Bán Dực

Chương 7: Chương 7: Công nguyên 19XX: Bán dực (Một nửa cánh)




Cố Mạc Tu đi rồi.

Toàn bộ căn phòng đột nhiên trở nên trống rỗng, cả người tôi trôi nổi trong không gian hư ảo này.

Mỗi ngày anh đều gọi điện thoại cho tôi, dặn dò tôi buổi tối trước khi đi ngủ phải khóa cửa cẩn thận, không được hút thuốc, không được vào quán bar.

Từng cái tôi đều đáp ứng, trên thực tế, vừa buông điện thoại xuống, tôi lại cùng bọn Con Vịt lêu lổng bên ngoài.

Biện Nghê nói: “Liên Lạc, nếu tôi là anh trai bà, nhất định bẻ gãy hai chân bà cho bà không đi lại nữa.”

Tôi đang điều chỉnh âm đàn guitar, khinh thường nói: “Kiếp sau đi!”

Lâm Tiểu Nhã đột nhiên xông vào phòng luyện tập, lạnh lùng nói với tôi: “Liên Lạc, cô ra đây cho tôi!”

Tôi buông đàn guitar xuống, vừa định đi ra.

Biện Nghê giữ chặt tay tôi, lo lắng hỏi: “Bà thật sự muốn đi? Không biết cô ta còn muốn giở trò mới mẻ gì nữa.”

Tôi cười cười: “Rất thú vị không phải sao? Hiện tại tôi đang nhàm chán lắm.”

Lâm Tiểu Nhã nhìn rất được, tôi không thể không thừa nhận. Cô ta có thân hình nhu nhược, tóc dài quá thắt lưng. Hai chân thon dài. Đáng tán thưởng hơn nữa là cái vẻ mặt của cô ta, luôn giống như một thiếu nữ còn trong trắng, hết sức ngây thơ.

Vừa nhìn thân hình cô ta, nhất định không biết, gần đây nhất, cô ta mới bị năm gã đàn ông cưỡng bức.

Tôi hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”

Cô ta quay đầu lại nhìn tôi, trong hốc mắt chứa đầy lệ: “Là cô làm, đúng không?”

Tôi biết cô ta ám chỉ điều gì, lại ra vẻ như không biết: “Cái gì mà tôi làm?”

Cô ta nắm chặt tay, tiếng nói khàn khàn: “Cô diễn cái gì mà diễn. Mấy thằng đàn ông kia là cô tìm?”

Tôi lấy tay vỗ vỗ đầu, như đang bừng tỉnh, ngộ ra: “ Ồ, cô đang nói đến năm gã đàn ông kia á? Là tôi tìm đấy! Thế nào, cô tận hứng chứ? Ngẫu nhiên lại được chơi đến 5P. Chuyện này những người khác muốn hưởng thụ cũng chẳng được.”

Sắc mặt cô ta càng thêm khó coi: “Vì sao cô lại làm như vậy?”

Tôi dựa người vào cây cột, lấy ra một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, phun vào mặt cô ta: “Chẳng vì cái gì hết, tôi thích mà thôi!”

Cô ta cắn răng, căm hận nhìn tôi: “Liên Lạc, cô thật xấu xa!”

Tôi cười lên ha hả, giẫm nát tâm trí cô ta: “Cô nói đúng rồi, tôi chính là người xấu xa nhất thế giới này.”

Tôi xoay người rời đi. Khuôn mặt của cô ta, dù chỉ một giây tôi cũng không muốn nhìn.

“Chị!” Ở sau lưng, cô ta gọi tôi lại.

Tôi không hề nghĩ ngợi, xoay người cho cô ta một bạt tai: “Cô đừng kêu như vậy, tôi nghe xong thấy thật ghê tởm.”

Cô ta cắn răng nhìn tôi, trên gương mặt trắng nõn hằn rõ năm đốt ngón tay: “Cô không phải vẫn luôn thích âm nhạc sao? Tháng 10 trường nhạc viện của thành phố M sẽ tuyển sinh. Sao cô không thử đi đăng ký xem?”

“Cô có ý tứ gì? Chuyện của tôi mắc mớ gì cô phải quan tâm.”

Cô ta dừng một chút, mở miệng: “Tôi chỉ mong cô rời đi mà thôi. Chỉ cần một ngày cô còn đứng trong cái trường này, vĩnh viễn tôi bị cô đặt dưới chân, vĩnh viễn không sánh bằng cô.”

