“Tổng giám đốc Thẩm, vị thư kí này của anh đúng là có đôi mắt Hỏa Nhãn Kim Tinh nha!” Cố Uyên có ý ám chỉ cười trêu nói.
Sau khi xem chân dung truyện tranh cậu bé tán tài Thẩm Phú Tư, Cố Uyên cuối cùng cũng hiểu được cơn giận dữ lúc nãy của Thẩm Phú Tư đến từ đâu. Bức tranh này chứa đầy sự nhạo báng và chế giễu, và quan trọng hơn, nó xuất phát từ bàn tay của một nhân viên nhỏ bé không có địa vị. Uy nghiêm bị khiêu khích, chân đau bị vạch trần, không xấu hổ quá hóa giận mới là lạ.
Tuy nhiên, Đỗ Nhược đã có thể nắm bắt chính xác đặc điểm của Thẩm Phú Tư, bất kể ngoại hình hay tính khí của ông ta, đều được cô khắc họa một cách sắc sảo. Mấy năm nay, mọi người lén lút bàn tán về Thẩm Phú Tư, nhưng không ai nói rằng ông ta vung tiền khắp nơi. Nghĩ đến điều này, Cố Uyên như có điều suy nghĩ đánh giá một chút về Đỗ Nhược, người đang ngồi sau lưng Thẩm Phú Tư.
Lúc này, Đỗ Nhược vô cùng ngoan ngoãn, cô ngồi trên ghế lưng cứng còng, đôi mắt to đầy ngơ ngác nhìn vào hư không, nhưng trong đầu lại lần lượt hiện ra các loại kết cục bi thảm. Bỗng dưng nghe được lời của Cố Uyên, bờ vai run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn xuống suy sụp một chút, ôi... Cố Uyên có thể đừng đổ dầu vào lửa giúp cô không?
Nhìn thấy biểu hiện thay đổi rõ ràng của Đỗ Nhược, nụ cười trong mắt Cố Uyên sâu hơn một chút, giống như một con hổ đang trêu chọc một con thỏ thành công, không vội vàng nuốt vào bụng, ngược lại đang từ từ liếm láp móng vuốt nguy hiểm của mình.
Thẩm Phú Tư bị Cố Uyên xem thường nên mặt mày gần như là xanh mét, lại nghĩ đến những nội dung trong bản ghi chép kia, ông ta lộ ra một nụ cười bí hiểm, “Tổng giám đốc Cố, anh cứ xem nhưng đừng coi là thật, đó chỉ là tranh vẽ cho vui thôi.” Nhưng trong lòng ông ta đang cười lạnh, xem đi, xem đi, tôi xem đến lúc đó cậu có còn vui vẻ nổi hay không!
Tất nhiên, Cố Uyên có thể nhìn ra được Thẩm Phú Tư đang có dụng ý khác, nhưng anh không quan tâm, với tầm cao như anh thì có rất ít chuyện có thể khiến anh quan tâm.
Ngược lại, anh quan tâm đến nội dung của cuốn sổ hơn, từ phản ứng của Thẩm Phú Tư, dường như nội dung phía trước càng khiến anh để ý.
Cố Uyên cười một cách tinh nghịch, thái độ lười biếng lật một trang về phía trước.
Ôi! Cố Uyên không thể nhịn được cười thành tiếng.
Trên trang này vẽ hai con rắn, một đen và một trắng, ngồi trên bàn hội nghị phun ra một cái lưỡi dài, trên lưỡi dài cuốn một điếu thuốc lá. Khói rõ ràng cho thấy là dùng tiền giấy cuốn thành, bên dưới hai đầu rắn còn chất một đống thuốc lá như vậy. Bức tranh này và bức tranh trước có sự liên tục, tất cả những tờ tiền đang bay trong bức tranh trước đều trở thành điếu thuốc trong miệng của hai con rắn này.
Hai con rắn vừa nuốt mây nhả khói vừa âm thầm phỏng đoán đối phương.
Hắc Xà liếc xéo Hắc Xà nghĩ thầm, năm ngoái Tiểu Bạch lừa tổng giám đốc Thẩm nhiều tiền như vậy, năm nay không thể để hắn thành công.
Bạch Xà nghĩ, năm nay Tiểu Hắc đổi xe mới, xem ra kỹ thuật lừa dối đã tiến bộ hơn.
Nhìn vẻ mặt rắn rỏi của hai con rắn, rõ ràng chúng là hai vị điều hành cấp cao ngồi cạnh nhau dưới trướng Thẩm Phú Tư.
Lời tường thuật của bức tranh này là lòng người không đủ sức nuốt voi! “Voi” chính là Thẩm Phú Tư, bị Đỗ Nhược chia ra vẽ vào bụng của hai con rắn, vì vậy thân hình hai con rắn giống như hai vị điều hành cấp cao đó, bụng phệ mập mạp.
