Bạn Gái Cũ - Người Phá Hỏng Thế Giới

Chương 4: Chương 4: Vương Phi thế thân (3)




Dịch giả: Thiên Di

Hiên Viên Duệ và Diệp Tri Họa trở về phủ thì đêm đã buông xuống. Sau khi Hiên Viên Khanh và Diệp Tri Cẩn bị xử chém vào buổi trưa, tâm sự trong lòng Diệp Tri Họa mới được cởi bỏ, có thể nói sau khi trọng sinh, nàng ta chưa từng vui vẻ thế này bao giờ.

Diệp Tri Cẩn đã chết rồi, Hiên Viên Khanh cũng bị chém đầu, bọn họ sẽ không bao giờ có cơ hội làm tổn thương nàng ta và Hiên Viên Duệ nữa.

“Tri Họa, nghĩ gì vậy?”

Vừa vào cửa, Hiên Viên Duệ liền có cảm giác tâm tình của Diệp Tri Họa thay đổi, cảm giác như là nàng vừa trút được gánh nặng trên người, tâm tình cực kỳ nhẹ nhàng, thư sướng.

“Không, không nghĩ gì cả.”

Diệp Tri Họa thấy Hiên Viên Duệ hỏi thì đỏ mặt trả lời.

Sau khi trọng sinh tới giờ, nàng ta vẫn rất cảm ơn trời xanh, kiếp trước nàng ta không có dũng cảm để ở bên Hiên Viên Duệ, chỉ có thể âm thầm nhìn hắn yêu thương Tô Vãn, nhìn hắn vì Tô Vãn mà si tình không hối tiếc.

Khi đó, trong lòng nàng ta cũng rất đau.

Cũng may, Tô Vãn không còn sống được bao lâu nữa…

Nghĩ đến nữ nhân đoản mệnh nhưng kiếp trước luôn độc chiếm Hiên Viên Duệ, Diệp Tri Họa tự nói với chính mình rằng mình không cần so đo với một người sắp chết, nhưng mà…

“Vương gia, Quận chúa tỷ tỷ…”

“Đang yên đang lành nhắc tới nàng làm gì?”

Nghe Diệp Tri Họa chủ động nhắc tới Tô Vãn, biểu tình dịu dàng của Hiên Viên Duệ trở nên lạnh lùng hơn.

Tuy hắn và Tô Vãn lớn lên ở bên nhau như thanh mai trúc mã, nhưng Hiên Viên Duệ tự nhận mình đối với nàng tình cảm sâu sắc bao nhiêu thì nữ nhân ấy lại càng vô cớ gây rối, thậm chí còn nhẫn tâm giết chết con của hắn và Tri Họa. Nghĩ đến nữ nhân mình yêu thương nhiều năm bề ngoài yếu đuối nhưng lòng dạ lại độc địa như rắn rết, Hiên Viên Duệ chỉ cảm thấy mình thực sự bị lừa gạt, sự tức giận trong lòng lại dâng lên.

Thấy Hiên Viên Duệ tỏ ra cực kỳ căm ghét Tô Vãn, Diệp Tri Họa liền cảm thấy an tâm không ít, hơn nữa còn tự an ủi bản thân trong lòng rằng Tô Vãn sắp chết rồi, Vương gia giờ đã không còn tình nghĩ gì với nàng ta nữa, như thế là tốt nhất, bởi vì Tô Vãn ở dưới suối vàng cũng sẽ không được nhìn thấy cảnh Vương gia đau khổ muốn chết vì cái chết của nàng ta như ở kiếp trước nữa.

Nàng ta cũng nên hy vọng Vươn gia có thể tìm được một người có thể đi bên cạnh cả đời chứ?

Nghĩ như thế, Diệp Tri Họa cảm thấy ý nghĩa của việc mình trọng sinh chính là cứu vớt Hiên Viên Duệ, không chỉ cứu vớt vận mệnh của hắn, càng quan trọng hơn là cứu vớt tình yêu của hắn…

Một đêm này, có người triền miên dịu dàng, có người đau đớn tận tâm can, cũng có người một đêm không mộng mị.

Lúc Tô Vãn tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, trong phòng tràn ngập hương vị thảo dược, Tô Vãn cố gắng chống tay ngồi dậy, nhìn xuyên quan màn che liền thấy được thân ảnh bận rộn của Tư Ngự.

“Tư Ngự?”

Tô Vãn nhẹ nhàng vén màn lên, nhìn chằm chằm vào nam nhân đứng cách đó không xa, đôi mắt mông lung còn chưa hết buồn ngủ nhìn cực kỳ đáng yêu.

Tư Ngự ngẩn ngơ trong giây lát rồi vội vàng cụp mắt xuống, “Quận chúa, người tỉnh rồi. Thuốc sắp nấu xong, chút nữa ta sẽ đút cho người uống.”

Thấy vẻ mất tự nhiên của Tư Ngự, Tô Vãn chỉ cười cười đầy ẩn í.

Nếu nói Tư Ngự là kẻ đầu đất thì không bằng nói hắn quá mức ngây thơ. Nhưng mà cũng là người đàn ông dễ dàng bị mê hoặc, xét từ bản chất mà nói, rốt cuộc là người ngốc hay là kẻ khốn nạn?

