Nếu như có thể tôi muốn hỏi người đàn ông này chuyện gì đang xảy ra...tôi tát bốp vào mặt anh ta trước nụ hôn cuồng nhiệt...
- Anh làm gì thế bỉ ổi
- Bỉ ổi,có ối cô gái muốn được tôi bỉ ổi như thế mà không dc đâu,cô bỏ chồng lên xe tôi là ý muốn theo tôi còn gì
- Tôi không phải như thế
- Thế cô là như nào,muốn bao nhiêu,tôi biết cô từ khi cô là kẻ điên,cô quên à,1 cô gái điên xuất thân từ một làng miền núi xa xôi,chỉ cần theo tôi cô sẽ có mọi thứ...
- Xin lỗi anh tôi là người đã có chồng,cũng không hợp với quý tử như anh...
Tôi đẩy anh ta ra rồi bước xuống xe,cơn mưa trút xuống,tôi nghe rõ tiếng cười của anh ta...cười điệu cười nhạo báng mỉa mai khinh miệt người nghèo như chúng tôi...trong lòng tôi ghi nhớ mãi hình ảnh của Vỹ anh đã nghĩ tôi bội bạc,thế nhưng dù anh nghĩ ra sao lòng tôi cũng chỉ có anh,người đàn ông ở bên tôi ngay cả khi tôi điên...
Đạt ngồi trong xe cười sặc sụa...anh ta bị một cô gái quê mùa từ chối...như 1 sự xúc phạm Đạt nhìn ra bên ngoài trời mưa nắm chăt vô lăng...
Đạt: Thú vị nhỉ...rất thú vị...
Tôi ngồi ở bên xe mưa ướt hết quần,tôi chẳng có nơi để đi,trong túi có vẻn vẹn 180 nghìn...trời trở sáng tôi liền sách túi đi tìm việc..một quán phở nhận tôi vào rửa bát bưng bê dọn dẹp với giá 50 nghìn 1 buổi...
chủ: nhanh mẹ tay lên làm chậm chạp thế à
- vâng cháu xong ngay đây (bê 1 đống bát xếp lên bàn)
chủ: xong ra dọn bàn cho khách đi
- vâng...
Tôi ra lau dọn bàn có một ông cụ khoảng 70 tuổi vào ăn sáng đặt tay gần tay tôi
Cụ: tay trắng nhỉ
Tôi rụt lại
Cụ: đi với anh đi anh cho 500,anh đầy tiền
Tôi không nói gì vội vã quay đi...xã hội mà tôi chưa va chạm có lẽ còn nhiều thứ đáng sợ mà tôi không biết...rửa hết rồi dọn dẹp sạch sẽ cho bà chủ
Chủ: này,mai lại quay lại làm với chị,được cái sạch sẽ là chị thích rồi...
- chị ơi gần đây có chỗ trọ nào k ạ
- có đấy có chỗ cho dân lao động thuê 20 nghìn/ngày chỉ ngủ thôi
- dạ em cám ơn
Tôi sách túi đến chỗ ngủ căn phòng 15m những chen chúc nhau nằm,người bán hoa quả rong,người làm ở chợ người...tôi tiếp tục đi tới cây xăng ngày trước xin làm lại thêm buổi tối...cả ngày làm về tôi mua cái bánh bao 8 nghìn ngồi ở góc phòng đó vừa ăn vừa ngủ gật...
Đạt ngồi uống rượu trên phòng,anh ta nhận được tin báo
Lái xe: cô ta làm ở quán phở ban ngày và tối lại làm thêm ở cây xăng,hiện tại ở nhà trọ cùng dân lao động
- đời có nhiều đứa kì lạ nhỉ,tao thấy tao và nó có duyên,cũng may nhờ có nó mà tao không chết,tao ngỏ lời mời nó ở lại hưởng vinh hoa thì nó từ chối,đời vẫn còn con ngu vậy à..
- có thể cô ta là gái quê nên vậy ạ
- k đúng,tao chạm gái nhiều rồi có xuất hiện nó từ chối tao,tao thấy cay mũi rồi đấy,làm cho các nơi đuổi nó đi xem nó có phải lết đến xin tao không
- vâng
Đạt cười vui vẻ cầm chiếc phi tiêu ném vào bảng đích,anh ta cười khi chiếc phi tiêu trúng đích...
Tôi đến trạm xăng họ đột ngột nói giảm nhân viên
chị A: xin lỗi em nhé trạm đu người rồi,chị cũng làm thuê công của em 1 tuần qua chủ họ xuống thanh toán rồi
- vâng vậy em cám ơn
Tôi cầm tiền quay đi buồn bã rồi nghĩ đến việc quay trở lại quê tìm con...mình phải kiếm chút tiền đã mới có thể đón con được...
Sáng sớm ra quán phở chị chủ quán xua tay
chủ: ra chỗ khác làm đi em chị k nhận nữa
- sao vậy chị ơi
- à quán vắng hơn rồi nên chị k cần người nữa,em thông cảm...
Tôi lại một lần nữa đi xin việc các nơi nhưng đều bị từ chối...rất kì lạ họ cứ nhận rồi đến khi tôi đến lại nói đủ người...
