Con người chia làm ba giai đoạn,giai đoạn sinh ra,giai đoạn trưởng thành và giai đoạn dành cho cuộc đời...số phận của mỗi con người là mỗi khác,có người sướng người khổ ấy mới tạo nên xã hội...tôi tự hỏi bản thân mình từ khi sinh ra đến lúc này đã được phút nào được sống đúng nghĩa như một con người...
Tôi không trách Vỹ mà tôi trách bản thân mình không tỉnh táo sớm để có thể giữ trọn thứ tình cảm của tôi và Vỹ dành cho nhau,phút giây yếu lòng của người đàn ông có thể xảy ra bất cứ lúc nào...và tôi biết vỹ cũng vậy dù yêu tôi nhưng anh cũng chỉ là một người đàn ông...anh đang ở trong một cửa hàng quần áo dơ lên chiếc áo sơ mi...
Vỹ: áo này nhé Tâm hợp với em
- chọn cho em cái nào rẻ rẻ thôi
- cái này rẻ mà
- rẻ là bao nhiêu,áo em ở nhà vẫn còn
- không được mấy cái ý cũ rách hết rồi,giờ chúng ta sống ở thành phố quần áo cũng phải tươm tất hơn một chút
- em muốn đi làm
- em phải đi học,có học mới có bằng được,anh đã thất học mà đến em thất học nữa thì k dc
- nhưng em đi học sẽ là gánh nặng của anh
- giờ em cứ bổ túc thêm buổi tối,em thích môn vẽ mà cố gắng nhé
- anh vẫn nhớ à
- nhớ chứ anh hay mua giấy vẽ cho em từ khi em còn nhỏ mà
- phải rồi từ nhỏ chỉ có anh..mẹ em bà ấy có nhắn gì không
- không,em nên quên bà ấy đi bà ấy nói coi như em đã chết rồi,bà ấy không xứng làm mẹ
- em cũng k xứng làm mẹ,em cũng đã để con mình lại rồi muốn ra đi một mình
- đừng có dại như vậy nữa nhé
- chắc chắn rồi,em giờ có suy nghĩ chín chắn hơn rồi...anh Vỹ này chúng ta có gì cũng nói cho nhau biết để cùng giải quyết đúng không
- đúng rồi
- chúng ta tuyệt đối không lừa dối nhau
- anh hứa
Vỹ ôm lấy tôi,lúc này tôi rất buồn anh không dám nói về vụ cô sinh viên,thế nhưng tôi muốn giữ người đàn ông này cho mình,tôi yêu Vỹ vì con người anh đã luôn bên tôi ngay khi tôi đau đớn khốn khổ nhất và tôi tin tình cảm ấy là thật...
Vỹ xin nghỉ làm rồi đưa tôi dạo qua phố tràng tiền ăn kem...trên con xe máy cũ cà tàng Vỹ nắm lấy tay tôi khi tôi đang giữ lấy eo vỹ...đến trường bổ túc tôi k dám vào
Vỹ: nào lại đây,em muốn trở thành người thiết kế đúng k
- vâng em muốn,em muốn thiết kế cho mình một căn nhà có lẽ ngày đó còn xa lắm
- xa gì chỉ cần cố gắng là được,bây giờ đăng kí học bổ túc trước đã rồi học lên dần
- học ở đây học tối mà,anh nhìn xem giờ học kìa,vậy là ban ngày em có thể đì làm được
- em muốn đi làm à
- vâng em muốn đi làm rồi,em muốn phụ anh và chúng ta có thể chuyển chỗ ở không,em muốn chuyển chỗ ở
- tại sao vậy
- em chỉ muốn chuyển đi,chỉ vậy thôi
- dc vậy anh sẽ đi tìm nhà...
Vỹ cùng tôi đi xin việc nhưng để có thể xin việc thật sự rất khó,bằng cấp không có,trong tay tôi chẳng có gì cả vậy là tôi xin được việc ở cây xăng,chuyên phục vụ đổ xăng cho người ta
Vỹ: em được nhận luôn đấy nhưng cv này đứng nhiều đấy,cố gắng nhé
- vâng anh về tìm nhà đi,em muốn đi luôn
Vỹ cười nhạt rồi quay xe đi,về đến đầu ngõ,thấy cô gái sinh viên đang nấu ăn cười đon đả
- anh về rồi,ăn cơm với em luôn
Vỹ: anh có chuyện muốn nói,anh phải chuyển đi nên anh sẽ đưa em đi giải quyết
cô gái sinh viên ôm miệng nôn ọe...Vỹ thấy ái ngại
sinh viên: anh đi đi em tự lo cho em được
- em còn tương lai nghe anh
- em không tàn nhẫn như vậy được,đứa trẻ không có lỗi
- vậy em tự hủy tương lai của em đấy,anh chịu anh phải chuyển đi em biết anh có vợ rồi còn gì
- lấy kẻ điên anh có hạnh phúc không
- Tâm đã khỏe mạnh và cô ấy không phải kẻ điên...
