Một phần cơm quả dứa, hai cái muỗng, trong đó có sự lúng túng không nói nên lời. Tạ Chinh đem tôm bóc vỏ và thịt quả dứa để qua một bên cho Trình Cố, sau khi Trình Cố ăn vài miếng mới nói: “Cậu cũng ăn.”
“Ừm.” Tạ Chinh gật gật đầu, nhìn thấy Trình Cố đem tôm bóc vỏ để lại cho mình.
Trước đây Trình Cố không khách khí như vậy, thường xuyên cướp thịt trong bát cơm của cậu rồi cười toe toét. Nhưng nếu như nghĩ kỹ lại, Trình Cố cũng không phải luôn “Bắt nạt” cậu, đi xuống bếp đòi thứ tốt nhất cũng chia sẻ cho cậu, trộm đồ ăn của lão Trương cũng sẽ tiện tay cho cậu một ít.
Tạ Chinh thở dài rốt cuộc trong năm năm đã xảy ra quá nhiều chuyện nên tính tình của Trình Cố trầm ổn cũng không kỳ quái.
Nhưng đúng vào lúc này, Trình Cố ngoài dự đoán mọi người cười nói: “Bây giờ chúng ta dáng dấp như vậy giống như lúc trước luyện tập hủy đạn?”
Tạ Chinh sững sờ, cái muỗng trong tay đã bị lấy đi, Trình Cố nắm hai cái muỗng, tấn công hai bên, ra dáng đào bới bên trong cơm quả dứa động tác kia cũng khá giống với lúc huấn luyện hủy đạn trong quá khứ mấy phần.
Nhưng khi đó là tuyệt đối nghiêm túc, không cho phép qua loa, hiện tại thì lại tùy ý nhiều lắm. Thậm chí Tạ Chinh còn nhìn thấy Trình Cố mím môi cười.
Tim như bị một luồng điện nhẹ xẹt qua. Chẳng hề kịch liệt, chỉ mang đến một trận tê dại.
Mấy giây sau, hai tay Trình Cố đồng thời nhấc lên, trên hai cái muỗng là hai phần cơm hoàn toàn ngang nhau, mỗi bên có một con tôm bóc vỏ và hai khối quả dứa, nhìn thấy hai phần rất bằng nhau.
Ánh đèn rơi vào mắt Trình Cố như một dòng sông lộng lẫy.
Tạ Chinh muốn hòa mình vào dòng sông này, phảng phất thời gian như quay lại, thấy được hình ảnh năm đó Trình Cố thân mặc chiến y nằm rạp dưới đất hủy đạn.
“Ăn không?” Trình Cố duỗi tay đưa một cái muỗng ra.
Tạ Chinh tự nhiên đến gần, ăn muỗng cơm kia.
Ai cũng không ý thức được động tác này có bao nhiêu ám muội, ai cũng không chú ý tới đây là cái muỗng của Trình Cố.
Sự lúng túng biến mất không còn tăm tích, sau khi Trình Cố đút cho Tạ Chinh ăn thì đem cái muỗng đó trả lại cho cậu, lúc đem cái muỗng bên tay trái đổi qua tay phải mới phát giác sai lầm vừa nãy.
Anh lén lút nhìn Tạ Chinh một cái, làm bộ cái gì cũng không biết.
Tạ Chinh nhìn thấy anh liếc mắt, khóe môi câu lên một nụ cười không dễ phát hiện.
Hôm nay là thứ sáu, tiểu khu có tổ chức hoạt động giải trí cho trẻ em, Trình Mộc Qua thay đổi quần áo rất đẹp, cầm móc treo chạy vào phòng bếp: “Trình ‘đẹp trai’, ngày hôm nay có muốn cột con lại không?”
Trình Cố đang rửa chén quay đầu nhìn lại, lập tức nói: “Không cột không cột… cất đi!”
Dáng dấp kia là cảm thấy đặc biệt mất mặt.
Tạ Chinh biết tại sao phải dùng móc treo này, lần trước đã thấy Trình Mộc Qua bị cột một lần, nhìn như sợi dây thừng cột vào chân con chó lớn.