Đạt bên kia đường ngồi sau xe ô tô đeo kính đen nhìn Tâm từ xa,anh ta cười nhẹ...
Đạt: đi thôi
lái xe: cậu đạt thiếu gì đàn bà sao lại cứ phải là cô gái ấy
- à chính vì tao k thiếu nên tao muốn thử xem người chê tiền của tao có vị ra sao...tôi nay kiểu gì nó cũng đến xin tao
- tôi cũng nghĩ vậy...
Vỹ ngồi ở phòng trọ gương mặt đờ đẫn,người mệt lả dẫn đến khó thở...da phát ban nổi mẩn...cô sinh viên chạy vội sang
Sinh viên: anh sao vậy hôm nay chúng ta về nhà em đấy
Vỹ: anh khó thở
Họ vọi dưa nhau vào viện bác sỹ kết luận
Sinh viên: suy thận ạ
- đúng vậy cậu ta bị khá nặng giờ phải lọc máu chạy thận nhân tạo
- cái này
- báo với người nhà cpi trước,chi phí sẽ rất tốn kém...
Cô sinh viên đi đi lại lại lo lắng...
Tại sao ông trời bất công như vậy,anh ấy và mình sắp lấy nhau cơ mà...con của mình phải thế nào đây...
Chị cùng chỗ trọ tôi bị máy cắt đá cứa vào tay...máu me chảy ròng,tôi sợ hãi thấy chị ôm tay
chị: gọi hộ chị cái xe đi viện với
- vâng vâng em gọi ngay đây...
Gọi xe ôm vào tôi ngồi sau cứ lấy áo cũ thấm vào tay chị vì máy ra quá nhiều,chị có vẻ lả đi...vào tới viện chị dc đưa vào phòng cấp cứu,áo tôi cũng ướt đẫm máu...tôi ra ngồi chờ thì thấy tiếng gọi
“chị Tâm “
Tiếng cô sinh viên đó gọi làm tôi giật mình
- chị Tâm ơi (khóc) anh Vỹ anh ấy bị bệnh
- anh ấy bị bệnh gì
- anh ý bị suy thận nặng lắm,chi phí điều trị rất lớn bác sỹ vừa bảo em,nếu k điều trị anh ấy sẽ chết chị à
- anh ấy ở đâu
đang trong phòng kia...
Tôi chạy nhanh vào phòng nhìn Vỹ nằm bất động tay chân nổi mẩn,hôn mê sốt cao...nhìn bàn tay Vỹ tôi bật khóc rồi gục xuống cạnh giường...
Tôi: đến khi nào chúng ta mới hết khổ đây,chúng ta đã khổ nhiều lắm rồi...
cô sinh viên lặng lẽ nhìn Tâm khóc lặng người bên cạnh giường Vỹ...
Tôi lặng lẽ nghe bác sỹ nói số tiền lên đến cả trăm triệu...tôi thật sự bất lực...
Tôi: cháu có thể thay thận cho anh ấy k ạ
- cứ để cậu ta chạy thận nhân tạo nếu ổn thì sẽ không sao,bây giờ hiến thận cũng k để làm gì vì còn nhiều yếu tố làm suy giảm chức năng thận...
Tôi ngồi nghĩ cả đêm rồi chợt nghĩ tới Đạt...người tôi run lên khi nghĩ đến anh ta,nhưng nhìn Vỹ tôi thật sự k còn cách nào khác,anh ấy là tất cả đối với mình...Tôi đến nhà Đạt ấn chuông cửa nhưng không ai ra mở...trời đổ cơn mưa
Đạt bên trong nhà nhìn xuống thấy Tâm đứng dưới trời mưa anh ta cười mỉa
Đạt: đúng là bọn đàn bà,mãi vẫn chỉ là thứ dễ mua bán nhất...
Lái xe: có mở cổng k ạ,cô ấy chờ 2 tiếng rồi
Đạt: mở...
Cánh cổng mở ra tôi vui mừng đến lảo đảo...
giúp vc: cô vào đi
- cám ơn cô...
vào trong nhà cô đưa cho tôi chiếc khăn lau đầu...rồi tôi thấy Đạt đang ngồi chơi đàn piano...anh ta không quan tâm tới việc tôi tới...
Tôi: tôi có chuyện muốn nói
- ok nói đi
- tôi muốn nhờ anh một việc nếu anh nghĩ đến việc tôi đã cứu anh
- cô cần bao nhiêu
- tôi cần 100 triệu
- cô muốn tôi đưa số tiền này với tư cách cám ơn cô hay là cô vay
- sao cũng dc
- tôi là người làm ăn số tiền này khá lớn,cô thì k có thể chứng minh được là sẽ đưa cho tôi dc vào khi nào,thế nên chúng ta phải có trao đổi
- trao đổi gì
- cô chấp nhận làm nô lệ tình dục cho tôi trong 1 năm,tôi sẽ cho cô thêm tiền
- anh có thể có mọi cô gái,xin hãy giúp tôi chỉ vì vỹ...
