Bán Dực

Chương 17: Chương 17: Bỏ Thần




Tuyết trắng rơi xuống ngày càng lớn, vết máu trên áo khoác ngoài dần dần được phủ kín.

Vô tình chạy tới quảng trường trước giáo đường.

Ban đêm quảng trường thật im lặng, chỉ nghe thấy bông tuyết rơi xuống phát ra âm thanh lả tả.

Tựa như linh hồn thoát phá, phát ra tiếng thở dài lặng lẽ.

Tôi thổi luồng khí nóng vào bàn tay gần như lạnh đến mức đông cứng, không hề lo lắng như cũ.

Nhìn quanh bốn phía, ánh mắt dừng lại ở cây thánh giá treo trước nhà thờ.

Một bóng người quen thuộc đang quỳ trên mặt đất.

Bông tuyết lọt vào trong cổ, cảm giác mát lạnh thấm sâu vào xương tủy.

Tôi lau lau nước mũi, xoa xoa hai má đông lạnh màu đỏ, đi về phía anh.

“Thần Jehovah, người là một tên lừa gạt… Tại sao phải làm những điều đáng xấu hổ như vậy…” Anh quỳ gối trước cây thánh giá, phẫn nộ tố cáo.

Tôi vỗ vỗ bờ vai của anh: “Anh trai…”

Anh quay đầu, phần tóc vàng ở đỉnh đầu bao trùm bởi một tầng tuyết mỏng.

Tay tôi nhẹ nhàng phủi đi những bông tuyết trên đầu anh, ngồi xuống bên cạnh: “Anh trai… Anh đang làm gì đó?”

Trên mặt tuyết, các chai rượu phân tán, còn có một chút tàn thuốc lả tả.

“Anh… Em đang nói chuyện với anh đó…”

Anh cúi thấp đầu: “Thần không công bằng, vì sao trước tiên muốn chúng ta gặp được nhau, rồi lại không thể yêu nhau?”

Tôi không nói, ngẩng đầu, nhìn những bông tuyết trên bầu trời.

Bầu trời tối om, tuyết tựa như lông chim, chậm rì rì từ thiên đường hạ xuống.

Thuần trắng thánh khiết. Làm con người ta muốn xóa bỏ đi, tiêu diệt tất cả những gì đen tối.

“Tiểu Lạc, anh yêu em!” Anh bổ nhào vào lòng tôi, mùi rượu mạnh xộc vào mũi.

“Vâng. Em biết!” Tôi xoa xoa đầu anh, nhẹ nhàng đáp.

“Anh biết đây là tình yêu tội lỗi, nhưng…” Giọng anh có chút nghẹn ngào.

“Em biết.” Tôi tiếp tục gật đầu.

“Tiểu Lạc, anh yêu em.”

“Vâng. Em biết.”

“Tiểu Lạc… Yêu em..”

Tôi nằm trên tuyết, nhìn thập tự giá thánh khiết phía trên.

“Cố Mạc Tu, vì sao anh lại yêu em?”

Anh đè trên người tôi, hai tay chụp lấy hai tay tôi.

“Tiểu Lạc… Yêu em!”

Tôi bi ai cười cười: “Thần ở nơi này sẽ nhìn chúng ta.”

“Anh khinh bỉ Thần.”

“Anh giống như thiên thần, Cố Mạc Tu.”

“Thời điểm anh biết mình yêu em, anh đã từ bỏ Thần rồi.”

“Cố Mạc Tu…”

“Tiểu Lạc, anh yêu em!”

“Em thật sự đã hủy hoại anh…” Tôi bắt đầu nghẹn ngào.

“Anh không muốn cứu vớt… Em cũng yêu anh, phải không Tiểu Lạc?”

Cả hai trao nhau một nụ hôn.

Anh hôn cực kỳ chuyên tâm. Lông mi phía trên thật dài, dính những tinh thể trắng muốt.

Đôi môi mềm mại, tràn đầy sự gắn bó, và bi phẫn.

