa lấy điên thoại trong áo khoác ra.

“Này.”

“Dư Dương.” Dương Hạo áp di động vào tai, đứng sau Dư Dương gọi.

Dư Dương quay lại, tắt điện thoại, vẫn còn thở dốc.

Dương Hạo đưa túi cho cậu, nắm tay cậu đi, “Em đi với anh.”

Sân vận động ngoài trời của T thị vắng tanh không bóng người, mây chiều đỏ tía chiếu lại, bầu trời có chút u ám.

Dương Hạo mua trà sữa trân châu nóng cho Dư Dương cầm ấm tay, hai người ngồi trên bậc thang cao nhất, gió thổi ***g lộng, Dư Dương hơi co người lại, Dương Hạo quàng một nửa khăn của mình cho cậu.

“Lần đầu tiên anh đánh nhau lúc bảy tuổi, bởi vì bị chửi là yêu quái không có mẹ lại có hai người ba. Trước mười ba tuổi anh đều gọi chú Phương là ba, sau khi biết chuyện kia mới đổi thành chú Phương. Chú Phương đối với anh rất tốt, coi anh như con ruột, chú ấy quản việc học của anh còn nghiêm khắc hơn cả ba, có lúc anh rất ghét chú ấy, bởi vì chú ấy làm cho anh bị gọi là quái vật, chú ấy nói nếu ghét chú có thể làm cho anh mạnh mẽ hơn người khác thì chú không sao cả. Chính chú ấy đã đánh mất vụ làm ăn mấy trăm vạn chỉ vì đưa anh đang phát sốt đi bệnh viện.” Dương Hạo nghiêng đầu nhìn Dư Dương, “Ba, mẹ, chú Phương, chuyện hồi đó của họ anh cũng không rõ. Có điều chắc mẹ đã tha thứ cho ba rồi, nếu không ba năm trước đã không đưa ảnh của em đến đây, còn cho phép ba đi thăm em, trước đây tuyệt đối không có cái chuyện đó, thậm chí đến ba năm trước anh mới biết mình có một cậu em sinh đôi. Còn cả tiền vốn để mẹ lập nghiệp, thật ra đó là chú Phương cho mẹ thông qua dì Tiền, chú ấy biết mẹ nhất định sẽ không nhân nên đành phải gạt như vậy.

Dư Dương vẫn không nói gì, cậu cảm thấy hơi mệt, đầu óc trống rỗng, chậm chạp tựa đầu vào vai Dương Hạo, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít thở như đang ngủ.

Cậu có căm ghét Phương Kình không? Không biết. Cậu có căm ghét Dương Tử Tân không? Không biết.

Không có cảm xúc kịch liệt như vậy.

Chỉ là có chút không cam lòng, tựa như cậu và Dương Hạo đều là người thừa ra. [Ý Dư Dương là ba ẻm là đồng tính thì đáng lẽ không sinh con làm gì, kiểu kiểu đấy ‘___’]

Dương Hạo xoa đầu Dư Dương, cậu đại khái có thể hiểu được tâm trạng của em mình, bởi vì ba năm trước cậu cũng thế.

“Dư Dương, không sao, em còn có anh.”

Giống như ba năm trước cậu cảm thấy mình rốt cuộc vẫn còn Dư Dương, vì thế gần như lập tức quyết định chuyển trường đến S thị.

Hai người cuối cùng không về nhà, tìm một nhà khách ở tạm, Dương Hạo đứng ngoài gọi về cho Dương Tử Tân, lúc về phòng Dư Dương đã ngủ rồi, áo khoác cũng chưa cởi, Dương Hạo lên giường ôm cậu vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cậu.

Dư Dương, đây đúng là chú định rồi. [Chú định: kiểu số, định mệnh hay sao đó, nhưng mà để định mệnh nó kì kì ‘___’]

Phương Kình bảo Dương Hạo hai hôm nay không cần đến công ty, dù sao cũng sắp nghỉ đông rồi. Ở nhà khác ai tối sau Dư Dương vẫn cùng Dương Hạo về nhà của Dương Tử Tân và Phương Kình, một biệt thự loại nhỏ trong hoa viên tiểu khu. Trừ nhà vệ sinh, nhà bếp, phòng tắm, phòng đọc sách, phòng ngủ, còn có bảy tám gian phòng khác. Dư Dương thấy hơi kì quái, Dương Hạo nói 14 tuổi cậu ta ra noài ở riêng, vậy, hai người ở nhiều phòng thế sao?

