Bạn Gái Cũ Ngốc Manh Ngon Miệng Của Vai Ác

Chương 46: Chương 46: Muốn chết, phải làm sao bây giờ?




Ánh mắt Đỗ Nhược hiện lên vẻ ngạc nhiên, cô thử dò xét hỏ: “Anh Mục, anh có thể sửa máy tính sao?”

Hàn Mục không có biểu cảm gì trên mặt, thờ ơ phát ra một tiếng: “Ừm.”

Đỗ Nhược bán tính bán nghi đem máy tính trong tay đưa cho Hàn Mục.

Hàn Mục mở máy tính ra, nhìn lướt qua thông tin hiển thị trên màn hình xanh, nhíu mày nhìn Đỗ Nhược: “Có cần dùng gấp không?”

“Cái đó... Tôi đang vội vẽ.”

Lời chưa kịp nói xong, cô đã thấy Hàn Mục rủ mắt xuống, không thèm nhìn cô thêm nữa, đôi tay mảnh khảnh bắt đầu gõ nhanh trên bàn phím.

Đỗ Nhược mở to hai mắt, trong nháy mắt, cô cảm thấy dường như Hàn Mục biến thành một con người khác, một loại khí chất chưa từng có đột nhiên từ trong thân thể anh bật ra, quét tan sự chán chường phiền muộn trước đó khiến cả người anh trở nên tự tin và bình tĩnh. Trên đỉnh đầu anh dường như có một vầng hào quang chói lọi đang tỏa sáng.

Cô âm thầm kinh ngạc, cái người tên Hàn Mục lái xe trái phép này dường như không đơn giản.

Thực sự là không đơn giản, nếu những người lái xe ô tô trái phép bình thường liệu có thể dùng Porsche để kiếm sống không?

Trong khi Đỗ Nhược còn đang miên man suy nghĩ thì Hàn Mục đã đưa màn hình máy tính quay sang hướng cô.

Nhìn thấy màn hình nền quen thuộc, Đỗ Nhược đã kinh ngạc thốt lên: “Được rồi sao? Nhanh như vậy! Thật không ngờ anh Mục lại là một cao thủ máy tính giấu mặt.”

Hàn Mục nghe vậy thất thần một hồi, lập tức có chút không được tự nhiên gải gải đầu, lạnh lùng nói: “Chỉ là chuyện nhỏ, máy tính của cô cấu hình thấp, lại cài rất nhiều phần mềm đồ họa nên quá tải mới xảy ra sự cố. Tôi chỉ tối ưu hóa nó giúp cô, trong thời gian ngắn, chuyện này sẽ không xảy ra nữa.”

“Cảm ơn anh nhiều!” Đỗ Nhược cảm động muốn rơi nước mắt. Lúc đầu, cô đã dự định ra ngoài sửa máy tính, không ngờ vấn đề này lại được Hàn Mục giải quyết một cách dễ dàng.

“Tôi đã cài một phần mềm nhỏ trên máy tính của cô. Mỗi khi cô mở chương trình này và vận hành nó một chút thì máy tính sẽ trở nên sạch sẽ. Nó dọn dẹp triệt để hơn các phần mềm dọn rác trên thị trường và không có quảng cáo.”

“Phần mềm nhỏ ư?” Đỗ Nhược bấm vào biểu tượng được thêm trên màn hình, cô nhìn thấy một chuỗi mã màu trắng trên tấm đáy tối tâm tự nhiên nhảy lên chuyển động: “Cái này là do anh tạo sao?”

“Ừm.”

“Anh Mục lợi hại quá. Tôi mới phát hiện anh thế mà lại là một người đàn ông thiên tài.” Đỗ Nhược cao hứng, không ngừng nói: “Anh lợi hại như vậy mà còn lái xe để làm gì? Cứ ứng tuyển làm lập trình viên chẳng phải tốt hơn sao?”

Giọng nói cứng nhắc và bình thản của Hàn Mục truyền đến: “Làm lập trình viên không phải là nghề nghiệp lý tưởng của tôi.”

“Lẽ nào làm tài xế lại là lý tưởng nghề nghiệp của anh à?” Đỗ Nhược hùng hồn hỏi trong khi cảm nhận tốc độ máy tính được tối ưu hóa.

Đợi một hồi cũng không nghe Hàn Mục đáp lại, Đỗ Nhược ngẩng đầu nhìn lại mới phát hiện anh ta đã đi tới hành lang không biết từ lúc nào.

“ Anh Mục, anh muốn đi ra ngoài sao?”

“Tôi đi làm.” Hàn Mục để lại một câu trả lời buồn buồn trước khi đóng cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.