Bạn Đời Và Súng

Chương 1: Chương 1




Ngạn Thuyền Đình là một tiểu khu rất xa hoa nhưng cũng rất thanh tĩnh ở Kỳ thành, đa số hộ gia đình sống ở đây đã có tuổi, lại là những người có chút thân phận.

Tạ Chinh từ số lầu thứ ba đi ra, áo khoác dài màu xám đậm dính chút hương hoa đầu mùa xuân.

Lúc trước tập đoàn Tạ thị có biến động chức vụ ở tầng cấp cao. Tạ Chinh được cha phái đến tiếp nhận bộ phận sự vụ ở Kỳ thành. Sau khi dàn xếp xong xuôi Tạ Chinh nhớ tới năm đó lúc học tập ở trường quân đội có một giáo viên rất yêu thương mình, sau khi về hưu định cư ở đây, nên thừa dịp cuối tuần đến đây thăm viếng. Giáo viên tóc đã hoa râm nhưng tinh thần còn rất tốt, vẫn còn phong thái của những năm tháng từng mặc quân trang. Biết Tạ Chinh tới thăm thật là cao hứng, cùng bạn đời bận rộn chuẩn bị bữa cơm trưa thật là đầy đủ.

Bạn đời của giáo viên cũng là nam giới, quá khứ cũng là sĩ quan cao cấp của trường quân đội, khí chất so với người thầy của Tạ Chinh ôn nhuận hơn rất nhiều, không giống người nửa cuộc đời chinh chiến, giống như một học giả nửa đời nghiên cứu sách vở hơn. Lúc hai người cùng ở nhà bếp bận rộn cảm giác rất hòa thuận, không có chỗ cho người khác chen chân. Lúc Tạ Chinh hỗ trợ bưng thức ăn mỉm cười, trong lòng có chút ước ao.

Giáo viên còn nhớ lúc trước Tạ Chinh giống như một con sói cô độc. Bây giờ Tạ Chinh không còn là lính mới trầm mặc ít nói, xuất ngũ ba năm ở thương trường chìm nổi, trong lời nói cử chỉ có nhiều hơn mấy phần thành thục nội liễm và khôn khéo. Ba người trò chuyện vui vẻ, sau khi ăn xong Tạ Chinh lại cùng giáo viên ở trên sân thượng rộng rãi đánh vài bàn cờ tướng. Trên sân thượng trồng rất nhiều hoa. Cánh hoa nhỏ bé bị gió thổi bay lất phất như tuyết rơi vào ngày đông. Tạ Chinh suy nghĩ hương hoa chắc là bị dính lên vào lúc đó.

Buổi chiều khí trời rất tốt, ánh nắng ấm áp đem một chút mù mịt cuối cùng của mùa đông quét sạch. Tạ Chinh tâm tình không tệ, thêm nữa Ngạn Thuyền Đình đứng nhất nhì ở Kỳ thành về việc xanh hóa. Ven đường đi đều là hoa cỏ xanh mượt khiến người không tự chủ thả chậm bước chân.

Ga ra ở cuối hành lang hoa, hành lang hoa ở chính giữa con đường cái và tiểu khu. Tạ Chinh vừa tới phân bộ, quan mới tiền nhiệm cũng rất là bận rộn, coi như là thái tử gia cũng không thể nhàn rỗi ăn khói lửa nhân gian, nếu hôm nay đã tranh thủ cho mình một ngày nghỉ, thì đơn giản “Tản mạn” đến cùng.

Xung quanh hành lang hoa có không ít ông bà lớn tuổi ngồi tắm nắng, một số người còn mang theo những đứa bé khoảng chừng ba, bốn tuổi, ước chừng là trong lúc rảnh rỗi dẫn con cháu đi chơi. Tạ Chinh đi chậm rãi, cúi đầu nhìn những đứa bé này, lặng yên nở một nụ cười.

Nhưng khi anh nở nụ cười thì những đứa bé vừa mới cười đùa chạy giỡn toàn bộ đều yên lặng, tất cả những đứa bé vội vã cuống cuồng nhìn anh. Một số đứa bé nhát gan thẳng thắn chạy trốn sau lưng đồng bọn hoặc là người nhà của mình.

Tạ Chinh thở dài, có chút bất đắc dĩ.

