Bán Duyên Tu Đạo Bán Duyên Quân

Chương 8: Chương 8: Không cần quá nhiều câu chữ, lời hứa ta cho chàng, chính là ta




Editor: Gà - LQĐ

Thập Ngũ dám kết luận Mã Văn Tài không chết, là bởi vì kẻ đã biến thành người như nàng chưa chết.

Mã Văn Tài nói với nàng, cái giá để nàng biến thành người, chính là tuổi thợ còn dư lại của Mã Văn Tài. Mã Văn Tài lấy tuổi thọ của mình chuyển qua cho Thập Ngũ, mà tuổi thọ của y lại bị giảm một nửa —— nói trắng ra chính là đồng sinh cộng tử. Nếu Mã Văn Tài chết, đương nhiên Thập Ngũ cũng không sống được.

Những người khác không buông tha tìm kiếm Mã Văn Tài đã rơi xuống đáy vực, nên Thập Ngũ càng không buông bỏ.

Mọi thứ của Thập Ngũ bây giờ đều do Mã Văn Tài cho. Nàng nhớ đã từng nói với Mã Văn Tài: Mã Văn Tài đâu sợ biến nàng thành người, nhưng thân là quỷ sai sự lạnh nhạt vô tâm này vẫn tồn tại, bởi vì quỷ sai không có trái tim. Chính Mã Văn Tài tự tay giao trái tim gắn nó vào người nàng.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy y, Mã Văn Tài đã gắn trái tim vào người Thập Ngũ;

Mẫu thân Mã Văn Tài đã sớm đi đầu thai, tất cả tin đều do Thập Ngũ giả bút tích của bà viết ra, chỉ vì muốn gặp y một lần;

Mạnh bà nhiều lần như có như không cảnh cáo, đơn giản là muốn nói cho nàng biết, đừng rung động với người còn sống...

Thập Ngũ không hiểu sao?

Nàng làm sao có thể không hiểu, nàng chỉ đang trốn tránh thôi.

Sau khi Thập Ngũ biến thành người thì lại không chịu nói chuyện với y, chẳng qua là giận y làm mọi việc đều không thương lượng với nàng mà tự tiện quyết định, cũng giận y liều mạng đã tiêu hao hết một nửa tuổi thọ của mình.

Hành động ngu xuẩn như vậy... ngu xuẩn như vậy... Nhưng hết lần này đến lần khác sự ngu xuẩn đó, làm Thập Ngũ len lén rơi lệ vào vô số đêm dài. Không phải thương tâm, mà là cảm động.

Cho nên qua nhiều năm như vậy Diêm Vương cũng chưa từng cất nhắc nàng, đại khái chính là biết nàng không thích hợp với chức vị quỷ sai này. Quả thật, Thập Ngũ là một quỷ sai đặc biệt không xứng với chức vụ, bởi vì nàng động tình với một hài đồng.

Có lẽ là mệnh trung chú định đời này của Thập Ngũ buộc phải trói với Mã Văn Tài, có lẽ tính mạng hai con người có liên hệ với nhau nên có cảm ứng nào đó, dù sao cuối cùng Thập Ngũ đã thành công tìm được Mã Văn Tài đang hôn mê ở đáy vực. Không thể không nói vận khí Mã Văn Tài quá tốt, nếu không phải vách đá um tùm cây, đáy vực lại có một con sông, chỉ sợ y đã tan xương nát thịt từ lâu rồi.

Một mình Thập Ngũ không có cách đưa Mã Văn Tài về, không thể làm gì khác hơn đành tìm một sơn động nghỉ ngơi để trị thương cho Mã Văn Tài.

Qua ba ngày, Mã Văn Tài không chỉ không khỏe, nửa đêm còn phát sốt. Thập Ngũ ôm y bất lực lẩm bẩm: “Mã Văn Tài, không được chết, ta không hy vọng chàng giống như ta biến thành một u hồn.”

Mã Văn Tài trong lòng như cảm nhận được sự bất an của Thập Ngũ, cố hết sức mở mắt ra, nhưng không lên tiếng. Thập Ngũ thấy y tỉnh lại, ngẩn ra, nước mắt không tự chủ được chảy xuống từ gương mặt.

Y buồn bực ho khan một tiếng, ngay sau đó lau nước mắt cho Thập Ngũ trước mặt, dịu dàng nói: “Đừng sợ, ta ở đây, ta sẽ không bỏ nàng lại.”

Thập Ngũ hơi cong khoe môi, đưa tay che kín ánh mắt Mã Văn Tài, rồi sau đó cánh môi phấn nộn dán lên môi y. Nhưng cũng chỉ là một chớp mắt, Thập Ngũ lập tức rời đi.

Nàng nhìn Mã Văn Tài đang hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nghiêm túc, nói từng chữ từng câu: “Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố, bán duyên tu đạo bán duyên quân. Đây là lời hứa cả đời của ta với chàng.”

Mã Văn Tài bị niềm vui to lớn này bao phủ, tay phải ôm gáy Thập Ngũ, cùng đôi môi nàng dây dưa.

Không cần quá nhiều câu chữ, lời hứa ta cho chàng, chính là ta.

【 Toàn văn hoàn】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.