Tôi nắm chặt góc áo, một lát, lại buông lỏng rời đi.

“Vào đi!” Anh bật đèn lên, mỉm cười với tôi, răng đẹp đến sáng bóng.

Tôi dựa người vào cánh cửa, nhìn anh: “Phòng này anh chưa trả sao?”

Anh ngồi xổm người, thay tôi cởi đôi giầy đã thấm đẫm tuyết, nói: “Luyến tiếc. Nơi này có rất nhiều hồi ức của chúng ta.”

Mũi tôi đau xót, ôm lấy anh: “Anh trai…”

Anh vỗ vỗ vào đầu tôi: “Nhanh đi tắm rửa một cái. Em nhìn xem, toàn thân đều ướt đẫm!”

Tôi gật đầu, đi vào trong phòng.

Phòng ở cũng giống như trước kia, sạch sẽ và gọn gàng.

Ga trải giường màu trắng, bức màn màu trắng, mùi hoa nhàn nhạt trôi nổi trong không khí.

Tắm rửa xong rồi bước ra, đúng lúc trông thấy Cố Mạc Tu đang ngẩn người nhìn chiếc áo khoác ngoài của tôi.

Tôi đi qua, nhặt nó lên ném vào thùng rác: “Đừng nhìn, thật ghê tởm.”

“Sao lại thế này?” Anh ôm tôi từ phía sau lưng, vùi đầu vào cổ tôi: “Tiểu Lạc, thơm quá…”

Mặt tôi hơi hơi đỏ lên, đẩy anh ra: “Không có gì, chỉ là do đi qua một hàng giết mổ gà, không cẩn thận nên dính vào.”

“Phải vậy không?” Anh ngồi xuống ghế, nhìn tôi: “Về sau cẩn thận một chút.”

Tôi gật đầu, đi đến tủ quần áo lấy một bộ đồ ngủ của anh: “Nhanh tắm rửa đi.”

Anh lắc đầu: “Không cần.”

Tôi nhìn chằm chằm vào anh: “Làm sao lại bẩn như vậy? Nhanh đi rửa đi!”

“Anh đi tắm rửa, em sẽ thưởng cho anh cái gì đây?” Anh nghiêng đầu, sắc mặt bởi vì uống rượu, mà biến thành màu phấn hồng nhàn nhạt, rất là mê người.

Tôi buồn cười nhìn anh: “Anh nói đi, muốn thưởng cái gì nào?”

Anh một phen kéo tôi lại, nhẹ nhàng điểm một cái vào môi tôi: “Muốn cái này…”

Tôi sửng sốt, chỉ một giây sau trên mặt đã đỏ bừng lên như bị sốt, vội vàng đẩy anh vào phòng tắm: “Đi tắm rửa nhanh lên, nhanh lên!”

Sau khi bị tôi xô đẩy, anh cực kỳ không tình nguyện đi vào phòng tắm.

Rất nhanh, bên trong truyền ra tiếng nước chảy.

Tôi thở dài, nhìn chiếc áo khoác trong thùng rác, nghĩ một lúc, lại lấy nó ra ngoài.

Điện thoại di động của Cố Mạc Tu đặt trên bàn đột nhiên rung lên.

Xem qua, là Lee gọi tới.

“Vâng, em là Liên Lạc.”

Trong điện thoại trầm mặc.

Hồi lâu, anh ta nói: “Hai người hãy cố gắng, nhất định phải thật kiên trì.”

Tôi có chút khổ sở: “Lee, hiện tại anh đang có tâm tình gì mà lại nói ra những câu này với em, anh không thấy khó chịu sao?”

Anh ta cười khẽ trong điện thoại, tuy rằng không nhìn thấy anh ta, như cũ vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt anh lúc này.

“Tâm tình anh có dạng gì, đều không quan hệ. Chỉ cần A Tu có thể vui vẻ.”

“Vì sao anh lại muốn làm như vậy?”

“Đây là tình yêu của anh!”

Tôi không nói gì.