Cậu đối với những đứa trẻ không có ác cảm gì, nhưng hầu hết những đứa bé đều không ngoại lệ rất sợ cậu, trong nhiều năm những đứa bé bị cậu doạ khóc không phải số ít, người anh cả quan hệ thân nhất với cậu nói: “Em nhìn em một cái đi, em cười như thế không làm bọn nhỏ sợ mới là lạ.”

Cậu hỏi: “Em cười rất kỳ quái sao?”

Anh cả nói: “Cũng không phải kỳ quái, chỉ là lạnh đến mức hoảng loạn.”

Cậu nói: ” Không phải em vẫn luôn cười như vậy sao?”

Lúc này đến lượt anh cả hết chỗ nói rồi: “Đúng rồi, em từ nhỏ đến lớn rất thích cười lạnh, làm như mọi người đều thiếu nợ em vậy.”

Cậu sờ sờ khóe môi, nheo mắt lại.

Cũng đúng, trời sinh cậu không phải là người có tính cách thích náo nhiệt, lúc nào cũng thanh lãnh ít lời, bây giờ khí chất vẫn mang theo vài phần cảm giác ngột ngạt không thể nói ra. Khí chất này có lúc làm cho những người quản lý cấp cao trong công ty khó mà chống đỡ, chớ nói chi là những đứa bé nhỏ tuổi.

Đáng đời cậu không có duyên với trẻ con.

Tạ Chinh thu hồi “Bảng hiệu cười lạnh” kia của mình, bước nhanh hơn, những đứa bé chạy cách cậu càng xa, hơn nữa nhìn cậu như thấy ôn thần không dám phát ra âm thanh. Tạ Chinh than thở, vì mình làm mấy đứa nhỏ sợ mà cảm thấy xin lỗi, đang định rời khỏi hành lang hoa đi đường vòng ra ga ra bỗng nghe thấy một giọng trẻ con lanh lảnh.

“Em gái, đi thả diều với anh có được hay không? Ba ba của anh làm cho anh nè!”

Trong khi tất cả trẻ con đều không dám nói chuyện thì âm thanh của đứa bé trai này phát ra đặc biệt vang dội. Tạ Chinh theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy cách mình không tới mười bước có một bé trai khoảng bốn tuổi đang quỳ gối. Đứa bé một tay cầm con diều được làm thủ công, một tay giơ một đóa hoa nguyệt quí màu hồng nhạt không biết hái ở đâu, làm như không có chuyện gì nhìn cô bé trước mắt nói: “Đồng ý đi với anh đi, em gái!”

Cô bé bị kêu là “em gái” tiếp nhận hoa nguyệt quý, lại lắc đầu một cái, quay người chạy đi.

Mọi người bên cạnh đều nở nụ cười, Tạ Chinh cũng cảm thấy buồn cười.

Đứa bé này còn nhỏ tuổi đã biết chọc ghẹo con gái, rủ chơi thả diều lại giống như là cầu hôn, lại còn quỳ xuống đưa hoa nguyệt quý, lần tới chắc sẽ còn tặng nhẫn cỏ cho người ta.

Tạ Chinh nghĩ tới đây liền ngừng lại, lấy cỏ làm nhẫn chuyện như vậy cậu cũng đã từng làm, cũng không phải lúc bằng tuổi thằng nhóc này. Mà cái người nhận nhẫn của cậu cũng đã biến mất được 5 năm.

Cậu bé vỗ vỗ đầu gối đứng lên, ngược lại không thấy buồn bã gì hết, lúc cùng Tạ Chinh bốn mắt nhìn nhau cũng không sợ sệt như những đứa trẻ khác, kéo con diều vớ va vớ vẩn chạy tới gần, đứng ở trước mặt Tạ Chinh, đưa khuôn mặt nhỏ nhìn lên, nhếch miệng cười nói: “Chào chú, chú thật là đẹp trai.”

Tạ Chinh:???

Thằng nhóc này là đang làm gì thế? Không cua được bé gái, chạy tới chọc ghẹo cậu?

Tạ Chinh đã 29 tuổi, đây là lần đầu tiên được một đứa bé khen đẹp trai.

Dù sao, những đứa bé khác đến nói chuyện với cậu cũng không dám.