Tôi xoay người rời đi: “Trước tiên nên tự trông nom tốt bản thân cô đi. Mấy ngày này tốt nhất nên ngoan ngoãn. Đừng có mà làm bất kỳ điều gì động đến tôi. Nếu không, lần sau cô không chỉ hưởng thụ đơn giản như vậy đâu.”

Lời nói của Lâm Tiểu Nhã làm tôi thật vui sướng. Chưa nói gì đến âm nhạc, chỉ cần là trường nhạc viện ở thành phố M, đối với tôi cũng là một sự hấp dẫn rất lớn.

Thành phố M, chẳng phải đại biểu cho việc tôi có thể ở cùng một chỗ với Cố Mạc Tu, không cần tách ra hay sao?

Trong lúc tôi đang vui sướng đem tin tức này nói cho bọn Con Vịt, Biện Nghê lại là người đầu tiên phản đối.

Cô ấy nói: “Tôi lên mạng tham khảo rồi, muốn dự thi vào trường đó, trước tiên phải xin thôi học ở trường. Nếu bà không đỗ, thì làm sao bây giờ.”

Ngược lại, bọn Quang Đầu thật yên lặng, lời nói của bọn họ mang ý: “Liên Lạc thật sự rất giỏi, chỉ cần đứng trước mặt ban giám khảo, chơi một ca khúc, lập tức sẽ được nhận vào học miễn phí.

Trình độ của tôi tuy rằng không mấy sáng lạn như bọn họ miêu tả, nhưng cũng không quá kém cỏi. Chỉ cần ngày thường luyện tập nhiều, chắc không có vấn đề gì.

Tôi đem ý tưởng này nói cho Cố Mạc Tu, ở đầu dây bên kia, anh suy nghĩ hơn nửa ngày rồi mới nói: “Em đừng vội xin thôi học, dù sao thời gian báo danh còn hai tháng. Trong khoảng thời gian này, cố gắng luyện tập, đợi sau hai tháng thấy trình độ của mình tiến bộ như thế nào, đến lúc đó quyết định cũng chưa muộn.”

Tôi quyết định nghe lời Cố Mạc Tu.

Chỉ còn một tháng, cả ngày tôi đều giam mình trong phòng luyện tập. Trừ bỏ những ngày Cố Mạc Tu trở về, tôi sẽ cố gắng về nhà sớm. Thời gian còn lại, không ai nhìn thấy tôi. Bị chọc giận, Con Vịt thường xuyên nhìn lên bầu trời hô to: “Hoa sen nhỏ vứt bỏ chúng ta rồi!”

Vào một ngày, đang luyện tập, đột nhiên tôi nghĩ đến: Đã lâu rồi không thấy Liên Thực.

Tôi đối với bà ấy, bị vây hãm bởi một loại trạng thái vừa yêu vừa hận.

Tôi yêu quý bà, không chỉ vì bà là mẹ tôi, tôi yêu sự xinh đẹp của bà, đánh giá cao lý trí cùng trí tuệ bà.

Đối với bà, đồng thời cũng oán hận. Bà lạnh lùng với tôi, hoàn toàn xóa đi nghĩa vụ của một người mẹ.

Tôi vẫn không rõ ràng tình cảm của bà và Cố Kỳ Ngôn lúc trước.

Trong trí nhớ của tôi, bọn họ rõ ràng là yêu nhau, thế nhưng vì sao lại cãi nhau, oán hận nhau, cuối cùng lại bình tĩnh chia tay. Mà sau khi rời đi, hai người đều không tái hôn.

Ở một nơi nào đó, tôi nghe được ý nghĩa của thập tự giá.

Thập tự giá, trục ngang là biểu tượng cho tình yêu, còn lại là trục thẳng, sự phẫn nộ của thần linh, biểu tượng cho tội lỗi và trừng phạt.

Vì cớ gì, con người muốn yêu? Lại vì cớ gì, trong tình yêu cũng ẩn chứa một lưỡi dao sắc bén đầy phẫn nộ?

Có phải khi người yêu người, thường thường sẽ phạm tội?

Oán hận cùng bi thương… Yêu mê loạn liền biến thành một trò hề!

Kỳ thực về chuyện này, cách nói đó cũng không sai. Bởi vì lúc đầu thập tự giá vốn dùng để giết người, nó là một hình cụ thời nguyên thủy.

Vì cớ gì yêu nhau lại phải trừng phạt nhau? Con người chính là loại động vật có nghiệp chướng nặng nề nhất thế gian.

Nhân loại từ khi sinh ra đã được định đoạt cả đời không được quên đi những tội ác trước kia, có lẽ chính bản thân mình cũng là một loại tội chăng?