Trình Mộc Qua ‘bình bịch’ chạy đi, nhìn bộ dáng chắc là trở về phòng ngủ cất móc treo đi. Trình Cố thấy Tạ Chinh đang nhìn mình, không thể làm gì khác hơn là giải thích: “Qua Qua khi còn bé nghịch ngợm, vừa ra khỏi cửa liền chạy loạn, có lần tôi không để ý, quay đầu lại không tìm được.”
Tạ Chinh trong lòng đau xót, tính cách của Trình Cố kỳ thực không thích hợp giữ trẻ con, bên cạnh cũng không có người giúp đỡ, lúc phát hiện Qua Qua mất tích, không biết có bao nhiêu sốt ruột, mới có thể nghĩ ra “Phương pháp dốt nát” này để giữ trẻ.
Trình Cố luôn để lại ấn tượng cho người khác là sự ‘vô tư của anh’, quá khứ là một đội phó “Vô tư”, cười vui vẻ không đứng đắn, bây giờ là một người cha ” Vô tư “, nuôi con trai nuôi đến không ra dáng. Nhưng hết thảy đội viên trong tổ đều tán thành anh, mà loại tán thành này không cần nói với người ngoài.
“Mỗi khi tôi đi ra ngoài đều cột Qua Qua lại.” Ngữ khí của Trình Cố mang theo vài phần biện giải, ý tứ hàm xúc: “Nhưng gần đây không làm như vậy nữa.”
Tạ Chinh mềm lòng, rõ ràng là Trình Cố muốn giải thích với anh —— bởi vì Trình Cố biết rõ, Qua Qua là đứa con của cậu, đây hoàn toàn là hành động theo bản năng.
Sau khi giải thích xong Trình Cố mới ý thức được chiếu theo quan hệ của hai người trước mắt, căn bản không cần giải thích.
Tạ Chinh nhìn thấu triệt, bất động thanh sắc, chỉ nói: “Chúng ta cũng xuống lầu tản bộ một chút đi.”
Hoạt động vui chơi của tiểu khu ở khu trung tâm, lúc Trình Cố và Tạ Chinh nắm tay Trình Mộc Qua đi giống như một nhà ba người. Một giáo viên mầm non đến đón Trình Mộc Qua, tò mò nhìn Tạ Chinh rồi thân mật kéo cánh tay Trình Cố, kéo Trình Cố qua một bên: “Anh Tiểu Trình vị kia là bạn trai của anh sao?”
Chỉ khi một mình ở cùng với Tạ Chinh thì Trình Cố mới nhút nhát, vỗ một cái vào trán cô gái: “Các cô làm giáo viên thì có thể bát quái như vậy sao?”
Tai của Tạ Chinh rất thính, tuy rằng cách vài bước nhưng vẫn nghe rõ rõ ràng ràng.
Nói đến chuyện thính lực khác hẳn với người thường là do lúc trước cùng Trình Cố tập đánh lén luyện được, lúc này dùng để nghe Trình Cố nói, cũng coi như là học có chỗ dùng.
Trình Cố đi vòng vèo, lỗ tai đã đỏ hồng. Đám trẻ đã bắt đầu chơi game, hoạt động vui chơi sẽ bớt ầm ĩ, Tạ Chinh hỏi: “Nếu không chúng ta đi ra ngoài hóng gió một chút?”
Mùa xuân gió đêm thổi rất mát mẻ, tiểu khu xây dựa lưng vào núi, có mấy con đường được xây dựng uốn lượn giành cho người đi bộ lên đỉnh núi, Trình Cố cùng cậu tản bộ, họ bước đi lên núi nghe tiếng lá cây xào xạc.
Mang theo vài phần nhân khí, mà chẳng hề huyên náo.
Tạ Chinh cảm thấy Trình Cố có lời muốn nói, trước khi ăn cơm cậu đã đọc trong ánh mắt Trình Cố muốn nói rồi lại thôi.
Cậu không có giục, bước theo chân Trình Cố, chờ Trình Cố mở miệng.