Cửa phòng tắm mở toang, Cố Mạc Tu mặc áo ngủ đi ra, những giọt nước trong suốt nhỏ ra từ mái tóc ướt sũng.

“A Tu có tốt không? Đừng nói cho cậu ấy biết anh vừa gọi tới. Anh gác máy đây. Chúc hai người hạnh phúc!”

Nói xong, bên kia liền dập máy, điện thoạt phát ra những tiếng tút tút ngân dài.

“Ai gọi đấy? Đã trễ thế này rồi!” Anh cầm lấy chiếc khăn, sát tóc, đi đến bên cạnh tôi hỏi.

“Điện thoại di động của em bị mất, dùng luôn di động của anh gọi cho Biện Nghê. Cô ấy luôn lo lắng cho em!” Tôi thuận miệng nói dối, vụng trộm xóa đi nhật ký cuộc gọi vừa nghe.

Anh cười cười, khuôn mặt tươi cười thanh thuần. Để khăn mặt trùm lên đầu tôi: “Mau lau tóc đi, ẩm ướt như vậy, sẽ cảm mạo mất!”

Tôi cầm lấy khăn anh đưa chà xát lung tung trên đầu.

Anh đi tới, bắt được tay của tôi: “Tóc đẹp vậy, sao có thể lau như thế?”

Tôi nháy nháy con ngươi: “Không sao cả!”

Anh gãi gãi cái mũi tôi, lộ ra sự nuông chiều, tươi cười: “Đứa nhỏ ngốc, để anh trai!” Nói xong giành lấy khăn, nhẹ nhàng chà lau mái tóc tôi.

Tôi ngồi trên sàn nhà, mặc anh chà xát, hưởng thụ một chút yên tĩnh hiếm khi có được.

Ngón tay Cố Mạc Tu không cẩn thận trượt xuống cổ tôi, dừng lại. Hô hấp dồn dập.

Tôi nhìn anh cười cười.

Anh ôm lấy tôi, đi về phía giường.

Nhung lụa bóng và mịn, ấm áp bao lấy chúng tôi.

Tựa như tử cung của mẹ, an toàn mà thoải mái.

Thân thể Cố Mạc Tu bao trùm lấy người tôi, cùng nhau đòi lấy sự ấm áp.

Anh nhìn tôi, con ngươi đen lóe ra sự mờ mịt Ngón tay thon dài xoa cái trán tôi, hai má, xương quai xanh, thắt lưng…

Anh nói: “Tiểu Lạc, muốn em!”

Tôi không nói gì, hai tay quấn lên cổ anh, ôm chặt lấy anh.

Thân thể anh cứng đờ, lập tức nóng rực lên.

Cúi đầu hôn tôi, đôi nhẫn trên tay, mười ngón đan quyện vào nhau.

Cố Mạc Tu (Liên Lạc)! Hãy để chúng tôi đồng thời khoái hoạt rơi vào địa ngục đi.

Suốt một đêm, điên cuồng đòi hỏi lẫn nhau, dây dưa.

Tôi sẽ xuống địa ngục.

Sáng sớm ngày thứ hai, khi tôi tỉnh lại thì Cố Mạc Tu đã rời giường.

Căn phòng vô cùng sạch sẽ, trong không khí bay tới mùi hương làm cho người ta thèm ăn.

Tôi nhấc chăn lên, hoảng sợ.

Toàn thân trần trụi, không thể nhúc nhích. Toàn thân đã không có một phần da thịt hoàn chỉnh, bị các điểm đỏ cùng máu tụ bao trùm lên.

Đang kinh ngạc, Cố Mạc Tu đẩy cửa đi đến.

Nhìn thấy biểu tình trên mặt tôi, lộ ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời. Đi đến bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi: “Chào buổi sáng. Tiểu Lạc!”

Tôi sửng sốt: “Anh trai…”

Anh cười ngày càng ngọt, ánh mắt dần dần trượt, rơi xuống da thịt tôi, hơi hơi nhíu mi, lại tiếp tục cười, ngón tay xoa xoa: “Quả nhiên tối hôm qua rất kịch liệt. Lần sau anh sẽ dịu dàng hơn.”