Dương Hạo hình như phát hiện nghi hoặc của cậu, “Chú Phương nói đây là chuẩn bị cho chúng ta, sau này lập gia đình ở đây, em một phòng anh một phòng, con cháu một phòng, còn chỗ nào thì làm phòng đồ chơi gì đó. Có điều đối với anh chắc không có khả năng.” [Rất tiếc là chú Phương dự tính sai rồi, hai anh em nó chỉ cần một phòng thôi, con cháu thì miễn đi ‘___’ Hình như em Hạo em biết mình… rồi thì phải ‘___’]

“Cái gì mà không có khả năng?” Dư Dương nghiêng đầu nhìn cậu ta.

Dương Hạo cười không trả lời đi vào bếp, “Tối nay công ty chú Phương ăn cơm tất niên sớm, ba cũng đi cùng, tối chỉ có hai đứa em muốn ăn gì? Anh làm cho.”

“Thế nào cũng được.” Dư Dương đi vào bếp theo.

Dương Hạo lấy đồ ăn ra tủ lạnh, “Biết ngay em sẽ nói thế mà. Lấy hộ anh cái tạp dề.”

Dư Dương gỡ tạp dề khỏi móc treo bên cạnh, Dương Hạo không cầm mà giơ hai tay ra trước, “Đeo hộ anh, tay anh có mỡ.”

“Được rồi, em đi xem TV đi, ăn cơm anh gọi em.”

“Uhm.” Dư Dương trả lời nhưng không đi ra, Dương Hạo cũng để kệ cậu đợi trong bếp.

Lúc Dương Tử Tân và Phương Kình về nhà hai anh em còn chưa ngủ, ngồi trong phòng khách chơi game.Dương Tử Tân nhìn thấy Dư Dương thì rất vui, định đi qua nhưng bị Phương Kình giữ lại, lắc lắc đầu lôi hắn vào phòng ngủ, nói với Dương Hạo, “Hai đứa đừng chơi muộn quá, ngủ sớm đi.”

“Vâng, con biết rồi.”

Vào phòng ngủ, Dương Tử Tân kích động đi tới đi lui, Phương Kình hơi buồn cười ôm lấy hắn, “Sao em cứ xoay như chong chóng thế?”

“Phương Kình Phương Kình, anh nói xem có phải Dư Dương sẽ gọi em là ba không?”

Phương Kình hôn lên trán hắn, “Không phải anh đã nói rồi sao, sẽ ổn thôi.”

“Ừ.” Dương Tử Tân yên lặng tựa vào lòng Phương Kình, sau đó nhẹ giọng nói, “Phương Kình, em xin lỗi.”

“Đồ ngốc, bao nhiêu năm rồi em vẫn ngốc như vậy.” Phương Kình tựa cằm vào vai hắn, “Anh mới là người phải nói xin lỗi chứ?”

“Không…”

“Thế nên chúng ta đừng nói chuyện này nữa.”

“Ừ, không nói nữa.”

Kết quả ngày hôm sau lúc Phương Kình rời giường nhìn thấy Dư Dương và Dương Hạo ngủ trên sàn phòng khách, Dương Hạo gối vào gối ôm, Dư Dương thì gối lên bụng Dương Hạo, ôm một cái gối ôm khác. Phương Kình nghĩ may mà sàn có trải thảm, còn bật điều hòa, nếu không hai thằng nhóc này không ốm cũng đến bệnh viện. Quay lại phòng lấy chăn đắp cho hai đứa. Dương Tử Tân đi ra sau nhìn cảnh này định đánh thức bọn nó, Phương Kình nói cứ để bọn nó ngủ đi, cũng không sao cả.

Phương Kình Dương Tử Tân chạy bộ về Dương Hạo với Dư Dương đã dậy, đang làm bữa sáng trong bếp, còn tranh luận liên hồi về việc có cho Dương Hạo uống cà phê không. Dương Tử Tân không biết sao lại thấy cảm động, Phương Kình vỗ vai hắn, cười trấn an. Dương Hạo chắc nghe thấy tiếng liền quay lại nói, “Ba, chú Phương, hai người tắm rửa xong rồi ra ăn sáng.”

Dư Dương không quay đầu lại.

Cũng vừa mới làm to chuyện một hồi mà. [Câu này chém.]

Ăn sáng xong Phương Kình với Dương Tử Tân dẫn hai anh em ra ngoài, đi đến một cửa hàng quần áo nam, Dư Dương thấy khó hiểu, Phương Kình lại bảo cậu chọn bộ mình thích rồi dẫn Dương Tử Tân đi chọn đồ. Dư Dương đến cạnh Dương Hạo hỏi, “Để làm gì thế?”