Cố Uyên không khỏi nhìn Thẩm Phú Tư với ánh mắt đồng tình, Thẩm Phú Tư khó chịu quay đầu tránh ánh mắt của Cố Uyên, ông mới không cần sự đồng tình của thằng nhãi này!
Cố Uyên lật thêm vài trang nữa, hầu như bức tranh nào cũng chứa đầy ắp thông tin phong phú. Mặc dù những bức tranh này đều tái hiện một người trong cuộc họp của Thẩm Phú Tư, nhưng hầu như trong lòng của mỗi người bọn họ đều có những bí mật không thể nói ra, những bí mật này có liên quan mật thiết đến Thẩm Phú Tư và công ty của Thẩm Phú Tư.
Nhưng những người có bí mật này được Đỗ Nhược vẽ vô cùng xấu xí, không phải họ trông xấu xí mà là Đỗ Nhược cố tình phóng to những phần xấu xí nhất, đặc trưng nhất trên khuôn mặt và dáng điệu của họ khi tô vẽ, rồi ghép chúng lại với nội tâm bẩn thỉu và phức tạp, thực sự lộ ra như một trò hề.
Cố Uyên cũng hoàn toàn hiểu tại sao Thẩm Phú Tư phải giấu những bức tranh này với anh, bởi vì là cấp trên, anh lại bị cấp dưới lừa như vậy, thật là mất mặt vô cùng, cũng uất ức vô cùng, nặng hơn là vô cùng vô dụng!
Tuy nhiên, cũng có một số bức tranh không có thông tin bổ sung, chẳng hạn như bức tranh của Đổng Thư Nhan, người trình bày Powerpoint lần này. Đỗ Nhược không có bất kì nét vẽ xấu xí và cường điệu nào, mà thêm vào nhiều yếu tố dễ thương, khiến Đổng Thư Nhan trở thành một thiếu nữ mắt to xinh đẹp dễ thương.
Cố Uyên lật từng trang, càng lật lại càng cảm thấy khó hiểu. Hình vẽ trước mắt giống như truyện tranh, vẽ quá chuyên nghiệp, không hề giống tác phẩm nghiệp dư vẽ nguệch ngoạc. Cố Uyên không khỏi nheo mắt, Đỗ Nhược có thể vẽ, sao anh lại có thể không biết được? Quay lại nghĩ về mối tình ngắn ngủi chỉ hai tháng, lại tạm thời bỏ qua chút nghi ngờ này.
Khi Cố Uyên lật đến một trang nào đó, trán anh giật một cái, lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, nét mặt anh nhanh chóng trầm xuống, cả khuôn mặt dường như còn có chút vặn vẹo.
Bởi vì, Cố Uyên đã nhìn thấy chính mình!
Mặc dù Thẩm Phú Tư được miêu tả là một cậu bé tán tài nhưng ông ta vẫn là một con người đàng hoàng. Mặc dù hai người điều hành của Thẩm Phú Tư bị vẽ thành những con rắn, nhưng họ có mưu đồ đặc thù. Còn anh lại là cái thứ gì đây?
Chỉ nhìn thấy trên đó vẽ một con quái vật ba đầu, bên trái là đầu hổ không cười, bên phải là khuôn mặt Thần Tài lạnh lùng cao ngạo, chính giữa là dung mạo đẹp đẽ của anh hiện giờ. Ôi! Anh có nên cảm ơn Đỗ Nhược vì đã không biến gương mặt anh trở nên xấu xí, ngược lại còn làm đẹp hơn vài phần không?
Điều làm anh kinh ngạc nhất là trước mặt anh có một cái lư hương. Ngoài lư hương ra còn có ba mâm lễ vật, trong đó có một mâm lễ vật có ghi chú chữ “Nữ chính” ở trên đầu.
Trước mặt quái vật ba đầu, có một cô bé đang quỳ. Cô gái nhỏ bé đang quỳ dưới chân anh, giơ cao ba nén nhang, chuẩn bị quỳ sát xuống lạy. Lời tự thuật chính là nội tâm của cô bé: Nếu tôi không có phúc để hưởng, thì còn cần nhan sắc xinh đẹp của anh để làm gì? Người tôi đã trả lại cho anh, hương cũng đã thắp rồi, xin tạm biệt, cầu xin anh hãy buông tha cho tôi.
Không biết có phải khí chất của Cố Uyên quá mạnh không. Lúc trước, khi Cố Uyên tình cờ nhìn những bức tranh trước đó, không gian trong phòng họp vẫn rất bình thường. Bây giờ tâm trạng của Cố Uyên rõ ràng là khác trước, sắc mặt đã vô cùng ảm đạm, nhưng vẫn giữ một tia cười nhạt, đột nhiên một cảm giác ngột ngạt khó tả cuốn lấy toàn bộ phòng họp, ngay cả gió thổi từ điều hòa cũng trở nên lạnh hơn một chút.