Tô Vãn cũng chẳng bận tâm suy xét vấn đề ấu trĩ đó, nhìn bộ dáng của Tư Ngự có vẻ như thật sự muốn giúp đỡ mình, xem ra mạng nhỏ này cũng có thể sống thêm dăm ba năm, hẳn là thừa thời gian để giết chết Diệp Tri Họa và Hiên Viên Duệ, quá tốt rồi.

Không bao lâu sau, Tư Ngự liền mang chén thuốc đã sắc xong, cẩn thận đi tới trước mặt Tô Vãn.

Thời này nam nữ không được đụng chạm vào nhau, hơn nữa Tư Ngự cũng không cần phải đút thuốc cho cô, nhưng Tư Ngự lại to gan lớn mật làm chuyện đó, Tô Vãn cũng không từ chối. Nguyên bản đãi ngộ này thuộc về Diệp Tri Họa, giờ cô cứ an tâm mà hưởng thụ thôi.

Thuốc vừa vào miệng đã mang theo vị đắng cực kỳ. Thực ra, Tô Vãn hoàn toàn không có cảm giác với mấy vị cay đắng này, nhưng cô vẫn giả bộ nhíu mày, đôi mắt mông lung ngập nước, nhìn Tư Ngự với vẻ đáng thương: “Đắng lắm, ta không muốn uống.”

Đều nói nữ nhân biết làm nũng có thể làm người ta đau lòng, Tô Vãn là người có vẻ ngoài rất xinh đẹp, nhưng lại là một vị Quận chúa luôn rụt rè, kiêu ngạo, căn bản chưa từng biết làm nũng với Hiên Viện Duệ, nhìn thấy người đàn ông khác thì càng không nói nửa lời.

Đúng là lãng phí tài nguyên!

“Đắng lắm sao?”

Thấy Tô Vãn nhìn mình vừa đáng thương lại vừa như hờn dỗi, Tư Ngự chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, hắn lập tức lặng yên đặt nó sang một bên, sau đó cầm lên một miếng mứt táo vàng như tơ, nói: “Quận chúa, người ăn đi.”

Nói xong, hắn đưa miếng táo tới bên miệng Tô Vãn. Tô Vãn híp mắt, mở đôi môi đỏ mọng ra, cánh môi ấm áp nhẹ lướt qua ngón tay Tư Ngự làm hắn vội vàng rụt tay lại như bị điện giật.

Hắn vừa mới làm cái quái gì thế?

Nam nhân ngu ngốc này chắc chắn không phải Tư Ngự! Tuyệt đối không phải!

Không khí giữa hai người nhất thời vô cùng mờ ám. Tô Vãn chỉ cảm thấy thời gian đắn đo của mình thế cũng đủ rồi, lại lần nữa dịu dàng nói: “Tư Ngự, ta không thấy đắng nữa, cám hơn huynh, huynh… Huynh thật tốt.”

“Ta…”

Tư Ngự còn đang muốn nói gì đó thì lại nghe thấy Tô Vãn tiếp tục tự nói: “Trước kia, biểu ca cũng luôn tự mình đút thuốc cho ta, khi đó ta cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời này, đáng tiếc…”

“Quận chúa…”

Tư Ngự không biết nên nói gì, đáy lòng phập phồng, chỉ cảm thấy cảm xúc của mình ngày hôm nay có điểm quái dị.

“Thực ra thế này cũng tốt.”

Tô Vãn mỉm cười với Tư Ngự: “Biểu ca đã tìm được người mà mình yêu thương, ta cũng nên vui vẻ. Ai bảo mệnh ta không tốt, không có cách nào sinh con cho chàng, càng không có cách nào ở bên chàng, giờ biểu ca không còn thích ta nữa, ta nên vui vẻ mới đúng. Nếu ta đi rồi, chàng cũng sẽ không đau lòng…”

“Người sẽ không chết!”

Tự Ngự kích động ngắt lời Tô Vãn, Tô Vãn ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Tư Ngự.

Tư Ngự bị ánh nhìn của Tô Vãn làm cho chột dạ, nhưng hắn vẫn đánh bạo nhìn thẳng vào mắt Tô Vãn, nói: “Ta sẽ chữa khỏi cho người, Quận chúa, người phải tin tưởng vào y thuật của thần.”

Hai người nhìn nhau rất lâu, cuối cùng Tô Vãn gật đầu mỉm cười, cô đáp: “Tư Ngự, ta tin huynh.”

Có lẽ đây là giọng nói êm ái nhất mà Tư Ngự được nghe trên cõi đời này, mãi cho tới nhiều năm sau, mỗi lần uống say nhớ lại, hắn sẽ vẫn nhớ như in đôi mắt nàng, lúc nàng mỉm cười nói với hắn, Tư Ngự, ta tin huynh.

Rõ ràng hắn biết giây phút đó hắn đã động lòng, nhưng nàng lại bày ra trước mắt hắn không chỉ là một cái bẫy dịu dàng mà còn là vực sâu vô tận…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.