Tôi nghĩ khẳng định trong lúc đó, Liên Thực cùng Cố Kỳ Ngôn tồn tại ràng buộc về vật chất, cản trở cái quy tắc bình thường về tình yêu của bọn họ.

Tôi nhớ rõ ràng năm đó, chỉ cần Cố Kỳ Ngôn nổi giận, sẽ đi xé rách váy Liên Thực. Cuối cùng hai người bọn họ ôm nhau một chỗ khóc rống thất thanh.

Cố Kỳ Ngôn từng nói một câu, lưu lại thật sâu sắc trong đầu tôi.

Ông ta nói với bà rằng: “Tôi yêu em đến mức không biết nên yêu em như thế nào mới tốt, thật muốn đem em nuốt vào trong, như vậy có thể cùng em tan ra làm một thể, vĩnh viễn không bao giờ tách ra.”

Đảo mắt đã tới tháng chín, thời tiết về thu. Tôi cùng Cố Mạc Tu ở chung vô cùng khoái trá.

Anh đối đãi với tôi tốt lắm, cái gì cũng sủng ái tôi. Cuối tuần nào cũng trở về, đều mang cho tôi rất nhiều đĩa CD âm nhạc cùng sách vở về các loại đàn guitar.

Tôi dần dần quên đi chuyện anh đã từng ruồng bỏ mình.

Cố Mạc Tu đúng là một người con trai tốt. Một người anh tốt.

Chỉ cần tôi không muốn ra khỏi nhà, anh cũng sẽ buông tha toàn bộ ngày nghỉ của mình, cả ngày chỉ ở nhà cùng tôi.

Trong phòng, chúng tôi xem đĩa, nói giỡn, ngẫu nhiên bàn chuyện tương lai sau này.

Tôi nói: “Em không có lý tưởng lớn gì, chờ em đi phỏng vấn xong, em sẽ chọn trông nom một lớp dạy nhạc nào đó, đem những gì học được, mở một lớp dạy nhạc cụ, giáo huấn một vài học trò có tố chất.”

Cố Mạc Tu học ở trường đại học tài chính lớn nhất thành phố M.

Anh nói với tôi: “Kỳ thực đối với tài chính anh không có hứng thú, lúc trước lựa chọn đều vì Cố Kỳ Ngôn.”

Hiện tại anh thay đổi động cơ, về sau sẽ cố gắng lợi dụng kiến thức đã học được của chính mình, kiếm thật nhiều tiền cho tôi.

Tôi lắng nghe, luôn cười anh: “Vậy em sẽ tiêu tiền như thế nào? Cùng lắm là nhìn ngắm các loại đàn guitar tốt, ưng cái nào thì mua mà thôi.”

Anh nói: “Khi anh kiếm được nhiều tiền rồi, thế nào cũng có ngày đột nhiên em muốn dùng, không đến mức tìm không ra tiền.”

Tôi nói: “Anh thật đứng là người đàn ông tốt. Nếu không vì mình là em gái, khẳng định em sẽ yêu anh mất.”

Anh vừa nghe xong, mặt liền đỏ lên, xoa đầu tôi, sau đó tìm mấy lý do linh tinh gì đó để rời đi.

Khi đó, tôi không nghĩ nhiều lắm. Căn bản tôi không biết rằng: có một ngày Cố Mạc Tu sẽ yêu tôi.

Mà tôi, cũng không biết có một ngày, chính mình cùng anh rơi vào ngục lao tối tăm lạnh lẽo.

Sau đó tôi ngẫm lại, kỳ thực khi Cố Mạc Tu bắt đầu nói cho tôi nghe chuyện xưa ‘Bán dực’, người anh yêu cho tới giờ đều là tôi.

Chính là, chúng tôi ly biệt 12 năm, sau đó ngày lẫn đêm cùng ăn cùng ngủ, mới có thể đem những chuyện tiềm tàng trong lòng anh bức ra ngoài.

Dù sao cũng không thể trách được bất kỳ người nào. Năm đó chúng tôi sớm đã tách ra, cũng là lúc chúng tôi cùng nhau bẻ gãy đi một cánh của mình.

Tháng chín thời tiết vẫn nóng nực như cũ.

Tôi hữu khí vô lực nằm trên giường, đàn guitar cùng đĩa CD ném đầy mặt đất.

Cố Mạc Tu trở về từ thành phố M.