Đi được nửa đường, trăng tròn trên cành cây như ẩn như hiện. Trình Cố muốn nghỉ ngơi chỉ đài ngắm cảnh cách đó không xa, nói: “Đi mệt không? Nếu không chúng ta đi đến đó ngồi một chút?”
Ngạn Thuyền Đình không hổ là tiểu khu dưỡng sinh nổi tiếng nhất Kỳ thành, đài ngắm cảnh cũng đẹp hơn đình đài lầu các trong các công viên khác, tầm nhìn cũng đặc biệt tốt. Tạ Chinh và Trình Cố xếp hàng ngồi xuống, khoảng cách giữa hai người khoảng chừng một cánh tay. Trầm mặc chốc lát, Trình Cố cụp mắt nhìn xuống dưới núi, rốt cục mở miệng: “Tạ Chinh.”
“Mấy ngày nay tôi đã nghiêm túc suy nghĩ.” Trình Cố giả vờ bình tĩnh, âm điệu lại cất giấu một chút căng thẳng: “Chúng ta từng ở chung, lúc ở cùng cậu tôi cảm thấy rất vui vẻ. Ra đi không lời từ biệt là tôi cân nhắc không chu đáo, tôi không nghĩ tới cậu vẫn luôn tìm tôi. Tôi…”
Trình Cố dừng một chút, nghiêng người sang: “Tôi muốn nói xin lỗi với cậu.”
Tạ Chinh đỡ lấy bờ vai anh, rất muốn ôm anh vào trong ngực, nhưng nhịn được, chỉ nói: “Tôi cần phải áy náy vì không thể tìm thấy anh sớm hơn.”
Trình Cố lắc đầu một cái, ngước mắt nhìn Tạ Chinh, nói có chút gian nan: “Cậu nói sau này muốn ở cùng với tôi. Tạ Chinh, tôi đã suy nghĩ minh bạch, nhưng tôi không biết cậu có suy nghĩ rõ ràng hay chưa.”
“Cái gì?”
“Tôi đã có con, Qua Qua năm nay đã 4 tuổi, nó rất yêu thích cậu.” Trình Cố hỏi: “Nếu như hai ta cùng sinh hoạt, cậu và người nhà của cậu có thể chấp nhận nó, đồng thời trước sau đối xử tốt với nó có được không?”
Ánh trăng bị đám mây mỏng manh ngăn trở, ánh mắt Tạ Chinh trở nên càng ngày càng sâu thẳm. Vấn đề này của Trình Cố nhìn như tầm thường, mỗi một người cha độc thân lúc gây dựng lại gia đình đều sẽ hỏi “Anh hoặc em có thể đối xử tốt với con trai của tôi không”, nhưng đối với Tạ Chinh mà nói, vấn đề này lại cất giấu một bí ẩn rất sâu. Trình Cố cũng không tính nói cho cậu biết tất cả.
Trình Mộc Qua là con trai ruột của Tạ Chinh, Trình Cố biết, Tạ Chinh cũng biết, nhưng Trình Cố lại không biết Tạ Chinh đã biết được, anh vẫn dự định bảo vệ bí mật kia, làm bộ Trình Mộc Qua là con của mình với người vợ đã mất, còn đòi hỏi sự cam kết của Tạ Chinh.
Tạ Chinh hiểu rõ Trình Cố đối với chuyện mình là “Dị loại” vẫn cứ canh cánh trong lòng, không muốn nói cho bất cứ người nào.
Nhưng cậu không hiểu nếu tương lai muốn chung sống với nhau, Trình Cố từ đâu có tự tin giấu cậu cả đời?
Ước chừng đem nghi ngờ của cậu ngộ nhận là do dự, ánh mắt của Trình Cố ảm đạm một chút, chân mày hơi nhíu, tựa hồ suy nghĩ tiếp theo nên nói cái gì.
Tạ Chinh lập tức phản ứng lại, tạm thời bỏ qua nghi hoặc, nghiêm túc nhìn vào mắt Trình Cố, trịnh trọng nói: “Tôi và người nhà của tôi đều sẽ tiếp nhận Qua Qua, đối xử với nó như anh đối xử với nó vậy.”