“Hôm nay hai chín tháng chạp, năm nào mọi người cũng về nhà chú Phương ăn tất niên.” Dương Hạo ướm một cái áo khoác lông có mũ lên người Dư Dương, “Mà năm nào cũng mua bộ quần áo mới mặc. Thử cái này xem.”

Dư Dương cầm áo, “Không mua không được à?”

“Đây là “luật” của nhà họ Phương, đón năm mới nhất định phải mặc quần áo mới.” Dương Hạo đẩy cậu đến phòng thay đồ, “Em đi thay đi.”

“Còn cậu thì sao?”

“Anh cũng đi lấy một bộ.”

Dư Dương vừa thay quần áo vừa nghĩ đây là cái luật quái gì vậy.”

Đi ra Dương Hạo đã đổi quần áo, không ngờ lại chọn giống hệt Dư Dương.

“Không tệ.” Phương Kình không biết đi đến lúc nào, “Hai đứa mặc bộ này đi.” [Đồ đôi :”>]

“Phải giống nhau hả?” Dư Dương nhíu mày nhìn Dương Hạo, lúc trước toàn cố gắng tránh mặc giống nhau.”

“Ừ, thỉnh thoảng mặc thế này cũng được.” Dương hạo đang xé mác xuống, chị bán hàng đi đến giúp cậu. Dương hạo cười với cô nói cảm ơn, cô nàng lập tức ngượng ngùng. Dư Dương mím môi, không biết sao lại thấy không thích, sau đó Dương Hạo cũng qua giúp cậu xé mác.

Lúc Phương Kình đến quầy thanh toán cô thu ngân cười tươi chúc mừng năm mới, sau đó nói quý khách thật có phúc, có hai đứa con rất đẹp trai. Vì thế Phương Kình kiêu ngạo đầy mặt, là loại kiêu ngạo của ông bố được khen, Dương Tử Tân đứng cạnh buồn cười nhìn. [chú Phương đáng yêu thế =))]

Ngoài bố mẹ, Phương Kình còn có một chị tên Phương Vi và một em trai Phương Tuấn, còn có mấy người bên này nữa, có thể ngồi kín bàn tiệc dài của nhà họ Phương. Mấy người Phương Kính vừa vào nhà chúc mừng năm mới ba mẹ xong Dương Hạo đã bị con gái của Phương Vi với con trai của Phương Tuấn lôi đi, bởi vì năm trước Dương Hạo không ở đây nên bây giờ ồn ào cả lên.

Dư Dương chưa đón năm mới cùng nhiều người như thế, còn không quen mọi người nên nhất thời không biết làm gì

Phương Kình thấy vậy gọi cháu gái mình lại, “Hôm nay còn có một anh nữa, Dương Hạo còn phải tiếp anh ấy mấy đứa đừng bám anh.”

“Á.” Hai đứa nhóc mười hai mười ba tuổi lúc này mới phát hiện Dư Dương đứng bên canh, “Giống hệt anh Dương Hạo vậy.” Hơi kinh ngạc một chút, nhưng vì mới gặp nên hơi ngại, không nhiệt tình như với Dương Hạo.

“Tiểu Ngọc, anh trai này đánh piano rất giỏi đó, em có thể nhờ anh ấy dạy cho em.” Dương Hạo đẩy Dư Dương đến.”

Dư Dương lườm cậu, “Này.”

“Thật sao ạ? Thế anh trai dạy tiểu Ngọc nhé.” Phương Vi nói, cô mỉm cười nhìn Dư Dương và Dương Hạo.

“Có được không ạ?” Tiểu Ngọc hơi sợ.

“Ừ.” Dư Dương bó tay đành gật đầu. Tiểu Ngọc hoan hô một tiếng kéo tay cậu đi đến chỗ đàn piano trong thư phòng.

“Vậy anh Dương hạo xem hộ em tiếng anh đi.”

“Được.”

Dương Hạo liếc Dư Dương vào thư phòng sau đó đi theo cậu nhóc vào phòng.

Phương Tuấn ngượng ngùng cười với Dương Tử Tân, “Ngại quá đi.”

“Có sao đâu.”

“Người một nhà lằng nhằng cái gì.” Phương Kình xắn tay áo lên, “Phương Tuấn em vào bếp giúp anh một tay.”

“Tới đây.”

“Em cũng giúp anh.”

Dương Tử Tân định đi vào, Phương Vi ngăn hắn lại, “Cậu nói chuyện với ba mẹ một chút đi, hai người lâu lắm mới về nhà.”

“Cũng được ạ.”

________________

Nhập học rồi T^T bận quá chắc lại ngâm dấm rồi T^T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.