Cậu bé nói xong cũng chạy đi, bi bô mà gọi: “Dao Dao. Hảo Hảo. Các em đừng chạy, theo anh thả diều đi, ba ba của anh làm diều vừa rắn chắc vừa đẹp!”

Một người phụ nữ đứng bên cạnh cười nói: “Qua Qua, con đừng gọi nữa, mấy bé gái đều chê diều con xấu.”

Cậu bé không nghe theo: “Nơi nào xấu? Ba ba của con vẽ đẹp nhất! Giống như ba ba của con nhìn rất đẹp”

Tạ Chinh liếc nhìn con diều kia một cái, thật là xấu, xấu đến không có cách nào phân rõ là vẽ cái gì.

Ký ức đột nhiên xuất hiện, bên cạnh cậu đã từng có một người, rõ ràng là một nhân vật lợi hại trong tổ hành động đặc thù, bắn súng đánh nhau mọi thứ tinh thông, lại không thể vẽ một sơ đồ đường đi đơn giản nhất.

“Sao ba ba con lại đem một mình con vứt ra đây?” Một người phụ nữ nói: “Ngày hôm nay khí trời tốt như vậy, cậu ta cũng không ra chơi với con?”

“Ba con có đi ra nha.” Cậu bé vỗ vỗ ngực: “Ba con đang chơi game, bảo con chơi một mình.”

Các ông bà xung quanh đều bật cười: “Ba con thực sự là….coi con như là chó con mà nuôi.”

Tạ Chinh nhìn cậu bé vỗ vỗ ngực giống, chân bị cột dây như một chú chó cỡ lớn. Cậu thầm nghĩ người ba ba này chắc không được rồi.

Cậu bé khoa trương thở dài, đấm ngực giậm chân nói: “Không mẹ con trẻ như bụi cỏ a!”

Tạ Chinh không nhịn được cười, dừng chân nhìn vài giây, quay người đi về phía trước.

Đều là con cái của nhà người ta, dù đáng yêu hay đáng thương, bướng bỉnh hay thông minh, đều không có quan hệ với cậu.

Đời này, chú định cậu không có con.

Bởi vì cậu nhận định bạn đời là nam. Cậu như mò kim đáy biển tìm người kia năm năm, lại không thu hoạch được gì. Thành viên quân đội của tổ hành động đặc thù sau khi xuất ngũ có thể hưởng cấp bậc cao nhất, thân phận bảo mật, mà người kia còn là đội phó lập được rất nhiều công huân, cho nên dù là cậu hay là Tạ gia cũng không thể nghe được một chút tin tức liên quan đến cái người kia.

Nhưng cậu sẽ không bỏ qua.

Nếu tìm được sẽ đem người kia trói ở bên người cả đời, nếu không tìm được, cứ một mình như vậy cũng không tồi.

Đã hưởng qua mùi vị của người đó rốt cuộc trong lòng không có chỗ cho những người khác.

Ở cuối hành lang hoa gần con đường cái có một người đàn ông đội mũ đứng đó.

Trình Cố dùng hết thời gian một buổi trưa làm diều cho con trai, bữa trưa chỉ có thể ăn cà chua trứng gà qua loa cho đỡ đói. Trước khi ra cửa, Trình Cố thấy khí trời tốt, lường trước đi dưới ánh mặt trời đi một lúc nhất định sẽ chảy mồ hôi, vì vậy thay đổi quần áo thể thao đứng trước gương soi soi, đem mái tóc hơi dài tùy ý cột lại phía sau như một cái đuôi nhỏ.

Anh năm nay 31 tuổi, nhưng ngoại hình hơi nhỏ, khuôn mặt tuấn mỹ đến không thể phân biệt giới tính. Khi mặc chính trang cũng nhìn rất trẻ trung, lúc mặc quần áo thể thao nhìn qua cứ như một học sinh mới ra trường.

Trình Mộc Qua giơ diều, một cái tay khác cầm sợi dây cột, nói: “Ba ba! Mau tới buộc lên cho con!”

“Thả diều con cũng cần cột dây?” Trình Cố cầm chìa khóa và điện thoại di động trên tủ giày, đem tai nghe đeo trên cổ, cười nói: “Thật tự giác, vừa nói được ra ngoài liền kích động, còn biết tự mang dây đến cho ba cột con lại.”