Trình Cố thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt càng căng thẳng hơn.
Tạ Chinh nắm tay anh, đưa lên môi hôn một cái, nói: “Cho nên anh đồng ý sống cùng với tôi không?”
Giây lát, Trình Cố rút tay về. Trong lúc Tạ Chinh tưởng hành vi của mình làm anh hoảng sợ, đã thấy anh lấy bóp tiền của mình mở ra, đưa về phía trước.
“Hàng này là thẻ tôi thường dùng.” Trình Cố nói: “Không thường dùng để trong ngăn kéo ở nhà, một chút nữa sau khi về nhà tôi lấy cho cậu xem.”
Tạ Chinh hơi run, không hiểu Trình Cố đang làm gì.
“Mấy năm qua tôi dùng số tiền xuất ngũ làm đầu tư, cái này cậu biết.”
“Ừm.”
“Tôi, tôi gặp may, kiếm lời chút tiền. Cha mẹ không cần tôi dưỡng lão, tôi và Qua Qua cũng không tiêu quá nhiều tiền, phần lớn tôi đều để dành.”
Tạ Chinh nhìn một hàng thẻ kia, bỗng nhớ từng nói với Trình Cố là mình nghèo, nói mình là con của công nhân xưởng luyện thép, trong xưởng hiệu quả và lợi ích không tốt, cha mẹ không có lấy lương hưu. Khi đó Trình Cố nói như thế nào nhỉ?
Thành viên của tổ hành động đặc thù sau khi xuất ngũ sẽ có một số tiền rất khả quan, cho ba mẹ cậu dưỡng lão không có vấn đề.
Viền mắt Tạ Chinh cay nồng, sau khi gặp lại cậu không có tận lực che giấu thân phận, cũng không có làm rõ. Trình Cố không có tâm cơ, nhớ tới lời nói dối của cậu lúc trước, chắc thấy cậu mỗi ngày bận rộn cho là cậu dùng số tiền xuất ngũ tiếp tế cha mẹ, bây giờ một thân một mình ở Kỳ thành làm công cho người khác.
Sau khi vào công ty của gia tộc cậu vẫn luôn rất biết điều, lần đầu tiên tới Ngạn Thuyền Đình là đi thăm giáo viên cũ nên chạy chiếc xe bình thường, sau đó cho tự cho rằng mình đi chiếc xe này mới gặp lại Trình Cố, vì vậy không cần phải phô trương cũng không đổi chiếc xe khác, cũng chưa từng mang theo tài xế, thư ký, trợ lý xuất hiện ở trước mặt Trình Cố.
Trình Cố đại khái cho rằng cậu là một người nỗ lực công tác, vì phải trả tiền mua xe, mua nhà.
Quả nhiên, Trình Cố nói: “Nếu như cậu cần tiền thì nói với tôi. Chúng ta chung sống với nhau thì tiền cũng dùng chung đi, tôi không cần cho tiền cha mẹ dưỡng lão, sau này nếu cậu nguyện ý, cũng có thể đưa cha mẹ đến Kỳ thành. Cậu.. Cậu…”
Lòng bàn tay Tạ Chinh ấm áp, che mu bàn tay của Trình Cố, cậu nói: “Tôi cái gì?”
Trình Cố nói: “Cậu không cần cực khổ như vậy.”
Câu tiếp theo đại khái là “Tôi có thể nuôi cậu”.
Nhưng Trình Cố chưa nói.
Tạ Chinh nhẹ dạ đến rối tinh rối mù, cậu thật không nghĩ tới mấy ngày nay Trình Cố nhìn như xa cách lại tự mình suy nghĩ nhiều như vậy.
Lúc cậu vẫn còn đang suy tư làm sao trói Trình Cố ở bên mình thì Trình Cố đã suy nghĩ làm sao có thể bình thường cùng cậu sinh sống.
Trình Cố hỏi cậu muốn một gia đình, cậu làm sao có thể không cho?
Tầng mây tản ra, ánh trăng lần thứ hai sáng rực rỡ, Tạ Chinh ôm đầu Trình Cố, ôn nhu hôn lên.