- tôi k qtam đến lý do của cô tôi chỉ quan tâm đến lý trao đổi 1 cách sòng phẳng
- tôi đồng ý
- nghĩ kĩ chưa
- nghĩ kĩ rồi...
- tốt,rất thẳng thắn...lên phòng đi sau khi mở màn tôi sẽ đưa tiền cho cô
- tôi muốn cầm tiền trước
Anh ta cười nghạo nghễ
- được lên phòng đi tôi sẽ đưa tiền cho cô...
Tôi lên phòng anh ta đưa tiền,tôi vừa cầm tiền anh ta cầm tay kéo tôi sát vào người anh ta
Tôi: tôi phải đi tắm
- tắm chung có sao đâu
Anh ta bế tôi nhấc bổng lên,cục tiền rơi xuống sàn...trong tolet anh ta lấy dây trói lấy tay tôi...dưới vòi sen anh ta mở nước xối xả vào người tôi...kiểu hôn lên ngực rồi dần xuống dưới của anh ta kiểu rất bệnh hoạn..anh ta như 1 kẻ cuồng dâm..tôi nhắm mắt nghĩ đến Vỹ mà cắn chặt răng,nước mắt hòa cùng những làn nước...tiếng giường phát ra tiếng động...tôi ướt sũng nằm bất động mê mệt trên giường,anh ta nằm trên dập liên tuc không biết mệt mỏi...tôi với tay bám vào vai anh ta...
Tôi: dừng đi tôi xin anh
- cái gì cũng có giá của nó cả
Tôi nhớ mãi điệu cười mỉa mai của anh ta...cơ thể có mùi nc hoa đặc trưng của anh ta...tôi nằm trên giường nhìn cục tiền dưới đất rồi nắm chặt tay...rồi sẽ qua rồi sẽ qua...lòng nhủ lòng như vậy...
Hôm sau anh ta dậy bỏ đi để mặc tôi nằm trên giường...nếu anh ta chán tôi thì quá tốt rồi...thật tốt...tôi dậy cầm cục tiền mà bật cười...cười cho số phận,dù sao cũng kiếm dc tiền nhanh thế này là may mắn rồi...tôi tự an ủi mình...tôi cứ ngồi trần chuồng cười như kẻ điên
Đến viện tôi nộp đầy đủ thủ tục
Sinh viên: tiền ở đâu sao chị có
- em hãy chăm sóc anh Vỹ thật tốt là được rồi
Tôi mở cửa vào trong phòng Vỹ mở mắt nhìn tôi
Vỹ: em đến rồi
- phải em đến rồi...
- anh sắp chết rồi
- anh sẽ không chết,em nhất định k để anh chết
- bằng cách nào,em bỏ anh theo thằng nhà giàu đó em vui không
- em rất hạnh phúc,cố gắng sống anh nhé...em đã nộp tiền cho anh rồi..
tôi quay đi...
Vỹ với đôi môi nhợt nhạt tóm lấy tay Tâm...
“ Anh xin em mà,em đừng đi”
- Chúng ta duyên nợ đã hết từ nay về sau đường ai nấy đi...
- Đừng bỏ anh mà Tâm,anh không cần gì cả anh chỉ cần em,em đánh mắng oán trách anh cũng được anh chấp nhận hết,là anh sai khi đó anh không kiềm chế được cảm xúc của người đàn ông...nhưng anh một lòng với em...
Tôi quay đi nước mắt rơi lã chã,dù biết nói lời tổn thương nhau nhưng tôi vẫn phải nói...
- Anh và em hai chúng ta đều nghèo,nghèo lấy nghèo sẽ chẳng thoát nổi chữ bần,ở thế giới này em cần tiền hơn là tình cảm,tiền viện coi như em trả ơn anh những tháng ngày vừa qua bệnh của anh rất nặng,cố gắng mà điều trị cho tốt...
Tôi bước ra đến cửa Vỹ gằn giọng
Vỹ: Sau này anh nhất định ở trước măt em là người giàu có,anh nhất định sẽ trả em số tiền này...số tiền em bán thân mà có...
- Anh sai rồi em không bán thân mà em đang bán cả cuộc đời mình...
Tôi cười trong nước mắt...cánh cửa đóng lại Vỹ và tôi nhìn nhau trong đau đớn...
Đạt trên xe nhìn qua camera gài trên áo Tâm...hình ảnh Vỹ xuất hiện trong điện thoại...
Đạt: Tao thấy tao đang phá đi mối tình trăm năm có một thì phải...
Đạt nhấp ly rượu rồi cười vẻ đắc ý...anh ta nhấc máy lên gọi cho Tâm...
Đạt: Tôi đang về cô đang ở đâu?
- Tôi...tôi vừa ra ngoài
- Ở chỗ nào tôi đón
- Dạ thôi k cần đâu,tôi về nhà luôn đây
- Làm gì mà nói hớt hải cứ như cô đang giấu tôi chuyện gì vậy
- K có đâu tôi về đây ạ,vậy nha...
- 10p nưa tôi muốn thấy cô có mặt trên giường...
Tôi nắm chặt tay tắt điện thoại chạy thật nhanh về nhà anh ta...1 năm làm nô lệ tình dục có lẽ giờ mới bắt đầu...