Trên mặt mãnh liệt xuất hiện chút đỏ. Lần đầu tiên trước mặt một người con trai lại cảm thấy ngượng ngùng, kéo chăn trùm lên, trừng mắt anh: “Nói bậy bạ cái gì đó?”

Anh ngẩn người, tiện đà cười càng lớn.

“Tiểu Lạc, em như thế này… Thật đáng yêu…” Anh tiến lại gần, hôn khẽ vào khóe môi tôi.

Mặt tôi càng đỏ hơn, mắng anh: “Cố Mạc Tu, từ lúc nào mà anh biến thành hư hỏng như vậy?”

“Tối hôm qua!” Anh cười rồi đứng lên, lấy cho tôi quần áo: “Nếu anh không có chút xấu xa, sợ sẽ rất khó thuần hóa loài động vật dữ dằn này!”

Tôi lấy quần áo mặc vào, hỏi: “Thuần hóa em, nhưng cái giá phải trả rất lớn đó!”

Anh quay đầu nhìn tôi, khóe mắt cong cong, lại vô cùng nghiêm túc: “Mặc kệ phải trả một cái giá rất lớn, đều không sao cả.”

Chúng tôi trong lòng đều biết rõ ràng.

Anh nói với tôi: “Nhanh đứng lên, bữa sáng làm xong rồi! Con heo lười biếng!”

Tôi gật gật đầu, xuống giường đi đến trước cửa sổ, kéo bức màn ra.

Ánh sáng chói mắt.

“Thật đẹp!” Tôi nhìn thế giới xanh nhạt bên ngoài, sợ hãi mà than.

Anh từ phía sau ôm lấy lưng tôi: “Tiểu Lạc mới là xinh đẹp nhất!”

Tôi gõ gõ đầu anh: “Lại ở đây nói bậy.”

“Tiểu Lạc…”

“Vâng?”

“Thật hạnh phúc…”

Khóe miệng tôi cũng gợi lên một chút cong, là hạnh phúc.

Đúng vậy, chỉ như vậy, như vậy là đủ rồi. Dù cho về sau sẽ phải chịu sự trừng phạt, cũng không sao cả.

Thần ạ.

Cơm nước xong, Cố Mạc Tu đề nghị đi ra ngoài một chút.

Tôi gật đầu: “Đã lâu không cùng anh trai chơi ném tuyết rồi!”

Thế giới tuyết trắng.

Trước cửa, tuyết vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, không có dấu chân ai.

Cố Mạc Tu thay tôi quàng khăn ấm, mang theo mũ cùng bao tay, đem tôi quấn kín bưng.

Tôi cười anh: “Sao anh giống bảo mẫu vậy!”

Anh nói: “Ai bảo em luôn dễ dàng phát sốt!”

Nói xong, lôi kéo tôi bước ra ngoài.

Tôi nhìn xuống lớp tuyết hoàn hảo, thật lâu cũng không dám nhấc chân.

“Làm sao vậy?” Anh thấy tôi si ngốc đứng đó, quan tâm hỏi.

“Không… Không có việc gì… Tuyết rất đẹp!”

Khóe miệng Cố Mạc Tu nhếch lên, lôi kéo tôi lao vào trong tuyết.

Tuyết mềm, dẫm lên phát ra âm thanh vỡ vụn xào xạc.

Cố Mạc Tu cười rất hạnh phúc. Anh ném bông tuyết về phía tôi, cùng tôi vui đùa ầm ĩ.

Nhưng…

Ánh mắt Cố Mạc Tu lại giống như muốn khóc.

Tôi biết, tôi cùng Cố Mạc Tu đang nhanh chóng suy bại dần.

Ngọn lửa rất nhanh sẽ bùng lên, thiêu rụi chúng tôi.

Chúng tôi ở trong nhà ba ngày.

Trừ bỏ ba bữa, toàn bộ thời gian đều ở trên giường, ngủ.