Đỗ Nhược không khỏi rụt cổ một cái, cô ngồi cứng đờ sau lưng Thẩm Phú Tư không dám nhúc nhích, sau khi nhìn thấy sự thay đổi thái độ rõ ràng của Cố Uyên, không thể không lặng lẽ nghiêng người, muốn mượn Thẩm Phú Tư che giấu mình lại.
Động tác nhỏ này của Đỗ Nhược, làm sao thoát khỏi tầm mắt của Cố Uyên. Anh dùng ánh mắt khóa chặt lấy cô, giống như mãnh thú khóa chặt con mồi của mình.
À! Nhìn bề ngoài thì có vẻ sợ sệt, nhưng ngược lại lá gan thì rất lớn!
Cố Uyên cười bí hiểm, xé trang giấy vẽ hình anh ra rồi xếp lại, sau đó đóng quyển sổ lại, đưa cho trợ lý bên cạnh.
Trợ lý cầm cuốn sổ bước đến bên cạnh Đỗ Nhược, từ một góc độ người khác không nhìn thấy, anh mỉm cười giơ ngón tay cái lên, đồng thời tặng cho cô một cái nhìn cầu phúc.
Anh ấy vừa ngồi cạnh Cố Uyên, vì vậy anh biết chính xác những gì có trong sổ ghi chép của Đỗ Nhược. Bây giờ anh ấy phục sát đất đối với bạn gái cũ đồng thời cũng là vị hôn thê cũ của BOSS nhà mình. Vì sao trước đây anh ấy không phát hiện, Đỗ Nhược còn có một mặt thú vị như vậy, vừa rồi sắc mặt của BOSS nhà mình khó coi như đít nồi.
“Tổng giám đốc Thẩm, nữ thư ký của anh thật sự rất đáng gờm.” Nhìn thấy Đỗ Nhược rũ cái cổ mảnh mai xuống, căng thẳng khẽ động hai hàng lông mi như cái quạt nhỏ, nhưng không dám liếc mắt nhìn anh một cái, Cố Uyên cười lạnh lùng.
“Đâu có đâu có, tổng giám đốc Cố quá khen. Đỗ Nhược vừa mới tốt nghiệp, còn có chút tính tình trẻ con, nếu có chỗ đắc tội, tổng giám đốc Cố rộng lượng bỏ qua đừng so đo với cô ấy, hơn nữa tôi là sếp cũng không có tính toán đâu! Ha ha...” Thẩm Phú Tư có chút hả hê khi thấy có người gặp họa. Mặc dù không hiểu ý tứ trong bức tranh của Cố Uyên nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc ông ta thấy được trò cười trong đó.
Lần này chắc là Cố Uyên đã có thể đồng cảm với ông, ai biểu lúc nãy dám chế giễu ông chứ!
Mặc dù Thẩm Phú Tư rất tức giận vì Đỗ Nhược đã vẽ tranh trong một cuộc họp nghiêm túc như vậy, cũng tức giận vì cô ấy vẽ mình như một sự tồn tại ngớ ngẩn, nhưng trong tranh, Đỗ Nhược đã chỉ ra những vấn đề đang tồn tại của công ty trong việc dùng người.
Không phải ông không phát hiện ra những vấn đề này, nhưng đây toàn là những người bạn già đi theo ông, ông tính toán khôn khéo không muốn dùng những người này, nhiều lần giơ cao đánh khẽ, nhưng không ngờ bọn họ từng người từng người một đều rắp tâm lừa bịp mình. Bây giờ, ngay cả Đỗ Nhược mới vào công ty nửa tháng cũng có thể dễ dàng phát hiện ra vấn đề, có thể thấy mức độ tích lũy của công ty nghiêm trọng như thế nào. Hơn nữa những người này biết rõ rằng mỏ của nhà anh không còn đào được gì nữa, quỹ của toàn nhóm đã bắt đầu eo hẹp nhưng nhóm người này vẫn coi ông như một cậu ấm để vòi tiền.
Thực ra dù tức giận nhưng ông vẫn cảm ơn Đỗ Nhược đã giúp ông vạch trần vết sẹo này. Bây giờ nhìn thấy Cố Uyên dường như đang có ý định làm khó Đỗ Nhược, đương nhiên ông phải đứng lên để làm chỗ dựa cho cô ấy.