- ý anh là anh chỉ coi em như chỗ xả tinh thần thôi ạ
- anh không có ý đó em ạ
- anh về đi chúng ta chia tay được rồi
- đây là em nói đấy sau này đừng bắt anh phải chịu trách nhiệm gì vs em cả...
Vỹ ra ngoài đóng cửa để mặc cô gái sinh viên khóc lóc trong buồn tủi...
Tối đến khi tôi tan ca làm,vỹ đã đến đón tôi
Vỹ: anh ở đây,ngày đầu thế nào có mệt k
- em không đều ổn ạ
- anh tìm dc nhà mới rồi,gần ngay đây luôn,sáng mai mình chuyển
- sang tuần em mới phải đi học nhỉ
- vâng đúng rồi...
Tôi lên xe Vỹ thì bất chợt có hai chiếc xe dừng lại trước đầu xe Vỹ hai người đàn ông to cao bước xuống
Người A: có đúng cô gái này không
Người B: đêm 30/4 cô có đưa 1 người đàn ông đến viện đúng không
- dạ vâng đúng rồi nhưng có chuyện gì ạ...
- không chẳng có gì cả chỉ là ông chủ chúng tôi muốn cám ơn cô thôi
- dạ thôi k cần ạ dù sao chuyện cũng qua rồi
Vỹ: ai vậy em
- hôm nọ em có cứu 1 người nên chắc họ cám ơn
- vậy sao anh kb nhỉ lúc nào vậy
- hôm em đi dạo đêm lúc tỉnh dậy k thấy anh đâu nên em đi tìm
Tôi thấy Vỹ khá ấp úng và nói lảng tránh
Vỹ: vậy chắc ngta muốn cám ơn rồi
Người A: mời cả hai người luôn ạ
Tôi: cái này
Người B: chủ tôi muốn cám ơn
Vỹ: chắc giàu có lắm đây xe bóng loáng,đi em biết đâu người ta lại cám ơn mình thật thì sao,em có công mà...
- nhưng...
Tôi ái ngại đi cùng Vỹ đến một căn nhà bên ven hồ,căn nhà rất to khi xe đi vào sân cây cảnh trong sân như khiến tôi cảm giác tôi đang ở quê mình vậy...cây cối xanh tươi...1 người phụ nữ trung tuổi đi ra mời chúng tôi
“Mời cô cậu theo lối này”
Bên trong nhà cây đàn piano dể giữa nhà...bể bơi ở phòng khách...tiếng nhạc du dương...từ trong phòng tiếng cười vang lên
- chào hai em...
Vỹ nhận ra Đạt liền ngạc nhiên
Vỹ: anh là...
Đat: chúng ta đã gặp nhau rồi
Vỹ: ôi thật k ngờ,Tâm vị này 1 năm trước là chủ đầu tư cho con dường làng của chúng ta,nhờ tiền anh ấy đưa đền bù còn cho thêm tiền để anh đưa em đi chưa bệnh,thật k ngờ lại gặp nhau ở đây rồi
Đạt: có gì đâu
Vỹ: bể cá này đẹp thật
Tôi nhớ mang máng khi Trung đánh tôi thì người đàn ông này chính là người đưa khăn lau máu cho tôi...
Đạt: chúng ta lại gặp nhau nhỉ...
Vỹ quay đi nhìn bể cá thì tôi giật mình khi thấy Đạt đặt tay lên tay tôi...
Đạt: có duyên rồi đấy nếu k tiếp tục duyên này e rằng lãng phí...
Anh ta nháy mắt khiến tôi sợ rụt tay lại...ánh mắt của người đàn ông đó thật kì lạ như thể đang muốn nói điều gì đó vs tôi theo đúng kiểu 1 người đàn ông dành cho 1 người phụ nữ...