Trình Mộc Qua vừa nghe không cần cột dây nên vội vàng chạy đến thang máy: “Ba ba, nhanh lên!”

Trình Cố khóa cửa kỹ, cầm lấy tai nghe đeo vào.

Ra khỏi thang máy, Trình Mộc Qua liền cầm diều chạy, lúc đầu Trình Cố còn cùng con xoay chuyển vài vòng, sau đó thấy con đi trêu chọc bé gái nên thẳng thắn lấy điện thoại di động chơi game.

Trong tiểu khu các bà các cô nhiệt tình thường xuyên nói anh không biết làm cha, đối với con trai không chú ý, anh nghe bốn năm, lỗ tai đã sớm nghe nổi kén, vừa đi vừa chơi game BGM, đại sát tứ phương, làm bộ không nghe mọi người nói chuyện phiếm.

Nếu là người bình thường với âm lượng tai nghe lớn như vậy phỏng chừng cũng không nghe được những thanh âm khác, nhưng cố tình anh không phải là người bình thường, không chỉ có thiên phú dị bẩm, lại chịu qua huấn luyện chuyên nghiệp, nên khi đem âm lượng mở hết cỡ cũng có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài.

Bước chậm đi tới cuối hành lang hoa, một chiếc xe từ ga ra chạy ra. Trình Cố rõ ràng chơi game chăm chú, lại phân tâm nhớ tới con trai nghịch ngợm ở phía sau. Tuy rằng toàn bộ tiểu khu đều cười anh là một người cha không có trách nhiệm, hằng ngày anh cũng biểu hiện không giống như một người cha tốt nhưng khi quan hệ đến an toàn của con trai thì vẫn rất lưu tâm.

Có xe chạy qua là đến lúc lưu tâm.

Nhưng do đang chơi đến thời khắc giết boss mấu chốt, anh không công phu quay đầu lại xem con trai, không thể làm gì khác hơn là hô: “Qua Qua, lại đây.”

Mới vừa rồi còn vội vàng tìm em gái Dao Dao, Hảo Hảo thả diều, Trình Mộc Qua lập tức chạy tới.

Nhưng một tiếng này như ánh chớp của lưỡi dao sáng ngời từ trong đầu Tạ Chinh chợt lóe.

Giọng nói của người này trải qua năm năm không có thay đổi, nếu có, cũng chỉ là nhiều hơn mấy phần nhẹ nhàng tản mạn.

Tạ Chinh nhìn người đàn ông cách xa mấy mét ở phía trước, chân không nghe sai khiến mà bước tới.

“Cộc cộc cộc cộc.” Trình Cố nghe thấy tiếng bước chân con trai chạy tới, cũng chú ý có người bước nhanh về phía mình. Phía trước xe sắp chạy đến hành lang hoa, mình và boss đều sắp hết máu, sống hay chết còn kém một chiêu cuối cùng. Trình Cố nghĩ đến con trai, cũng nghĩ đến boss, bốn ngón tay trái giữ điện thoại di động, chỉ chừa ngón tay cái ở trên màn ảnh vùng vẫy, tay phải đưa về sau vẫy một cái, dùng ngữ khí dỗ dành trẻ con nói: “Có xe, đợi ba ba dắt.”

Vung tay ra không nắm được tay con trai, lại đụng tới một cái vật thể.

Bằng ‘cảm giác’ mà Trình Cố tại tổ hành động đặc thù của quân đội tập luyện, anh lập tức rõ ràng vật thể mà mình đụng là một người đàn ông, đồng thời rất trùng hợp là dưới quần của người ta.

Suy nghĩ đầu tiên của Trình Cố là: Đáng thương, hoàn hảo lần này mình ra tay rất nhẹ.

Nhưng anh lại tiếp tục nghĩ: Ai u.. phải trở về rửa cái tay.

Suy nghĩ quá nhiều làm trễ nãi động tác tay trái, tầng cuối cùng đã bị boss đánh vỡ, trên điện thoại di động xuất hiện một gương mặt khóc.

Trình Cố thở dài, lúc này mới cúi đầu xoay người, vậy mà một câu “Thật không tiện” mắc kẹt ở trong cổ họng, một thanh âm quen thuộc đã quay đầu dội xuống.

“Ba ba? Dắt?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.