“Tổng giám đốc Thẩm đừng lo lắng, tôi chỉ nghĩ thư ký của anh là một nhân tài có thể bồi dưỡng, nhưng trước mắt rõ ràng là cô ấy không thể đảm nhiệm công việc thư kí này. Theo tôi biết, công ty của tổng giám đốc Thẩm chưa thành lập bộ phận đào tạo, chi bằng hãy để cho cô ấy đến công ty của tôi để tham gia một khóa đào tạo trước khi làm việc được không?”
“Tổng giám đốc Cố thật biết nói đùa, khóa đào tạo trước khi làm việc được xây dựng phù hợp với các quy tắc và quy định về nội dung kinh doanh của công ty ngài. Nếu tôi đưa thư ký của tôi đến công ty của ngài để đào tạo thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
Nhìn thấy hai ông chủ lời qua tiếng lại vô cùng sắc bén, ai cũng biết nó có liên quan đến cuốn sổ trên tay Đỗ Nhược, trong đó rốt cuộc ghi cái gì, từng người bọn họ đều nôn nóng muốn biết đến cồn cào ruột gan. Nhưng sau khi Đỗ Nhược nghe lời nói của Thẩm Phú Tư, trái tim vốn dĩ muốn nhảy lên lại nhẹ nhàng thả xuống.
Cố Uyên chỉ muốn dọa Đỗ Nhược một chút, anh đương nhiên sẽ không muốn tốn nhân lực và vật lực để đào tạo nhân viên của người khác. Cố Uyên đứng lên, chỉnh lại cổ áo một chút, “Tổng giám đốc Thẩm, tôi nghĩ hôm nay chúng ta dừng ở đây, tôi nghĩ tổng giám đốc Thẩm cũng không có tâm trạng để tiếp tục cuộc họp này, nếu vậy tôi xin cáo từ.”
Cố Uyên không nói rằng anh sẽ không đầu tư nữa, nhưng anh cũng không cho biết khi nào mình sẽ tiếp tục đầu tư, chỉ trực tiếp tuyên bố rằng mình sẽ rời khỏi.
Thẩm Phú Tư và những người khác vội vàng đứng dậy để đưa tiễn, Đỗ Nhược cũng đứng dậy bước ra ngoài, nhưng lại bị Thẩm Phú Tư trừng mắt một cái nên vội trở lại.
Chờ ở đó cho tôi!
Đỗ Nhược không dám nhúc nhích nữa, sau khi nhìn đám đông nối đuôi nhau rời khỏi phòng họp, cô dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, trở lại với vị trí công việc trên.
Đỗ Nhược nằm liệt trên ghế, nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình sắp xong đời rồi.
Cô hận bản thân tại sao lại tiện tay vẽ tranh, vẽ thì vẽ, tại sao phải thêm thông tin có được từ nguyên chủ vào bức tranh.
Nguyên chủ cũng là một người kỳ quặc, không chịu làm việc chăm chỉ, lại rảnh rỗi lên lầu vào toilet nghe lén. Ban đầu chẳng qua là muốn tìm hiểu lý do tại sao các đồng nghiệp nữ trong công ty lại xa lánh cô. Sau đó, cô ấy phát hiện ra rằng mình có thể nghe thấy rất nhiều bí mật trong toilet, nghe riết thành nghiện, sau này khi không có ai trong toilet thì cô luôn trốn trong đó để nghe trộm. Chính vì vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn, cô có thể nghe được mọi tin đồn thật giả trong công ty.
Đột nhiên, điện thoại trên bàn ong ong rung lên, Đỗ Nhược cầm điện thoại lên nhìn một cái, biểu tượng người gọi đến là một dấu chấm.
Lúc này, trong lòng của Đỗ Nhược đang hỗn loạn bất an, không có tâm trí nghe điện thoại, cũng không muốn dựa vào thông tin lấy được từ ký ức của nguyên chủ, vội bấm kết thúc cuộc gọi.
Không lâu sau, điện thoại cố định trên bàn lại vang lên, lần này Đỗ Nhược không dám không nhận.
Cô nhấc ống nghe, vừa định nói thì đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói, “Cô Đỗ...”
Ngay sau đó, điện thoại dường như bị giật đi, một giọng nói quen thuộc vang lên, “Đỗ Nhược, dám cúp điện thoại của tôi, tôi nghĩ bây giờ cô càng ngày càng giỏi rồi!”
Trong miệng Đỗ Nhược giống như đột nhiên bị nhét một quả trứng gà, há miệng, nhưng không thể nói ra lời.
“Bây giờ lập tức xuống lầu, trong vòng 5 phút nữa nếu tôi không thấy cô ở đại sảnh dưới lầu, tôi nghĩ cô không muốn biết hậu quả thế nào đâu.” Giọng Cố Uyên nghiến răng nghiến lợi truyền đến.
Đỗ Nhược ngây người một hồi, lập tức đứng lên, mang giày cao gót chạy ra ngoài như một cơn gió.