Thấy bộ dáng bất cần của tôi, trong ánh mặt trời chói chang, anh liền chạy đi mua nước chanh đá mà tôi yêu thích nhất.

Mồ hôi dính trên người, có cảm giác không sạch sẽ đến mức chán ghét.

Vì thế tôi đem quần áo thoát ra, chỉ mặc duy nhất nội y, quần lót nằm trên giường.

Dần dần bắt đầu buồn ngủ.

Lúc anh trở lại, tôi sớm đã ngủ.

Tôi mơ thấy rất nhiều chuyện kỳ quái.

Kinh ngạc nhất chính là thân thể của Cố Mạc Tu.

Phía sau anh, không biết khi nào chỉ còn duy nhất một cánh.

Tôi hỏi anh: “Anh trai, một cánh của anh đi đâu rồi?”

Anh ưu thương nhìn tôi, chỉa vào tay của tôi.

Tôi cúi đầu nhìn thấy, cả kinh kêu to lên.

Trên tay trái tôi có một cánh đang đổ máu gắt gao bám chặt lấy. Chất lỏng màu đỏ cùng lông chim tuyết trắng tạo nên một vẻ đẹp kinh diễm.

Tôi khóc lóc nhìn anh nói: “Thật xin lỗi!”

Cố Mạc Tu dùng cánh còn lại của mình bao lấy tôi, cúi đầu hôn môi tôi.

Sau đó anh chỉ vào tay của mình nói: “Em xem, cánh của em cũng đã ở trên tay anh rồi.”

Tôi nhìn thấy tay trái anh cũng đang nắm một cánh, cánh chim màu trắng, máu tươi đầm đìa.

Mãnh liệt bừng tỉnh.

Tôi xoa bóp mặt mình, thì ra chỉ là một giấc mơ. Thế nhưng, trên môi lại ướt át. Trong mộng, nụ hôn kia của Cố Mạc Tu, rõ ràng có trong hiện thực.

Tôi bắt đầu kinh hoàng, ngẩng đầu tìm kiếm Cố Mạc Tu. Anh đưa lưng về phía tôi, đứng trước cửa sổ, yên lặng hút thuốc.

Ánh mặt trời chiếu rọi trên người anh, tia nắng nhu hòa phản chiếu bức tranh ôn nhuận.

Tôi đi tới, từ phía sau ôm lấy anh.

“Anh trai, em gặp ác mộng!”

Thân thể anh rõ ràng cứng đờ, không nói lời nào đẩy tôi ra, tắt điếu thuốc trong tay, ôn nhu nói: “Gặp ác mộng gì?”

Tôi bất mãn, mặt nhăn mày nhíu: “Không phải anh từng nói em không được hút thuốc sao? Chính mình còn không nghe lời…”

Anh cười cười: “Anh muốn sai lầm một lần cũng không thành.” Ngược lại, tầm mắt dán lên thân thể tôi, mặt lại nhanh chóng đỏ lên: “Mau mặc quần áo vào!”

Tôi đi đến bàn bên cạnh, cầm lấy đồ uống anh vừa mua, há to mồm dốc xuống: “Trời nóng quá! Em không mặc.”

Anh liền cố chấp nhặt chiếc áo khoác dưới đất mặc lên người tôi.

Không biết có phải do ảo giác, tôi cảm nhận hai tay Cố Mạc Tu tựa như đang run rẩy.

Anh đứng cách xa tôi vài bước, ánh mặt trời ở phía sau lưng anh, phản xạ lại, trong căn phòng không thấy rõ được vẻ mặt anh.

Anh nặng nề mở miệng: “Tiểu Lạc, có khả năng, mấy ngày cuối tuần sắp tới anh không về được. Em phải tự chiếu cố mình thật tốt.”

Tôi nghe vậy, nóng nảy: “Vì sao?”

Anh nói: “Trong trường cử đi thực tập, có khả năng anh sẽ bề bộn nhiều việc.”

“Có thể không đi được không?”

Anh lắc đầu: “E rằng không được.”

Tôi nản lòng, ngồi bệt xuống đất: “Anh không ở đây, một mình em rất buồn.”

“Em không phải có cả một đám bạn thích âm nhạc sao? Nếu nhàm chán có thể tìm bọn họ chơi.” Giọng nói của anh rất mềm, nghe thật hay.

Tôi gật gật đầu, không nói gì.

Tôi biết Cố Mạc Tu có sách vở, bài tập của chính mình, tôi không thể quá mức, không thể dính chặt vào anh.

Lúc tôi nhịn không được mất mát, đột nhiên đề xuất yêu cầu với anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.