An Nhã lòng nặng trĩu, từng giọt mưa nhẹ nhàng, tí tách rơi xuống lòng đường, cũng giống như những giọt nước mắt lăn trên gò má rồi cũng vỡ oà trên mặt đất. Toàn thân ướt sũng...
Toàn thân ướt sũng, Đình Nghi hậm hực đi về nhà. Trong đầu Đình Nghi luôn luẩn quẩn những hình ảnh không đáng để nhớ nhưng tạm thời là chưa quên được.
Vẫn như thường lệ, hễ Đình Nghi ra đường lúc trời mưa là dì Du cũng phải canh ngoài cửa, xem thử đứa cháu cưng của mình có quên ô rồi lại ướt sũng hay không!
Tính Đình Nghi hay quên, không nhớ lâu nên hay khiến dì Du lo lắng.
Tính nào tật đó... Lại ướt mưa.
Dì Du lo lắng, chạy ra chỗ Đình Nghi
- Nghi, Nghi, sao lại ước thế này?
- Dì Du, dì ra đây làm gì? Trời mưa lạnh đấy, dì vào nhà đi.
Không ngờ dì chạy ra thì lại làm Đình Nghi lo hơn. Sức khoẻ dì Du không tốt, dì Du yếu lắm. Đình Nghi nhanh chóng cùng dì Du đi vào nhà.
- Ayya~ dì à, con không sao. Mưa một tí thôi sao dì lại lo như thế.
Đình Nghi cười đưa khăn cho dì Du lau. Dì Du nhận rồi nói giọng trách móc.
- Cái gì mà không lo? Không phải dì dặn con mua ô mới sao? Sao lại dầm mưa thế này? Lúc nào cũng dầm mưa bệnh ai lo hả?
- Dì lo. - Đình Nghi thanh thản nhả hai chữ. - Á. Sao dì đánh đầu con.
- Con còn dám nói để dì lo à? Nếu sau này không còn dì thì ai lo cho con?
- Con.... - Nghe xong câu vừa rồi, cổ Đình Nghi có gì nghẹn lại, ánh mắt trùng xuống, u buồn.
Dì Du bỗng nở nụ cười.
- Bỏ đi.
Dì Du đứng dậy. Đình Nghi liền nắm lấy tay dì.
- Con xin lỗi dì. Con sẽ không khiến dì lo lắng nữa.
Dì Du xoa đầu Đình Nghi, rồi quay lưng đi.
Chưa lúc nào Đình Nghi cảm thấy lòng nặng trĩu như vậy!
Nhìn dáng vẻ mảnh khảnh ốm yếu của dì, Đình Nghi suy nghĩ sâu xa vài thứ. Khoé mắt cay cay....
Có phải bệnh tình của dì ngày càng nghiêm trọng? Có phải không có tiền chạy chữa tiếp? Có phải dì sẽ....
Giọt lệ ngưng đọng dần rơi xuống...
- Nghi à xuống ăn cơm đi con.
Quẹt nhanh đi giọt nước mắt, ép cảm xúc lắng xuống, Đình Nghi hít sâu một hơi rồi đáp.
- Vâng ạ!
“ - Có phải cô muốn biết lí do chia tay? “
Câu nói đó, nụ hôn đó.... Nó đang quấy lấy tâm trí Đình Nghi.
Là sao đây....?
Thình thịch thình thịch....
Trái tim lại bỗng dưng đập nhanh...
Cái gì chứ...? Không lẽ mình phải lòng hắn..?
No! No! Never! I can't crush him!
(Không! Không! Không bao giờ. Mình không thể phải lòng hắn được!)
Đình Nghi cố gắng nhắm mắt lại ngủ cho qua chuyện...
3phút....
- Áaaaaa! Tên chết tiệt!
Đình Nghi bất chợt hét lên giữa đêm khuya. Dưới lầu dì Du cũng nghe thấy, dì bừng tỉnh chạy lên gõ cửa phòng Đình Nghi.
- Nghi con không sao chứ?
Đình Nghi giật mình, lấy tay che miệng.
Mình vừa hét lên sao?
Cũng không tin là mình vừa làm chuyện gì.
Dì Du vẫn ở bên ngoài, gõ cửa.
- Nghi, không có chuyện gì chứ?
Vẫn không nghe trả lời, dì Du nhè nhẹ mở cửa. Nghe tiếng mở cửa, Đình Nghi liền nhắm mắt giả vờ ngủ.