Mỗi ngày chúng tôi đều tự nhủ đây là ngày cuối cùng cần vượt qua.

Bởi vì lúc Cố Kỳ Ngôn gọi điện hỏi, chúng tôi nói dối.

Chúng tôi nói cho ông ta, ba ngày, ba ngày sau chúng tôi sẽ trở về.

Nếu ba ngày này, chính là cả đời.

Tôi nguyện ý dùng tất cả để trao đổi.

Ba ngày sau.

Tôi đứng trước người Cố Mạc Tu, ngoan ngoãn để mặc anh thay quần áo cho tôi.

Biểu tình của Cố Mạc Tu thật chuyên chú, giống như đây là một công việc hết sức thiêng liêng.

Tôi gọi anh: “Anh trai…”

Cố Mạc Tu ngẩng đầu, nhìn tôi cười cười, giống như trước kia.

“Đừng sợ! Tất cả đã có anh đây!” Anh an ủi tôi.

Tôi gật đầu, dùng sức ôm lấy anh: “Em còn sợ anh đang hoảng sợ ấy!”

Anh dùng sức, ôm chặt cánh tay tôi: “Lần này, dù cho thế nào cũng sẽ không bao giờ buông tha em. Cho dù em đánh anh, mắng anh, anh cũng sẽ không buông ra lần nữa. Tiểu Lạc, đây là lời hứa hẹn anh đành cho em. Anh, nhất định sẽ chấp hành ước hẹn!”

Chúng tôi dắt tay nhau về nhà.

Đi trên ngã tư đường, ánh mắt người qua đường đều cực kỳ hâm mộ nhìn chúng tôi.

Tôi nghĩ, bộ dáng của chúng tôi nhất định rất giống hai người yêu nhau say đắm.

Tôi cảm thấy kiêu ngạo.

Đến cửa nhà, ngón tay nắm chặt một chút. Dường như muốn truyền tải, muốn cung cấp sức mạnh cho nhau.

Cố Mạc Tu nói: “Đừng sợ. Có anh ở đây!”

Tôi gật đầu, đồng thời cùng anh đẩy cửa đi vào.

Trong nhà một mớ hỗn độn, bia, thuốc lá vương vãi khắp nơi.

Cố Kỳ Ngôn nằm ở trên sàn, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà, gương mặt gầy yếu phủ đầy râu.

Cố Mạc Tu lập tức chạy qua nâng ông dậy: “Ba, ba làm sao vậy?”

“Không thấy mẹ con!” Ông vô lực nói.

Tôi thoáng kinh ngạc, nhưng không có quá nhiều cảm xúc.

Cố Mạc Tu đưa ông ngồi xuống ghế salon: “Làm sao lại không thấy?”

Cố Kỳ Ngôn lắc đầu, một lát, trên mặt đột nhiên lộ ra thần sắc thô bạo, một phen đẩy cái bàn: “Nhất định cô ta lại lêu lổng cùng người đàn ông khác… Nhất định là như vậy… Tao phải đi tìm cô ta, sau đó giết chết cô ta, tao muốn giết cô ta…”

Đầu tôi có chút đau.

Tôi nói: “Ba, hôm nay chúng con trở về, là có chuyện đặc biệt muốn nói với ba!”

Cố Mạc Tu quay đầu: “Tiểu Lạc, hiện tại nói thích hợp sao?”

Tôi gật đầu: “Khi nào cũng thế cả thôi, làm sao có thể ôm lấy mớ rối rắm này mãi được.”

Anh cười gật đầu: “Nói cũng đúng!”

Bước chân Cố Kỳ Ngôn dừng lại, nhìn chúng tôi, hai mắt vô thần bắt đầu cảnh giác hơn.

“Hai đứa muốn nói gì?”

Tôi cùng Cố Mạc Tu nhìn nhau cười, bước về phía nhau, dắt tay nhau, mười ngón tay dây dưa.

“Ba, chúng con muốn được ở cùng nhau!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.