Quan sát một chút, vẻ mặt dì Du ngờ nghệt.
Không lẽ mình nghe lầm?!
Rồi lặng lẽ đóng cửa bước xuống nhà.
Liền đó, Đình Nghi mở mắt.
Axxx mình vừa làm gì thế này?
Rồi dùi mặt vào gối cố gắng thiếp đi.
Sáng hôm sau....
Đình Nghi lon ton từ phòng chạy xuống, ngồi vào bàn.
- Chào dì.
Dì Du đang đứng ở bếp quay sang nhìn, cười hiền.
- Chào con.
Dì bê tô mì vừa nấu xong đặt lên bàn, khói bay nghi ngút.
- Oa~ thơm quá.
- Ăn đi rồi đi học.
Đình Nghi vui vẻ nhấc đũa, gắp từng miếng ăn. Nhìn dáng vẻ ngon miệng của Đình Nghi, dì Du cũng cảm thấy hạnh phúc.
Chợt nhớ chuyện đêm qua....
- Nghi này! Đêm qua có phải con đã hét lên không?
Đang cho vào miệng đũa tiếp theo liền nghe dì hỏi, người Đình Nghi giật khẽ, mắt mở to, đảo tung lung rồi dùng răng ngắt phần mì, cười nói
- Làm gì có. Hôm qua con ngủ rất sớm mà.
Dì Du ngờ nghệt
- Thật sao?! Sao đêm qua dì lại nghe giống như là....
- Thôi con đi học nha.
Đình Nghi lật đật đứng dậy xách cặp đi, bước nhanh
- Ê sao con không ăn cho hết?
Miệng còn ngốn ngáo
- Con no rồi.
- Làm gì gấp thế? Uống chút nước khỏi nghẹn này.
- Con không sao. Con đi học đây chào dì nha.
- Ừ. Con bé này hôm nay sao ấy nhỉ?
Đình Nghi vội vàng chạy đi. Một đỗi dừng lại.
Ôi ôi. Nghẹn chết tôi rồi.
Đình Nghi cúi thấp người tay chống vào bức tường gần đó, thở hổn hểnh.
- Cậu không sao chứ?
Đình Nghi quay sang.....
Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, ánh nắng cũng bỗng dưng tụ lại chổ này, rạng rỡ trên mặt người con trai tuấn tú, da trắng, răng khểnh như một thiên thần trong truyện ngôn tình giới trẻ.
Đình Nghi ngơ ra trước mặt người đó.
Đây là một giấc mơ phải không?
- Cậu ơi...
Người đó huơ huơ tay trước mắt Đình Nghi làm Đình Nghi bừng tỉnh. Sặc một cái....
Đình Nghi quay mặt vào bức tường ho sặc sụa.
Tại sao lại là lúc này chứ? Ngại chết tôi rồi!
(Tác giả: thế nào chị cũng chết cả :3)
Ho như thế, bỗng dưng lạnh sóng lưng một cái, Đình Nghi quay sang nhìn, bàn tay quý phái của người kia đang đặt lên trên lưng Đình Nghi vuốt nhẹ, ánh mắt trông thật ân cần...
Chuyện gì đây? Tốt vậy sao? Mới gặp lần đầu! Có cần gần gũi vậy không?
Đình Nghi liền có ý tránh né, không ngờ ngay đó lại có cục đá cản đường khiến người Đình Nghi bất chợt mất thăng bằng.
- Cẩn thận.
Cái đở nhẹ nhàng ôm trọn người Đình Nghi vào lòng cậu ta.
Lại là tình hình gì đây? Trời ơi.
1 phút 2 phút 3 phút...
Đình Nghi liền đứng dậy.
- Thật ngại quá! Tạm biệt!
Đình Nghi cứ như thế mà bỏ đi. Mặt đỏ ửng lên, tay chân như bủn rủn cả, đầu óc theo mây gió trôi đến chân trời có thiên đang nào rồi không biết.
Là mơ đúng không? Chắc do mình đọc ngôn nhiều quá rồi. Quả thật là mơ rồi. Nhưng tại sao mình vẫn không chịu tỉnh vậy? Tại sao??? Trời ơi....
- Hey! Làm gì mà trông khó chịu thế?
Bờ vai Đình Nghi bỗng nặng trĩu, cánh tay ai đó đang quàng lên người Đình Nghi. Đình Nghi bức bối quay sang.
- Anh.....